Thật ra, ý tôi là "Anh hùng không hỏi xuất xứ", dù là nông dân, hay bất kì thành phần nào miễn là có mục tiêu cụ thể, ước mơ hoài bão đủ lớn, thì việc học, trưởng thành sẽ rất nhanh. Còn việc họ thành công, thành vua, thì không thể coi là may mắn, ý trời được, vì nó không phải chỉ là nỗ lực của bản thân một người, hay một đạo quân, mà là của cả dân tộc. Vua Lê Lợi, xuất thân Điền trưởng giàu có, nhưng cũng chẳng phải là tướng quân triều đình, kiến thức kinh nghiệm của ông toàn là sau những trận thua trước quân Minh: thất bại ---> chạy trốn --> tiếp tục kêu gọi tập hợp quân sỹ ---> tiếp tục khởi nghĩa. Nhưng điều đáng khâm phục đó là ông không bỏ cuộc, sau mỗi lần thất bại, ông lại học hỏi được từ thất bại của mình.
Sách có nói :" Lê Lợi "ẩn dấu ở núi rừng làm nghề cày cấy; đọc sách kinh, sử, nhất là càng chuyên tâm về các sách Thao Lược; hậu đãi các tân khách; chiêu nạp kẻ trốn, kẻ làm phản; ngầm nuôi ác kẻ mưu trí; bỏ của, phát thóc để giúp cho kẻ côi cút, nghèo nàn; hậu lễ, nhún lời, để thu bọn anh hùng hào kiệt; đều được lòng vui vẻ của họ" --> Lê Lợi không ngừng học tập, không chỉ từ sách vở, mà cả từ nhân dân, từ người phò việc cho mình.
Tất nhiên, không phải ai cũng thành công được như ông, thời nhà Minh đô hộ có hàng trăm cuộc khởi nghĩa, nhưng cuối cùng chỉ có khởi nghĩa Lam Sơn thành công. Tôi xem những con người khởi nghĩa vô danh đó, dù thất bại, chết trong thảm cảnh, nhưng họ cũng là những người anh hùng. Vì nếu chỉ một mình cuộc khởi nghĩa của Lê Lợi nổ ra, thì nhà Minh sẽ dễ dàng dập tắt. Thử nghĩ xem, những anh hùng khởi nghĩa như Lê Lợi, khi phất cờ, họ có nghĩ đến ngày lên làm vua không? Hay chỉ mong đất nước thoát khỏi ách đô hộ? Trong hàng ngàn người khởi nghĩa, có người là trí thức, có người là nông dân, có người là quan lại, mỗi người sẽ có trí lực khác nhau, con đường khác nhau, trải nghiệm khác nhau, nhưng cùng chung một mục đích. Nhưng họ biết rõ rằng, kể cả khi họ chết, vẫn sẽ xuất hiện những người đi bên cạnh họ, đi sau họ sẽ tiếp nối mục tiêu chung của họ. Và những người đó sẽ được học những bài học của người đi trước.
Trong Tam Quốc có chuyện Lã Mông, vốn là một tướng võ, chỉ biết chỉ đâu đánh đấy, hơn nữa, ông còn không biết chữ. Sau khi Lỗ Túc lên thay chức Đại Đô Đốc của Chu Du, thường cho là Lã Mông là kẻ ít học hành, hiểu biết. Có một lần tiệc rượu, Lỗ Túc ngồi lâu với Lã Mông, hai người nói chuyện một hồi lâu khiến Lỗ Túc mới nhận ra Lã Mông là người rất hiểu biết, kiến thức uyên thâm. Lỗ Túc mới xin lỗi Lã Mông, bảo là xưa nay tôi vẫn anh ông là tướng hữu dũng vô mưu, Lã mới nói: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn ". Sau này Túc chết thì chính Lã Mông lên thay chức Đại Đô Đốc (chức vụ to nhất trong chính quyền Tôn Quyền).