Thắc mắc về Phật Giáo và tâm linh, đăng hết vào đây

Các sự vật hiện tượng bên ngoài là ánh xạ của Tâm.

Tâm thay đổi thì dần sẽ điều chỉnh được ngoại cảnh theo ý mình.

Sơ cơ thì chỉ thấy giác quan có chức năng tiếp nhận, còn chuyên sâu thì từ từ sẽ dần làm chủ và thay đổi được ngoại cảnh, điều này đòi hỏi phải tu luyện mà thành.

Thần thông ví như chỉnh sửa ảo ảnh, vẫn còn chưa chạm tới mốc cao nhất vượt lên trên ảo ảnh, đó là Trí tuệ.
Thay đổi sự vật do tâm thay đổi thì tao thấy giống chơi đồ lắm
 
Khi bạn đang tâm trạng vui, bạn thấy ai cũng dễ mến, thoải mái.
Còn khi bạn đang tâm trạng tồi, bạn nhìn ai cũng ngứa mắt, cũng ghét.

Tất cả là do Tâm quyết định. Mình nhìn bằng cái Tâm nào sẽ tạo ra cảm giác tương tự.
Thực tế nó rành rành ra đó, anh kêu nhìn bằng tâm này tâm nọ khác gì tự lừa bản thân
 
Thánh thần là người phàm trần, con người là cội nguồn, thánh thần là lời truyền dạy, đối với t, tâm linh vẫn hiện hữu, nhưng t tin chắc thánh thần là những bài học để t sống trọn vẹn đời người, còn linh ứng là những niềm tin, những linh hồn/năng lượng từ con người tạo ra.
 
Đại thừa hay Tiểu thừa ko quan trọng, quan trọng là hiểu được bản chất của Tu.

Tu là sửa. Sửa là sửa đổi Tâm, sửa những phần tiêu cực của Tâm (tham sân si)

Nắm được bản chất như thế là người thông tuệ.
Con em mình nó đi xem bói,thánh ở đó nói nó có cậu bé đỏ đi theo ,đó là đứa em bị sẩy của mình,sau hỏi mẹ mình thì đúng là thật.còn nói nhà mình rất nhiều ma tàu,có 1 con ma nó hay trêu và điều khiển mình nữa,mình rất hoang mang. Xin hỏi tu tập ra sao để ma quỷ ko quấy nhiễu mình nữa
 
Thay đổi sự vật do tâm thay đổi thì tao thấy giống chơi đồ lắm
Chơi đồ là khuấy động Tâm, nhưng ko phải thiền. Thiền cũng hướng vào Tâm, nhưng mục đích khác.

Bởi thiền là tu Tâm.

Cả 2 sẽ có những trải nghiệm gần giống nhau về ảo ảnh, nhưng người tu Tâm sẽ xem nhẹ các trải nghiệm ảo ảnh đó, vì nó ko phải mục đích chính.

Còn người chơi đồ sẽ cảm thấy choáng ngợp với các trải nghiệm ảo ảnh, và nghĩ nó là một điều gì đó rất vi diệu.

Nhưng thực tế thì trải nghiệm thức thần chỉ là sự thăng hoa loạn động nhất thời, chưa có gì đáng tự hào - vì người chơi đồ ko tự chủ đc bản thân trong ảo ảnh, còn người tu thì khác.
 
Con em mình nó đi xem bói,thánh ở đó nói nó có cậu bé đỏ đi theo ,đó là đứa em bị sẩy của mình,sau hỏi mẹ mình thì đúng là thật.còn nói nhà mình rất nhiều ma tàu,có 1 con ma nó hay trêu và điều khiển mình nữa,mình rất hoang mang. Xin hỏi tu tập ra sao để ma quỷ ko quấy nhiễu mình nữa
Xét xem mình từ trước đến nay đã từng làm những điều gì không tốt, thành tâm nhận lỗi và hứa sẽ từ bỏ.

Nếu bạn đã làm tổn thương ai, hãy xin lỗi họ chân thành. Và đừng cầu mong sự tha thứ, vì đó là quyền của họ.

Ma quỷ theo là dấu hiệu của sự oán giận và đau đớn cùng cực, họ giận bạn vì điều gì đó ko tốt bạn đã làm.

Bạn hãy chân thành xin lỗi, và hỏi xem có thể bù đắp cho nỗi đau của họ như thế nào. Có nhiều phương pháp cầu cúng, ko tiện chỉ rõ ở đây.

Quan trọng nhất là bạn làm từ cái Tâm nào, nếu làm bằng Tâm chân thành sẽ khác làm với Tâm qua loa.

Đức Phật cũng gặp nhiều ma quỷ khi thiền, nhưng Phật chỉ ngồi yên lặng và toả ra Tâm từ bi, tự động ma quỷ cảm thấy được thay đổi.

Ví dụ vậy cho bạn dễ hiểu.
 
Đã nói rồi, phật giáo gốc ko có vụ đấy, phật giáo hiện hành là phật giáo bị ảnh hưởng của đạo giáo, và đạo giáo lại xuất phát từ đời sống tâm linh dân gian. Tao đang giải thích theo quan niệm tâm linh dân gian chứ đã đả động gì đến cuốn sách kinh nào đâu. Nếu mày nói đến cuốn sách kinh về những chuyện liên quan đến tâm linh, về cái chết thì chắc là kinh địa tạng.
không phải kinh địa tạng như mày nói mà là KINH DIỆT TỘI TRƯỜNG THỌ HỘ CHƯ ĐỒNG TỬ ĐÀ LA NI, quyển Kinh này tao không nghĩ xuất phát từ ảnh hưởng bởi đạo giáo hoặc nho giáo
 
Hạnh phúc có tồn tại ?
Hạnh phúc là một trạng thái của Tâm, và nó có tồn tại.

