Tản mạn về ngoại tình

bulldogs

Địt Bùng Đạo Tổ
Dưới đây là một bài viết tao rất tâm đắc, copy lại cho chúng mày đọc. Tao cũng thấy nhiều thằng đặt câu hỏi về chuyện có tình cảm với rau, phò, say nắng đồng nghiệp.... Bài viết này như một lời giải đáp chung vậy.

Link gốc: https://facebook.com/story.php?story_fbid=2281906382084902&id=1880380218904189
---------
Tản Mạn Về Ngoại Tình

chắc hẳn ca khúc "như đã dấu yêu" đã quá quen thuộc với quí vị, nhưng có lẽ không nhiều người trong quí vị để ý, đó là ca khúc viết về một cuộc ngoại tình. đây là ca khúc hiếm hoi viết về chủ đề rất hay một cách rất hay.

đây là một mối tình sét đánh, cháy bỏng, vượt lên trên trạng thái tâm lí "say nắng" [*] và có vẻ nó sẽ hứa hẹn một bi kịch.

ngay từ đầu, nàng thổ lộ "nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai", có nghĩa là cả chàng và nàng đều đã có gia đình, và đều đang không có vấn đề gì với cuộc hôn nhân của riêng mình. nhưng họ vẫn khẳng định "trong đôi mắt anh em là tất cả", "anh đến với em với tất cả tâm hồn", "em đến với anh với tất cả trái tim"..., nó nguy hiểm ở chỗ đó.

khung cảnh và diễn biến của cặp đôi trong ca khúc khiến ta liên tưởng tới truyện ngắn nổi tiếng của alton sekhop "người đàn bà với con chó nhỏ". chàng và nàng gặp nhau ở một thành phố nghỉ mát, họ đều đã có gia đình, thế rồi họ yêu nhau và không thể quên được nhau. rõ ràng, họ đã sa vào một câu chuyện khó khăn. câu kết của truyện ngắn (đại ý) là: anh soi vào gương, thấy mái tóc mình đã điểm bạc, và anh hiểu rằng, khó khăn chỉ mới bắt đầu.

mặc dù đôi trai gái trong ca khúc tự dặn lòng rằng "anh sẽ cố quên...", "em sẽ cố quên..." nhưng có vẻ như cố gắng của họ sẽ là vô vọng, bởi chính họ lại thừa nhận "ta đến với nhau một lần cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu". "đớn đau, nhớ thương dài lâu" thì quên thế đéo nào được, hở giời!?

cặp đôi này, sau khi chia tay ở "khung trời hoa mộng" họ sẽ còn tìm gặp nhau đặng jao cấu thêm nhiều lần nữa. khả năng gia đình riêng của họ đổ vỡ rất cao, mà như trên đã viết, họ không có vấn đề gì với gia đình riêng của mình. và đó là điều cực nguy hiểm.

***

trước một tình yêu trong hoàn cảnh này, nhà lãng mạn nói: "cứ yêu đi, tình yêu là một món quà". nhà đạo đức nói: "dừng lại ngay, con người phải biết tôn trọng những ranh giới". nhà hiện sinh nói "hãy dấn thân, hãy sáng tạo mình". nhà duy lí nói "hãy ăn đi, nhưng chùi mép cho kĩ, và đừng quên các nghĩa vụ". nhà hoài nghi nói "chẳng có gì tốt đẹp đâu". nhà tự nhiên học nói "kết quả của quá trình trao đổi chất thôi mà. hỡi ôi estrogene và testosterone tăng quá cao". nhà bi quan luận nói "yêu đéo gì, hai con bọ sít zí đít vào nhau". nhà huyền môn nói "duyên nợ, nghiệp chướng". và một nhà mõm vuông nói "đéo biết, cứ sướng bây giờ đi"... v.v và v.v

ngoại tình là một chủ đề muôn thủa, nó muôn thủa hệt như tình yêu lứa đôi vậy. trong văn chương nghệ thuật, đề tài tình yêu được đề cập nhiều thế nào thì đề tài ngoại tình nhiều như thế, nếu không muốn nói, nhiều còn hơn thế.

hai tác phẩm nghệ thuật về đề tài ngoại tình tôi xem gần đây nhất là một bộ film và một cuốn tiểu thuyết. film do anh sản xuất, còn tiểu thuyết của nhà văn thời danh paulo coelho.

bộ film kể về một cuộc ngoại tình xuất phát từ những chuyến tầu, nơi chàng và nàng vẫn gặp nhau trên đường đi làm (từ ngoại ô tới trung tâm london). họ mê nhau lắm rồi, nhưng lí trí mách bảo họ phải dừng lại. nhưng cuối cùng, testosterone và estrogene vẫn thắng, họ giao hẹn "một lần rồi thôi nhé". nhưng trò đời vẫn thế, làm gì có chuyện một lần. thế rồi chuyện cũng bại lộ, có ghen tuông, thậm chí oánh ghen...

