tungnguyen89
Bò lái xe
Ghh Vbjk, [2025/9/22 13:35]
Thật ra ban đầu chỉ tính viết chơi cho vui, viết cho anh em coi, mà chủ yếu cũng là để tự mình đọc lại thôi. Ai dè đăng lên xong mọi người phản ứng dữ quá, nhiều người còn nhắn hỏi tiếp theo thế nào rồi. Thôi thì mình cũng ráng lấy can đảm viết tiếp.
Mình nghĩ chắc viết theo dòng thời gian, mỗi năm xảy ra chuyện gì thì kể lại. Văn thì không hay, thời gian cũng lâu rồi, mấy chuyện không quá ấn tượng thì quên hết, nhớ gì kể đó, ai thích thì đọc, ai không thích thì lướt qua.
Hôm nay kể lại năm 2017.
Năm đó mình đã qua Quảng Đông đi làm công được một năm. Tiếng Hoa so với lúc mới qua thì khá hơn nhiều rồi, ít ra nói chuyện với anh em công xưởng cũng tạm, đọc được chút thông báo. Cuộc sống trong xưởng thì vẫn nhàm chán, nhưng mình dần quen nhịp, tay chai cứng thêm, lòng cũng cứng rắn hơn.
Có một chuyện ảnh hưởng lớn đến mình: vì muốn học tiếng Hoa, theo lời giới thiệu của thằng bạn, mình bắt đầu đọc sách. Lúc đầu đọc tiểu thuyết, nhớ rõ cuốn đầu tiên là Chu Tiên, truyện tiên hiệp Trung Quốc. Truyện hay lắm, mô tả nhân tính, tình tiết, khắc họa nhân vật đều hấp dẫn.
Lúc mới đọc thì cực lắm, mỗi câu đều phải xài phần mềm dịch. Hồi đó phần mềm cũng cùi, dịch ra nhiều khi chả hiểu gì, phải tự tra từ điển. Một đêm đọc được chừng vài trang là cùng. Sau quen dần, đọc nhanh hơn, bị cuốn vào tình tiết, lúc đó đọc không còn vì muốn học tiếng Hoa nữa, mà thật sự vì ghiền truyện nên mới học.
Sau này đọc thêm nhiều sách nữa, đặc biệt thích Camus của Pháp với Haruki Murakami của Nhật. Camus thì triết lý, có phần xa cách với đời thường; còn Murakami thì mô tả tâm lý, kể cả chuyện tình dục cũng rất tinh tế. Nhờ quá trình đọc đó mà tiếng Hoa mình lên nhanh lắm, tới giờ vẫn giữ thói quen đọc tiểu thuyết tiếng Hoa.
Cùng năm đó, em gái mình đậu trường cấp ba trọng điểm, cả nhà mừng húm. Nghe ba mẹ khoe kết quả học của nó qua điện thoại, mình vừa tự hào vừa xót xa. Tương lai của nó sáng sủa, nhưng gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Tiền học phí, sinh hoạt, thuốc men của mẹ – tất cả đều do mình lo.
Một buổi tối, đi ăn đêm với anh em công xưởng, mình gặp người sau này thành “khắc tinh” của mình – tạm gọi là A. Cô ấy là gái sống ở con phố gần xưởng, cũng là đồng hương của thằng bạn trong xưởng nên nó rủ ra ăn chung. A da trắng, ánh mắt sáng, nhưng toát ra chút thực dụng. Cô hỏi mình: “Anh ở đâu? Ăn uống có ổn không?” Mình lúng túng trả lời, cô chỉ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái thẻ công nhân cũ nát của mình. Thế là nói chuyện bắt đầu từ đó.
Trong môi trường công nhân Trung Quốc, đàn ông cạnh tranh khốc liệt, còn phụ nữ thì lựa chọn nhiều, giống như cái chợ. Lúc đó mình thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm” – mấy thằng đàn ông tốn tiền, tặng quà, chiều chuộng chỉ để lấy lòng con gái. Thêm cái “kinh tế nhạc mẫu” – nhà gái xét đủ thứ: nhà, xe, sính lễ, tất cả đều quy ra tiền. Trong bối cảnh như vậy, tính thực tế và độc lập của A vừa làm mình nể, vừa làm mình áp lực.
Thực tế, lương công nhân Việt Nam như mình thấp hơn công nhân Trung Quốc nhiều. Cùng một công việc, họ nhận 5000 tệ, mình chỉ 3000. Nghĩ cũng ức, nhưng biết làm gì.
