Dưới đây là một bài viết tao rất tâm đắc, copy lại cho chúng mày đọc. Tao cũng thấy nhiều thằng đặt câu hỏi về chuyện có tình cảm với rau, phò, say nắng đồng nghiệp.... Bài viết này như một lời giải đáp chung vậy.
Link gốc: https://facebook.com/story.php?story_fbid=2281906382084902&id=1880380218904189
---------
Tản Mạn Về Ngoại Tình
chắc hẳn ca khúc "như đã dấu yêu" đã quá quen thuộc với quí vị, nhưng có lẽ không nhiều người trong quí vị để ý, đó là ca khúc viết về một cuộc ngoại tình. đây là ca khúc hiếm hoi viết về chủ đề rất hay một cách rất hay.
đây là một mối tình sét đánh, cháy bỏng, vượt lên trên trạng thái tâm lí "say nắng" [*] và có vẻ nó sẽ hứa hẹn một bi kịch.
ngay từ đầu, nàng thổ lộ "nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai", có nghĩa là cả chàng và nàng đều đã có gia đình, và đều đang không có vấn đề gì với cuộc hôn nhân của riêng mình. nhưng họ vẫn khẳng định "trong đôi mắt anh em là tất cả", "anh đến với em với tất cả tâm hồn", "em đến với anh với tất cả trái tim"..., nó nguy hiểm ở chỗ đó.
khung cảnh và diễn biến của cặp đôi trong ca khúc khiến ta liên tưởng tới truyện ngắn nổi tiếng của alton sekhop "người đàn bà với con chó nhỏ". chàng và nàng gặp nhau ở một thành phố nghỉ mát, họ đều đã có gia đình, thế rồi họ yêu nhau và không thể quên được nhau. rõ ràng, họ đã sa vào một câu chuyện khó khăn. câu kết của truyện ngắn (đại ý) là: anh soi vào gương, thấy mái tóc mình đã điểm bạc, và anh hiểu rằng, khó khăn chỉ mới bắt đầu.
mặc dù đôi trai gái trong ca khúc tự dặn lòng rằng "anh sẽ cố quên...", "em sẽ cố quên..." nhưng có vẻ như cố gắng của họ sẽ là vô vọng, bởi chính họ lại thừa nhận "ta đến với nhau một lần cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu". "đớn đau, nhớ thương dài lâu" thì quên thế đéo nào được, hở giời!?
cặp đôi này, sau khi chia tay ở "khung trời hoa mộng" họ sẽ còn tìm gặp nhau đặng jao cấu thêm nhiều lần nữa. khả năng gia đình riêng của họ đổ vỡ rất cao, mà như trên đã viết, họ không có vấn đề gì với gia đình riêng của mình. và đó là điều cực nguy hiểm.
***
trước một tình yêu trong hoàn cảnh này, nhà lãng mạn nói: "cứ yêu đi, tình yêu là một món quà". nhà đạo đức nói: "dừng lại ngay, con người phải biết tôn trọng những ranh giới". nhà hiện sinh nói "hãy dấn thân, hãy sáng tạo mình". nhà duy lí nói "hãy ăn đi, nhưng chùi mép cho kĩ, và đừng quên các nghĩa vụ". nhà hoài nghi nói "chẳng có gì tốt đẹp đâu". nhà tự nhiên học nói "kết quả của quá trình trao đổi chất thôi mà. hỡi ôi estrogene và testosterone tăng quá cao". nhà bi quan luận nói "yêu đéo gì, hai con bọ sít zí đít vào nhau". nhà huyền môn nói "duyên nợ, nghiệp chướng". và một nhà mõm vuông nói "đéo biết, cứ sướng bây giờ đi"... v.v và v.v
ngoại tình là một chủ đề muôn thủa, nó muôn thủa hệt như tình yêu lứa đôi vậy. trong văn chương nghệ thuật, đề tài tình yêu được đề cập nhiều thế nào thì đề tài ngoại tình nhiều như thế, nếu không muốn nói, nhiều còn hơn thế.