xem film, tôi chỉ mong chờ cái kết, tôi không hiểu nhà làm film sẽ cho cái kết thế nào, bởi cái kết hay cho một cuộc ngoại tình hầu như chưa có (nhớ là ngoại tình trong hoàn cảnh các đối tượng đang êm đềm với gia đình). cuối cùng, các nhà làm film cho chúng ta cái kết tệ nhất (lưu ý: tệ về mặt nghệ thuật): chàng nàng chia tay rồi trở về với gia đình.

tiểu thuyết của coelho thì hay hơn film. hay hơn, trước tiên bởi loại hình. đọc bao giờ cũng hay hơn xem, với tôi là như thế. việc đọc cho phép tư duy của chúng ta bay bổng hơn xem. xem film, đạo diễn tư duy hộ chúng ta rồi.

câu chuyện của coelho cũng là một cuộc ngoại tình mà các đối tượng đều đang hết sức yên ấm với gia đình riêng, thậm chí có thể nói họ đang rất hạnh phúc. thế rồi họ cũng ngoại tình. các nhân vật đều là những người thành đạt (trong một xã hội thành đạt, là thụy sĩ). chuyện ngoại tình của coelho có vẻ như muốn nói tới một tâm lí khác ngoài chuyện ngoại tình. một trạng thái hoang mang khi cuộc sống quá toàn vẹn, hay là sự khủng hoảng của người giầu.

tiểu thuyết của coelho văn minh hơn bộ film kia, nó không có bại lộ, không có ghen tuông, càng không có oánh ghen. coelho chỉ khai thác xung đột nội tâm. nhân vật nữ đi địt với nhân tình về, vào toilet kì cọ cho hết mùi của tình nhâh. kì cọ hàng tiếng đồng hồ, vừa kì vừa khóc. khóc thương chồng, thương con, và khóc thương cho bản thân.

đọc tiểu thuyêt này, ngay từ đầu tôi cũng băn khoăn rằng, không biết coelho sẽ xử lí cái kết thế nào. tôi cũng hy vọng một nhà văn lớn như coelho sẽ không để một cái kết tầm thường. nhưng kết quả khá thất vọng, mặc dù cố công tô son điểm phấn cho chương cuối, nhưng rốt cuộc, coelho cũng cho họ ai về nhà nấy.

rất có thể, trong bối cảnh con người, ý thức xã hội nói chung đang dần trở nên buông thả, dễ dãi trong chuyện ngoại tình, nên nhà làm film và tiểu thuyết gia đang "định hướng" xã hội. ai bảo văn học nghệ thuật phương tây không định hướng nào hehe.

dẫu sao, sáng tạo cái kết cho thật hay, thật độc đáo, không sáo mòn cho một cuộc ngoại tình dường như là bất khả.

tình yêu lứa đôi không phải tình yêu. cái thứ mà loài người gọi là tình yêu thực chất chỉ là những kích thích của hóa chất (hormon tình dục), khi hóa chất trong cơ thể thay đổi, tình yêu thay đổi. mà hóa chất trong cơ thể luôn thay đổi, do đó chung cuộc tình yêu phải thất bại. cơn hưng phấn của tình yêu mang lại là do hóa chất, hệt như cơn hưng phấn của kẻ chơi heroin vậy. tan thuốc là hết hưng phấn. chính vì thế nietzsche mới viết rằng "yêu là cơn điên tạm thời..." [**]

tình yêu nói chung thất bại, vậy ngoại tình chắc chắn cũng thất bại. kết cuộc, nếu chàng và nàng bỏ gia đình để theo nhau, thì không quá 5 năm [***], chàng và nàng sẽ lại cắn nhau như chó dù trước đó "trong đôi mắt anh em là tất cả".

tình yêu thất bại, nhưng hôn nhân thì không. thực tế, hôn nhân vẫn bền vững (còn chửi nhau oánh nhau như súc vật là chuyện khác), bởi hôn nhân đựoc tạo nên bởi hàng loạt hàng rào đạo đức và ranh giới tâm lí. trong tình yêu chỉ có đam mê, nhưng trong hôn nhân còn có tình nghĩa, tình thương, nghĩa vụ...

hãy nhớ rằng, không có món vũ khí nào giết chết hôn nhân nhanh hơn, triệt để hơn món ngoại tình. bởi vậy, hãy cảnh giác trước mọi nguy cơ ngoại tình.

thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ.

ngoại tình là một vấn đề của loài người. và như mọi vấn đề khác, nó chẳng bao giờ mất đi. sẽ có lúc ta phải đối diện vấn đề. và chúng ta chỉ khác nhau bởi cách ứng xử với vấn đề.

---

[*] "say nắng", tên một truyện ngắn của ivan bunin (nhà văn nga, nobel văn chương 1933). truyện mô tả cuộc tình thoáng qua, như một cơn say nắng.

