Hi vọng sẽ giải được phần nào cho mày có cái nhìn tổng quát hơn. Phần dưới đây tao sẽ liệt kê kiểu tôn giáo và đưa ra góc nhìn chủ quan về lí do tại sao Đạo Chúa lại phát triển và phổ biến. Tao sẽ trích dẫn tương đối nhiều từ luận án tốt nghiệp của tao như là cách để bổ xung, hỗ trợ giải thích cho những lý thuyết, lập luận bên dưới.
PHẦN 1: MỞ ĐẦU
1. Lời mở đầu và phân loại tôn giáo.
Trong suốt quá chiều dài lịch sử của nhân loại, có rất nhiều tôn giáo đã trải qua quá trình hình thành, phát triển, cực thịnh rồi suy tàn. Nhưng cho dù có bao nhiêu tôn giáo đi chăng nữa. Tất cả những giáo lý đấy, đúc kết, phân loại thành hai dạng tôn giáo chính sau đây:
Loại tôn giáo đầu tiên cho rằng mọi sự vật, hiện tượng, vô hình và hữu hình trên đời này đều được xuất phát từ một mà ra, một "Đấng" nào đó giữ vài trò thiết kế, soạn thảo, phân bổ những sự vật ấy. Đấng đó toàn thiện, toàn năng, chỉ một (hoặc nhiều) và tồn tại vĩnh hằng. Loại tôn giáo này cho rằng con người là loài vật yếu đuối, dễ sa ngã, và bản chất được định sẵn là có thể uốn nắn, nên cần có một hệ quy chiếu nhằm đảm bảo rằng những thứ làm nên tính "Nhân" luôn được đảm bảo và đối chiếu với "Đấng" cho gần giống nhất, họ gọi đó là luật, đó có thể là "10 điều răn", "Năm trụ cột",... Tất cả những tôn giáo theo loại hình ấy được liệt kê là TÔN GIÁO ĐẤNG TẠO HOÁ.
Loại tôn giáo thứ hai là loại tôn giáo đề cao vai trò chính bản thân người, nó không phủ nhận, cũng không chấp nhận rằng trong vũ trụ này tồn tại một "Đấng" nào đó có sức mạnh siêu nhiên để tạo ra thế giới, mà thay vào đó nhấn mạnh một quyền không thể thiếu của con người đó chính là sự tự do trong nhận thức, loại tôn giáo này khuyến khích con người ngồi tĩnh lặng lại với bản thân, không phải để tránh né mà để tâm tới nhiều hơn về từng thứ nhỏ nhặt nhất của thế giới, nhằm thấu hiểu chính họ, và hoà mình với thế giới, thoát khỏi những ham muốn được cho mang VÀ trái tính "Nhân", từ đó đạt trạng thái tỉnh thức cao nhất của nhận thức, hoà làm một với tự nhiên, đó là "Niết Bàn". Bởi đó tự mình chính là một "Đấng" của riêng mình. Loại tôn giáo này được liệt kê là TÔN GIÁO TÂM THỨC.
2. Một tôn giáo duy nhất.
Đọc tới đây sẽ có nhiều người gắn cho các tôn giáo mà mình biết vào trong phạm trù của hai loại tôn giáo này. Nhưng thật tế giáo lý của các tôn giáo hiện có mặt đều có sự đan xen, trộn lẫn và bổ trợ lẫn nhau. Điều này là lí do lớn nhất gây ra những xung đột của các tôn giáo với nhau, trong việc tìm ra câu trả lời cho câu hỏi
"ĐÂU MỚI LÀ TÔN GIÁO ĐÚNG NHẤT?" mà lại bỏ qua một nhận định rằng làm thế nào để tìm kiếm được sự dung hòa của tất cả các tôn giáo, từ đó hình thành khái niệm, giáo lý, tư duy và đức tin cho
MỘT TÔN GIÁO DUY NHẤT.
Để làm được điều này, chúng ta cần phải thực hiện việc tìm kiếm giáo lý, phân loại, sâu chuỗi các tư duy logic để tìm ra các điểm chung, từ đó thống nhất các mệnh đề, thỏa mãn mẫu khảo sát, một nghiên cứu với công cụ chủ yếu là ĐÁNH GIÁ. "
Đánh giá có nghĩa nhận định giá trị. Những từ có nghĩa gần với đánh giá là phê bình, nhận xét, nhận định, bình luận, xem xét."
