RỒNG THỨC GIẤC KHI ĐẤT BỊ CHIA LẠI - “Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong”

Truyện ngắn huyền sử – sáng tác

821992_61c.jpg


Ngày xưa, Đất Việt là thân một con Rồng lớn.
Đầu nằm ở dãy Hoàng Liên vươn lên đỉnh trời,
đuôi quẫy ở tận mũi Cà Mau uống nước biển.

Rồng ngủ trong lòng đất ngàn năm,
thở bằng những dòng sông,
nằm nghe tiếng dân làng gieo hạt, dựng nhà.

Mỗi tỉnh, mỗi miền… là một chiếc vảy.
Càng tròn vảy, Rồng càng an giấc.
Mỗi khi loạn thần chia cắt, vảy nứt,
Rồng lại đau mà mưa lũ, đói kém ập về.

Cho đến một ngày gần đây,
mấy vị quan lớn trải bản đồ lên bàn,
vẽ bút đổi ranh, nhập tỉnh chia miền.

Một vị hỏi:
— Chia thế này có được lòng dân không?
Một vị khác đáp:
— Dân sẽ quen. Chỉ cần ký là xong.

Bút quẹt một đường…
đúng ngay huyệt long mạch.

Đêm đó, đất rung nhẹ.
Nước triều dâng lên bất thường.
Những con cá heo bỏ cửa biển mà quay lưng.
Đàn cò bỏ ruộng mà bay về phương khác.

Dân quê nhìn lên trời đen òa nước mắt:
— Trời cảnh báo rồi đó!

Trong giấc ngủ sâu, Rồng trở mình.
Tiếng xương núi va đập tạo thành sấm.
Mạch nước đứt chảy ngang thành lũ.

Rồng hỏi Trời:
— Vì sao quấy giấc ta?

Trời đáp:
— Không phải Ta.
Người đời tự lay ngươi dậy.

Rồng giận dữ:
— Ta bảo vệ đất này từ thời dựng nước,
Sao họ dám chia ta như miếng bánh?

Gió nổi lên,
những hàng dừa miền Tây gục xuống.
Nước từ biển bò vào phố xá như quân thù.
Người ta hiểu:
Đất đang nói.

Nhưng giữa cảnh ấy,
một người già chống gậy đứng bên bờ đê,
cúi xuống sông đang phẫn nộ mà thì thầm:

— Rồng linh thiêng không ngủ chỉ để nổi giận.
Rồng thức dậy để nhắc ta sửa sai…

Nghe lời ấy, Rồng dịu lại.
Giông gió giảm dần.
Nước rút từng chút một như đang suy nghĩ.

Rồi Rồng bảo:
— Ta không cần ai thờ.
Ta cần dân yên.
Khi làm việc lớn, trước hết phải hỏi dân.
Khi dời ranh giới, phải hỏi đất có chịu không.

— Nếu thuận thiên… ta lại ngủ yên.
— Nếu trái ý… ta còn trở mình nữa.

Sáng hôm sau, trời quang đãng kỳ lạ.
Không ai biết chuyện về Rồng,
chỉ thấy có điều gì vô hình
đặt lên vai những người nắm quyền bút.

Bản đồ vẫn đó.
Nhưng trước mỗi nét vẽ,
tay người vẽ bỗng chậm lại.

Như thể có tiếng thì thầm trong gió:

“Đừng quên đất này là thân Rồng.
Chia thế nào cũng phải để Rồng thở.”
 
Cái này tao nghĩ là đúng.

Sáp nhập tỉnh phân chia lung tung thì các vị Thành hoàng cai quản vùng đó cũng loạn xì ngầu lên.

Và các vị âm sai đéo biết đi tuần tra sao nữa vì người âm bị khống chế trong 1 vùng đất chứ ko đi lung tung được.
Các vị Thành Hoàng cũng về hưu hưởng chế độ theo nghị định 154 nhé tml
Âm sai đi thu họ thì bật 4g iphone lên vào web sapnhap.bando.com.vn để tra cứu
 
Phần II – MẢNH VẢY RƠI RỤNG

Đêm đó, khi trăng khuyết dưới bóng mây dài,
Rồng – thân đất Việt – lặng nhìn bản đồ mới được vẽ:
Những đường ranh nhìn như mắt dao cắt vào thân mình,
Vảy tỉnh thành rời rạc, mạch khí lạc lõng giữa gió.

Có tin đồn: sẽ từ 34 tỉnh thành thành 16 hoặc 19.
Dân làng rỉ tai nhau: “Nếu tiếp tục hợp – nhập – xoá như vậy,
Long mạch sẽ bị tổn.”
Nhưng bàn bút vẫn quay,
những tay vẽ không đếm tới lời dân.

Bóng tối lan tràn

Nước từ cửa biển Cửu Long tràn lên ven đê,
không một cơ quan xử lý kịp,
tiếng còi hụ vang lúc nửa đêm như tiếng báo động của Rồng.