Mùa đông, mình tốn 1000 tệ rủ A đi Thâm Quyến chơi. Ban ngày ngắm cảnh, mua sắm, tối thuê một phòng ở chung. Nhưng là trai tân, mình chẳng dám động vào, chỉ quay lưng giả bộ ngủ, cả đêm thao thức. Gần sáng mới chợp mắt được chút. Sáng dậy mắt đỏ hoe, A còn chọc mình “nhát quá trời”.
Về rồi, mình mới thấy tiếc. Lương tháng 3000, dù có bao ăn ở nhưng mỗi tháng mình gửi về nhà 2000. May nhờ có thưởng Tết, ông chủ cho mình 1000 vì mình làm siêng và chất lượng sản phẩm tốt, không thì tháng đó đúng là trắng tay.
Sau chuyến đó, quan hệ hai đứa dần nâng lên thành yêu đương. Nhưng ở với A, gần như mình lúc nào cũng cho nhiều hơn: dỗ cô ấy vui, đi ăn, đi chơi đều mình lo. Chuyện tình cảm cũng cố gắng hết sức, nhưng có lúc yếu kém, A lộ vẻ khó chịu. Mình hiểu đó không phải ác ý, mà vì cô quen với việc đòi hỏi cao. Nghĩ kỹ thì cô còn trẻ, không cần phí thời gian với mình – vừa làm mình tự ti, vừa thấy áy náy.
Mình hay nghĩ: nếu ở Sài Gòn, chắc không gặp cô gái tính toán như vậy, ở đó con người thẳng thắn, chân thành hơn. Nhưng lúc đó mình thật sự yêu A.
Cuộc sống trong xưởng vẫn tẻ nhạt, nhưng có A thì coi như chút ánh sáng trong thế giới xám. Đêm nào nằm trên giường, mình cũng nhớ lời A nói, rồi lén học thêm tiếng Hoa để diễn đạt cảm xúc, mong cô hiểu và chấp nhận. Nhưng mình cũng biết, trong mối quan hệ này, mình cho nhiều hơn nhận, và hiện thực lúc nào cũng nhắc nhở rằng đời không phải cổ tích.
Năm đó, mình vừa làm việc quần quật, vừa gửi tiền cho em gái học, vừa lo cho A. Mỗi tháng mình chỉ chừa lại 1000 tệ cho bản thân, mà 999 tệ thì tiêu cho A rồi. Mình yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc sống giống như sợi dây bị kéo căng, cái nào cũng căng hết mức
Thật ra ban đầu chỉ tính viết chơi cho vui, viết cho anh em coi, mà chủ yếu cũng là để tự mình đọc lại thôi. Ai dè đăng lên xong mọi người phản ứng dữ quá, nhiều người còn nhắn hỏi tiếp theo thế nào rồi. Thôi thì mình cũng ráng lấy can đảm viết tiếp.
Mình nghĩ chắc viết theo dòng thời gian, mỗi năm xảy ra chuyện gì thì kể lại. Văn thì không hay, thời gian cũng lâu rồi, mấy chuyện không quá ấn tượng thì quên hết, nhớ gì kể đó, ai thích thì đọc, ai không thích thì lướt qua.
Hôm nay kể lại năm 2017.
Năm đó mình đã qua Quảng Đông đi làm công được một năm. Tiếng Hoa so với lúc mới qua thì khá hơn nhiều rồi, ít ra nói chuyện với anh em công xưởng cũng tạm, đọc được chút thông báo. Cuộc sống trong xưởng thì vẫn nhàm chán, nhưng mình dần quen nhịp, tay chai cứng thêm, lòng cũng cứng rắn hơn.
Có một chuyện ảnh hưởng lớn đến mình: vì muốn học tiếng Hoa, theo lời giới thiệu của thằng bạn, mình bắt đầu đọc sách. Lúc đầu đọc tiểu thuyết, nhớ rõ cuốn đầu tiên là Chu Tiên, truyện tiên hiệp Trung Quốc. Truyện hay lắm, mô tả nhân tính, tình tiết, khắc họa nhân vật đều hấp dẫn.
Lúc mới đọc thì cực lắm, mỗi câu đều phải xài phần mềm dịch. Hồi đó phần mềm cũng cùi, dịch ra nhiều khi chả hiểu gì, phải tự tra từ điển. Một đêm đọc được chừng vài trang là cùng. Sau quen dần, đọc nhanh hơn, bị cuốn vào tình tiết, lúc đó đọc không còn vì muốn học tiếng Hoa nữa, mà thật sự vì ghiền truyện nên mới học.
Sau này đọc thêm nhiều sách nữa, đặc biệt thích Camus của Pháp với Haruki Murakami của Nhật. Camus thì triết lý, có phần xa cách với đời thường; còn Murakami thì mô tả tâm lý, kể cả chuyện tình dục cũng rất tinh tế. Nhờ quá trình đọc đó mà tiếng Hoa mình lên nhanh lắm, tới giờ vẫn giữ thói quen đọc tiểu thuyết tiếng Hoa.
