Nát đýt
Cái lồn nhăn nheo

Hà Nội một ngày mưa. Không khí dịu lại.
Vchong tao gửi con nhờ bà nội trông để đi siêu thị - mà thực ra là trốn con đi lượn lờ. Ở nhà với con cả ngày cũng stress phát rồ, tao cũng biết thế.
Thời tiết tối nay cũng dễ chịu. Vợ tao bảo lượn lên hồ tey đi, tao ừ. Xong thế đíu nào lúc sau lại thấy mình đã vòng về phố cổ. Những phố là hàng (tên phố theo cấu trúc: Hàng + x - thằng nào ở Hanoi là biết), tao để ý đây không phải lần đầu tao bị như thế. Đầu óc cứ nhãng đi là thế nào vô thức cũng dắt mình về lại những góc phố đấy, nơi chứa đầy biết bao là kỉ niệm của thời thanh niên.
Xuống lò đúc đi quá ng công trứ, vợ tao bảo đi tiếp đi. Tìm xem cái 'hàng chè' ngày xưa mà 2 đứa đã từng ăn hồi còn đi học, ngon hay không cũng chả nhớ nữa, nhưng gọi là đi tìm kỉ niệm. Tao chỉ nhớ láng máng nó gần chỗ nhà hộ sinh hay cây đa nhà bò gì đấy, trong kí ức của tao ngày đấy thì cứ xuống khu này tao sẽ lấy nhà thằng Thắng làm trung tâm định vị, và buổi tối đèn đường ở đây rất hạn chế, nên ánh đèn điện trong cái hàng chè đấy nó nổi cmn bật hẳn lên trong không gian xung quanh tối om om.
Nghĩ kĩ thì cũng thấy hơi lạ lẫm vì tầm 200x thì giữa thủ đô cũng không thiếu điện đến thế, nhưng giờ thì chịu cứng không còn manh mối gì để lục lại kí ức. Vợ tao cũng bảo là em cũng nhớ là ngày đấy lò đúc mạn này (mạn sau khi đi qua ng công trứ và yersin) tối om, tức là không phải tao nhớ nhầm. Cái quán chè đấy vợ chồng tao ăn dc 2 lần, tao còn nhớ lần đầu đi chung cả nhóm học thêm với nhau tao gọi chè bưởi cắn phải quả cùi sên không kĩ nó đắng vcl. Lần 2 thì là sau khi yêu nhau rồi đi lẻ với nhau, ăn chè hạt lựu. Đấy cũng là lần đầu tiên tao biết đến mấy thứ chè màu sắc xanh đỏ đấy, chứ trước tao chỉ quen thuộc với mấy thứ chè mộc kiểu đỗ đen đỗ xanh thạch đen trân châu trắng, chính ra tao nhà quê và giẻ rách vcl.
Lượn 1 vòng thì éo thấy dấu tích kỉ niệm xưa đâu, mà tao nghĩ 1 cái hàng chè bình thường cũng éo thể vẫn còn tồn tại tới bây giờ dc. Vợ tao có vẻ hơi cụt hứng, mới nãy còn luyên thuyên kể lại ngày xưa anh thế này em thế kia, giờ hơi tiu nghỉu. Tao quành xe lại đỗ vào cái hàng tào phớ ở đối diện cây đa nhà bò, hình như mới mở hay sao ấy trông mới mới:
- Ăn tạm vậy.
Gọi đồ xong tao quay sang thì thấy vợ tao đang chống hai tay vào cằm mắt nhìn lơ đãng. Tao nhìn theo, chả có cái mẹ gì cả, đối diện nổi bật nhất là cái circle K. Chợt tao tự thấy tao thở dài.
Hanoi của những năm 200x là thời kì trước khi Internet bùng nổ. Ngày ấy của bọn tao không có nhiều thứ được ghi lại, hiếm hoi lắm mới thấy một tấm ảnh hay một vài cái video lưu vội được ai đó đăng lại, trôi nổi trên facebook. Mỗi lần như thế tao thấy bùi ngùi, thấy nhớ chính mình của những ngày xưa xa xôi.
