Cảnh báo lừa đảo‼️ Tau thấy trận điện biên phủ ko phải là hay nhất mà là 3 lần chống mông nguyên mới là đỉnh cao

Trận này tao nhớ không nhầm lỗi lớn thuộc về Trần Khánh Dư, lơ là để thua trận thủy lợi để thủy quân NM vào trong.
Còn bộ binh thì do có Trần Ích Tắc hỗ trợ chỉ điểm từ bên trong (do triều đình nhà Nguyên hứa phong vua cho Tắc) nên nhà Trần mới thua.
Liên quan éo gì Ích Tắc.

Trận BLN là trận ở lần thứ nhất. Lúc này nhà Trần nghĩ Nguyên Mông có thể thắng khi đánh chính diện, vì quân nhà Trần lên tới 10 vạn mà. Tuy nhiên thực tế phũ phàng khiến vua tôi nhà Trần chấp nhận thực tế là ko đánh chính diện được.
 
T nghĩ m nhầm với nghi binh. Còn Du kích là kiểu chiến tranh tiêu hao, núp lùm cắn hoặc đặt bẫy. Cái này đánh vào tâm lý là chính. Nghi binh thì là kiểu dụ vào mai phục để tiêu diệt gọn.
Nghi binh là một kế sách tâm lý chiến một cách triển khai , còn du kích là một thể loại đánh
Nghi binh nằm trong du kích

Mày nghĩ tụi Mông Cổ ngu chiến thuật lắm mà ko biết du kích hay ko
Tùy vào môi trường mà đánh thôi
 
Myanmar nó mà có dân số bằng đại vẹm thì nó thống nhất bán đảo Đông Dương + chiếm vài tỉnh phía nam của tàu r.
Bọn Myanmar ngày xưa cũng bá lắm.
Tụi nó cũng chống quân xâm lược các triều đại TQ liên tục.
Nó không thèm nộp cống phẩm luôn.
Ngày xưa tao nhớ chỉ có Mông Cổ, Myanmar là không nộp cống phẩm.
Nhật Bản nộp cống phẩm đến thời nhà Minh thì ngưng.
Còn Đại Việt, Triều Tiên thì nộp liên tục.
Trong đó Đại Việt nộp sản vật, đá quý, vàng,....
còn Triều Tiên nộp gái, gái Triều Tiên xưa nổi tiếng xinh đẹp, còn gái Đại Việt thì đa số nhuộm răng nên bọn TQ chê không lấy.
VN hơn Triều Tiên ở chỗ không phải nộp thái tử nhỏ tuổi cho TQ để làm giao hảo.
 
Liên quan éo gì Ích Tắc.

Trận BLN là trận ở lần thứ nhất. Lúc này nhà Trần nghĩ Nguyên Mông có thể thắng khi đánh chính diện, vì quân nhà Trần lên tới 10 vạn mà. Tuy nhiên thực tế phũ phàng khiến vua tôi nhà Trần chấp nhận thực tế là ko đánh chính diện được.
Lâu rồi tao không nhớ rõ.
Trần Ích Tắc đáng lẽ ra được làm Thái Tử nhưng bị Trần Thủ Độ tước đoạt, sau đó xích mích với nội bộ họ Trần nên đã gửi thư chiêu hàng nhà Nguyên.
Nhà Nguyên hứa cho lên làm vua nên ông trong ứng ngoài hợp nội ứng cho quân MN truy sát quân nhà Trần.
Sau này nhà Trần đánh thắng MN thì ông sang TQ, được nhà Nguyên cho làm chức quan nhỏ.
 
Đánh sòng phẳng ae an nam có đỡ đc lồn. Người mông cổ họ chỉ ăn thịt, to như ông hộ pháp và kỵ thuật thượng thừa, cưỡi ngựa kết hợp với lực tay cầm đao bổ thì phải nói là tan bia vỡ đá.
Ae an nam bùng hết vào rừng còn thời tiết khắc nghiệt của miền bắc làm nốt phần còn lại.
To bình thường, mấy thằng mông ngày nay đâu to lắm
 
Nghi binh là một kế sách tâm lý chiến một cách triển khai , còn du kích là một thể loại đánh
Nghi binh nằm trong du kích

Mày nghĩ tụi Mông Cổ ngu chiến thuật lắm mà ko biết du kích hay ko
Tùy vào môi trường mà đánh thôi
cứ bảo biết chiến thuật nhưng gặp quả vườn không nhà chống chẳng té đái ra. Trụ được 1 tháng là cút. 2 lần sau thì lâu hơn tí. Điểm chung của mấy thằng quân đội thiện chiến là coi thường mấy nước nhỏ, nghĩ bố m 1 2 tháng là duyệt binh ở thủ đô chúng m. Giống hệt thằng Liên xô ở afgan và thằng Việt Nam ở Campuchia.
 