hai tác phẩm nghệ thuật về đề tài ngoại tình tôi xem gần đây nhất là một bộ film và một cuốn tiểu thuyết. film do anh sản xuất, còn tiểu thuyết của nhà văn thời danh paulo coelho.
bộ film kể về một cuộc ngoại tình xuất phát từ những chuyến tầu, nơi chàng và nàng vẫn gặp nhau trên đường đi làm (từ ngoại ô tới trung tâm london). họ mê nhau lắm rồi, nhưng lí trí mách bảo họ phải dừng lại. nhưng cuối cùng, testosterone và estrogene vẫn thắng, họ giao hẹn "một lần rồi thôi nhé". nhưng trò đời vẫn thế, làm gì có chuyện một lần. thế rồi chuyện cũng bại lộ, có ghen tuông, thậm chí oánh ghen...
xem film, tôi chỉ mong chờ cái kết, tôi không hiểu nhà làm film sẽ cho cái kết thế nào, bởi cái kết hay cho một cuộc ngoại tình hầu như chưa có (nhớ là ngoại tình trong hoàn cảnh các đối tượng đang êm đềm với gia đình). cuối cùng, các nhà làm film cho chúng ta cái kết tệ nhất (lưu ý: tệ về mặt nghệ thuật): chàng nàng chia tay rồi trở về với gia đình.
tiểu thuyết của coelho thì hay hơn film. hay hơn, trước tiên bởi loại hình. đọc bao giờ cũng hay hơn xem, với tôi là như thế. việc đọc cho phép tư duy của chúng ta bay bổng hơn xem. xem film, đạo diễn tư duy hộ chúng ta rồi.
câu chuyện của coelho cũng là một cuộc ngoại tình mà các đối tượng đều đang hết sức yên ấm với gia đình riêng, thậm chí có thể nói họ đang rất hạnh phúc. thế rồi họ cũng ngoại tình. các nhân vật đều là những người thành đạt (trong một xã hội thành đạt, là thụy sĩ). chuyện ngoại tình của coelho có vẻ như muốn nói tới một tâm lí khác ngoài chuyện ngoại tình. một trạng thái hoang mang khi cuộc sống quá toàn vẹn, hay là sự khủng hoảng của người giầu.
tiểu thuyết của coelho văn minh hơn bộ film kia, nó không có bại lộ, không có ghen tuông, càng không có oánh ghen. coelho chỉ khai thác xung đột nội tâm. nhân vật nữ đi địt với nhân tình về, vào toilet kì cọ cho hết mùi của tình nhâh. kì cọ hàng tiếng đồng hồ, vừa kì vừa khóc. khóc thương chồng, thương con, và khóc thương cho bản thân.
đọc tiểu thuyêt này, ngay từ đầu tôi cũng băn khoăn rằng, không biết coelho sẽ xử lí cái kết thế nào. tôi cũng hy vọng một nhà văn lớn như coelho sẽ không để một cái kết tầm thường. nhưng kết quả khá thất vọng, mặc dù cố công tô son điểm phấn cho chương cuối, nhưng rốt cuộc, coelho cũng cho họ ai về nhà nấy.
rất có thể, trong bối cảnh con người, ý thức xã hội nói chung đang dần trở nên buông thả, dễ dãi trong chuyện ngoại tình, nên nhà làm film và tiểu thuyết gia đang "định hướng" xã hội. ai bảo văn học nghệ thuật phương tây không định hướng nào hehe.
dẫu sao, sáng tạo cái kết cho thật hay, thật độc đáo, không sáo mòn cho một cuộc ngoại tình dường như là bất khả.
tình yêu lứa đôi không phải tình yêu. cái thứ mà loài người gọi là tình yêu thực chất chỉ là những kích thích của hóa chất (hormon tình dục), khi hóa chất trong cơ thể thay đổi, tình yêu thay đổi. mà hóa chất trong cơ thể luôn thay đổi, do đó chung cuộc tình yêu phải thất bại. cơn hưng phấn của tình yêu mang lại là do hóa chất, hệt như cơn hưng phấn của kẻ chơi heroin vậy. tan thuốc là hết hưng phấn. chính vì thế nietzsche mới viết rằng "yêu là cơn điên tạm thời..." [**]
tình yêu nói chung thất bại, vậy ngoại tình chắc chắn cũng thất bại. kết cuộc, nếu chàng và nàng bỏ gia đình để theo nhau, thì không quá 5 năm [***], chàng và nàng sẽ lại cắn nhau như chó dù trước đó "trong đôi mắt anh em là tất cả".