Sướng khổ bản chất là do Tâm.

Cùng một hoàn cảnh, nhưng người này thấy sướng, còn người kia thấy khổ.

Sự khác biệt là nằm ở trong Tâm mỗi người.

Hạnh phúc hay đau khổ, phụ thuộc vào Tâm có sáng hay ko.

Sáng sẽ thấy rõ => rõ thì hạnh phúc
Tối thì nhập nhèm => cảm thấy khổ đau
 
301135561_2172273269619192_1069621566880519570_n.jpg
 
Lgi có ai đứng ở tất cả lập trường của tất cả mnguoi để trải nghiệm đc hết csong đâu. Ngay cả phật cũng nvay thôi. Điều đó là phật còn đang mong muốn ấy chứ. Ai cũng có cái lý khi họ đag trải qua những điều trong csog của họ và tìm ra lối đi. Lgi có ai có trải nghiệm giống nhau chỉ cách snghi trùng nhau nên sinh ra các kết quả tương tự nhau mà thôi. Nên ai cũng sẽ có đúng có sai. Càng b nh về dân tộc tôn giáo hay sự phát triển của các nc thì mình càng có thêm kinh nghiệm sống áp dụng trong từng hoàn cảnh từng trường hợp để trải nghiệm đúng sai mà thôi. Theo t nghĩ nvay. Nên ý kiến của ai cũng đáng học hỏi
 
cho t hỏi đâu là cách gọi phật ở mình: đức phật, phật tổ, phật thích ca mâu ni… t biết tất cả đều đang nói tới phật nhưng từ nào của VN, từ nào của bọn tàu.
 
Trước có ra chùa 1 tuần. Ngồi nói chuyện với mấy sư huynh trong đó. Có ông bảo trước bị bệnh về dạ dày nặng lắm nôn ra máu tưởng sắp chết mà đi chữa Đông - Tây ko khỏi sau vào chùa tu ăn chạy niệm phật xong nó tự khỏi. T nghe thấy hơi vô lý :vozvn (21):
 
mục đích cuối cùng là gì, sửa để làm gì, đạt được cái gì
Mục đích cuối cùng là để phát triển những điều tốt đẹp trong Tâm - hay còn gọi là Phật tính.

Sửa phần tiêu cực, để phát triển phần tích cực.

Sửa phần tối của Tâm, để phát triển phần sáng trong Tâm.

Tâm sáng thì đạt được thành công và hạnh phúc.

Tâm tối thì cho dù có thành công cũng ko cảm thấy mãn nguyện, đủ đầy, mà luôn khổ Tâm, lao theo những kỳ vọng, bất hạnh => Khổ
 
cho t hỏi đâu là cách gọi phật ở mình: đức phật, phật tổ, phật thích ca mâu ni… t biết tất cả đều đang nói tới phật nhưng từ nào của VN, từ nào của bọn tàu.
Phật bản chất là Tính từ, ko phải Danh từ ám chỉ một cá nhân.

Từ Phật có nghĩa là sự khai sáng, giác ngộ. Ai đã khai sáng, giác ngộ ở cấp độ cao thì gọi là Phật.

Phật ko hoàn toàn ám chỉ một người nào đó. Hiểu theo đó là hiểu nông, chưa chạm tới bản chất.
 
mục đích cuối cùng là gì, sửa để làm gì, đạt được cái gì
Nói về Phật Pháp, một điều quan trọng cần hiểu từ đầu là Đức Phật dạy buông bỏ. Buông bỏ từ vật chất đến gia đình và cả chính mình. Một khi trong tâm đã biết cảm nhận là thứ có được, rồi sẽ mất đi thì khi đó mày sẽ có
- "AN LẠC" :vozvn (1):

Nên nhớ là Phật cũng không dạy làm điều thiện mà Phật dạy làm đúng: chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định. Điều thiện là cái quái gì? Thiện với kẻ này là ác với kẻ khác. Làm từ thiện mà sai đạo cũng không được.
ví dụ: Mày cứu con nai khỏi con hổ thì con hổ chết đói. Thiện ác khó phân. Phải theo bát chánh đạo trước đã. Khi đã hiểu được gốc rễ vấn đề thì mày sẽ có:
- "TRÍ HUỆ" :vozvn (1):
Vừa có được An lạc, vừa có Trí huệ dẫn dắt, cuộc sống của mày sẽ dễ dàng hơn :vozvn (1):
 
Trước có ra chùa 1 tuần. Ngồi nói chuyện với mấy sư huynh trong đó. Có ông bảo trước bị bệnh về dạ dày nặng lắm nôn ra máu tưởng sắp chết mà đi chữa Đông - Tây ko khỏi sau vào chùa tu ăn chạy niệm phật xong nó tự khỏi. T nghe thấy hơi vô lý :vozvn (21):
Khi gặp khổ nạn thì con người mới thấy điều gì thực sự quan trọng.

Còn khi cuộc sống êm ả thì Tâm còn hoài nghi nhiều thứ.

Quan trọng là lúc xảy ra biến cố, Tâm nghi đó có giúp mình vượt qua ko.

Sống ở đời, cần biết rõ điều gì quan trọng nhất, và loại bỏ những điều dư thừa.
 
Phật bản chất là Tính từ, ko phải Danh từ ám chỉ một cá nhân.

Từ Phật có nghĩa là sự khai sáng, giác ngộ. Ai đã khai sáng, giác ngộ ở cấp độ cao thì gọi là Phật.

Phật ko hoàn toàn ám chỉ một người nào đó. Hiểu theo đó là hiểu nông, chưa chạm tới bản chất.
Thanks ô nhé
 

Có thể bạn quan tâm

Top