25 tuổi thì còn quá trẻ.
Tao năm 25 tuổi, kỹ sư đi dự án ở tỉnh xa vãi cả lô`n, vẫn ngủ lều chõng vật vờ ở công trường, ăn cơm bụi với nhà thầu, đi theo nhà thầu vác giáo, vác đồ xây dựng nhà máy. Lương vừa đủ ăn với đi nhậu, hát hò với ae kỹ sư, tháng đéo nào cũng âm. Cuộc sống đéo biết ngày mai. Ông bà già suốt ngày bảo nghỉ đi vì thấy tao gầy xác xơ.
Nhưng tiền đồ mỗi con người, chưa nói trước được khi tuổi dưới 30.
Khi mày vào độ tuổi kiếm ra tiền, số tiền mày kiếm ra được trong 1 năm ở độ tuổi vàng = 10 năm khi mày dưới 30.
Bản thân tao, tao khi đó cũng đéo nghĩ tao có hôm nay, nên tuổi trẻ, cứ xông pha, cố gắng thôi. 28 tuổi lấy vợ, vẫn phải đi vay tiền lo đám cưới.
Đến lúc tao được người ta cất nhắc, bổ nhiệm, ngồi từ vị trí này đến vị trí kia.
Tầm năm 32, 33 tuổi gì đó, có tháng tao kiếm được 70- 80 triệu/ tháng (lương + thưởng + lậu). Hình như đợt đó là đợt 2018 việt nam đá thường châu, tao nhớ mang máng, vì đợt đó đi đặt cọc mua nhà HN. Cũng phải vay bank tỷ rưỡi.
Xong dm cứ thế đời nó phất lên lúc nào ko hay, tao vay 20 năm mua nhà, nhưng 2 năm sau trả hết sạch. Xong lại mua được ô tô.
Chỉ trong vòng 5 năm, đời sang trang mới luôn. Trong khi từ 23 tuổi ra trường đến tận 30 tuổi vẫn chưa có gì.
Chia sẻ tí để mày có thêm động lực thôi.
Tóm lại, hãy cố gắng làm việc, phấn đấu, cuộc đời nó công bằng ấy mà. Tao đã từng quản lý cái nhà máy hơn 200 người, tao thấy rằng cái bọn cấp dưới của tao, kể cả công nhân, những thằng chăm chỉ, chịu khó học hỏi, thì không bao giờ nghèo cả. Có thể mày bảo tao gặp thời, đúng, nhưng nếu tao ko có sự chuẩn bị, ko có nguồn lực tích luỹ từ nhiều năm khổ sở ấy, thì đâu thể hái được quả ngọt vào thời điểm khi cần.