[**] nguyên văn "tình yêu là cơn điên tạm thời, hôn nhân là sự ngu xuẩn vĩnh cửu" (zarathustra đã nói như thế - nietzsche)

[***] triết gia richard david precht cho rằng, cơ chế "làm quen" của vỏ não khiến sự đam mê trong tình yêu có giới hạn tối đa là 5 năm (tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - richard d. precht)

 
Dài vc, cảm giác như hợp vs vc đăng o webtrecon hơn. Éo đọc
 
Ngoại tình h nó là trào lưu hay sao ấy
Đéo phải mày ạ, thằng nào có gia đình rồi thì hiểu, cuộc sống xã hội thời nay, người đàn ông khi vk con vào nhiều cái biến cố, dễ nảy sinh cảm giác chán nản. Những lúc ấy gặp cơn gió lạ ở bên ngoài dễ bị bắt sóng hơn, chứ lúc gia đình ấm êm hạnh phúc thì chắc đi đá phò thôi chứ mấy ai nghĩ đến ngoại tình.
 
Dưới đây là một bài viết tao rất tâm đắc, copy lại cho chúng mày đọc. Tao cũng thấy nhiều thằng đặt câu hỏi về chuyện có tình cảm với rau, phò, say nắng đồng nghiệp.... Bài viết này như một lời giải đáp chung vậy.

Link gốc: https://facebook.com/story.php?story_fbid=2281906382084902&id=1880380218904189
---------
Tản Mạn Về Ngoại Tình

chắc hẳn ca khúc "như đã dấu yêu" đã quá quen thuộc với quí vị, nhưng có lẽ không nhiều người trong quí vị để ý, đó là ca khúc viết về một cuộc ngoại tình. đây là ca khúc hiếm hoi viết về chủ đề rất hay một cách rất hay.

đây là một mối tình sét đánh, cháy bỏng, vượt lên trên trạng thái tâm lí "say nắng" [*] và có vẻ nó sẽ hứa hẹn một bi kịch.

ngay từ đầu, nàng thổ lộ "nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai", có nghĩa là cả chàng và nàng đều đã có gia đình, và đều đang không có vấn đề gì với cuộc hôn nhân của riêng mình. nhưng họ vẫn khẳng định "trong đôi mắt anh em là tất cả", "anh đến với em với tất cả tâm hồn", "em đến với anh với tất cả trái tim"..., nó nguy hiểm ở chỗ đó.

khung cảnh và diễn biến của cặp đôi trong ca khúc khiến ta liên tưởng tới truyện ngắn nổi tiếng của alton sekhop "người đàn bà với con chó nhỏ". chàng và nàng gặp nhau ở một thành phố nghỉ mát, họ đều đã có gia đình, thế rồi họ yêu nhau và không thể quên được nhau. rõ ràng, họ đã sa vào một câu chuyện khó khăn. câu kết của truyện ngắn (đại ý) là: anh soi vào gương, thấy mái tóc mình đã điểm bạc, và anh hiểu rằng, khó khăn chỉ mới bắt đầu.

mặc dù đôi trai gái trong ca khúc tự dặn lòng rằng "anh sẽ cố quên...", "em sẽ cố quên..." nhưng có vẻ như cố gắng của họ sẽ là vô vọng, bởi chính họ lại thừa nhận "ta đến với nhau một lần cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu". "đớn đau, nhớ thương dài lâu" thì quên thế đéo nào được, hở giời!?

cặp đôi này, sau khi chia tay ở "khung trời hoa mộng" họ sẽ còn tìm gặp nhau đặng jao cấu thêm nhiều lần nữa. khả năng gia đình riêng của họ đổ vỡ rất cao, mà như trên đã viết, họ không có vấn đề gì với gia đình riêng của mình. và đó là điều cực nguy hiểm.

***

trước một tình yêu trong hoàn cảnh này, nhà lãng mạn nói: "cứ yêu đi, tình yêu là một món quà". nhà đạo đức nói: "dừng lại ngay, con người phải biết tôn trọng những ranh giới". nhà hiện sinh nói "hãy dấn thân, hãy sáng tạo mình". nhà duy lí nói "hãy ăn đi, nhưng chùi mép cho kĩ, và đừng quên các nghĩa vụ". nhà hoài nghi nói "chẳng có gì tốt đẹp đâu". nhà tự nhiên học nói "kết quả của quá trình trao đổi chất thôi mà. hỡi ôi estrogene và testosterone tăng quá cao". nhà bi quan luận nói "yêu đéo gì, hai con bọ sít zí đít vào nhau". nhà huyền môn nói "duyên nợ, nghiệp chướng". và một nhà mõm vuông nói "đéo biết, cứ sướng bây giờ đi"... v.v và v.v

ngoại tình là một chủ đề muôn thủa, nó muôn thủa hệt như tình yêu lứa đôi vậy. trong văn chương nghệ thuật, đề tài tình yêu được đề cập nhiều thế nào thì đề tài ngoại tình nhiều như thế, nếu không muốn nói, nhiều còn hơn thế.