Cùng năm đó, em gái mình đậu trường cấp ba trọng điểm, cả nhà mừng húm. Nghe ba mẹ khoe kết quả học của nó qua điện thoại, mình vừa tự hào vừa xót xa. Tương lai của nó sáng sủa, nhưng gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Tiền học phí, sinh hoạt, thuốc men của mẹ – tất cả đều do mình lo.
Một buổi tối, đi ăn đêm với anh em công xưởng, mình gặp người sau này thành “khắc tinh” của mình – tạm gọi là A. Cô ấy là gái sống ở con phố gần xưởng, cũng là đồng hương của thằng bạn trong xưởng nên nó rủ ra ăn chung. A da trắng, ánh mắt sáng, nhưng toát ra chút thực dụng. Cô hỏi mình: “Anh ở đâu? Ăn uống có ổn không?” Mình lúng túng trả lời, cô chỉ cười rồi đưa tay chỉnh lại cái thẻ công nhân cũ nát của mình. Thế là nói chuyện bắt đầu từ đó.
Trong môi trường công nhân Trung Quốc, đàn ông cạnh tranh khốc liệt, còn phụ nữ thì lựa chọn nhiều, giống như cái chợ. Lúc đó mình thấy rõ cái gọi là “kinh tế chó liếm” – mấy thằng đàn ông tốn tiền, tặng quà, chiều chuộng chỉ để lấy lòng con gái. Thêm cái “kinh tế nhạc mẫu” – nhà gái xét đủ thứ: nhà, xe, sính lễ, tất cả đều quy ra tiền. Trong bối cảnh như vậy, tính thực tế và độc lập của A vừa làm mình nể, vừa làm mình áp lực.
Thực tế, lương công nhân Việt Nam như mình thấp hơn công nhân Trung Quốc nhiều. Cùng một công việc, họ nhận 5000 tệ, mình chỉ 3000. Nghĩ cũng ức, nhưng biết làm gì.
Mùa đông, mình tốn 1000 tệ rủ A đi Thâm Quyến chơi. Ban ngày ngắm cảnh, mua sắm, tối thuê một phòng ở chung. Nhưng là trai tân, mình chẳng dám động vào, chỉ quay lưng giả bộ ngủ, cả đêm thao thức. Gần sáng mới chợp mắt được chút. Sáng dậy mắt đỏ hoe, A còn chọc mình “nhát quá trời”.
Về rồi, mình mới thấy tiếc. Lương tháng 3000, dù có bao ăn ở nhưng mỗi tháng mình gửi về nhà 2000. May nhờ có thưởng Tết, ông chủ cho mình 1000 vì mình làm siêng và chất lượng sản phẩm tốt, không thì tháng đó đúng là trắng tay.
Sau chuyến đó, quan hệ hai đứa dần nâng lên thành yêu đương. Nhưng ở với A, gần như mình lúc nào cũng cho nhiều hơn: dỗ cô ấy vui, đi ăn, đi chơi đều mình lo. Chuyện tình cảm cũng cố gắng hết sức, nhưng có lúc yếu kém, A lộ vẻ khó chịu. Mình hiểu đó không phải ác ý, mà vì cô quen với việc đòi hỏi cao. Nghĩ kỹ thì cô còn trẻ, không cần phí thời gian với mình – vừa làm mình tự ti, vừa thấy áy náy.
Mình hay nghĩ: nếu ở Sài Gòn, chắc không gặp cô gái tính toán như vậy, ở đó con người thẳng thắn, chân thành hơn. Nhưng lúc đó mình thật sự yêu A.
Cuộc sống trong xưởng vẫn tẻ nhạt, nhưng có A thì coi như chút ánh sáng trong thế giới xám. Đêm nào nằm trên giường, mình cũng nhớ lời A nói, rồi lén học thêm tiếng Hoa để diễn đạt cảm xúc, mong cô hiểu và chấp nhận. Nhưng mình cũng biết, trong mối quan hệ này, mình cho nhiều hơn nhận, và hiện thực lúc nào cũng nhắc nhở rằng đời không phải cổ tích.
Năm đó, mình vừa làm việc quần quật, vừa gửi tiền cho em gái học, vừa lo cho A. Mỗi tháng mình chỉ chừa lại 1000 tệ cho bản thân, mà 999 tệ thì tiêu cho A rồi. Mình yêu cô ấy thật lòng. Nhưng cuộc sống giống như sợi dây bị kéo căng, cái nào cũng căng hết mức
