Live [Tâm Linh] Những lần gặp ma hoặc kì dị không lý giải được.

Đây là post cuối của tao về seri truyện tâm linh tao đã gặp.

Đêm bố t mất, trời mưa nhẹ. Ánh đèn đường chẳng thể chiếu sáng hay xoa dịu những cảm xúc trong tâm hồn. T là con cả trong gd có 2 anh em trai. Đêm ấy, t đang ngồi trông bố , thì thấy bố với với tay , t quay lại thì hiểu ý. T gọi mẹ t đang ngủ trong phòng ra. Mọi người quây quanh, bố t cứ thế nắm tay mẹ t mà ra đi . Ngày đưa bố ra nghĩa trang, mắt t nhòe đi, vô hồn và trống rỗng. T với bố hay khắc khẩu, nhưng càng về sau thì lại hợp. T gọi bố là đại ka, Lúc hạ huyệt , t cũng chỉ lẩm bẩm được câu : Đại ka yên nghỉ nhé .
Sau khi bố t mất được 100 ngày thì có làm lễ. Tối hôm sau , t có nằm mơ thấy bố t về nhà. Mặc bộ quân phục sỹ quan ( ngày xưa bố t là đại úy QDND VN dạy ở Học Viện lục quân - Xuân Mai, Hà Tây ). T thấy bố về, ngồi trên sofa hút thuốc lào, sau đó cười khà khà. T mới hỏi là ở dưới bố có tốt không. Bố t cười bảo , tốt, xuống đó lại vào quân đội làm . Sáng hôm sau t mới kể tại cho mẹ t. Thì mới lòi ra câu chuyện sau .
Sau hôm cũng 100 ngày, mẹ tao mới đi xem thầy. Nói là thầy nhưng thực ra là bà đồng. Sau khi mẹ tao ghi tên họ của bố, Ghi tên họ của mẹ tao , em trai tao đi cùng. Thì bà ấy gọi. nhưng gọi mãi bố t không lên. Bà ấy mới khấn lẩm bẩm xong quay ra hỏi : Còn 1 thằng nữa không ở nhà, nó đi xa. Ghi tên nó vào đây. Thế là mẹ t hết hồn ghi tên t vào trong đó. Bà ấy đọc tên tao và khấn thì bố t về. Bà ấy nói với mẹ tao theo đúng cách mà bố t hay gọi . Từ đó rất khó lẫn : " mẹ em ơi " . Không phải mẹ nó ơi, không phải mẹ mày ơi ( cái này bố t hay gọi ) nhưng từ "mẹ em ơi " là từ hai ông bà ấy thủ thỉ với nhau.
Sau đó , mẹ t có hỏi ở dưới thế nào. Thì bảo ổn, hỏi còn đau bệnh gì không thì bảo không. Rồi bố t nói là , nóng lắm. Do kê bát nhang gần di ảnh nên nóng lắm. Sau đó bố t còn bảo : Còn 1 bộ quần áo sĩ quan, 1 cái áo sơ mi , 1 đôi giày , 1 cái mũ lưỡi chai còn ở nhà chưa đốt. Mẹ t bảo là hết rồi. Nhưng bố bảo : còn, mẹ em cứ tìm lại đi. Sau đó mẹ t mới hỏi là , thế tìm được thì có đốt xuống không. Bố t bảo không, cứ để dưới ban thờ, bố t về còn có đồ thay.
Sau đó mẹ t về nhà, lục mãi trong cái tủ cũ vứt ở góc vườn, có bộ quần áo dạ ( quần áo sỹ quan ) . Tìm được đôi giày, cái mũ lưỡi trai. Còn cái áo sơ mi tìm mãi không thấy, mới nhớ bố t có cái áo hay mặc lên thăm ruộng từ cách đây chục năm vẫn treo trong nhà kho. Và mẹ t giặt rồi để dưới ban thờ. Và đêm đó t mơ thấy bố t về như đã kể. Mẹ t cũng dời bát nhang ra xa di ảnh hơn.