Đường mòn dân đi nhiều thành đường mòn, cây cỏ nó phá cây cỏ thành đường nhà Nguyên lúc đó đông nhưng mày nên nhớ đánh trận chỉ đánh thành đéo phải hẹn nhau ra combat
Thành thăng long thì thiếu gì đường đi do dân xứ vẹm chưa kể sông ngòi nhiều di chuyển cũng đỡ

Chưa kể bọn mông cổ toàn bộ lạc du mục ko
Cái nó thua là do tướng Ô Mã Nhi và Thoát Hoan ngu
Nói chung như mấy thằng ở trên phân tích, đưa quân đánh vào Thăng Long là không dễ.
Thời đó toàn rừng già, vào thành Thăng Long như đi qua rừng Amazon, sốt rét chết.
Ngày xưa nó có con sông Như Nguyệt, Đại Việt xây thành Thăng Long ở cái cồn bao quanh bởi sông đó. Bên ngoài cũng chằng chịt các con sông.
Mỗi lần có giặc là họ phá cầu/ thuyền vào qua sông vào trong.
Như trận nhà Lý đánh quân Tống, bọn Tống loay hoay chặt cây làm bè, làm thuyền đưa quân vào trong thì bị tập kích doanh trại.
Còn trận nhà Trần đánh MN là bọn MN nối bè vào trong thành Thăng Long rồi, nhưng ở bên trong lại vườn không nhà trống nên phái quân đội tản ra tìm lương thực. Quân đội nó tản ra nên bị nhà Trần tập kích riêng lẻ, giống như đánh du kích.
Còn tướng MN ở trong thành chờ mãi không có lương thực về nên cũng không dám ra khỏi thành chờ viện quân thủy lộ đưa lương thực vào nhưng đâu biết là bị chặn ở sông Bạch Đằng.
Cuối cùng đói rã rời mà bị quân nhà Trần vào tập kích trong thành Thăng Long.

===> Nói chung đánh vào thành Thăng Long Đại Việt không dễ.
 
Bọn Myanmar ngày xưa cũng bá lắm.
Tụi nó cũng chống quân xâm lược các triều đại TQ liên tục.
Nó không thèm nộp cống phẩm luôn.
Ngày xưa tao nhớ chỉ có Mông Cổ, Myanmar là không nộp cống phẩm.
Nhật Bản nộp cống phẩm đến thời nhà Minh thì ngưng.
Còn Đại Việt, Triều Tiên thì nộp liên tục.
Trong đó Đại Việt nộp sản vật, đá quý, vàng,....
còn Triều Tiên nộp gái, gái Triều Tiên xưa nổi tiếng xinh đẹp, còn gái Đại Việt thì đa số nhuộm răng nên bọn TQ chê không lấy.
VN hơn Triều Tiên ở chỗ không phải nộp thái tử nhỏ tuổi cho TQ để làm giao hảo.
Miến điện nó thua, chịu làm thuộc địa của mông cổ chứ nộp cống phẩm cái gì
 
Bọn Myanmar ngày xưa cũng bá lắm.
Tụi nó cũng chống quân xâm lược các triều đại TQ liên tục.
Nó không thèm nộp cống phẩm luôn.
Ngày xưa tao nhớ chỉ có Mông Cổ, Myanmar là không nộp cống phẩm.
Nhật Bản nộp cống phẩm đến thời nhà Minh thì ngưng.
Còn Đại Việt, Triều Tiên thì nộp liên tục.
Trong đó Đại Việt nộp sản vật, đá quý, vàng,....
còn Triều Tiên nộp gái, gái Triều Tiên xưa nổi tiếng xinh đẹp, còn gái Đại Việt thì đa số nhuộm răng nên bọn TQ chê không lấy.
VN hơn Triều Tiên ở chỗ không phải nộp thái tử nhỏ tuổi cho TQ để làm giao hảo.
Xưa Miến mấy lần nó chiếm gần hết cái Đông Dương. Lần đỉnh cao nhất quân chủ lực nó chinh phạt Ayutthaya, quân Thanh mang bát kỳ mông cổ còn đánh k nổi tụi Miến. Miến no đánh chiếm lại đất của Minh Thanh mà tụi nó cũng k làm gì đc Miến vì đánh k lại.
Đâu như đại vẹm toàn cắt đất cầu hòa.
 
cứ bảo biết chiến thuật nhưng gặp quả vườn không nhà chống chẳng té đái ra. Trụ được 1 tháng là cút. 2 lần sau thì lâu hơn tí. Điểm chung của mấy thằng quân đội thiện chiến là coi thường mấy nước nhỏ, nghĩ bố m 1 2 tháng là duyệt binh ở thủ đô chúng m. Giống hệt thằng Liên xô ở afgan và thằng Việt Nam ở Campuchia.
Mày phải suy nghĩ ngược lại là đánh viễn chinh không hề dễ dàng.
Vấn đề Hậu Cần là yếu tố chính quyết định thắng bại.
Tao xem chương trình Show Thử thách 100 ngày sống ở trong rừng, toàn những đứa ở được 20, 30 ngày thì xin bỏ cuộc.
Các quân triều đình TQ xưa muốn đánh Đại Việt toàn phải bổ sung thêm tàu lương thực đi đường sông, biển chứ dân Đại Việt nghèo vô cướp cũng không đủ nuôi quân.
 