hai tác phẩm nghệ thuật về đề tài ngoại tình tôi xem gần đây nhất là một bộ film và một cuốn tiểu thuyết. film do anh sản xuất, còn tiểu thuyết của nhà văn thời danh paulo coelho.

bộ film kể về một cuộc ngoại tình xuất phát từ những chuyến tầu, nơi chàng và nàng vẫn gặp nhau trên đường đi làm (từ ngoại ô tới trung tâm london). họ mê nhau lắm rồi, nhưng lí trí mách bảo họ phải dừng lại. nhưng cuối cùng, testosterone và estrogene vẫn thắng, họ giao hẹn "một lần rồi thôi nhé". nhưng trò đời vẫn thế, làm gì có chuyện một lần. thế rồi chuyện cũng bại lộ, có ghen tuông, thậm chí oánh ghen...

xem film, tôi chỉ mong chờ cái kết, tôi không hiểu nhà làm film sẽ cho cái kết thế nào, bởi cái kết hay cho một cuộc ngoại tình hầu như chưa có (nhớ là ngoại tình trong hoàn cảnh các đối tượng đang êm đềm với gia đình). cuối cùng, các nhà làm film cho chúng ta cái kết tệ nhất (lưu ý: tệ về mặt nghệ thuật): chàng nàng chia tay rồi trở về với gia đình.

tiểu thuyết của coelho thì hay hơn film. hay hơn, trước tiên bởi loại hình. đọc bao giờ cũng hay hơn xem, với tôi là như thế. việc đọc cho phép tư duy của chúng ta bay bổng hơn xem. xem film, đạo diễn tư duy hộ chúng ta rồi.

câu chuyện của coelho cũng là một cuộc ngoại tình mà các đối tượng đều đang hết sức yên ấm với gia đình riêng, thậm chí có thể nói họ đang rất hạnh phúc. thế rồi họ cũng ngoại tình. các nhân vật đều là những người thành đạt (trong một xã hội thành đạt, là thụy sĩ). chuyện ngoại tình của coelho có vẻ như muốn nói tới một tâm lí khác ngoài chuyện ngoại tình. một trạng thái hoang mang khi cuộc sống quá toàn vẹn, hay là sự khủng hoảng của người giầu.

tiểu thuyết của coelho văn minh hơn bộ film kia, nó không có bại lộ, không có ghen tuông, càng không có oánh ghen. coelho chỉ khai thác xung đột nội tâm. nhân vật nữ đi địt với nhân tình về, vào toilet kì cọ cho hết mùi của tình nhâh. kì cọ hàng tiếng đồng hồ, vừa kì vừa khóc. khóc thương chồng, thương con, và khóc thương cho bản thân.

đọc tiểu thuyêt này, ngay từ đầu tôi cũng băn khoăn rằng, không biết coelho sẽ xử lí cái kết thế nào. tôi cũng hy vọng một nhà văn lớn như coelho sẽ không để một cái kết tầm thường. nhưng kết quả khá thất vọng, mặc dù cố công tô son điểm phấn cho chương cuối, nhưng rốt cuộc, coelho cũng cho họ ai về nhà nấy.

rất có thể, trong bối cảnh con người, ý thức xã hội nói chung đang dần trở nên buông thả, dễ dãi trong chuyện ngoại tình, nên nhà làm film và tiểu thuyết gia đang "định hướng" xã hội. ai bảo văn học nghệ thuật phương tây không định hướng nào hehe.

dẫu sao, sáng tạo cái kết cho thật hay, thật độc đáo, không sáo mòn cho một cuộc ngoại tình dường như là bất khả.

tình yêu lứa đôi không phải tình yêu. cái thứ mà loài người gọi là tình yêu thực chất chỉ là những kích thích của hóa chất (hormon tình dục), khi hóa chất trong cơ thể thay đổi, tình yêu thay đổi. mà hóa chất trong cơ thể luôn thay đổi, do đó chung cuộc tình yêu phải thất bại. cơn hưng phấn của tình yêu mang lại là do hóa chất, hệt như cơn hưng phấn của kẻ chơi heroin vậy. tan thuốc là hết hưng phấn. chính vì thế nietzsche mới viết rằng "yêu là cơn điên tạm thời..." [**]

tình yêu nói chung thất bại, vậy ngoại tình chắc chắn cũng thất bại. kết cuộc, nếu chàng và nàng bỏ gia đình để theo nhau, thì không quá 5 năm [***], chàng và nàng sẽ lại cắn nhau như chó dù trước đó "trong đôi mắt anh em là tất cả".

tình yêu thất bại, nhưng hôn nhân thì không. thực tế, hôn nhân vẫn bền vững (còn chửi nhau oánh nhau như súc vật là chuyện khác), bởi hôn nhân đựoc tạo nên bởi hàng loạt hàng rào đạo đức và ranh giới tâm lí. trong tình yêu chỉ có đam mê, nhưng trong hôn nhân còn có tình nghĩa, tình thương, nghĩa vụ...

hãy nhớ rằng, không có món vũ khí nào giết chết hôn nhân nhanh hơn, triệt để hơn món ngoại tình. bởi vậy, hãy cảnh giác trước mọi nguy cơ ngoại tình.

thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ.

ngoại tình là một vấn đề của loài người. và như mọi vấn đề khác, nó chẳng bao giờ mất đi. sẽ có lúc ta phải đối diện vấn đề. và chúng ta chỉ khác nhau bởi cách ứng xử với vấn đề.

