Hôm Thất Tịch tràn về bên bậu cửa.
Ngói nâu thương chim sẻ hót một mình.
Chân ngày khuất dần vào trong tĩnh mịch.
Em nhớ gì mà vành mắt rưng rưng ....!?
"Tôi lặng lẽ gieo vài mầm hoa Cúc.
Ướp thương trên vạn cánh để yêu người.
Nhưng đời mà! Giấc mơ nào có thực?
Níu tay gầy, còn mỗi gió. Trêu ngươi ....."
Bao nghiệt ngã đổ lên người thiếu phụ.
Lưỡi trần gian đen trắng đổi mấy hồi.
Dù đau thắt nhưng cách gì chế ngự?
Đành mỉm cười: "Em tự dỗ em thôi"
"Ngủ đi em! Bờ mi và tóc rối!
Bi thương cõi người cứ đổ hết sang tôi"
"Tháng ngày quay gót tình thêm tiếc nuối thời ấm êm, bước lang thang qua nhà e.
Những ng e biết và rồi đã quê, đã quên khi e luôn chờ a"
"Tôi viết ca khúc này khi một lần vô tình đi ngang qua con đường dẫn tới chợ cũ Tôn Thất Đạm, gần nhà nàng.
Những bước chân không suy nghĩ đã dẫn tôi về lại những kỷ niệm, những ngày xưa thân ái và hồn nhiên nơi chúng tôi cùng chờ đợi nhau dạo phố.
Tôi gởi gắm vào lời hát những kỷ niệm, những thăng trầm trong cuộc sống, những khúc rẽ bất ngờ, để lại sự nuối tiếc. Câu đắt giá nhất với tôi trong ca khúc này là "Những người anh biết và rồi đã quên, đã quên khi anh luôn chờ em"
(Nhạc sĩ Hoài An tâm sự về nhạc phẩm Anh Hãy Quay Về Cùng Em)
P/s:
Chỉ ng trong cuộc mới hỉu ng trong kẹt ^^