Nói chung như mấy thằng ở trên phân tích, đưa quân đánh vào Thăng Long là không dễ.
Thời đó toàn rừng già, vào thành Thăng Long như đi qua rừng Amazon, sốt rét chết.
Ngày xưa nó có con sông Như Nguyệt, Đại Việt xây thành Thăng Long ở cái cồn bao quanh bởi sông đó. Bên ngoài cũng chằng chịt các con sông.
Mỗi lần có giặc là họ phá cầu/ thuyền vào qua sông vào trong.
Như trận nhà Lý đánh quân Tống, bọn Tống loay hoay chặt cây làm bè, làm thuyền đưa quân vào trong thì bị tập kích doanh trại.
Còn trận nhà Trần đánh MN là bọn MN nối bè vào trong thành Thăng Long rồi, nhưng ở bên trong lại vườn không nhà trống nên phái quân đội tản ra tìm lương thực. Quân đội nó tản ra nên bị nhà Trần tập kích riêng lẻ, giống như đánh du kích.
Còn tướng MN ở trong thành chờ mãi không có lương thực về nên cũng không dám ra khỏi thành chờ viện quân thủy lộ đưa lương thực vào nhưng đâu biết là bị chặn ở sông Bạch Đằng.
Cuối cùng đói rã rời mà bị quân nhà Trần vào tập kích trong thành Thăng Long.

===> Nói chung đánh vào thành Thăng Long Đại Việt không dễ.
Đưa quân vào ko dễ mà nó đưa quân vào bth?? Mới dùng kế vườn ko nhà trống, nó đưa quân vào đại việt 3 lần chứ khó cái gì
Và thứ 2 thời xưa chỗ nào chả rừng cây khắc nghiệt bọn này nó uống sữa ngựa nó sống ở trên lưng ngựa chứ ko có phải ở trong cung thành đâu mà sợ
=> ko khó như amazon

Sông nào là sông nhưng vẫn có đất để ng dân ở và rút chạy

Nhà Tống đánh Lý buộc LTK phải rút quân về


Nói chung là do tướng lúc đó có MN kém
Lần thứ nhất là do nó muốn đánh TQ nên ko tập trung hậu cần ĐV
Và thằng MN cũng thua ở champa nên nó ko gọng kiềm đc thăng ĐV

cứ bảo biết chiến thuật nhưng gặp quả vườn không nhà chống chẳng té đái ra. Trụ được 1 tháng là cút. 2 lần sau thì lâu hơn tí. Điểm chung của mấy thằng quân đội thiện chiến là coi thường mấy nước nhỏ, nghĩ bố m 1 2 tháng là duyệt binh ở thủ đô chúng m. Giống hệt thằng Liên xô ở afgan và thằng Việt Nam ở Campuchia.
Vì nó muốn là đánh TQ chứ ko phải chiếm VN nên ko cbi hậu cần kỹ lưỡng
 
