Cảnh báo lừa đảo‼️ Tâm sự

Nát đýt

Cái lồn nhăn nheo
United-States
Hà Nội một ngày mưa. Không khí dịu lại.

Vchong tao gửi con nhờ bà nội trông để đi siêu thị - mà thực ra là trốn con đi lượn lờ. Ở nhà với con cả ngày cũng stress phát rồ, tao cũng biết thế.

Thời tiết tối nay cũng dễ chịu. Vợ tao bảo lượn lên hồ tey đi, tao ừ. Xong thế đíu nào lúc sau lại thấy mình đã vòng về phố cổ. Những phố là hàng (tên phố theo cấu trúc: Hàng + x - thằng nào ở Hanoi là biết), tao để ý đây không phải lần đầu tao bị như thế. Đầu óc cứ nhãng đi là thế nào vô thức cũng dắt mình về lại những góc phố đấy, nơi chứa đầy biết bao là kỉ niệm của thời thanh niên.

Xuống lò đúc đi quá ng công trứ, vợ tao bảo đi tiếp đi. Tìm xem cái 'hàng chè' ngày xưa mà 2 đứa đã từng ăn hồi còn đi học, ngon hay không cũng chả nhớ nữa, nhưng gọi là đi tìm kỉ niệm. Tao chỉ nhớ láng máng nó gần chỗ nhà hộ sinh hay cây đa nhà bò gì đấy, trong kí ức của tao ngày đấy thì cứ xuống khu này tao sẽ lấy nhà thằng Thắng làm trung tâm định vị, và buổi tối đèn đường ở đây rất hạn chế, nên ánh đèn điện trong cái hàng chè đấy nó nổi cmn bật hẳn lên trong không gian xung quanh tối om om.

Nghĩ kĩ thì cũng thấy hơi lạ lẫm vì tầm 200x thì giữa thủ đô cũng không thiếu điện đến thế, nhưng giờ thì chịu cứng không còn manh mối gì để lục lại kí ức. Vợ tao cũng bảo là em cũng nhớ là ngày đấy lò đúc mạn này (mạn sau khi đi qua ng công trứ và yersin) tối om, tức là không phải tao nhớ nhầm. Cái quán chè đấy vợ chồng tao ăn dc 2 lần, tao còn nhớ lần đầu đi chung cả nhóm học thêm với nhau tao gọi chè bưởi cắn phải quả cùi sên không kĩ nó đắng vcl. Lần 2 thì là sau khi yêu nhau rồi đi lẻ với nhau, ăn chè hạt lựu. Đấy cũng là lần đầu tiên tao biết đến mấy thứ chè màu sắc xanh đỏ đấy, chứ trước tao chỉ quen thuộc với mấy thứ chè mộc kiểu đỗ đen đỗ xanh thạch đen trân châu trắng, chính ra tao nhà quê và giẻ rách vcl.

Lượn 1 vòng thì éo thấy dấu tích kỉ niệm xưa đâu, mà tao nghĩ 1 cái hàng chè bình thường cũng éo thể vẫn còn tồn tại tới bây giờ dc. Vợ tao có vẻ hơi cụt hứng, mới nãy còn luyên thuyên kể lại ngày xưa anh thế này em thế kia, giờ hơi tiu nghỉu. Tao quành xe lại đỗ vào cái hàng tào phớ ở đối diện cây đa nhà bò, hình như mới mở hay sao ấy trông mới mới:

- Ăn tạm vậy.

Gọi đồ xong tao quay sang thì thấy vợ tao đang chống hai tay vào cằm mắt nhìn lơ đãng. Tao nhìn theo, chả có cái mẹ gì cả, đối diện nổi bật nhất là cái circle K. Chợt tao tự thấy tao thở dài.

Hanoi của những năm 200x là thời kì trước khi Internet bùng nổ. Ngày ấy của bọn tao không có nhiều thứ được ghi lại, hiếm hoi lắm mới thấy một tấm ảnh hay một vài cái video lưu vội được ai đó đăng lại, trôi nổi trên facebook. Mỗi lần như thế tao thấy bùi ngùi, thấy nhớ chính mình của những ngày xưa xa xôi.