Hà Anh Tuấn của ngày thi sao mai điểm hẹn 2006. Tao nhớ đợt đấy có cả Thái Thùy Linh và Anh Khoa hay sao nữa, nhưng rồi về sau cũng chỉ nghe mỗi nhạc của HAT. Ngày đấy quần áo đéo có nhiều lắm để mà lựa chọn, hầu hết đều rộng thùng thình và chưa có kiểu ôm fit vào người để tôn dáng đẹp như bây giờ. Combo jeans + somi + sneaker là chân ái, mà đéo phải ai cũng có điều kiện để mua được. Thêm con jupiter hay FX nữa rồi đi đong gái là chuẩn bài. Tóc ngày ấy chưa có kiểu undercut, nhưng đã phổ biến việc vuốt keo. Kiểu vuốt keo như HAT cũng khá được ưa chuộng, nhưng nhược điểm là thằng nào mặt béo quá (nhiều thịt) hoặc gầy quá nhìn sẽ không đẹp. Cơ bản là HAT đẹp trai, trí thức, nên để tóc kiểu đéo gì cũng đẹp.
Tao để ý cái video youtube này được đăng lên 18 năm trước. 18 năm là một khoảng thời gian dài, đủ để một đứa bé được sinh ra đi học hết lớp 12 và thành sinh viên đại học. Địt mẹ, thời gian nghiệt ngã vl, tuổi trẻ của tao đã lùi xa quá xa.
Ngày đấy thấy phương linh đẹp lắm, ngọt ngào đằm thắm mà quý phái. Báo chí thời đấy cũng đưa đẩy gán ghép Linh với HAT thành một đôi. Có một album ngày hát đôi vời nhau thật, nhưng rồi thì turn out ra là tuấn bê đê còn linh thì làm hàng cúng cho cốp. Lúc biết tin đấy tao thoáng buồn, giống như thấy crush mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật ra bên trong lại là con người hư hỏng.
- Em gửi 1 phớ 1 thạch găng anh ei.
Vchong tao gửi con nhờ bà nội trông để đi siêu thị - mà thực ra là trốn con đi lượn lờ. Ở nhà với con cả ngày cũng stress phát rồ, tao cũng biết thế.
Thời tiết tối nay cũng dễ chịu. Vợ tao bảo lượn lên hồ tey đi, tao ừ. Xong thế đíu nào lúc sau lại thấy mình đã vòng về phố cổ. Những phố là hàng (tên phố theo cấu trúc: Hàng + x - thằng nào ở Hanoi là biết), tao để ý đây không phải lần đầu tao bị như thế. Đầu óc cứ nhãng đi là thế nào vô thức cũng dắt mình về lại những góc phố đấy, nơi chứa đầy biết bao là kỉ niệm của thời thanh niên.
Xuống lò đúc đi quá ng công trứ, vợ tao bảo đi tiếp đi. Tìm xem cái 'hàng chè' ngày xưa mà 2 đứa đã từng ăn hồi còn đi học, ngon hay không cũng chả nhớ nữa, nhưng gọi là đi tìm kỉ niệm. Tao chỉ nhớ láng máng nó gần chỗ nhà hộ sinh hay cây đa nhà bò gì đấy, trong kí ức của tao ngày đấy thì cứ xuống khu này tao sẽ lấy nhà thằng Thắng làm trung tâm định vị, và buổi tối đèn đường ở đây rất hạn chế, nên ánh đèn điện trong cái hàng chè đấy nó nổi cmn bật hẳn lên trong không gian xung quanh tối om om.