Miến điện nó thua, chịu làm thuộc địa của mông cổ chứ nộp cống phẩm cái gì
Thua đâu mà thua, đọc đi:
Ba cuộc chiến tranh Miến – Nguyên kéo dài suốt 24 năm (1277-1301)
Lần thứ nhất, sau khi triều đình Mông Cổ thôn tính xong Vương quốc Nam Chiếu vùng Vân Nam, Trung Quốc vào năm 1253, đế quốc Nguyên Mông đòi triều đình Miến Điện phải cống nạp. Năm 1273, sứ giả Nguyên Mông lá Khất Giác Thoát Nhân đến chiêu phục Miến Điện với thái độ ngạo mạn và bị Vua Miến Điện Naratgugapate từ chối. Tháng 3-1277, quân Nguyên từ Vân Nam, Trung Quốc do tướng Hốt Đô dẫn đầu tiến vào lãnh thổ Miến Điện. Các cuộc xung đột ác liệt ở khu vực biên giới diễn ra khiến quân đội hai bên đều bị thiệt hại nặng. Quân Nguyên buộc phải rút lui.
Lần thứ hai, năm 1282, Vua Nguyên là Kublai Khan (Hốt Tất Liệu) cử đoàn sứ giả 10 người cùng đoàn hộ tống hùng hậu đến kinh đô Bagan đòi triều đình Miến Điện cống nạp. Vì quá ngạo mạn, cả đoàn sứ thàn nhà Nguyên bị vua Miến Điện Naratgugapate ra lệnh giết hết. Sự kiện này khiến Hốt Tất Liệt nổi giận, quyết tâm báo thù. Mùa thu năm 1283, Hốt Tất Liệu đều một đạo quân lớn từ Vân Nam, do tướng Tương Ngô Hợp Nhi chỉ huy, tiến sang trừng phạt Miến Điện.
Chiến sự diến ra quyết liệt ở phòng tuyến sông Bhamo, phía Bắc Miến Điện. Trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên, quân Miến Điện phải rú lui, nội bộ hoàng cung Miến Điện bất hòa chia rẽ. Quân Nguyên tiến sát đến kinh đô Bagan.
Năm 1287, vương triều Miến Điện không thể đứng vững trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên Mông. Bagan thất thủ, đế quốc phong kiến Miến Điện lần thứ nhất bị diệt vong. Triều đình Nguyên Mông tuyên bố vùng lãnh thổ phía Bắc và miền Trung của Miến Điện là hai tỉnh của đế quốc Nguyên Mông trên đất Miến Điện. Các vị vua người Miến tiếp theo đều cam chịu làm chư hầu của triều đình nhà Nguyên ở Bắc Kinh.
Sau khi tàn phá Bagan, quân Nguyên Mông rút về phía Bắc Miến Điện, đất nước Miến Điện rơi vào thời kỳ hỗn loạn. Mười năm sau, năm 1297, “ba anh em người Shan” (bố là người Shan, mẹ là người Miến) do Axamkhaya làm thủ lĩnh, nổi lên tập hợp dân chúng khỏi nghĩa, kiểm soát miền trung Miến Điện chống lại sự đô hộ của quân Nguyên Mông. Lực lượng khởi nghĩa của “ba anh em người Shan” không ngừng lớn mạnh, đã đánh đuổi quân Nguyên đến ngần biên giới Vân Nam.
Lần thứ ba, đầu năm 1301, triều đình Nguyên cử tướng Mang Ngột Đô Lỗ Mê Thất dẫn 12000 quân sang Miến Điện dẹp loạn, nhưng bị lực lượng quân đội Miến Điện do Axamkhaya lãnh đạo chống trả quyết liệt, quân Nguyên Mông bị thương vong nhiều vì chiến tranh và bệnh tật. Tháng 3-1301, Mang Ngột Đô Lỗ Me Thất buộc phải xin hòa để rút quân về Trung Quốc, chấm dứt cuộc chiến tranh Miến – Nguyên. Sau khi thất bại trở về nước, các tướng Nguyên Mông bị Hốt Tất Liệt trừng trị với nhiều hình phạt khác nhau, kể cả tử hình
Ba thế kỷ tiếp theo là thời kỳ Miến Điện rơi vào tình trạng phân tranh bất hòa, chia rẽ. Tranh thủ thời cơ sụp đỗ của đế chế bagan , người Mon dưới sự lãnh đạo của Vua Dhammazedi đã di chuyển xuống miền Nam và lập ra vương quốc Hanthawady tại Bago, năm 1472. Vương triều này tiêp tục làm sống lại đạo Phật với việc xây dựng các chùa tháp ở kinh đô và mở rộng xây dựng chùa Shwe Dagon ởYangon.
Dưới thời cai trị của các vua người Mon, quan hệ ngoại giao với các nước phương Tây cũng bắt đầu được chú ý. Người Mon chính là những người mở đường cho quan hệ với Phương Tây sau này.
Trong khi đó, người Shan cũng tách khỏi đế quốc Miến Điện, nắm quyền kiểm soát ở phía bắc, thành lập quốc gia Inwa năm 1364. Người Rakhine cũng lập quốc gia riêng của mình tại vùng phía tây Miến Điện. Những người Miến còn lại rút về Tangoo bên bờ sông Sittang chờ đợi cơ hội tái thống nhất Miến Điện.
Đến đầu thế kỷ XVI, trên lãnh thổ Miến Điện hình thành bốn trung tâm quyền lực mang đậm chất chủng tộc: phía tây là quốc gia Inwa của người Shan; phía nam là quốc gia Bago của người Mon và phía đông là quốc gia Toungoo của người Miến.
 