Chú họ.
Ngày bà nội t mất, mọi người quyết định đi hỏa thiêu. Trên đường đi hỏa thiêu, chú tao ngồi nói chuyện với mọi người. Chú bảo, sau này tao mà chết, đứa nào hỏa thiêu tao về bóp cổ. Chuyện cũng chẳng có gì, cho đến khoảng nửa năm sau. Chú tao sửa điện và bị điện giật mất. Mọi người nhớ lại lời chú nói nên không dám thiêu mà đem đi chôn cất. Bố t cũng chôn cất ( mẹ t bảo phải làm hoành tráng nhất bla bla, thuê cả đội kèn đồng ở tỉnh khác về ). Chú mất được ít lâu , thì hay về thăm gia đình. Chú cứ hay nhập vào đứa con thứ 2 của chú gọi là thằng C . Thằng C học xong đang ở nhà chờ việc. Anh trai của C là H , đã có gia đình và 1 đứa con nhỏ mới sinh. Thế là Chú cứ nhập vào thằng C liên tục, khi thì ôm thím, khi thì hôn cháu tới tấp.

Đợt bố t mất chưa đc 100 ngày thì chú có về, nhập vào thằng C. Mọi người hỏi xuống có thấy bác Đ ( bố t ) không. Chú bảo có thấy nhưng chưa được 100 ngày bác Đ chưa ra khỏi mộ được. Hỏi có gặp bà nội t không, chú ấy bảo có, bà nội t có nghiệp phải trả nên cả ngày phải ngồi nghe kinh phật dưới đó.
Vì chú cứ về liên tục nhập vào thằng C nên nó rất mệt mỏi. Thím mới bảo : ông có về thì ông về ít thôi kẻo con nó bệnh, Không thì ông nhập vào tôi.... Chú mới nói : T chỉ về lần này nữa thôi. Sau này t không về nữa. Sắp tới thằng C phải đi xa rồi. Mọi người hỏi đi đâu thì chú không nói. Cứ vậy , mấy ngày sau thằng C nhận được điều động đi tàu viễn dương, mấy năm mới về.
Câu chuyện của t hết rồi. Cám ơn tất cả đã đọc.
 
Tao hồi tháng trước về quê đưa quan bà nội, khuya ngủ thì thấy ông nội nằm bên ai cũng thấy hết.
 
Đây là những chuyện tao đã trải qua , tự chứng kiến và không thêm bớt nội dung.
1. Xác chết không phân hủy.
Vào năm tao đang học lớp 6 , lúc đó lớp học thêm không nằm trong trường, mà nằm ở dãy nhà hoang được cải tạo lại. Có 4 lớp trong 1 dãy nhà đó. Cửa sổ hướng ra cánh đồng. Cách đó chừng 100m là khu chôn cất, nghĩa trang. Tao nhớ hôm đó là cuối tuần , phải học thêm sáng ,chiều. Buổi sáng ở đó có 1 đám cải táng ( bốc mộ ) . Thường thì đám cải sẽ diễn ra vào ban đêm. Nhưng không hiểu sao đám này lại diễn ra vào ban ngày. Sau hôm đó tao mới hiểu.
Tiếp tục, thầy cúng nhảy múa ( thường thì không có nhảy múa nha ) tầm 1-2h đồng hồ rồi động thổ đào. Lúc đó khoảng 9h30 sáng . Khoảng 30' sau thì kéo quan tài lên. Lúc mở nắp quan tài ra thì mọi người bỏ chạy tán loạn. Còn mỗi ông thầy cúng già vẫn tiếp tục quay ra cúng và khấn vái. Tầm 10' sau thì mọi người lục đục quay lại. Sau đó làm gì túm tụm ở đó mà không rõ .Lúc này t tan học, men theo mấy người ra đó hóng chuyện, chỉ đc đứng từ xa không dám lại gần . Thì như sau . Khi bật nắp quan tài lên, Cái xác bên trong chỉ tóp lại và xám đi. Toàn bộ tóc và móng tay mọc dài loằng ngoằng, tóc thì mọc dài trùm hết mặt mũi. Mọi người mới hoảng loạn bỏ chạy. Sau đó ông thầy cúng làm lễ các thứ rồi đổ rượu thì phải lên cái xác, lập tức thịt rữa hết ra còn lại xương.
Người chết này đã chôn được hơn chục năm. Ông này trước đây là lính , sau giải ngũ về quê . Bị nhiễm dioxin . Sinh ra 2 đứa con cũng bị dị tật. Sau này ông ấy có biểu hiện bị điên. Nhà ông ấy có 4 người cứ chết đột ngột sau vài năm. Cho đến khi còn mỗi ông ấy thì thắt cổ tự tử chết. nhà vẫn bỏ hoang vì ko ai dám ở.
Quay trở lại sau 10 năm cải táng, thì có thể do thổ nhưỡng đất , nhưng tao không tin lắm. Vì khu này là khu chôn cất, còn khu xây mộ chỗ khác. Chỗ chôn này chôn bao nhiêu người không sao, xung quanh cũng ko sao nhưng tới ông đó thì bị vậy. Có người bảo là do âm khí nặng, thầy phải cải táng giữa trưa.... cá nhân tao thì nghĩ là có thể do đioxin khiến cơ thể không phân hủy, còn tóc vs móng tay vẫn lấy chất dinh dường từ xác mọc tiếp. Đây vẫn là bí ẩn.