tình yêu thất bại, nhưng hôn nhân thì không. thực tế, hôn nhân vẫn bền vững (còn chửi nhau oánh nhau như súc vật là chuyện khác), bởi hôn nhân đựoc tạo nên bởi hàng loạt hàng rào đạo đức và ranh giới tâm lí. trong tình yêu chỉ có đam mê, nhưng trong hôn nhân còn có tình nghĩa, tình thương, nghĩa vụ...
hãy nhớ rằng, không có món vũ khí nào giết chết hôn nhân nhanh hơn, triệt để hơn món ngoại tình. bởi vậy, hãy cảnh giác trước mọi nguy cơ ngoại tình.
thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ.
ngoại tình là một vấn đề của loài người. và như mọi vấn đề khác, nó chẳng bao giờ mất đi. sẽ có lúc ta phải đối diện vấn đề. và chúng ta chỉ khác nhau bởi cách ứng xử với vấn đề.
---
[*] "say nắng", tên một truyện ngắn của ivan bunin (nhà văn nga, nobel văn chương 1933). truyện mô tả cuộc tình thoáng qua, như một cơn say nắng.
[**] nguyên văn "tình yêu là cơn điên tạm thời, hôn nhân là sự ngu xuẩn vĩnh cửu" (zarathustra đã nói như thế - nietzsche)
[***] triết gia richard david precht cho rằng, cơ chế "làm quen" của vỏ não khiến sự đam mê trong tình yêu có giới hạn tối đa là 5 năm (tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - richard d. precht)

Link gốc: https://facebook.com/story.php?story_fbid=2281906382084902&id=1880380218904189
---------
Tản Mạn Về Ngoại Tình
chắc hẳn ca khúc "như đã dấu yêu" đã quá quen thuộc với quí vị, nhưng có lẽ không nhiều người trong quí vị để ý, đó là ca khúc viết về một cuộc ngoại tình. đây là ca khúc hiếm hoi viết về chủ đề rất hay một cách rất hay.
đây là một mối tình sét đánh, cháy bỏng, vượt lên trên trạng thái tâm lí "say nắng" [*] và có vẻ nó sẽ hứa hẹn một bi kịch.
ngay từ đầu, nàng thổ lộ "nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai", có nghĩa là cả chàng và nàng đều đã có gia đình, và đều đang không có vấn đề gì với cuộc hôn nhân của riêng mình. nhưng họ vẫn khẳng định "trong đôi mắt anh em là tất cả", "anh đến với em với tất cả tâm hồn", "em đến với anh với tất cả trái tim"..., nó nguy hiểm ở chỗ đó.
khung cảnh và diễn biến của cặp đôi trong ca khúc khiến ta liên tưởng tới truyện ngắn nổi tiếng của alton sekhop "người đàn bà với con chó nhỏ". chàng và nàng gặp nhau ở một thành phố nghỉ mát, họ đều đã có gia đình, thế rồi họ yêu nhau và không thể quên được nhau. rõ ràng, họ đã sa vào một câu chuyện khó khăn. câu kết của truyện ngắn (đại ý) là: anh soi vào gương, thấy mái tóc mình đã điểm bạc, và anh hiểu rằng, khó khăn chỉ mới bắt đầu.
mặc dù đôi trai gái trong ca khúc tự dặn lòng rằng "anh sẽ cố quên...", "em sẽ cố quên..." nhưng có vẻ như cố gắng của họ sẽ là vô vọng, bởi chính họ lại thừa nhận "ta đến với nhau một lần cho đớn đau, một lần cho mãi nhớ thương dài lâu". "đớn đau, nhớ thương dài lâu" thì quên thế đéo nào được, hở giời!?
cặp đôi này, sau khi chia tay ở "khung trời hoa mộng" họ sẽ còn tìm gặp nhau đặng jao cấu thêm nhiều lần nữa. khả năng gia đình riêng của họ đổ vỡ rất cao, mà như trên đã viết, họ không có vấn đề gì với gia đình riêng của mình. và đó là điều cực nguy hiểm.