Thua đâu mà thua, đọc đi:
Ba cuộc chiến tranh Miến – Nguyên kéo dài suốt 24 năm (1277-1301)
Lần thứ nhất, sau khi triều đình Mông Cổ thôn tính xong Vương quốc Nam Chiếu vùng Vân Nam, Trung Quốc vào năm 1253, đế quốc Nguyên Mông đòi triều đình Miến Điện phải cống nạp. Năm 1273, sứ giả Nguyên Mông lá Khất Giác Thoát Nhân đến chiêu phục Miến Điện với thái độ ngạo mạn và bị Vua Miến Điện Naratgugapate từ chối. Tháng 3-1277, quân Nguyên từ Vân Nam, Trung Quốc do tướng Hốt Đô dẫn đầu tiến vào lãnh thổ Miến Điện. Các cuộc xung đột ác liệt ở khu vực biên giới diễn ra khiến quân đội hai bên đều bị thiệt hại nặng. Quân Nguyên buộc phải rút lui.
Lần thứ hai, năm 1282, Vua Nguyên là Kublai Khan (Hốt Tất Liệu) cử đoàn sứ giả 10 người cùng đoàn hộ tống hùng hậu đến kinh đô Bagan đòi triều đình Miến Điện cống nạp. Vì quá ngạo mạn, cả đoàn sứ thàn nhà Nguyên bị vua Miến Điện Naratgugapate ra lệnh giết hết. Sự kiện này khiến Hốt Tất Liệt nổi giận, quyết tâm báo thù. Mùa thu năm 1283, Hốt Tất Liệu đều một đạo quân lớn từ Vân Nam, do tướng Tương Ngô Hợp Nhi chỉ huy, tiến sang trừng phạt Miến Điện.
Chiến sự diến ra quyết liệt ở phòng tuyến sông Bhamo, phía Bắc Miến Điện. Trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên, quân Miến Điện phải rú lui, nội bộ hoàng cung Miến Điện bất hòa chia rẽ. Quân Nguyên tiến sát đến kinh đô Bagan.
Năm 1287, vương triều Miến Điện không thể đứng vững trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên Mông. Bagan thất thủ, đế quốc phong kiến Miến Điện lần thứ nhất bị diệt vong. Triều đình Nguyên Mông tuyên bố vùng lãnh thổ phía Bắc và miền Trung của Miến Điện là hai tỉnh của đế quốc Nguyên Mông trên đất Miến Điện. Các vị vua người Miến tiếp theo đều cam chịu làm chư hầu của triều đình nhà Nguyên ở Bắc Kinh.
Sau khi tàn phá Bagan, quân Nguyên Mông rút về phía Bắc Miến Điện, đất nước Miến Điện rơi vào thời kỳ hỗn loạn. Mười năm sau, năm 1297, “ba anh em người Shan” (bố là người Shan, mẹ là người Miến) do Axamkhaya làm thủ lĩnh, nổi lên tập hợp dân chúng khỏi nghĩa, kiểm soát miền trung Miến Điện chống lại sự đô hộ của quân Nguyên Mông. Lực lượng khởi nghĩa của “ba anh em người Shan” không ngừng lớn mạnh, đã đánh đuổi quân Nguyên đến ngần biên giới Vân Nam.
Lần thứ ba, đầu năm 1301, triều đình Nguyên cử tướng Mang Ngột Đô Lỗ Mê Thất dẫn 12000 quân sang Miến Điện dẹp loạn, nhưng bị lực lượng quân đội Miến Điện do Axamkhaya lãnh đạo chống trả quyết liệt, quân Nguyên Mông bị thương vong nhiều vì chiến tranh và bệnh tật. Tháng 3-1301, Mang Ngột Đô Lỗ Me Thất buộc phải xin hòa để rút quân về Trung Quốc, chấm dứt cuộc chiến tranh Miến – Nguyên. Sau khi thất bại trở về nước, các tướng Nguyên Mông bị Hốt Tất Liệt trừng trị với nhiều hình phạt khác nhau, kể cả tử hình
Ba thế kỷ tiếp theo là thời kỳ Miến Điện rơi vào tình trạng phân tranh bất hòa, chia rẽ. Tranh thủ thời cơ sụp đỗ của đế chế bagan , người Mon dưới sự lãnh đạo của Vua Dhammazedi đã di chuyển xuống miền Nam và lập ra vương quốc Hanthawady tại Bago, năm 1472. Vương triều này tiêp tục làm sống lại đạo Phật với việc xây dựng các chùa tháp ở kinh đô và mở rộng xây dựng chùa Shwe Dagon ởYangon.
Dưới thời cai trị của các vua người Mon, quan hệ ngoại giao với các nước phương Tây cũng bắt đầu được chú ý. Người Mon chính là những người mở đường cho quan hệ với Phương Tây sau này.
Trong khi đó, người Shan cũng tách khỏi đế quốc Miến Điện, nắm quyền kiểm soát ở phía bắc, thành lập quốc gia Inwa năm 1364. Người Rakhine cũng lập quốc gia riêng của mình tại vùng phía tây Miến Điện. Những người Miến còn lại rút về Tangoo bên bờ sông Sittang chờ đợi cơ hội tái thống nhất Miến Điện.
Đến đầu thế kỷ XVI, trên lãnh thổ Miến Điện hình thành bốn trung tâm quyền lực mang đậm chất chủng tộc: phía tây là quốc gia Inwa của người Shan; phía nam là quốc gia Bago của người Mon và phía đông là quốc gia Toungoo của người Miến.
Năm 1287, vương triều Miến Điện không thể đứng vững trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên Mông. Bagan thất thủ, đế quốc phong kiến Miến Điện lần thứ nhất bị diệt vong. Triều đình Nguyên Mông tuyên bố vùng lãnh thổ phía Bắc và miền Trung của Miến Điện là hai tỉnh của đế quốc Nguyên Mông trên đất Miến Điện. Các vị vua người Miến tiếp theo đều cam chịu làm chư hầu của triều đình nhà Nguyên ở Bắc Kinh.