2, Những câu chuyện tâm linh.
Năm 2008 , tao đi làm, ở phòng trọ tập thể. Phòng trọ này là một căn nhà mái bằng. Đặc điểm như sau : Có một khoảng sân trước nhỏ trước nhà, có rất nhiều cây cảnh của chủ nhà. Kế đến là cửa chính . Bên cạnh cửa chính là một hành lang dài thông vào cửa phụ vào nhà. Trong nhà thì thông thẳng tới bếp khoảng 15m . Bếp được xây cao hơn nhà 2 bậc :/ . Chính giữa nhà, chỗ bọn tao trải chiếu ngủ có một cửa sổ lớn nhìn ra hành lang, cửa sổ được gắn hoa văn bằng sắt theo kiểu cổ điển.
Bắt đầu dọn vào , nhà này bỏ trống cũng khá lâu, bẩn , mạng nhện đầy , kín mít. Sau một buổi lau dọn với chục thằng thì đâu cũng vào đấy. Tao dọn bếp mới lòi ra ở đó có 1 ban thờ , chắc thờ thổ công. Tao mới lấy ra lau chùi dọn dẹp , đốt nhang. Mọi chuyện diễn ra bình thường. Tiếp theo đó, buổi tối bọn tao trải chiếu nằm thành hàng dài ngủ. Không có giường riêng hay gì đâu. Tao nằm ở chỗ nhìn thẳng ra cửa sổ hành lang. Sau đó rất nhiều đêm, tao mơ thấy có một con mèo đen nằm trên bụng mình ngủ. Nó ngủ rất ngon, còn phát ra tiếng khò khè khoái chí khi mình gãi gãi cổ nó ấy. Sáng tao mới kể cho nhiều ng trong phòng nghe nhưng không ai tin. Cho tới khi, hôm đó t ngủ, vẫn con mèo đó chui vào trong bụng nằm ngủ, tao mơ màng quen rồi nên cũng kệ. Tới sáng hôm sau, kể cũng không ai tin. Tới khi thay áo đi làm, thì thấy áo bên trong có ít lông mèo rụng, lúc đó mọi người mới tin.
Chuyện cũng không có gì , rồi sau đó tao mơ không phải là mèo đen nữa. Mà là một cô gái tóc ngắn, bay từ cửa sổ vào gối đầu lên bụng tao ngủ. tao đã đổi chỗ nằm nhưng vẫn mơ thấy mèo, và cô gái đó. Khi tao mơ màng xoa đầu cô gái ấy có cảm giác rất chân thật mà tao không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ. Đỉnh điểm, tao đã mơ thấy mình đến một nơi lạ. Có một ngôi mộ được xây bằng xi măng theo kiểu lăng tẩm. tao nhớ rõ , tên của cô gái ấy trên bia mộ là : Nguyễn Thị Ánh Tuyết . Tao mơ thấy mình khóc ở đó rất lâu. Sau này, tao còn gặp lại cô gái này rất nhiều lần và được cô ấy giúp đỡ rất nhiều.