Hà Anh Tuấn của ngày thi sao mai điểm hẹn 2006. Tao nhớ đợt đấy có cả Thái Thùy Linh và Anh Khoa hay sao nữa, nhưng rồi về sau cũng chỉ nghe mỗi nhạc của HAT. Ngày đấy quần áo đéo có nhiều lắm để mà lựa chọn, hầu hết đều rộng thùng thình và chưa có kiểu ôm fit vào người để tôn dáng đẹp như bây giờ. Combo jeans + somi + sneaker là chân ái, mà đéo phải ai cũng có điều kiện để mua được. Thêm con jupiter hay FX nữa rồi đi đong gái là chuẩn bài. Tóc ngày ấy chưa có kiểu undercut, nhưng đã phổ biến việc vuốt keo. Kiểu vuốt keo như HAT cũng khá được ưa chuộng, nhưng nhược điểm là thằng nào mặt béo quá (nhiều thịt) hoặc gầy quá nhìn sẽ không đẹp. Cơ bản là HAT đẹp trai, trí thức, nên để tóc kiểu đéo gì cũng đẹp.

Tao để ý cái video youtube này được đăng lên 18 năm trước. 18 năm là một khoảng thời gian dài, đủ để một đứa bé được sinh ra đi học hết lớp 12 và thành sinh viên đại học. Địt mẹ, thời gian nghiệt ngã vl, tuổi trẻ của tao đã lùi xa quá xa.

Ngày đấy thấy phương linh đẹp lắm, ngọt ngào đằm thắm mà quý phái. Báo chí thời đấy cũng đưa đẩy gán ghép Linh với HAT thành một đôi. Có một album ngày hát đôi vời nhau thật, nhưng rồi thì turn out ra là tuấn bê đê còn linh thì làm hàng cúng cho cốp. Lúc biết tin đấy tao thoáng buồn, giống như thấy crush mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật ra bên trong lại là con người hư hỏng.

- Em gửi 1 phớ 1 thạch găng anh ei.
 
Tao cầm 1 bát lên đưa sang, vợ tao đưa tay ra đỡ. Nhưng tao đổi ý, xúc cho vợ tao ăn. Vợ tao hơi lúng túng (dhs), nhưng rồi cũng cười và há miệng ra cho tao xúc. Tự nhiên tao muốn làm thế, để cho thấy mình lại giống những ngày xưa.

- Hồi trước anh có xúc cho con Nhung ăn thế này không?

Tao giật mình, câu hỏi như viên đạn bắn thẳng vào tai. Chắc chắn trong lúc đáy mặt tao đã tái mét, mặc dù tao không thể nhìn thấy mặt mình. Nhưng tao 'tỉnh đòn' nhanh lắm, ngay lập tức thấy vợ tao đang nhìn tao chăm chăm để xem phản ứng của tao:

+ Em không hỏi những chuyện đấy không được à?
- Thì có gì sai trái đâu.

Giống đàn bà tréo ngoe vậy đấy, nếu như ngu mà nghĩ là thật sự không có gì sai trái rồi cứ thể mà kể hết ra. Thì giông tố sẽ ập đến ngay sau đó. Tao lắc đầu.

+ Chuyện cũ rồi, giờ muốn nhớ lại thì anh phải lục lọi chỗ này chỗ kia trong đầu. Mà anh không muốn tìm lại làm gì.
- Nhưng trong đấy cũng có em đúng không?

Tao suýt nữa đã buột miệng 'Tất nhiên'. HA của ngày xưa hiền thục và dịu dàng, tao chưa bao giờ nhận ra HA lại tinh tế đến thế trong việc nằm bắt và thao túng tâm lí của người khác (mà cụ thể là tao). Hay đấy là bản năng của giống cái nhỉ?

+ Nào, ăn đii.

Tao ngắt mạch câu chuyện dẩm dớ bằng câu trả lời stop đấy. HA ngoan ngoãn k hỏi nữa, nhưng trên đường về thấy không ôm tao. Tao phải thò tay về sau kéo tay vợ lại:

+ Ôm đê.
- Hì hì.
+ ...
- Tí 'chịch' đi.
 