---

[*] "say nắng", tên một truyện ngắn của ivan bunin (nhà văn nga, nobel văn chương 1933). truyện mô tả cuộc tình thoáng qua, như một cơn say nắng.

[**] nguyên văn "tình yêu là cơn điên tạm thời, hôn nhân là sự ngu xuẩn vĩnh cửu" (zarathustra đã nói như thế - nietzsche)

[***] triết gia richard david precht cho rằng, cơ chế "làm quen" của vỏ não khiến sự đam mê trong tình yêu có giới hạn tối đa là 5 năm (tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - richard d. precht)

Dài vl, nắm đại ý cho tao với
 
Đéo phải mày ạ, thằng nào có gia đình rồi thì hiểu, cuộc sống xã hội thời nay, người đàn ông khi vk con vào nhiều cái biến cố, dễ nảy sinh cảm giác chán nản. Những lúc ấy gặp cơn gió lạ ở bên ngoài dễ bị bắt sóng hơn, chứ lúc gia đình ấm êm hạnh phúc thì chắc đi đá phò thôi chứ mấy ai nghĩ đến ngoại tình.
Uh mà phụ nữ cũng ngoại tình nhất là tình công sở ấy chớp nhoáng như kiểu món ăn lạ
 
Dài vl, nắm đại ý cho tao với
"thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ."
 
hồi trẻ tao có tí nhan sắc gái nó tự chết mà lúc đấy kiểu quân tử dỏm đéo ăn đéo động chạm con nào , giờ già rồi sinh mất nết muốn tòm tem mà đéo có con nào theo cả
 
Còn mỗi tao vs mày là già trâu. Quan điểm giống nhau vl ra
đm tổng kết vào trong 1 dòng thì đọc tạm. chứ đm dài lê thê thế này nhìn như truyện ngôn tình, hoặc web trẻ thơ như chúng mày nói đấy, đm nhìn mệt mỏi vl :))
 
"thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ."
Cảm ơn mày
 
Hay, ý thằng tác là cứ địt (tất cả các thể loại địt xả dao chớ đừng xả búa) ...
Đừng để tình cảm vào trong.
 
Đm nay đọc lại thớt này. T nghĩ t sẽ sống độc thân, đéo lấy vợ :vozvn (13):
 
Dưới đây là một bài viết tao rất tâm đắc, copy lại cho chúng mày đọc. Tao cũng thấy nhiều thằng đặt câu hỏi về chuyện có tình cảm với rau, phò, say nắng đồng nghiệp.... Bài viết này như một lời giải đáp chung vậy.

Link gốc: https://facebook.com/story.php?story_fbid=2281906382084902&id=1880380218904189
---------
Tản Mạn Về Ngoại Tình

chắc hẳn ca khúc "như đã dấu yêu" đã quá quen thuộc với quí vị, nhưng có lẽ không nhiều người trong quí vị để ý, đó là ca khúc viết về một cuộc ngoại tình. đây là ca khúc hiếm hoi viết về chủ đề rất hay một cách rất hay.

đây là một mối tình sét đánh, cháy bỏng, vượt lên trên trạng thái tâm lí "say nắng" [*] và có vẻ nó sẽ hứa hẹn một bi kịch.

ngay từ đầu, nàng thổ lộ "nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai", có nghĩa là cả chàng và nàng đều đã có gia đình, và đều đang không có vấn đề gì với cuộc hôn nhân của riêng mình. nhưng họ vẫn khẳng định "trong đôi mắt anh em là tất cả", "anh đến với em với tất cả tâm hồn", "em đến với anh với tất cả trái tim"..., nó nguy hiểm ở chỗ đó.

khung cảnh và diễn biến của cặp đôi trong ca khúc khiến ta liên tưởng tới truyện ngắn nổi tiếng của alton sekhop "người đàn bà với con chó nhỏ". chàng và nàng gặp nhau ở một thành phố nghỉ mát, họ đều đã có gia đình, thế rồi họ yêu nhau và không thể quên được nhau. rõ ràng, họ đã sa vào một câu chuyện khó khăn. câu kết của truyện ngắn (đại ý) là: anh soi vào gương, thấy mái tóc mình đã điểm bạc, và anh hiểu rằng, khó khăn chỉ mới bắt đầu.

mặc dù đôi trai gái trong ca khúc tự dặn lòng rằng "anh sẽ cố quên...", "em sẽ cố quên..." nhưng có vẻ như cố gắng của họ sẽ là vô vọng, bởi chính họ lại thừa nhận "ta đến với nhau một lần cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu". "đớn đau, nhớ thương dài lâu" thì quên thế đéo nào được, hở giời!?

cặp đôi này, sau khi chia tay ở "khung trời hoa mộng" họ sẽ còn tìm gặp nhau đặng jao cấu thêm nhiều lần nữa. khả năng gia đình riêng của họ đổ vỡ rất cao, mà như trên đã viết, họ không có vấn đề gì với gia đình riêng của mình. và đó là điều cực nguy hiểm.