***
trước một tình yêu trong hoàn cảnh này, nhà lãng mạn nói: "cứ yêu đi, tình yêu là một món quà". nhà đạo đức nói: "dừng lại ngay, con người phải biết tôn trọng những ranh giới". nhà hiện sinh nói "hãy dấn thân, hãy sáng tạo mình". nhà duy lí nói "hãy ăn đi, nhưng chùi mép cho kĩ, và đừng quên các nghĩa vụ". nhà hoài nghi nói "chẳng có gì tốt đẹp đâu". nhà tự nhiên học nói "kết quả của quá trình trao đổi chất thôi mà. hỡi ôi estrogene và testosterone tăng quá cao". nhà bi quan luận nói "yêu đéo gì, hai con bọ sít zí đít vào nhau". nhà huyền môn nói "duyên nợ, nghiệp chướng". và một nhà mõm vuông nói "đéo biết, cứ sướng bây giờ đi"... v.v và v.v
ngoại tình là một chủ đề muôn thủa, nó muôn thủa hệt như tình yêu lứa đôi vậy. trong văn chương nghệ thuật, đề tài tình yêu được đề cập nhiều thế nào thì đề tài ngoại tình nhiều như thế, nếu không muốn nói, nhiều còn hơn thế.
hai tác phẩm nghệ thuật về đề tài ngoại tình tôi xem gần đây nhất là một bộ film và một cuốn tiểu thuyết. film do anh sản xuất, còn tiểu thuyết của nhà văn thời danh paulo coelho.
bộ film kể về một cuộc ngoại tình xuất phát từ những chuyến tầu, nơi chàng và nàng vẫn gặp nhau trên đường đi làm (từ ngoại ô tới trung tâm london). họ mê nhau lắm rồi, nhưng lí trí mách bảo họ phải dừng lại. nhưng cuối cùng, testosterone và estrogene vẫn thắng, họ giao hẹn "một lần rồi thôi nhé". nhưng trò đời vẫn thế, làm gì có chuyện một lần. thế rồi chuyện cũng bại lộ, có ghen tuông, thậm chí oánh ghen...
xem film, tôi chỉ mong chờ cái kết, tôi không hiểu nhà làm film sẽ cho cái kết thế nào, bởi cái kết hay cho một cuộc ngoại tình hầu như chưa có (nhớ là ngoại tình trong hoàn cảnh các đối tượng đang êm đềm với gia đình). cuối cùng, các nhà làm film cho chúng ta cái kết tệ nhất (lưu ý: tệ về mặt nghệ thuật): chàng nàng chia tay rồi trở về với gia đình.
tiểu thuyết của coelho thì hay hơn film. hay hơn, trước tiên bởi loại hình. đọc bao giờ cũng hay hơn xem, với tôi là như thế. việc đọc cho phép tư duy của chúng ta bay bổng hơn xem. xem film, đạo diễn tư duy hộ chúng ta rồi.
câu chuyện của coelho cũng là một cuộc ngoại tình mà các đối tượng đều đang hết sức yên ấm với gia đình riêng, thậm chí có thể nói họ đang rất hạnh phúc. thế rồi họ cũng ngoại tình. các nhân vật đều là những người thành đạt (trong một xã hội thành đạt, là thụy sĩ). chuyện ngoại tình của coelho có vẻ như muốn nói tới một tâm lí khác ngoài chuyện ngoại tình. một trạng thái hoang mang khi cuộc sống quá toàn vẹn, hay là sự khủng hoảng của người giầu.
tiểu thuyết của coelho văn minh hơn bộ film kia, nó không có bại lộ, không có ghen tuông, càng không có oánh ghen. coelho chỉ khai thác xung đột nội tâm. nhân vật nữ đi địt với nhân tình về, vào toilet kì cọ cho hết mùi của tình nhâh. kì cọ hàng tiếng đồng hồ, vừa kì vừa khóc. khóc thương chồng, thương con, và khóc thương cho bản thân.