Dạo này sức khỏe tao khá sút kém, phần do thức nhiều ngủ ít (con khóc con quấy), phần vì căng thẳng công việc. Khả năng tập trung suy giảm, nhiều lúc não bị sương mù, lùng bùng nghĩ mãi không ra phương án, xoay tròn trong các mục tiêu. Mà một khi định lực suy giảm thì ma đạo xâm lấn, tao bắt đầu có xu hướng xem nhiều video ngắn hơn trên facebook. Tao cũng biết như thế là không nên, nên tao nhất định không cài tiktok, bất chấp anh em mời mọc:

- Cài đê, hay lắm.
+ Toàn vú đít chứ có đéo gì.
- Nó cũng là cái mạng xã hội, mày tìm gì thì nó có cái đấy.
+ Thế có đan phượng 98 không?
- Địt mẹ :))

Có những ngày ngủ ít tao đi đứng còn thấy chuếnh choáng mất thăng bằng, đứng dậy phải vịn tay vào cái gì đấy cho khỏi ngã. Mới 3x tuổi, tao cũng hơi sợ mình suy nhanh quá. Cũng không dám nói với vợ. Đi khám tổng quát thì ngoài mấy cái bệnh phổ biến như mỡ máu polyp mật rồi đốt sống thoái hóa thì cũng éo có gì căng. Ông bác sĩ bảo:

- Thận yếu đấy, cắt mấy thang thuốc bổ mà giã vào.
+ Đấm thịt bò với trứng với ức gà vào có bổ không chú.
- Tác dụng mỗi cái nó khác nhau, thuốc bổ là thuốc bổ. Hạn chế thức đêm, hạn chế tình dục. Tóc bạc thì mua thêm hà thủ ô uống vào.

Khổ toàn những lời khuyên tao không làm dc. Đêm con dậy 2 lần 1 đòi ăn 1 ị, muốn không thức đêm cũng k dc. Vợ chồng tao thống nhất không thuê người giúp việc mà sẽ tự làm, HA nghỉ hẳn việc luôn, bảo sẽ ở nhà chăm con đến khi nào con cứng đi học. 1 là như thế hạn chế tình trạng có người lạ trong nhà, tìm được người tin tưởng cũng không dễ, chưa nói đến chi phí. 2 là đêm sau khi dỗ con ăn cữ 1 rồi thì sẽ quay sang nắm đầu thằng em tao lôi dậy:

- Hì hì.

Chúng mày cứ lấy vợ đi rồi thấy, nó từ thú vui biến mẹ thành nghĩa vụ. Tao chỉ muốn dập cho nhanh xuất rồi đi ngủ, nhưng vợ tao cứ lèo nhèo như con mèo:

- Hôn em đi, ôm em đi, nhẹ nhàng thôi từ từ thôi. Để em hứng đã.

Thế thì bảo tao hạn chế tình dục tdn được. Tháng chắc dc nghỉ 1 tuần, là cái tuần vợ đến kì kinh. Còn lại ngày nào cũng 1 cữ, cảm giác nhu cầu của vợ tao cứ như bị dồn nén suốt quãng tgian bầu bí đến tận giờ mới phát tiết.
 
Vợ chú nhu cầu thế, khối thằng mơ đấy. Sinh con xong toàn lãnh cảm
 
Hà Nội bây giờ đã khác. Thế giới thay đổi, con người thay đổi, nhưng trong ký ức của những ai từng sống qua những năm 2000, Hà Nội vẫn mãi là một miền ký ức dịu dàng, là buổi sáng sương mỏng trên phố cổ, là cốc trà đá dưới gốc bàng già, là giọng nói đậm chất Bắc pha lẫn sự thanh tao, chậm rãi của người Tràng An.


Đó là Hà Nội của một thời chưa xa, nhưng đã đủ để trở thành kỷ niệm.

p.s : vkl ngày 1 cữ thì đi sớm thôi tml
 
tao ở hà nội nhưng lâu rồi không ra khỏi nhà đôi khi tao đến trường gần nhà để chụp lén mấy em gái mới lớn ngây thơ dễ thương
 
Thằng này cũng suy nghĩ giống tao nhỉ nghĩ HAT vs Phương Linh là 1 đôi.Cứ nghĩ bọn nó lấy nhau đến nơi ấy.
 