***

trước một tình yêu trong hoàn cảnh này, nhà lãng mạn nói: "cứ yêu đi, tình yêu là một món quà". nhà đạo đức nói: "dừng lại ngay, con người phải biết tôn trọng những ranh giới". nhà hiện sinh nói "hãy dấn thân, hãy sáng tạo mình". nhà duy lí nói "hãy ăn đi, nhưng chùi mép cho kĩ, và đừng quên các nghĩa vụ". nhà hoài nghi nói "chẳng có gì tốt đẹp đâu". nhà tự nhiên học nói "kết quả của quá trình trao đổi chất thôi mà. hỡi ôi estrogene và testosterone tăng quá cao". nhà bi quan luận nói "yêu đéo gì, hai con bọ sít zí đít vào nhau". nhà huyền môn nói "duyên nợ, nghiệp chướng". và một nhà mõm vuông nói "đéo biết, cứ sướng bây giờ đi"... v.v và v.v

ngoại tình là một chủ đề muôn thủa, nó muôn thủa hệt như tình yêu lứa đôi vậy. trong văn chương nghệ thuật, đề tài tình yêu được đề cập nhiều thế nào thì đề tài ngoại tình nhiều như thế, nếu không muốn nói, nhiều còn hơn thế.

hai tác phẩm nghệ thuật về đề tài ngoại tình tôi xem gần đây nhất là một bộ film và một cuốn tiểu thuyết. film do anh sản xuất, còn tiểu thuyết của nhà văn thời danh paulo coelho.

bộ film kể về một cuộc ngoại tình xuất phát từ những chuyến tầu, nơi chàng và nàng vẫn gặp nhau trên đường đi làm (từ ngoại ô tới trung tâm london). họ mê nhau lắm rồi, nhưng lí trí mách bảo họ phải dừng lại. nhưng cuối cùng, testosterone và estrogene vẫn thắng, họ giao hẹn "một lần rồi thôi nhé". nhưng trò đời vẫn thế, làm gì có chuyện một lần. thế rồi chuyện cũng bại lộ, có ghen tuông, thậm chí oánh ghen...

xem film, tôi chỉ mong chờ cái kết, tôi không hiểu nhà làm film sẽ cho cái kết thế nào, bởi cái kết hay cho một cuộc ngoại tình hầu như chưa có (nhớ là ngoại tình trong hoàn cảnh các đối tượng đang êm đềm với gia đình). cuối cùng, các nhà làm film cho chúng ta cái kết tệ nhất (lưu ý: tệ về mặt nghệ thuật): chàng nàng chia tay rồi trở về với gia đình.

tiểu thuyết của coelho thì hay hơn film. hay hơn, trước tiên bởi loại hình. đọc bao giờ cũng hay hơn xem, với tôi là như thế. việc đọc cho phép tư duy của chúng ta bay bổng hơn xem. xem film, đạo diễn tư duy hộ chúng ta rồi.

câu chuyện của coelho cũng là một cuộc ngoại tình mà các đối tượng đều đang hết sức yên ấm với gia đình riêng, thậm chí có thể nói họ đang rất hạnh phúc. thế rồi họ cũng ngoại tình. các nhân vật đều là những người thành đạt (trong một xã hội thành đạt, là thụy sĩ). chuyện ngoại tình của coelho có vẻ như muốn nói tới một tâm lí khác ngoài chuyện ngoại tình. một trạng thái hoang mang khi cuộc sống quá toàn vẹn, hay là sự khủng hoảng của người giầu.

tiểu thuyết của coelho văn minh hơn bộ film kia, nó không có bại lộ, không có ghen tuông, càng không có oánh ghen. coelho chỉ khai thác xung đột nội tâm. nhân vật nữ đi địt với nhân tình về, vào toilet kì cọ cho hết mùi của tình nhâh. kì cọ hàng tiếng đồng hồ, vừa kì vừa khóc. khóc thương chồng, thương con, và khóc thương cho bản thân.