Miền núi phía Bắc, nơi đất vốn hiền, bỗng sụt lún dữ dội,
suối ngược dòng vào thung, cây rừng gãy đổ.

Thành phố lớn đông người, khi cấp hành chính bị sáp nhập,
quyền lực đổi chủ, lòng dân lúng túng —
Và nước mưa không thoát được, vây lấy phố xá.

Rồng đau,
không gào thét — nhưng từng giọt mưa là tiếng than,
từng cơn gió Bắc là hơi thở phẫn nộ.

Vết dao vào “Thân Rồng”

Những thay đổi hành chính – cắt nhập tỉnh thành –
bị Rồng xem như vết dao vào thân mình:

“Một lần thay đổi nhẹ, mạch vẫn chịu được.
Nhiều lần thay đổi liên tục — ta chịu sao nổi?”

Mỗi lần hợp tỉnh – nhập tỉnh, vảy tỉnh thành biến hình,
vảy rời rạc mất liên kết.
Mạch khí ở chỗ cửa sông – biển – không còn vững —
triều cường bước vào như kẻ phá cửa.

Thời kỳ “đen tối”

Rồng quyết định:
Nó sẽ không im lặng nữa.
Hơi thở của nó sẽ biến thành thiên tai,
để người đời nhìn thấy mình đã vượt giới hạn.

Miền đồng bằng sông Cửu Long: nước từ biển phá đê,
lan khắp ruộng đồng, lúa vụ mùa trôi.

Ven đô thị: đường ngập giữa trưa, người dân vô vọng.

Trên rừng núi: lở đất, sập nhà — như đất “thở dốc”.

Dân làng thì nói: “Đây không phải chỉ thiên tai –
mà là thông điệp.”

Cuối đoạn – cảnh báo cho bàn tay vẽ bản đồ

Rồng thì lên tiếng bằng cách không tạo ra lời nói –
mà bằng chuyển động của đất – nước – gió.

Nó nói:

“Nếu các ngươi tiếp tục vẽ lại thân ta mà không hỏi ta – không hỏi dân,
thì thân ta sẽ không ôm lấy, sẽ không nuôi dưỡng.
Vảy ta rơi, mạch ta đứt — và các ngươi sẽ thấy hậu quả.”

Người già chống gậy bên đê nhìn dòng nước dâng:

“Cứ tiếp đi… vì mỗi đường ranh là một mũi dao.
Khi thân Rồng rạn vỡ, người sẽ chịu – đất sẽ chịu.”
 
Chương: “Khi biển và núi đổi chỗ”

Mưa vẫn rơi — nhưng không theo cách con người từng biết.

Dị tượng thứ năm — Biển tiến như dã thú

Ở Bình Định, Khánh Hòa, Phú Yên…
Biển leo qua đê, trườn vào phố cổ, vào cả giường ngủ của dân chài.

Sóng không gào như bão, mà rì rầm thì thầm,
như đang gọi tên ai đó dưới lòng sâu.

“Đuôi Rồng… muốn lại gần tim.”

Nước mặn tràn vào, đánh bật từng tảng bê tông nặng như đồ chơi trẻ con.
Những con cá biển bơi lạc lên đồng ruộng —
rồi chết ngửa trong nước ngọt.

Dị tượng thứ sáu — Núi lở như da nứt

Những ngọn núi tưởng như vững hàng triệu năm
bỗng tróc từng mảng,
khối đá trượt xuống như bắp thịt ai đang co giật.

Người ta kể rằng ban đêm nghe được
tiếng răng rắc từ sâu bên trong núi,
như xương bị bẻ.

Và trên sườn núi — xuất hiện vết rạch dài,
chạy thẳng một đường như ai dùng móng vuốt quỷ khổng lồ.

“Xương Rồng tiếp tục nứt…”

Dị tượng thứ bảy — Mây xoắn thành mắt

Trên bầu trời Phú Yên,
mây tụ lại thành một vùng xoáy —
rõ ràng như đồng tử khổng lồ đang nhìn xuống mặt đất.

Người dân chụp ảnh, truyền tay nhau, không tin vào mắt mình:
con mắt từ trời
đang dõi theo nơi nước và núi giao thoa.

Cô bé tiên tri hít một hơi thật sâu,
bàn tay áp vào đất ngập nước:

“Rồng sắp trườn lên mặt đất.
Nhưng ngài không nhận ra nơi này nữa…”


Long mạch rên xiết

Tất cả các dị tượng —
giun bỏ đất, tiếng nổ trong lòng đất, nước giành lấy đất, núi rắc rối —
đều hướng về một đường cong trên bản đồ:

Nơi sống lưng Rồng uốn theo dải miền Trung

Lão thầy địa linh đứng giữa dòng nước dâng, la kinh trong tay:

“Chỉ còn một dị tượng nữa…
Là long mạch toàn phần đổi chiều.”

Ông không nói điều đó nghĩa là gì.
Nhưng ánh mắt ông nhìn về Quy Nhơn – Tuy Hòa
như nhìn vào cửa miệng một con thú đang há ra.
 
Top