Dạo này sức khỏe tao khá sút kém, phần do thức nhiều ngủ ít (con khóc con quấy), phần vì căng thẳng công việc. Khả năng tập trung suy giảm, nhiều lúc não bị sương mù, lùng bùng nghĩ mãi không ra phương án, xoay tròn trong các mục tiêu. Mà một khi định lực suy giảm thì ma đạo xâm lấn, tao bắt đầu có xu hướng xem nhiều video ngắn hơn trên facebook. Tao cũng biết như thế là không nên, nên tao nhất định không cài tiktok, bất chấp anh em mời mọc:

- Cài đê, hay lắm.
+ Toàn vú đít chứ có đéo gì.
- Nó cũng là cái mạng xã hội, mày tìm gì thì nó có cái đấy.
+ Thế có đan phượng 98 không?
- Địt mẹ :))

Có những ngày ngủ ít tao đi đứng còn thấy chuếnh choáng mất thăng bằng, đứng dậy phải vịn tay vào cái gì đấy cho khỏi ngã. Mới 3x tuổi, tao cũng hơi sợ mình suy nhanh quá. Cũng không dám nói với vợ. Đi khám tổng quát thì ngoài mấy cái bệnh phổ biến như mỡ máu polyp mật rồi đốt sống thoái hóa thì cũng éo có gì căng. Ông bác sĩ bảo:

- Thận yếu đấy, cắt mấy thang thuốc bổ mà giã vào.
+ Đấm thịt bò với trứng với ức gà vào có bổ không chú.
- Tác dụng mỗi cái nó khác nhau, thuốc bổ là thuốc bổ. Hạn chế thức đêm, hạn chế tình dục. Tóc bạc thì mua thêm hà thủ ô uống vào.

Khổ toàn những lời khuyên tao không làm dc. Đêm con dậy 2 lần 1 đòi ăn 1 ị, muốn không thức đêm cũng k dc. Vợ chồng tao thống nhất không thuê người giúp việc mà sẽ tự làm, HA nghỉ hẳn việc luôn, bảo sẽ ở nhà chăm con đến khi nào con cứng đi học. 1 là như thế hạn chế tình trạng có người lạ trong nhà, tìm được người tin tưởng cũng không dễ, chưa nói đến chi phí. 2 là đêm sau khi dỗ con ăn cữ 1 rồi thì sẽ quay sang nắm đầu thằng em tao lôi dậy:

- Hì hì.

Chúng mày cứ lấy vợ đi rồi thấy, nó từ thú vui biến mẹ thành nghĩa vụ. Tao chỉ muốn dập cho nhanh xuất rồi đi ngủ, nhưng vợ tao cứ lèo nhèo như con mèo:

- Hôn em đi, ôm em đi, nhẹ nhàng thôi từ từ thôi. Để em hứng đã.

Thế thì bảo tao hạn chế tình dục tdn được. Tháng chắc dc nghỉ 1 tuần, là cái tuần vợ đến kì kinh. Còn lại ngày nào cũng 1 cữ, cảm giác nhu cầu của vợ tao cứ như bị dồn nén suốt quãng tgian bầu bí đến tận giờ mới phát tiết.
Xin hãy sớm xuất gia 🫥🫥🫥
 
Vừa xong kpi, đéo xuất nổi. Tao cho cưỡi ngựa chán mệt tự xin thôi.

Thằng này cũng suy nghĩ giống tao nhỉ nghĩ HAT vs Phương Linh là 1 đôi.Cứ nghĩ bọn nó lấy nhau đến nơi ấy.
Với tiêu chuẩn xã hội những năm 200x đấy thì đẹp đôi quá còn gì. HAT là mẫu hot boy học thức thời điểm đấy. PLinh của những năm ấy thì 20 năm trước nữa hay bây giờ hay 20 năm sau nữa thì vẫn cứ là ước mơ của nhiều thằng.
 
Nhất Long jean Trần Nhân Tông

Áo khoác nỉ England số 7

The Nort Face sandal 700k màu đỏ ;))
Dm giàu đấy. Ngày đấy tao chỉ nghe tiếng chứ đéo bao h nghĩ là mò ra đấy mua những thứ đấy.

Lên hàng đào mua đồ đã là xa xỉ.

