Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng


Ôi chao, chuyện sáp nhập Hải Dương vào Hải Phòng, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nào ai thấu được cái nỗi lòng của những tấm biển cắm mốc đứng lặng thầm bên đường! Những tấm biển ấy, bao năm nay kiêu hãnh mang trên mình cái tên "Hải Dương" thân thương, giờ đây bỗng chốc phải đối diện với một cuộc "lột xác" đầy bi ai. Chỉ một vài nhát bút, ba chữ "DƯƠ" mộc mạc, đậm chất quê hương, bỗng bị thay thế bởi "PHO" – nghe sao mà lạ lẫm, mà xa xôi!
Thử tưởng tượng mà xem, dưới ánh nắng chang chang hay trong mưa gió lạnh lẽo, những tấm biển ấy từng là cột mốc của bao ký ức, chứng kiến biết bao chuyến xe qua, bao câu chuyện đời thường của người dân Hải Dương và quan không có gì ăn từ cái biển. Vậy mà giờ đây, chỉ với một quyết định sáp nhập, chúng phải "hy sinh" danh tính, trở thành một phần của Hải Phòng rộng lớn. Nhưng, ôi cái sự tiết kiệm, cái sự khôn ngoan của con người! Thay vì đập đi, làm mới, tốn kém bạc tiền, người ta chỉ cần khéo léo thay đúng ba chữ "DƯƠ" thành "PHO". Thế là xong! Một cuộc chuyển mình không khói bụi, không ồn ào, mà sao nghe lòng cứ bâng khuâng.
Những tấm biển ấy, nếu biết nói, chắc sẽ kể lại câu chuyện về một thời từng là "Hải Dương", từng là niềm tự hào của vùng đất trù phú. Giờ đây, chúng khoác lên mình cái tên mới, hòa vào dòng chảy của Hải Phòng – thành phố cảng sôi động, nhưng liệu có ai còn nhớ đến cái tên cũ, cái hồn quê cũ? Sự sáp nhập này, tưởng chừng đơn giản, lại như một khúc ca buồn, nơi ký ức và danh tính bị đánh đổi bởi sự thực dụng. Nhưng thôi, thời thế đổi thay, biển cắm mốc rồi cũng phải đổi thay theo. Chỉ mong rằng, dù mang tên mới, những con đường, những vùng đất ấy vẫn giữ được cái tình, cái hồn mất dạy của conan Hải Dương xưa của ngày xưa.