THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ - CHUYỆN KỂ TRƯỚC NGÀY 27 THÁNG 7

Mr.Fucker

Lỗ đýt gợi cảm
Tao thấy diễn đàn này hay diễn đàn nào cũng chia phe chửi CS, chửi Mẽo đế, đu càng. Chiến tranh, tôn giáo, chính trị....khó mà nói ai đúng ai sai được. Người ngoài cuộc hay hậu thế thì biết cc gì ngồi chia phe mà chửi, người trong cuộc thì chỉ muốn quên đi hay ước giá như đừng xảy ra. Thời cuộc với số phận, bất kể chúng mày mẽo đế, CS hay đu càng thì cũng đã sinh ra trong thời đại may mắn hơn rồi. Tao tình cờ đọc được câu chuyện này, thôi thì chúng mày dành ít thời gian đọc. Chửi nhau cho sướng mồm nhưng cũng hy vọng không còn tiếng súng tiếng bom nữa.


THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ - CHUYỆN KỂ TRƯỚC NGÀY 27 THÁNG 7
Năm đó, bác tôi 35 tuổi. 35 tuổi nhưng những người lính 17-18 đã gọi bác tôi là "bố". Khi vào đến sông Thạch Hãn, đơn vị bác tôi mất 20% quân số. Vượt sông vào Thành cổ, chỉ sau một tuần, quân số chỉ còn lại cũng chừng đó.
Theo số liệu chính thức của quân đội sau này, mỗi ngày đêm, quân ta mất một đại đội trong Thành cổ.
Bác tôi kể, cuộc chiến trong Thành cổ cũng có những quy luật của nó. Cuộc sống của Thành cổ phụ thuộc toàn bộ vào bến vượt bên bờ sông Thạch Hãn.
Cứ đêm đến là có một dòng chảy thương binh từ Thành cổ ra bờ phía Bắc và một dòng chảy tiếp viện và súng đạn ngược lại vào Nam. Công binh đã kéo những sợi cáp ngầm dưới mặt nước để bộ đội bám vào khi vượt sông.
Pháo toạ độ của địch căn thường xuyên trên khu vực đó và có nhiều tân binh chưa từng bắn một phát súng đã hy sinh ngay khi chưa đặt chân được lên bờ.
Vào ban ngày lính thuỷ quân lục chiến đánh dọc hai bên bờ sông để cắt bến vượt khỏi thành cổ. Có ngày nguy cấp, bên ta chỉ còn giữ được 50 mét bờ sông.
Cứ đêm xuống là các đơn vị trong Thành cổ lại phản kích đánh bật thuỷ quân lục chiến ra để giành lại một đoạn bờ sông chừng 500 mét. Sáng ra, mọi việc lại lặp lại như cũ.
Bác tôi nói: "Ở Thành cổ, đôi khi các bên chỉ cách nhau một tầm lựu đạn ném. Vì vị trí quá gần nên khi đêm xuống pháo binh của quân đội Sài Gòn không thể sử dụng. Nhưng cũng vì vị trí quá gần nên khả năng giữ bí mật trước khi phản kích là hầu như không thể". Đơn vị bác tôi thường xuyên được sử dụng để tham gia các trận phản kích về đêm đó.
Chỉ có trận đánh trong đêm đầu tiên là đẫm máu. Vì địa hình hẹp, bắn xong không kịp lắp băng đạn nên đơn vị bác tôi đã lắp lê trước khi xung phong. Ai đã từng ở trong quân đội sẽ biết sự khác nhau lưỡi lê của súng trường K-44 (Mosin Nagant) và AK. Lê của súng K-44 có bốn cạnh, khi đâm sẽ xuyên thấu người và chỉ để lại một vết máu nhỏ như đồng xu. Lê của AK khi đâm vào người và xoay như hướng dẫn sẽ để lại một vết phá rất lớn.