Đến 10 năm sau mới nổi dậy
 
Tao cũng khoái 3 lần chống Mông Nguyên. Toàn nhân vật kiệt xuất của 1 trong các triều đại hưng thịnh nhất nền phong kiến Việt Nam: Trần Thái Tông, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Toản, Trần Thủ Độ, Trần Bình Trọng, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật, Yết Kiêu, Dã Tượng, Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Khoái.

Còn các nhân vật kiệt xuất mày tag tên vào thì họ không công nhận bất kì thành tựu nào của người Việt cả. Mọi thứ đều là do "chẳng qua là...", "nếu không thì..." thôi. Họ chỉ thích có mặt ở những chỗ thối nhất của xã hội. Ý tao là, những nơi đó cho họ cơ hội được chê bai dè bỉu, thể hiện đẳng cấp của họ. :)
 
Đưa quân vào ko dễ mà nó đưa quân vào bth?? Mới dùng kế vườn ko nhà trống, nó đưa quân vào đại việt 3 lần chứ khó cái gì
Và thứ 2 thời xưa chỗ nào chả rừng cây khắc nghiệt bọn này nó uống sữa ngựa nó sống ở trên lưng ngựa chứ ko có phải ở trong cung thành đâu mà sợ
=> ko khó như amazon

Sông nào là sông nhưng vẫn có đất để ng dân ở và rút chạy

Nhà Tống đánh Lý buộc LTK phải rút quân về


Nói chung là do tướng lúc đó có MN kém
Lần thứ nhất là do nó muốn đánh TQ nên ko tập trung hậu cần ĐV
Và thằng MN cũng thua ở champa nên nó ko gọng kiềm đc thăng ĐV


Vì nó muốn là đánh TQ chứ ko phải chiếm VN nên ko cbi hậu cần kỹ lưỡng
Lần 1 nó vào thành công do có nội gián nhà Trần - Trần Ích Tắc chỉ điểm, cố vấn để vào thành.
2 lần sau nó cũng vào được. Nhà Trần biết MN có Trần Ích Tắc làm cố vấn đưa quân vào thành Thăng Long cần chuẩn bị những gì nên nhà Trần không học theo nhà Lý đánh tập kích ở bờ sông được mà vườn không nhà trống cứ để quân MN vào thành TL.
Ngày nay có cầu nên mày thấy dễ dàng vậy thôi, chứ ngày xưa có mỗi cây cầu gỗ, quân Đại Việt nó đốt phá thì bọn NM nó bị kẹt trong cái cồn là đói chết luôn.
Hà Nội ngày xưa nó chằng chịt sông suối, đến thời nhà Hồ, Hậu Lê xây đê, lấp sông dẫn nước nên đọng lại tạo thành cái hồ Gươm, Hồ Tây như ngày nay. Cái chỗ khu đất 36 phố phường HN nó có từ nhà Hậu Lê, được xây riêng cho người Tàu lập chợ qua trao đổi muối, sản vật với Đại Việt. (Cái này tao đọc trong sách Đại Việt Sử Ký Toàn Thư).
Mày cứ nghĩ tới cảnh tượng quân MN bắc bè qua bên kia sông Hồng, rồi đi một khúc gặp sông Tô Lịch lại phải bắc bè qua sông, sau đó lại bắc bè qua sông Như Nguyệt để vào thành Thăng Long là thấy nó hóc búa khó nuốt cỡ nào.
Bị quân Đại Việt lén đốt bè, đốt cầu nữa thì chỉ biết khóc.
 
Năm 1287, vương triều Miến Điện không thể đứng vững trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyên Mông. Bagan thất thủ, đế quốc phong kiến Miến Điện lần thứ nhất bị diệt vong. Triều đình Nguyên Mông tuyên bố vùng lãnh thổ phía Bắc và miền Trung của Miến Điện là hai tỉnh của đế quốc Nguyên Mông trên đất Miến Điện. Các vị vua người Miến tiếp theo đều cam chịu làm chư hầu của triều đình nhà Nguyên ở Bắc Kinh.