3, Chuyện ma tại chỗ làm.
Do làm bảo vệ , nên sau 1 tuần ngày thì đến 1 tuần làm đêm. Chỗ tao là cảng container logictics . Lúc ấy tầm 1h sáng, trên phòng bảo vệ mua lẩu về ăn, tao phụ trách xuống gọi mấy thằng đang ngủ. Từ trên cổng, đâm thẳng xuống dưới có 1 cái container rỗng ruột . Bọn tao thường mắc võng ở đó ngủ. Tao xách xe máy xuống, chiếu đèn thì nhìn từ xa thấy có thằng đang ngủ, cái võng nặng trĩu đung đưa. 1 tay thằng này buông thõng xuống quét lê đất. Tao lẩm bẩm nghĩ, thằng này thò tay thế này muỗi đốt no. Sau đó cánh tay rút vào trong võng nhanh lắm. Thế mà chỉ tầm 30s sau tao xuống tới nơi. Võng không có ai, vẫn đang đung đưa. Mà cả quãng đường tao đều nhìn vào đó, di chuyển chỉ tầm 40s . Hoàn toàn không có ai ra khỏi đó mà tao không thấy được.
4, Thằng lơ xe mới chết.
Hôm ấy trời mưa to, chiếc xe container vào cảng lấy cont. thằng lơ xe tay cầm list hàng đu vào cửa, nhưng do mưa to, trơn trượt nên nó trượt tay, cuốn vào gầm để rồi bị chính xe đó cán nát đầu. Tài xế vẫn không biết, lên tới cổng đợi thằng lơ mãi. Nghĩ nó đang trú mưa dưới bãi cont. Lúc đó mưa quá to cũng không ai đi lấy cont nữa, Tầm 20' sau tạnh mưa, mọi người xuống mới thấy thằng nhỏ bị cán mất đầu. máu đỏ lòm cả bãi cont. Sau đó công an tới dựng hiện trường. Còn thằng chủ hàng cầm tờ list hàng bằng khay đem lên cho tao kiểm, dm vẫn dính cả đậu phụ trên đó ko dám rửa sợ rách. Tao éo kiểm, lẩn luôn.
Tối hôm ấy cúp điện, tầm 2h sáng, đúng lúc tao đang ở dưới cùng với 1 ông nữa. Đéo ai dám lại chỗ nó mới chết rồi, nên toàn đi đường vòng. Mà cúp điện, muốn lên cổng phải qua đường khác tối đen như mực. Lúc ấy bắt đầu mưa to .Lại còn đi xe đạp đi tuần. Đèn pin thì phải lên cổng mới lấy được. Thế là 2 thằng ngồi mẹ ở cái nhà kho cách chỗ thằng kia chết tầm 50m . Trời thì tối. Tao nhớ như in lúc sét đánh, cái xà nhà nó in bóng xuống dưới nền , cái bóng nó uốn lượn. Mấy lần liền, tao mới bảo thằng kia. Đéo ổn rồi. đm chạy, 2 thằng đạp xe đội mưa lên cổng.
5, Tổng kho sóng thần
Tao xuống đây tăng cường mấy hôm, kho này vẫn thuộc cảng mà tao đang làm. Ở tổng kho này, là nơi dỡ và đóng hàng vào container. Từ cổng chính đi xuống có 15 cửa kho. Tối đến được niêm phong cẩn thận. Cửa kho rất lớn, để xe container chui vào mà. nên tao nghĩ mỗi cửa phải rộng tầm 10m, chưa kể mỗi cửa cách nhau rất xa. đi bộ mỏi chân vcl . Tao thời gian này toàn trực tối, để ngày đi học. Ông bảo vệ lâu năm ở đó kể. Tối đi tuần dắt theo con chó, tới chỗ nào chó nó quay đầu hoặc ko đi nữa thì quay lại. Lão tủm tỉm, chó nuôi lâu , đi tuần nó quen nên nó tự động thấy đủ thì quay lại. Lúc đó tầm 11h đêm. Kho bãi nghỉ hết, tao bắt đầu dắt chó đi tuần. Tới cửa số 9 thì tao thấy cuối đường ( cửa số 15 )có 1 nhóm người đang túm tụm nhậu nhẹt. Do khá xa nên cũng thấy mờ mờ. nhưng tiếng cười nói ồn ào lắm. Tao liền xuống đó, nghĩ là bọn bốc xếp nó trốn ở đó ăn nhậu.
Thế là tao dắt chó tới cửa số 11 thì con chó sủa ầm lên, đéo chịu đi nữa. Nhưng người ở dưới vẫn thấy mờ ảo. Do đèn chiếu cũng không sáng hẳn. Vậy là tao vứt con chó ở đó, đi xuống tiếp. Tới cửa số 13 thì đèn dưới cùng tắt ngúm, lúc này còn cách tầm 70-80m thì tới cửa số 15. Đèn tắt ngúm, đm tao quay đầu chạy. Mà tiếng cười đằng sau rõ to, cứ như ở ngay bên tai. Chạy sml lên cổng kể. Ông bảo vệ tủm tỉm tiếp, tao bảo con chó nó quay đầu ở đâu thì mày quay lên theo mà.