Mày có ảnh ọt ngày đấy không, up lên tí tư liệu đi. Đường phố, hay bất cứ cái gì cũng được. Gợi lại tí kỉ niệm xưa.

Thời đấy internet chưa bùng nổ nên chính ra ít tư liệu để hoài niệm quá.
 
Dm giàu đấy. Ngày đấy tao chỉ nghe tiếng chứ đéo bao h nghĩ là mò ra đấy mua những thứ đấy.

Lên hàng đào mua đồ đã là xa xỉ.

Mày có ảnh ọt ngày đấy không, up lên tí tư liệu đi. Đường phố, hay bất cứ cái gì cũng được. Gợi lại tí kỉ niệm xưa.

Thời đấy internet chưa bùng nổ nên chính ra ít tư liệu để hoài niệm quá.
Tao tiếc một đống ảnh hồi sinh viên lưu trong ổ cứng con máy pentium 4 màn hình lồi thế méo nào vừa hết đại học lăn ra die. Thế là mất hết bao nhiêu kỷ niệm
 
Cười nào chúng mày.


Nếu coi trường học như là một cái môn phái trong truyện kiếm hiệp thì TH là sư huynh đồng môn của tao.

Hưng gân hơn tao 12 tuổi, ngày đi học thì bọn tao tất nhiên là có biết TH là học sinh khóa trước và trong câu chuyện hàng ngày của bọn tao TH cũng xuất hiện rất nhiều, ở nhiều khía cạnh. Ngày đấy TH chưa có biểu cảm bú đá như bây giờ, hoặc là có rồi mà đéo bị lên báo. Tao chỉ nhớ là ngày đấy tao thấy 'nể' hắn ở độ chất và độ hút gái, mặc dù tao cũng thấy như thế là trẩu vl. Nhiều lúc tao ước được đẹp trai và hút gái như hẳn, như thế tao sẽ không phải thủ dâm nữa mà sẽ được dizz một cách đàng hoàng.

Tìm được cái link album cũ ngày đấy của TH, ảnh bìa tao vẫn nhớ, hồi đấy bọn tao bảo cái ảnh như kiểu đang tắm dở chạy vội ra chụp ảnh để làm bìa album. Có khi lúc đấy chụp mẹ cả chim nhưng cắt mỗi cái mặt cho lên bìa.


Để tao lắc não một tí, nếu nhớ không nhầm thì cái thời của Cầu vồng khuyết hay là Dĩ vãng cuộc tình nó là sau, khoảng khi tao lớp 12 (2008) hoặc là sau đấy rồi. Chứ thời tao lớp 9 lớp 10 thì mấy hit của TH ngày đấy nó là Vẫn nhớ với cả Chia xa với cả Bản tình ca mùa đông (nhạc phim hàn cuốc) cơ.





Ngày đấy (200x) tao nhớ mấy anh lớn (8x giữa đổ lại) hay có style lãng tử tóc dài (như tóc TH trong clip Chia xa) với đi con FX ngầu lòi. Cũng có đợt tao nảy ý hay thử nuôi tóc dài giống thế đã:

- Thôi không được đâu mặt mày béo lắm, để tóc dài thành con lợn.

Thằng cắt tóc gõ gõ cái kéo vào cái lược cho tóc vụn rơi ra rồi chọc thêm phát nữa vào hi vọng của tao:

- Với cả mày đi xe đạp.

Tao cáu vl. Diss mẹ cái thể loại cắt tóc vỉa hè 3 nghìn rưỡi 1 đầu thì biết bòi gì về nghệ thuật với cả ước mơ. Rồi tao sẽ giàu và sẽ có thể mua được những gì tao muốn. Nhưng nói thế thôi, tao cũng biết đấy là sự thật và tao nên chấp nhận.

- Hay rẽ ngôi rữa không? Béc khăm. Đan Trường.
+ Thôi anh, cắt bình thường gọn được rồi.
- Ừ cắt bình thường cho mát.