Ngày hôm sau, khi tái chiếm lại trận địa, binh lính bên kia nhìn thấy kết quả của trận xáp lá cà đêm trước – và đêm xuống, khi tiếng hô của đơn vị bác tôi truyền dọc chiến hào: "Lắp lê!" Họ bắn vài loạt đạn rồi rút. Và sự việc cứ diễn ra như vậy về đêm, như có một thoả thuận ngầm.
Đơn vị bác tôi hô vang: "Lắp lê!" và đợi vài phút, sau đó bên kia sẽ bắn đổ đạn một hồi rồi rời khỏi trận địa. Sáng ra, pháo lại dội và họ lại tái chiếm chỗ cũ.
Bác tôi là một trong những người cuối cùng rút ra khỏi Thành cổ, bơi vượt sông Thạch Hãn về lại bờ Bắc. Đơn vị bác tôi còn lại 40 người khi vượt sông, trong số đó chỉ có 16 người là lành lặn. Trong danh sách quân lực của trung đoàn bác tôi, quân số gấp 7 lần khi mới vào trận.
Bác tôi kể, người chỉ huy già của bác tôi, sau này hoà bình, khi gặp đám tân binh còn lại của hồi đó lần nào cũng khóc: "Ngày ấy chúng mày chết nhiều quá, có oán bố không?".
Khi tôi kể cho bác nghe về một câu chuyện trên báo Thanh Niên, trong đó người liệt sỹ đêm trước khi hy sinh đã viết cho vợ chưa cưới chỉ dẫn rõ nơi anh sẽ nằm xuống để sau này hoà bình lập lại mà tìm. Bài báo viết rằng đó là một dự cảm huyền bí, kỳ lạ của người nằm xuống. Bác tôi cười mếu máo: "Con ơi, có gì lạ đâu, chỗ đó là bến đáp của Thành cổ, hết lớp này đến lớp khác hy sinh nơi đó, có gì là lạ đâu?".
Bác tôi không thích bài “Đường ra trận mùa này đẹp lắm” của Phạm Tiến Duật. Bác bảo: "Nhà thơ có cách nhìn của họ, bác là người lính, những con đường ra trận của bác thấy toàn máu, kiệt lực, mồ hôi và nước mắt. Điều khác biệt là dù như thế, chúng ta vẫn cứ đi vì không có con đường nào khác".
Bác cũng từ chối khi tôi muốn mua tặng bác một cuốn nhật ký nổi tiếng của một người lính trẻ tuổi hai mươi.
Bác tôi từ chối và nói với tôi rằng: “Con ạ, chính bác đã đi trên con đường của cuốn nhật ký đó. Đến giờ, bác chỉ tiếc rằng ngày đó bác không rèn được quân nghiêm hơn nữa". Nếu thế, chắc các bác không phải khóc: "Ngày ấy chúng mày chết nhiều quá, có oán bố không?".

Bác tôi thẫn thờ nhìn dãy núi Trường Sơn xa xa và nói: "Ông Phạm Tiến Duật là nhà thơ, viết là vũ khí của ông ấy. Tụi lính sinh viên của bác cũng thế, lãng mạn và nhiều hoài bão. Nhưng bác là một người lính, bác chỉ tiếc là ngày đó, giá như mình nghiêm hơn nữa, "ác" hơn nữa. Nếu thế, chắc nhiều đứa giờ này còn sống..."
 
Cậu t cũng hy sinh ở QT. Ông ấy đẹp trai học giỏi nhất nhà, nằm xuống khi mới đôi mươi. Trận thành cổ này 2 bên đều tổn thất lớn. Với tao, những ai dám cầm súng đứng lên chiến đấu, kể cả tư tưởng 2 bên có khác nhau cũng đều là anh hùng. Rip các tử sĩ đã nằm xuống của cả 2 phía.
 
TRận này thấy bảo bên Bắc việt chết 8k quân cũng nhẹ nhàng thôi mà sao kêu ghê thế nhỉ
 
Hết chuyện đi lùa đám sv tân binh vào chiến trường khốc liệt nhất . rồi bây giờ bày đặt tiếc thương với tưởng nhớ
vậy là trận này nổi tiếng vì là toàn sinh viên đi đỡ đạn à?
 
Lũ lãnh đạo cộnng sản lùa toàn tân binh từ các trường đại học nhằm cố đánh chiếm mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi là cái thành cổ, mục đích chỉ để gây tiếng vang trên bàn đàm phán. Không ngại nướng quân, hy sinh mấy chục nghìn lính trong vài tháng chỉ vì quyền lợi chúng nó.
Thế mà đám bò đỏ vẫn tôn thờ đám cộnng sản thời xưa như Hồ, Giáp, Đồng...?
 
Hết chuyện đi lùa đám sv tân binh vào chiến trường khốc liệt nhất . rồi bây giờ bày đặt tiếc thương với tưởng nhớ
Không lùa đám tri thức đi để tụi nó sau làm bao lãnh đạn à. Giống Tây tiến củ Lồn toàn cho học sinh trói gà ko chặt đi vào rừng thiêng chết cho chết bớt. Nhờ thế lão trốn lính 10b nguyễn gia thiều mới có đất diễn võ :vozvn (20):
 
Lũ lãnh đạo cộnng sản lùa toàn tân binh từ các trường đại học nhằm cố đánh chiếm mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi là cái thành cổ, mục đích chỉ để gây tiếng vang trên bàn đàm phán. Không ngại nướng quân, hy sinh mấy chục nghìn lính trong vài tháng chỉ vì quyền lợi chúng nó.
Thế mà đám bò đỏ vẫn tôn thờ đám cộnng sản thời xưa như Hồ, Giáp, Đồng...?
Mày chưa tiếp xúc với lính Mỹ trong chiến tranh VN rồi. Tao từng có cơ hội ở homestay của gia đình Mỹ có ông là lính Mỹ trong chiến tranh. Mày chửi thế nào thì người ta chửi Mỹ y vậy nên làm người thì phải rộng nhân sinh quan ra.
 