Nghĩ kĩ thì cũng thấy hơi lạ lẫm vì tầm 200x thì giữa thủ đô cũng không thiếu điện đến thế, nhưng giờ thì chịu cứng không còn manh mối gì để lục lại kí ức. Vợ tao cũng bảo là em cũng nhớ là ngày đấy lò đúc mạn này (mạn sau khi đi qua ng công trứ và yersin) tối om, tức là không phải tao nhớ nhầm. Cái quán chè đấy vợ chồng tao ăn dc 2 lần, tao còn nhớ lần đầu đi chung cả nhóm học thêm với nhau tao gọi chè bưởi cắn phải quả cùi sên không kĩ nó đắng vcl. Lần 2 thì là sau khi yêu nhau rồi đi lẻ với nhau, ăn chè hạt lựu. Đấy cũng là lần đầu tiên tao biết đến mấy thứ chè màu sắc xanh đỏ đấy, chứ trước tao chỉ quen thuộc với mấy thứ chè mộc kiểu đỗ đen đỗ xanh thạch đen trân châu trắng, chính ra tao nhà quê và giẻ rách vcl.
Lượn 1 vòng thì éo thấy dấu tích kỉ niệm xưa đâu, mà tao nghĩ 1 cái hàng chè bình thường cũng éo thể vẫn còn tồn tại tới bây giờ dc. Vợ tao có vẻ hơi cụt hứng, mới nãy còn luyên thuyên kể lại ngày xưa anh thế này em thế kia, giờ hơi tiu nghỉu. Tao quành xe lại đỗ vào cái hàng tào phớ ở đối diện cây đa nhà bò, hình như mới mở hay sao ấy trông mới mới:
- Ăn tạm vậy.
Gọi đồ xong tao quay sang thì thấy vợ tao đang chống hai tay vào cằm mắt nhìn lơ đãng. Tao nhìn theo, chả có cái mẹ gì cả, đối diện nổi bật nhất là cái circle K. Chợt tao tự thấy tao thở dài.
Hanoi của những năm 200x là thời kì trước khi Internet bùng nổ. Ngày ấy của bọn tao không có nhiều thứ được ghi lại, hiếm hoi lắm mới thấy một tấm ảnh hay một vài cái video lưu vội được ai đó đăng lại, trôi nổi trên facebook. Mỗi lần như thế tao thấy bùi ngùi, thấy nhớ chính mình của những ngày xưa xa xôi.
Hà Anh Tuấn của ngày thi sao mai điểm hẹn 2006. Tao nhớ đợt đấy có cả Thái Thùy Linh và Anh Khoa hay sao nữa, nhưng rồi về sau cũng chỉ nghe mỗi nhạc của HAT. Ngày đấy quần áo đéo có nhiều lắm để mà lựa chọn, hầu hết đều rộng thùng thình và chưa có kiểu ôm fit vào người để tôn dáng đẹp như bây giờ. Combo jeans + somi + sneaker là chân ái, mà đéo phải ai cũng có điều kiện để mua được. Thêm con jupiter hay FX nữa rồi đi đong gái là chuẩn bài. Tóc ngày ấy chưa có kiểu undercut, nhưng đã phổ biến việc vuốt keo. Kiểu vuốt keo như HAT cũng khá được ưa chuộng, nhưng nhược điểm là thằng nào mặt béo quá (nhiều thịt) hoặc gầy quá nhìn sẽ không đẹp. Cơ bản là HAT đẹp trai, trí thức, nên để tóc kiểu đéo gì cũng đẹp.
Tao để ý cái video youtube này được đăng lên 18 năm trước. 18 năm là một khoảng thời gian dài, đủ để một đứa bé được sinh ra đi học hết lớp 12 và thành sinh viên đại học. Địt mẹ, thời gian nghiệt ngã vl, tuổi trẻ của tao đã lùi xa quá xa.
Ngày đấy thấy phương linh đẹp lắm, ngọt ngào đằm thắm mà quý phái. Báo chí thời đấy cũng đưa đẩy gán ghép Linh với HAT thành một đôi. Có một album ngày hát đôi vời nhau thật, nhưng rồi thì turn out ra là tuấn bê đê còn linh thì làm hàng cúng cho cốp. Lúc biết tin đấy tao thoáng buồn, giống như thấy crush mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật ra bên trong lại là con người hư hỏng.
- Em gửi 1 phớ 1 thạch găng anh ei.