Tạm vậy, tối kể tiếp.

Update #2
Update #37 : https://xamvn.com/r/tam-linh-nhung-lan-gap-ma-hoac-ki-di-khong-ly-giai-duoc.597486/post-14031429
Cái đầu tiên. Dioxin là chất gì. Má nfu
 
Tao hồi tháng trước về quê đưa quan bà nội, khuya ngủ thì thấy ông nội nằm bên ai cũng thấy hết.
nhưng ông nội còn không hay mất. Mất chắc về đón bà nội m hả
 
Đây là post cuối của tao về seri truyện tâm linh tao đã gặp.

Đêm bố t mất, trời mưa nhẹ. Ánh đèn đường chẳng thể chiếu sáng hay xoa dịu những cảm xúc trong tâm hồn. T là con cả trong gd có 2 anh em trai. Đêm ấy, t đang ngồi trông bố , thì thấy bố với với tay , t quay lại thì hiểu ý. T gọi mẹ t đang ngủ trong phòng ra. Mọi người quây quanh, bố t cứ thế nắm tay mẹ t mà ra đi . Ngày đưa bố ra nghĩa trang, mắt t nhòe đi, vô hồn và trống rỗng. T với bố hay khắc khẩu, nhưng càng về sau thì lại hợp. T gọi bố là đại ka, Lúc hạ huyệt , t cũng chỉ lẩm bẩm được câu : Đại ka yên nghỉ nhé .
Sau khi bố t mất được 100 ngày thì có làm lễ. Tối hôm sau , t có nằm mơ thấy bố t về nhà. Mặc bộ quân phục sỹ quan ( ngày xưa bố t là đại úy QDND VN dạy ở Học Viện lục quân - Xuân Mai, Hà Tây ). T thấy bố về, ngồi trên sofa hút thuốc lào, sau đó cười khà khà. T mới hỏi là ở dưới bố có tốt không. Bố t cười bảo , tốt, xuống đó lại vào quân đội làm . Sáng hôm sau t mới kể tại cho mẹ t. Thì mới lòi ra câu chuyện sau .
Sau hôm cũng 100 ngày, mẹ tao mới đi xem thầy. Nói là thầy nhưng thực ra là bà đồng. Sau khi mẹ tao ghi tên họ của bố, Ghi tên họ của mẹ tao , em trai tao đi cùng. Thì bà ấy gọi. nhưng gọi mãi bố t không lên. Bà ấy mới khấn lẩm bẩm xong quay ra hỏi : Còn 1 thằng nữa không ở nhà, nó đi xa. Ghi tên nó vào đây. Thế là mẹ t hết hồn ghi tên t vào trong đó. Bà ấy đọc tên tao và khấn thì bố t về. Bà ấy nói với mẹ tao theo đúng cách mà bố t hay gọi . Từ đó rất khó lẫn : " mẹ em ơi " . Không phải mẹ nó ơi, không phải mẹ mày ơi ( cái này bố t hay gọi ) nhưng từ "mẹ em ơi " là từ hai ông bà ấy thủ thỉ với nhau.
Sau đó , mẹ t có hỏi ở dưới thế nào. Thì bảo ổn, hỏi còn đau bệnh gì không thì bảo không. Rồi bố t nói là , nóng lắm. Do kê bát nhang gần di ảnh nên nóng lắm. Sau đó bố t còn bảo : Còn 1 bộ quần áo sĩ quan, 1 cái áo sơ mi , 1 đôi giày , 1 cái mũ lưỡi chai còn ở nhà chưa đốt. Mẹ t bảo là hết rồi. Nhưng bố bảo : còn, mẹ em cứ tìm lại đi. Sau đó mẹ t mới hỏi là , thế tìm được thì có đốt xuống không. Bố t bảo không, cứ để dưới ban thờ, bố t về còn có đồ thay.
Sau đó mẹ t về nhà, lục mãi trong cái tủ cũ vứt ở góc vườn, có bộ quần áo dạ ( quần áo sỹ quan ) . Tìm được đôi giày, cái mũ lưỡi trai. Còn cái áo sơ mi tìm mãi không thấy, mới nhớ bố t có cái áo hay mặc lên thăm ruộng từ cách đây chục năm vẫn treo trong nhà kho. Và mẹ t giặt rồi để dưới ban thờ. Và đêm đó t mơ thấy bố t về như đã kể. Mẹ t cũng dời bát nhang ra xa di ảnh hơn.