đọc tiểu thuyêt này, ngay từ đầu tôi cũng băn khoăn rằng, không biết coelho sẽ xử lí cái kết thế nào. tôi cũng hy vọng một nhà văn lớn như coelho sẽ không để một cái kết tầm thường. nhưng kết quả khá thất vọng, mặc dù cố công tô son điểm phấn cho chương cuối, nhưng rốt cuộc, coelho cũng cho họ ai về nhà nấy.

rất có thể, trong bối cảnh con người, ý thức xã hội nói chung đang dần trở nên buông thả, dễ dãi trong chuyện ngoại tình, nên nhà làm film và tiểu thuyết gia đang "định hướng" xã hội. ai bảo văn học nghệ thuật phương tây không định hướng nào hehe.

dẫu sao, sáng tạo cái kết cho thật hay, thật độc đáo, không sáo mòn cho một cuộc ngoại tình dường như là bất khả.

tình yêu lứa đôi không phải tình yêu. cái thứ mà loài người gọi là tình yêu thực chất chỉ là những kích thích của hóa chất (hormon tình dục), khi hóa chất trong cơ thể thay đổi, tình yêu thay đổi. mà hóa chất trong cơ thể luôn thay đổi, do đó chung cuộc tình yêu phải thất bại. cơn hưng phấn của tình yêu mang lại là do hóa chất, hệt như cơn hưng phấn của kẻ chơi heroin vậy. tan thuốc là hết hưng phấn. chính vì thế nietzsche mới viết rằng "yêu là cơn điên tạm thời..." [**]

tình yêu nói chung thất bại, vậy ngoại tình chắc chắn cũng thất bại. kết cuộc, nếu chàng và nàng bỏ gia đình để theo nhau, thì không quá 5 năm [***], chàng và nàng sẽ lại cắn nhau như chó dù trước đó "trong đôi mắt anh em là tất cả".

tình yêu thất bại, nhưng hôn nhân thì không. thực tế, hôn nhân vẫn bền vững (còn chửi nhau oánh nhau như súc vật là chuyện khác), bởi hôn nhân đựoc tạo nên bởi hàng loạt hàng rào đạo đức và ranh giới tâm lí. trong tình yêu chỉ có đam mê, nhưng trong hôn nhân còn có tình nghĩa, tình thương, nghĩa vụ...

hãy nhớ rằng, không có món vũ khí nào giết chết hôn nhân nhanh hơn, triệt để hơn món ngoại tình. bởi vậy, hãy cảnh giác trước mọi nguy cơ ngoại tình.

thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ.

ngoại tình là một vấn đề của loài người. và như mọi vấn đề khác, nó chẳng bao giờ mất đi. sẽ có lúc ta phải đối diện vấn đề. và chúng ta chỉ khác nhau bởi cách ứng xử với vấn đề.

---

[*] "say nắng", tên một truyện ngắn của ivan bunin (nhà văn nga, nobel văn chương 1933). truyện mô tả cuộc tình thoáng qua, như một cơn say nắng.

[**] nguyên văn "tình yêu là cơn điên tạm thời, hôn nhân là sự ngu xuẩn vĩnh cửu" (zarathustra đã nói như thế - nietzsche)

[***] triết gia richard david precht cho rằng, cơ chế "làm quen" của vỏ não khiến sự đam mê trong tình yêu có giới hạn tối đa là 5 năm (tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - richard d. precht)

Từ bé tao đã hay nhạy cảm với những thứ xảy ra xung quanh, từ những câu chuyện nghe được và nhìn thấy ở hàng xóm thì t rất kỵ việc ngoại tình. T coi ngoại tình là việc vi phạm đạo đức, việc làm tồi tệ của những người ko đáng được tôn trọng. Hồi bé tầm 5,6 tuổi, biết tính tao nên ông hàng xóm hay trêu ngày xưa ông ấy với mẹ t yêu nhau lắm, suýt thì cưới nhau đấy, y như rằng t lăn ra khóc với khóa cửa lại không cho mẹ t vào nhà vì mẹ cũng cười không phản đối lại. 1 chuyện nữa đến giờ t vẫn nhớ đó là bố t làm văn phòng, sáng đi tối về, đi giày cả ngày, chân của bố lúc nào cũng sạch sẽ, về nhà toàn chê chân t bẩn rồi bắt đi rửa. Nhưng 1 hôm buổi tối đang ngồi thì t thấy chân bố t bẩn, như kiểu cởi giày đi chân đất ở 1 căn phòng nào đó bẩn í. Lúc đó còn bé nhưng vẫn biết có gì đó ko đúng, dù ko biết rõ khi quan hệ với nhau thì người ta sẽ làm những gì nhưng t vẫn có 1 chút hiểu. Thế là những mấy hôm, hôm nào t cũng soi lúc bố t cởi giày ra xem chân ông có sạch không. Tầm 1, 2 tuần canh nhưng không thấy gì nữa thì t mới quên đi. Ngoại tình là do lựa chọn, đúng sai, hoàn cảnh đưa đẩy ra sao t không biết nhưng hậu quả của nó thì t nghĩ chắc chắn ai cũng sẽ hối hận, có thể tài giỏi chùi mép giấu diếm được thì t nghĩ trong 1 lúc nào đó bản thân họ cũng sẽ thấy áy náy thôi. Nghĩ đến kết quả tốt nhất là 1 người ngoại tình, người còn lại biết và chấp nhận tha thứ thì nó vẫn là 1 vết sẹo trong cuộc hôn nhân ấy, sẽ không còn niềm tin mà thay vào đó là day dứt và lấn cấn, là suy nghĩ và đề phòng. Vết sẹo trên da thì có thể đi thẩm mỹ viện chứ sẹo trong lòng, t vẫn chưa biết có thẩm mỹ viện nào nhận chữa được đâu.
 