đọc tiểu thuyêt này, ngay từ đầu tôi cũng băn khoăn rằng, không biết coelho sẽ xử lí cái kết thế nào. tôi cũng hy vọng một nhà văn lớn như coelho sẽ không để một cái kết tầm thường. nhưng kết quả khá thất vọng, mặc dù cố công tô son điểm phấn cho chương cuối, nhưng rốt cuộc, coelho cũng cho họ ai về nhà nấy.
rất có thể, trong bối cảnh con người, ý thức xã hội nói chung đang dần trở nên buông thả, dễ dãi trong chuyện ngoại tình, nên nhà làm film và tiểu thuyết gia đang "định hướng" xã hội. ai bảo văn học nghệ thuật phương tây không định hướng nào hehe.
dẫu sao, sáng tạo cái kết cho thật hay, thật độc đáo, không sáo mòn cho một cuộc ngoại tình dường như là bất khả.
tình yêu lứa đôi không phải tình yêu. cái thứ mà loài người gọi là tình yêu thực chất chỉ là những kích thích của hóa chất (hormon tình dục), khi hóa chất trong cơ thể thay đổi, tình yêu thay đổi. mà hóa chất trong cơ thể luôn thay đổi, do đó chung cuộc tình yêu phải thất bại. cơn hưng phấn của tình yêu mang lại là do hóa chất, hệt như cơn hưng phấn của kẻ chơi heroin vậy. tan thuốc là hết hưng phấn. chính vì thế nietzsche mới viết rằng "yêu là cơn điên tạm thời..." [**]
tình yêu nói chung thất bại, vậy ngoại tình chắc chắn cũng thất bại. kết cuộc, nếu chàng và nàng bỏ gia đình để theo nhau, thì không quá 5 năm [***], chàng và nàng sẽ lại cắn nhau như chó dù trước đó "trong đôi mắt anh em là tất cả".
tình yêu thất bại, nhưng hôn nhân thì không. thực tế, hôn nhân vẫn bền vững (còn chửi nhau oánh nhau như súc vật là chuyện khác), bởi hôn nhân đựoc tạo nên bởi hàng loạt hàng rào đạo đức và ranh giới tâm lí. trong tình yêu chỉ có đam mê, nhưng trong hôn nhân còn có tình nghĩa, tình thương, nghĩa vụ...
hãy nhớ rằng, không có món vũ khí nào giết chết hôn nhân nhanh hơn, triệt để hơn món ngoại tình. bởi vậy, hãy cảnh giác trước mọi nguy cơ ngoại tình.
thế kỉ 21, quí vị có thể địt xã giao, địt làm quen, địt thân mật, địt hữu nghị... v.v, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đẩy cuộc địt thành cuộc tình nếu không muốn phá vỡ cái gia đình vốn đang chẳng có lí do đổ vỡ.
ngoại tình là một vấn đề của loài người. và như mọi vấn đề khác, nó chẳng bao giờ mất đi. sẽ có lúc ta phải đối diện vấn đề. và chúng ta chỉ khác nhau bởi cách ứng xử với vấn đề.
---
[*] "say nắng", tên một truyện ngắn của ivan bunin (nhà văn nga, nobel văn chương 1933). truyện mô tả cuộc tình thoáng qua, như một cơn say nắng.
[**] nguyên văn "tình yêu là cơn điên tạm thời, hôn nhân là sự ngu xuẩn vĩnh cửu" (zarathustra đã nói như thế - nietzsche)
[***] triết gia richard david precht cho rằng, cơ chế "làm quen" của vỏ não khiến sự đam mê trong tình yêu có giới hạn tối đa là 5 năm (tôi là ai và nếu vậy thì bao nhiêu - richard d. precht)