Chú họ.
Ngày bà nội t mất, mọi người quyết định đi hỏa thiêu. Trên đường đi hỏa thiêu, chú tao ngồi nói chuyện với mọi người. Chú bảo, sau này tao mà chết, đứa nào hỏa thiêu tao về bóp cổ. Chuyện cũng chẳng có gì, cho đến khoảng nửa năm sau. Chú tao sửa điện và bị điện giật mất. Mọi người nhớ lại lời chú nói nên không dám thiêu mà đem đi chôn cất. Bố t cũng chôn cất ( mẹ t bảo phải làm hoành tráng nhất bla bla, thuê cả đội kèn đồng ở tỉnh khác về ). Chú mất được ít lâu , thì hay về thăm gia đình. Chú cứ hay nhập vào đứa con thứ 2 của chú gọi là thằng C . Thằng C học xong đang ở nhà chờ việc. Anh trai của C là H , đã có gia đình và 1 đứa con nhỏ mới sinh. Thế là Chú cứ nhập vào thằng C liên tục, khi thì ôm thím, khi thì hôn cháu tới tấp.

Đợt bố t mất chưa đc 100 ngày thì chú có về, nhập vào thằng C. Mọi người hỏi xuống có thấy bác Đ ( bố t ) không. Chú bảo có thấy nhưng chưa được 100 ngày bác Đ chưa ra khỏi mộ được. Hỏi có gặp bà nội t không, chú ấy bảo có, bà nội t có nghiệp phải trả nên cả ngày phải ngồi nghe kinh phật dưới đó.
Vì chú cứ về liên tục nhập vào thằng C nên nó rất mệt mỏi. Thím mới bảo : ông có về thì ông về ít thôi kẻo con nó bệnh, Không thì ông nhập vào tôi.... Chú mới nói : T chỉ về lần này nữa thôi. Sau này t không về nữa. Sắp tới thằng C phải đi xa rồi. Mọi người hỏi đi đâu thì chú không nói. Cứ vậy , mấy ngày sau thằng C nhận được điều động đi tàu viễn dương, mấy năm mới về.
Câu chuyện của t hết rồi. Cám ơn tất cả đã đọc.
Địt mẹ tao tưởng mấy thằng quân đụi, côn an chết thì bị đày xuống địa ngục chứ, trên này nó sống đểu, cò quay, hành tiền dân mà. Mày cho t hỏi bộ đụi, côn an Việt Nam chết xuống làm ma thì có sợ bọn ma độ đụi, côn an Tàu Khựa không, rồi xuống đấy có chi bộ đảng không, có phải coi thằng bí thư như bố không :vozvn (25):
 
Top