Đến 10 năm sau mới nổi dậy
Nó thua 10 năm nhưng sau đó nó đuổi được Mông Nguyên và không phải đi cống nạp.
Đại Việt đánh thắng Mông Nguyên nhưng sau đó cống nạp thấy mẹ luôn.
Cống nạp cũng bị xem là thuộc địa rồi, khác gì nhà Nguyễn đóng thuế cho Pháp nhưng ít ra nhà Nguyễn còn được Pháp xây dựng cho VN.
 
Lần 1 nó vào thành công do có nội gián nhà Trần - Trần Ích Tắc chỉ điểm, cố vấn để vào thành.
2 lần sau nó cũng vào được. Nhà Trần biết MN có Trần Ích Tắc làm cố vấn đưa quân vào thành Thăng Long cần chuẩn bị những gì nên nhà Trần không học theo nhà Lý đánh tập kích ở bờ sông được mà vườn không nhà trống cứ để quân MN vào thành TL.
Ngày nay có cầu nên mày thấy dễ dàng vậy thôi, chứ ngày xưa có mỗi cây cầu gỗ, quân Đại Việt nó đốt phá thì bọn NM nó bị kẹt trong cái cồn là đói chết luôn.
Hà Nội ngày xưa nó chằng chịt sông suối, đến thời nhà Hồ, Hậu Lê xây đê, lấp sông dẫn nước nên đọng lại tạo thành cái hồ Gươm, Hồ Tây như ngày nay. Cái chỗ khu đất 36 phố phường HN nó có từ nhà Hậu Lê, được xây riêng cho người Tàu lập chợ qua trao đổi muối, sản vật với Đại Việt. (Cái này tao đọc trong sách Đại Việt Sử Ký Toàn Thư).
Mày cứ nghĩ tới cảnh tượng quân MN bắc bè qua bên kia sông Hồng, rồi đi một khúc gặp sông Tô Lịch lại phải bắc bè qua sông, sau đó lại bắc bè qua sông Như Nguyệt để vào thành Thăng Long là thấy nó hóc búa khó nuốt cỡ nào.
Bị quân Đại Việt lén đốt bè, đốt cầu nữa thì chỉ biết khóc.
nó có trinh sát địa hình
Mày phá cầu bộ nó ko biết bắc cầu, và nó có thuyền bè
Nói chung là lịch sử đã cminh nó đi hết cái đại việt rồi
 
Chống Nguyên Mông chứ chống Mông cổ éo đâu. Quân Nguyên cũng đa phần là phần Nam Tống đánh đấm hơn gì Đại Việt đc một ít tinh binh với tướng tá Mông Cổ thôi. ĐBP thì Trung Quốc nó vừa bem với liên quân ở Triều Tiên về hỗ trợ cả ng cả vũ khí thì đánh với Pháp lỏ trên cơ mẹ nó rồi chứ đâu còn yếu thắng mạnh nữa, vận chuyển đc pháo lên đồi thì Pháp lỏ thành cá trong giọ
 
Tao cũng khoái 3 lần chống Mông Nguyên. Toàn nhân vật kiệt xuất của 1 trong các triều đại hưng thịnh nhất nền phong kiến Việt Nam: Trần Thái Tông, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Toản, Trần Thủ Độ, Trần Bình Trọng, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật, Yết Kiêu, Dã Tượng, Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Khoái.

Còn các nhân vật kiệt xuất mày tag tên vào thì họ không công nhận bất kì thành tựu nào của người Việt cả. Mọi thứ đều là do "chẳng qua là...", "nếu không thì..." thôi. Họ chỉ thích có mặt ở những chỗ thối nhất của xã hội. Ý tao là, những nơi đó cho họ cơ hội được chê bai dè bỉu, thể hiện đẳng cấp của họ. :)
Tag vô cho xôm, mấy khứa đó thích bàn về lịch sử thì tag vào cho xôm

Nó thua 10 năm nhưng sau đó nó đuổi được Mông Nguyên và không phải đi cống nạp.
Đại Việt đánh thắng Mông Nguyên nhưng sau đó cống nạp thấy mẹ luôn.
Cống nạp cũng bị xem là thuộc địa rồi, khác gì nhà Nguyễn đóng thuế cho Pháp nhưng ít ra nhà Nguyễn còn được Pháp xây dựng cho VN.
Đất VN sát bên ko cống nạp thì nó lại như nhà Minh đồ sát hết
 