Về sau tao mới biết là thằng cắt tóc này nó biết cắt mỗi 1 kiểu đấy, cắt cao xong cạo mai cạo gáy, nếu là người già cắt gọn gàng để ngôi lệch hoặc ngôi giữa thì ok. Chứ trẻ con mặt gầy (mặc dù mặt tao lão đã kêu là nhiều thịt) đang tuổi dậy thì lông tóc mọc nhanh xong lại tiếc tiền nên dặn thợ cứ cắt cao hẳn lên để lâu lâu mới phải cắt lại nữa - thành ra cái đầu lúc mới cắt xong lúc đell nào cũng nham nhở như chó gặm:

- Cắt cao cho mát. Giờ trông thế thôi, tầm 2 tuần nữa nó mọc lại mới đẹp.

Thằng cắt tóc lấy cái gương để ra sau gáy tao cho tao xem thành phẩm - như thường lệ. Mà xem làm đéo gì, không xem tao cũng biết là nó nham nhở xấu vl. Nhưng với mắt nhìn của mẹ tao thì thế lại là đẹp, cao ráo gọn gàng. Tao thở dài:

+ Thôi được rồi anh ơi.

Tao đưa 2 tờ 2 nghìn cho nó rồi chờ nó tìm 500 giả lại. Nhìn cái ảnh in các kiểu tóc mẫu treo trên thân cây cạnh cái gương mà tao phát nẫu mề, Tuấn Hưng Đan Trường Lý Hùng Béc khăm hẳn hoi. Trông rõ đẹp, nhưng chắc chắn là chọn kiểu đầu nào thì qua tay thằng này cũng thành đầu bổ luống rẽ ngôi. Trừ khi bảo nó cạo trọc thì khác. Cơ bản là chỉ có 3 nghìn rưỡi thì không có quyền lựa chọn.

- Không có 500 rồi. Lợ (nợ) nhé.

Nói rồi nó đéo chờ tao trả lời, cầm điếu cày nhồi thuốc rồi kéo một đường dài. Cuộc sống của người nghèo (như nó và tao) về cơ bản là khan hiếm lựa chọn, đến cả thú vui cũng chẳng có nhiều.
 
À về việc tại sao lại tự nhiên nhắc đến TH thì vì 1 là TH vừa bị gọi tên vụ biểu cảm lạ là 1.

Với thứ 2 thì là 1 câu chuyện khác. Có tí liên quan.

Tao thì không phải là fan của TH về âm nhạc (không bàn tới con người hay cách sống nhé), nhưng cái thời mà tao mới lớn, mới biết yêu thì nhạc của TH cũng đang thịnh hành và được nhiều người nghe. Nên một cách tự nhiên thì trong số ấy có 1 vài bài nó lọt vào tâm trí tao và trở thành một phần kỉ niệm đi theo cuộc đời mình, dù cho bài đấy xét trên mặt bằng chung không phải là một bài hát hay. Nhiều người nghe nó chả có ấn tượng gì, dù là họ có thể nhận ra đó là giọng TH hoặc không.



Giai điệu của bài này buồn và đại loại như kiểu trách móc hay xót xa cho một con người lầm lỡ, kiểu đấy. Tao cũng chả biết vì sao tao ấn tượng bài này hay là do kỉ niệm gì nữa. Chỉ nhớ là tao nghe nó khá nhiều lần, nhưng chưa từng thấy ai khác nghe bài này. Nếu có ai đó bảo họ nghe TH, bảo họ bật 1 bài hát gì đó của TH hay hát 1 bài hát nào đấy của TH, thì 99% sẽ là 1 trong những bài hit khác cơ. Ví dụ như Cầu vồng khuyết chẳng hạn. Chứ tao chưa thấy ai khác nghe hay hát bài này.

Cho đến khi tao có qua lại móc nối làm ăn với thằng Tài, câu chuyện tao nhớ đã từng kể ở chỗ khác rồi. Vì nhiều nguyên cớ nên tao có tham gia vào 1 số vụ ăn chơi nghịch đồ của nó (nhưng tao không động vào chất kích thích, thề điêu làm chó) và phát hiện ra thằng này cũng thích nghe nhạc TH. Ngoài Hưng ra thì nó nghe tuốt tuột mấy ông khác trong quả dưa hấu, Bằng Bầu ròi Minh Quân thiên lôi. Tao bất ngờ vl:

- Mày cũng nghe bài này à?
+ Ờ bài đéo nào của TH mà tao chả nghe.