Xét cho cùng, bốn tôn giáo lớn nhất được gán cho mác Tôn giáo Đấng tạo hóa đều đã tìm được sự hài hòa trong phần lớn giáo lý và đức tin, chính là Nhóm Kito Giáo tin vào Giê-Su là CHÚA - ĐẤNG và có BA NGÔI, nhóm này bao gồm: Công Giáo (Catholic - Đạo Chúa theo cách gọi người Việt - Đạo Thiên Chúa), Tin Lành (Kháng Cách, Protestant), Chính Thống Giáo Phương Đông (Eastern Orthodox) và Nhóm Đạo Hồ, chỉ tin duy nhất vào một ĐẤNG bao gồm Hồi Giáo Sunni và Shia. Hai nhóm này có cùng xuất phát điểm là niềm tin và giáo lý dựa trên CỰU ƯỚC đó là Do Thái Giáo (Judeism) khắc hoạt một ĐẤNG TẠO HÓA trong trạng thái "CỰC" của mình. Đó là Chúa Cha hay Allah.
Các nhóm Tôn giáo tâm thức thì khác biệt hơn một chút, để có thể tìm được tiếng nói chung với nhau là điều tương đối khó, trong khi các tôn giáo tiêu biểu của nhóm này có giáo lý hướng con người đạt cảnh giới của nhận thức theo nhiều cách khác nhau (chết để hết khổ vì đời là bể khổ, cho đi để hết khổ, khổ độ chúng sinh, chữa lành bản thân thông qua đối thoại nội tâm, tu luyện, hướng đến Niết Bàn) đó là chưa kể tới việc nếu lược bỏ đi giáo lý căn bản của các tôn giáo này, chúng ta sẽ thấy có rất nhiều lỗ hỏng lập luận với nhau. Nhưng sử dụng lập luận, tư duy logic để đánh giá một tôn giáo có đúng hay không thì không thể được, và càng không thể sử dụng nó để tìm ra tiếng nói chung cho các tôn giáo này. Chúng ta thấy điều đó ở các lập luận, lý luận cho Luân hồi chuyển kiếp, sống tốt để kiếp sau có phước, sống không tốt bị đày làm súc vật kiếp sau hay Nghiệp báo, cho rằng vũ trụ này có sự hiện diện của một toàn án phán xét và đánh giá hành động của con người, từ đó đưa ra hình phạt thích hợp. Như vậy việc đánh giá các Tôn giáo tâm thức theo góc nhìn của tư duy logic là một điều hoàn toàn bất khả thi.
Cho tới khi Chủ nghĩa Vô thần dần hiện lên như một quan điểm cấp tiến, nhằm bãi bỏ tư duy cũ, mạnh mẽ cho rằng một Đấng là không có thật, từ đó việc họ sống trên đời này không nhằm mục đích đối chiếu mình với bất cứ ý thức hệ nào mang tính "Nhân" được quy chiếu với "Đấng", nghĩa là đạo đức bây giờ không được xuất phát từ Chúa Trời nữa, như Tôn giáo Đấng Tạo Hóa cho rằng, đồng thời nó không đề cao bản chất tự do của con người và mục đích mở mang tâm thức, thức tỉnh không còn quan trọng bằng việc "Ngày hôm nay MÌNH cần phải làm gì", "Thế giới vận hành thế nào?", "Định luật nào?" nói cách khác Vô Thần liên kết bản thân mình với KHOA HỌC TỰ NHIÊN nhiều hơn KHOA HỌC XÃ HỘI, và vì thế là đơn vị bên thứ ba duy nhất đủ khả năng đánh giá tư duy logic, lập luận của tất cả các tôn giáo trên đời. Như vậy xét theo khía cạnh định nghĩa, thì có thể xem Vô Thần là một dạng quá độ của Tôn Giáo Tâm Thức. Nơi con người không tin vào bất kỳ một vị thần linh nào, và cũng chẳng cần phải đạt tới cảnh giới tỉnh thức.