Chống Nguyên Mông chứ chống Mông cổ éo đâu. Quân Nguyên cũng đa phần là phần Nam Tống đánh đấm hơn gì Đại Việt đc một ít tinh binh với tướng tá Mông Cổ thôi. ĐBP thì Trung Quốc nó vừa bem với liên quân ở Triều Tiên về hỗ trợ cả ng cả vũ khí thì đánh với Pháp lỏ trên cơ mẹ nó rồi chứ đâu còn yếu thắng mạnh nữa, vận chuyển đc pháo lên đồi thì Pháp lỏ thành cá trong giọ
Đbp là bọn Pháp chủ quan, kiêu ngạo còn trận này bày binh bố trận cả 2 căng như nhau
 
nó có trinh sát địa hình
Mày phá cầu bộ nó ko biết bắc cầu, và nó có thuyền bè
Nói chung là lịch sử đã cminh nó đi hết cái đại việt rồi
Nó không phải đi qua 1 con sông mà là nhiều con sông để đến thành Thăng Long.
Lúc đầu cứ cho là cưa gỗ làm bè vào thành Thăng Long đi, nhưng nhà Trần đốt trụi hết các cây gỗ trong thành cho đến chặt phá các cây gỗ gần đó các khu cồn đất thì tao hỏi mày quân NM đi vào thành TL rồi, quân Đại Việt tập kích phá cầu phá bè thì bọn MN lấy gỗ đâu mà mắc bè để ra khỏi mấy cái cồn đất?
Mày biết nhân vật Yết Kiêu không? Đây là nhân vật nổi tiếng bơi lặn nên rất giỏi phá cầu, phá bè vào ban đêm.
Bọn NM bị kẹt ở các cồn đất trơ trọi thì chỉ có khóc ngất.
Đánh vào thành Thăng Long không dễ.
 
Chiến thuật vườn không nhà trống cũng mất dạy như chiến tranh nhân dân lấy dân làm lá chắn giống bọn Palestine chứ đéo gì. Vua quân bỏ chạy hết. dân chạy đéo kịp bị quân địch lụm sạch. Lúc chạy còn đem theo hết tài sản lương thảo. Dân thăng long có chạy được vào rừng thì cũng làm mồi cho cọp beo. Đợi thắng được mông cổ thì thằng dân nào may mắn sống được cũng còn đúng cái dái khô :vozvn (19):
 
Nói chung như mấy thằng ở trên phân tích, đưa quân đánh vào Thăng Long là không dễ.
Thời đó toàn rừng già, vào thành Thăng Long như đi qua rừng Amazon, sốt rét chết.
Ngày xưa nó có con sông Như Nguyệt, Đại Việt xây thành Thăng Long ở cái cồn bao quanh bởi sông đó. Bên ngoài cũng chằng chịt các con sông.
Mỗi lần có giặc là họ phá cầu/ thuyền vào qua sông vào trong.
Như trận nhà Lý đánh quân Tống, bọn Tống loay hoay chặt cây làm bè, làm thuyền đưa quân vào trong thì bị tập kích doanh trại.
Còn trận nhà Trần đánh MN là bọn MN nối bè vào trong thành Thăng Long rồi, nhưng ở bên trong lại vườn không nhà trống nên phái quân đội tản ra tìm lương thực. Quân đội nó tản ra nên bị nhà Trần tập kích riêng lẻ, giống như đánh du kích.
Còn tướng MN ở trong thành chờ mãi không có lương thực về nên cũng không dám ra khỏi thành chờ viện quân thủy lộ đưa lương thực vào nhưng đâu biết là bị chặn ở sông Bạch Đằng.
Cuối cùng đói rã rời mà bị quân nhà Trần vào tập kích trong thành Thăng Long.

===> Nói chung đánh vào thành Thăng Long Đại Việt không dễ.

Khó đéo gì.
Lần nào chả chiếm Thăng Long trong một nốt nhạc.
Cái chính là đéo đảm bảo được đường vận lương nên lần nào cũng rơi vào cảnh hết lương phải rút quân.

Nói chung cái hơn người của nhà Trần là thua một trận là biết địch biết ta ngay, bỏ được sĩ diện mà đánh du kích với địch. Nghe thì đơn giản nhưng giờ bảo vua chúa bỏ cung điện đi lên thuyền trốn đông trốn tây cũng ko phải dễ dàng gì.

Nhà Nguyễn mà học theo nhà Trần đánh du kích với Pháp thì chưa chắc Pháp đã ăn được.
 
Cọc bạch đằng thì đéo rõ ra sao. Cơ mà ae mông cổ phải nói thủy chiến như con cặc, trong khi ae an nam khi đó phần lớn là hải tặc dạt vào. Ae chơi thủy chiến phải nói là điệu nghệ, đánh đéo lại thì ae bùng vào rừng đéo làm gì đc ae.
mông cổ cũng đen khi xâm lược bản ( thủy chiến )
 
Top