Sao nỡ quay lưng về phía mặt trời
Anh đã ra đi để phố ngậm ngùi
Bao bước chân qua lạc trong khói mây
Đời ta đã có ai, còn ai


Thằng Tài nghiện nặng - như các cụ là nghiện lòi tĩ - và có dấu hiệu phụ thuộc vào 'thuốc' rõ ràng. Tao không phải dân chơi mấy thứ đấy tao không phân biệt được, thôi cứ gọi chung là thuốc. Chưa ăn thuốc thì nó lờ đờ uể oải, chậm chạp mệt mỏi, lơ đãng, khả năng tập trung rất kém. Nhiều khi trông bơ phờ như người thức đêm xem bóng đá. Nhưng sử dụng mt xong thì khác hẳn, nó tự tin, linh hoạt, ăn nói trôi chảy, làm gì cũng rốt ráo. Để ý kĩ sẽ thấy dấu hiệu kiểu 'tăng động', tức là mt đẩy công suất hoạt động trong con người nó lên max level, khiến nó phải làm mọi việc để giải tỏa bớt năng lượng: từ dọn dẹp nhà cửa, cọ xoong nồi giặt quần áo hút bụi (những việc mà người giúp việc thuê theo giờ hoặc con 'nỡm' của nó đáng lý mới là người làm), hoặc đeo tai nghe vào quẩy nhạc DJ, hát hò các kiểu. Và tất nhiên có địt xả đồ. Làm mọi thứ để phát tiết năng lượng cho đến khi cơ thể hết pin và sập nguồn. Nó bảo những lúc như thế là ngủ không biết trời đất gì, và ngủ rất ngon, không mộng mị.

Với cách sống liên tục như thế, việc nó thọ đến 35 tuổi theo tao đã là một kì tích.

Cách đây 2 tháng nó chết. Tao thì lâu rồi không qua lại với nó nên cũng chỉ nghe qua bạn bè truyền tai (qua thằng Thắng), nhưng có vẻ như là đột quỵ, tức là tự dưng lăn đùng ra chết. Chứ chả phải là đang âm đồ rồi gục hay là bị tai nạn gì cả.

Chuyện cũng chỉ có vậy thôi, nhưng tự nhiên thông tin về cái chết của nó làm tao nhớ lại những kỉ niệm cũ, những ngày tháng cũ. Rồi bất chợt tin tức về TH nổi lên, và tao lại mò vào nghe lại cái album cũ của TH - Đốt chút lá khô. Nghe lại bài hát mà ngoài bản thân mình ra tao mới thấy có mỗi thằng Tài cũng nghe và cũng thích:

Xin chớ quay lưng về phía mặt trời
Đôi cánh tay không đo hết cuộc đời
Xin mãi lênh đênh để nụ hôn ngất ngây
Hãy xua tan đau thương hôm qua
Tươi sáng trong tương lai


Liệu có khi nào mấy ca từ u ám của bài hát này nó như một lời cảnh tỉnh không nhỉ. Để những thằng đã và đang sống lỗi như tao, hay như TH, hay là chúng mày - sớm nhận ra mà biết dừng lại quay đầu. Không thì sẽ có kết cục như thằng Tài. Chết là hết. Chả còn ước mơ gì, chả còn thú vui gì. Mọi thứ chấm dứt. Đéo còn cơ hội sửa sai hay làm lại.
 
Vừa xong kpi, đéo xuất nổi. Tao cho cưỡi ngựa chán mệt tự xin thôi.


Với tiêu chuẩn xã hội những năm 200x đấy thì đẹp đôi quá còn gì. HAT là mẫu hot boy học thức thời điểm đấy. PLinh của những năm ấy thì 20 năm trước nữa hay bây giờ hay 20 năm sau nữa thì vẫn cứ là ước mơ của nhiều thằng.
M bị lâu ra à
 
U40 ah, tập thể dục, bồi bỗ, có sức giã chứ, ông ko có hứng thú là tèo rồi
Tao nghĩ ít nữa cu nhà tao cứng cáp ăn ngủ điều độ hơn thì tao đóng ít tiền gym trở lại. Chứ giờ oải quá.

Tháng dc nghỉ 1 tuần lúc vợ đến ngày đèn đỏ. Nói thế chứ tay vẫn lùa vào quần tao nghịch.
 

Có thể bạn quan tâm

Top