Chụp lại hình ảnh, Esther chạy khỏi Lagos năm 2016
- Tác giả, Sofia Bettiza
- Vai trò, Phóng viên về Sức khỏe toàn cầu tại Trieste, Ý
- 7 tháng 12 2025
- Bài dài
Cô đã mơ về một cuộc sống mới, đặc biệt là ở Anh.
Bị đuổi khỏi một gia đình nuôi bạo lực và lạm dụng, cô gần như không còn gì để níu giữ.
Nhưng khi rời Lagos vào năm 2016, băng qua sa mạc để tới Libya, cô hoàn toàn không thể lường trước hành trình đầy ám ảnh phía trước, nơi cô bị buộc phải hành nghề mại dâm và trải qua nhiều năm nộp đơn xin tị nạn ở hết quốc gia này đến quốc gia khác.
Phần lớn người di cư bất hợp pháp và người xin tị nạn là nam giới - chiếm 70% theo Cơ quan Tị nạn châu Âu - nhưng số phụ nữ như cô Esther đến châu Âu để xin tị nạn đang gia tăng.
"Chúng tôi đang chứng kiến ngày càng nhiều phụ nữ đi một mình, cả trên tuyến Địa Trung Hải lẫn tuyến Balkan," bà Irini Contogiannis từ Ủy ban Cứu trợ Quốc tế tại Italy cho biết.
Báo cáo năm 2024 của tổ chức này nêu bật mức tăng 250% mỗi năm đối với số phụ nữ đi một mình đến Italy theo tuyến Balkan, trong khi số gia đình tăng 52%.
Các tuyến đường di cư nổi tiếng là hiểm nguy.
Năm ngoái, Tổ chức Di cư Quốc tế (IOM) ghi nhận 3.419 trường hợp người di cư tử vong hoặc mất tích ở châu Âu - con số cao nhất từng được ghi nhận.
Nhưng với phụ nữ, nguy cơ còn lớn hơn khi phải đối mặt với bạo lực tình dục và bóc lột - điều đã xảy ra với Esther sau khi cô bị chính người phụ nữ hứa hẹn cho mình cuộc sống tốt đẹp phản bội.
"Bà ta nhốt tôi trong một căn phòng rồi đưa một người đàn ông vào. Hắn cưỡng hiếp tôi. Khi đó tôi vẫn còn trinh," cô Esther kể.
"Họ làm như vậy… đi đến các ngôi làng ở Nigeria để chọn những cô gái trẻ, rồi đưa họ sang Libya làm nô lệ tình dục."
"Trải nghiệm của họ khác biệt và thường rủi ro hơn," bà Ugochi Daniels thuộc IOM nói với BBC.
"Ngay cả phụ nữ đi theo nhóm cũng thường thiếu sự bảo vệ nhất quán, khiến họ dễ bị kẻ buôn người, kẻ môi giới hoặc thậm chí những người di cư khác lạm dụng."
Nhiều phụ nữ biết rõ rủi ro nhưng vẫn lên đường, mang theo bao cao su hoặc thậm chí đặt vòng tránh thai phòng trường hợp bị cưỡng hiếp trên hành trình.
"Tất cả người di cư đều phải trả tiền cho kẻ dẫn đường," bà Hermine Gbedo thuộc mạng lưới chống buôn người Stella Polare nói.
"Nhưng phụ nữ thường bị yêu cầu quan hệ tình dục như một phần của khoản thanh toán."
Bà Gbedo hỗ trợ phụ nữ di cư tại thành phố Trieste, một cảng ở đông bắc Italy - nơi từ lâu là giao điểm của nhiều nền văn hóa và là cửa ngõ chính vào Liên minh châu Âu đối với những người vượt qua tuyến Balkan.
Từ đây, họ tiếp tục tới các nước như Đức, Pháp và Anh.
NGUỒN HÌNH ẢNH, BARBARA ZANON/GETTY IMAGE
Chụp lại hình ảnh, Hầu hết những người di cư đến Trieste qua tuyến đường Balkan là nam giới
Sau bốn tháng bị bóc lột ở Libya, cô Esther đã trốn thoát và vượt Địa Trung Hải trên một chiếc xuồng cao su.
Từ đó, cô được lực lượng bảo vệ bờ biển Ý giải cứu và đưa đến đảo Lampedusa.
Cô đã xin tị nạn ba lần trước khi được cấp quy chế tị nạn.
Những người xin tị nạn từ các quốc gia được coi là an toàn thường bị từ chối.
Vào thời điểm đó, Ý coi Nigeria là không an toàn, nhưng hai năm trước, đánh giá này đã thay đổi khi các chính phủ trên khắp châu Âu bắt đầu thắt chặt quy định để ứng phó với làn sóng di cư lớn vào châu Âu trong giai đoạn 2015-2016.
Những lời kêu gọi hạn chế hơn nữa đối với các đơn xin tị nạn ngày càng nhiều hơn kể từ đó.