Từ bé tao đã hay nhạy cảm với những thứ xảy ra xung quanh, từ những câu chuyện nghe được và nhìn thấy ở hàng xóm thì t rất kỵ việc ngoại tình. T coi ngoại tình là việc vi phạm đạo đức, việc làm tồi tệ của những người ko đáng được tôn trọng. Hồi bé tầm 5,6 tuổi, biết tính tao nên ông hàng xóm hay trêu ngày xưa ông ấy với mẹ t yêu nhau lắm, suýt thì cưới nhau đấy, y như rằng t lăn ra khóc với khóa cửa lại không cho mẹ t vào nhà vì mẹ cũng cười không phản đối lại. 1 chuyện nữa đến giờ t vẫn nhớ đó là bố t làm văn phòng, sáng đi tối về, đi giày cả ngày, chân của bố lúc nào cũng sạch sẽ, về nhà toàn chê chân t bẩn rồi bắt đi rửa. Nhưng 1 hôm buổi tối đang ngồi thì t thấy chân bố t bẩn, như kiểu cởi giày đi chân đất ở 1 căn phòng nào đó bẩn í. Lúc đó còn bé nhưng vẫn biết có gì đó ko đúng, dù ko biết rõ khi quan hệ với nhau thì người ta sẽ làm những gì nhưng t vẫn có 1 chút hiểu. Thế là những mấy hôm, hôm nào t cũng soi lúc bố t cởi giày ra xem chân ông có sạch không. Tầm 1, 2 tuần canh nhưng không thấy gì nữa thì t mới quên đi. Ngoại tình là do lựa chọn, đúng sai, hoàn cảnh đưa đẩy ra sao t không biết nhưng hậu quả của nó thì t nghĩ chắc chắn ai cũng sẽ hối hận, có thể tài giỏi chùi mép giấu diếm được thì t nghĩ trong 1 lúc nào đó bản thân họ cũng sẽ thấy áy náy thôi. Nghĩ đến kết quả tốt nhất là 1 người ngoại tình, người còn lại biết và chấp nhận tha thứ thì nó vẫn là 1 vết sẹo trong cuộc hôn nhân ấy, sẽ không còn niềm tin mà thay vào đó là day dứt và lấn cấn, là suy nghĩ và đề phòng. Vết sẹo trên da thì có thể đi thẩm mỹ viện chứ sẹo trong lòng, t vẫn chưa biết có thẩm mỹ viện nào nhận chữa được đâu.
Tao vừa tắm và xóc lọ xong, mang quần áo lên gác giặt, rồi ngồi đây đọc cmt của mày. Thấy bâng khuâng trống rỗng quá. Tao nghĩ lúc nào sắp ngoại tình thì nên đi xóc lọ, lập tức sẽ thoát nạn luôn.
 
Tao vừa tắm và xóc lọ xong, mang quần áo lên gác giặt, rồi ngồi đây đọc cmt của mày. Thấy bâng khuâng trống rỗng quá. Tao nghĩ lúc nào sắp ngoại tình thì nên đi xóc lọ, lập tức sẽ thoát nạn luôn.
T thấy bảo solo nhiều sẽ bị ysl với xts đấy, m làm gì khác đi cho bớt suy nghĩ
 
Giá mà all bọn ngoại tình đều nhận ngay cái kết là ly hôn. Khổ nổi hôn nhân nó có quá nhiều ràng buộc. Bước vào thì dễ ra đi khó vô cùng. Nỗi đau thì vẫn dày séo mà vẫn phải dằn lại
 
Quay trở về thời kì cách mạng nông nghiệp, hôn nhân bản chất là một phát minh do loài người sáng tạo để duy trì của cải, đất đai. Nên t nghĩ từ đó con người phát triển lên những giá trị đạo đức, ràng buộc về cách ứng xử trong hôn nhân. Xã hội giờ đã khác nhưng những dna của một con khỉ vẫn còn, vẫn là những loài động vật bị chi phối bởi cảm xúc và hormone. Nên t không phán xét chuyện ngoại tình mặc dù t chưa ngoại tình bao giờ. Hoàn cảnh đưa đẩy họ đến với nhau, lựa chọn tha thứ hay buông bỏ, còn do hậu quả để lại và mối ràng buôc giữa hai người.
 
Top