Không lùa đám tri thức đi để tụi nó sau làm bao lãnh đạn à. Giống Tây tiến củ lồn toàn cho học sinh trói gà ko chặt đi vào rừng thiêng chết cho chết bớt. Nhờ thế lão trốn lính 10b nguyễn gia thiều mới có đất diễn võ :vozvn (20):
10B nguyễn gia thiều nay thành cha già dân tộc rồi đó nha mày, đéo ai ngồi đc 1 lúc 2 ghế tbt + chủ tịch đâu kể cả ông râu bạc :))
 
Vnch vs mẽo đánh vẫn tiếc mạng lính, bv đánh coi mạng lính như cỏ rác, trận này may họ hàng t k ai phải tham gia, chứ k thì cũng xác định mất xác. Họ hàng Quê t may cũng cục bộ, toàn đc sĩ quan trong họ tiến cử cất nhắc vô hậu cần, đặc công, nên đỡ chết, mấy ông sĩ quan cũng đa phần nhờ có bố mẹ tham gia Xô Viết Nghệ Tĩnh nên đc đặc cách
 
Tao thấy diễn đàn này hay diễn đàn nào cũng chia phe chửi CS, chửi Mẽo đế, đu càng. Chiến tranh, tôn giáo, chính trị....khó mà nói ai đúng ai sai được. Người ngoài cuộc hay hậu thế thì biết cc gì ngồi chia phe mà chửi, người trong cuộc thì chỉ muốn quên đi hay ước giá như đừng xảy ra. Thời cuộc với số phận, bất kể chúng mày mẽo đế, CS hay đu càng thì cũng đã sinh ra trong thời đại may mắn hơn rồi. Tao tình cờ đọc được câu chuyện này, thôi thì chúng mày dành ít thời gian đọc. Chửi nhau cho sướng mồm nhưng cũng hy vọng không còn tiếng súng tiếng bom nữa.


THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ - CHUYỆN KỂ TRƯỚC NGÀY 27 THÁNG 7
Năm đó, bác tôi 35 tuổi. 35 tuổi nhưng những người lính 17-18 đã gọi bác tôi là "bố". Khi vào đến sông Thạch Hãn, đơn vị bác tôi mất 20% quân số. Vượt sông vào Thành cổ, chỉ sau một tuần, quân số chỉ còn lại cũng chừng đó.
Theo số liệu chính thức của quân đội sau này, mỗi ngày đêm, quân ta mất một đại đội trong Thành cổ.
Bác tôi kể, cuộc chiến trong Thành cổ cũng có những quy luật của nó. Cuộc sống của Thành cổ phụ thuộc toàn bộ vào bến vượt bên bờ sông Thạch Hãn.
Cứ đêm đến là có một dòng chảy thương binh từ Thành cổ ra bờ phía Bắc và một dòng chảy tiếp viện và súng đạn ngược lại vào Nam. Công binh đã kéo những sợi cáp ngầm dưới mặt nước để bộ đội bám vào khi vượt sông.
Pháo toạ độ của địch căn thường xuyên trên khu vực đó và có nhiều tân binh chưa từng bắn một phát súng đã hy sinh ngay khi chưa đặt chân được lên bờ.
Vào ban ngày lính thuỷ quân lục chiến đánh dọc hai bên bờ sông để cắt bến vượt khỏi thành cổ. Có ngày nguy cấp, bên ta chỉ còn giữ được 50 mét bờ sông.
Cứ đêm xuống là các đơn vị trong Thành cổ lại phản kích đánh bật thuỷ quân lục chiến ra để giành lại một đoạn bờ sông chừng 500 mét. Sáng ra, mọi việc lại lặp lại như cũ.
Bác tôi nói: "Ở Thành cổ, đôi khi các bên chỉ cách nhau một tầm lựu đạn ném. Vì vị trí quá gần nên khi đêm xuống pháo binh của quân đội Sài Gòn không thể sử dụng. Nhưng cũng vì vị trí quá gần nên khả năng giữ bí mật trước khi phản kích là hầu như không thể". Đơn vị bác tôi thường xuyên được sử dụng để tham gia các trận phản kích về đêm đó.
Chỉ có trận đánh trong đêm đầu tiên là đẫm máu. Vì địa hình hẹp, bắn xong không kịp lắp băng đạn nên đơn vị bác tôi đã lắp lê trước khi xung phong. Ai đã từng ở trong quân đội sẽ biết sự khác nhau lưỡi lê của súng trường K-44 (Mosin Nagant) và AK. Lê của súng K-44 có bốn cạnh, khi đâm sẽ xuyên thấu người và chỉ để lại một vết máu nhỏ như đồng xu. Lê của AK khi đâm vào người và xoay như hướng dẫn sẽ để lại một vết phá rất lớn.

Ngày hôm sau, khi tái chiếm lại trận địa, binh lính bên kia nhìn thấy kết quả của trận xáp lá cà đêm trước – và đêm xuống, khi tiếng hô của đơn vị bác tôi truyền dọc chiến hào: "Lắp lê!" Họ bắn vài loạt đạn rồi rút. Và sự việc cứ diễn ra như vậy về đêm, như có một thoả thuận ngầm.
Đơn vị bác tôi hô vang: "Lắp lê!" và đợi vài phút, sau đó bên kia sẽ bắn đổ đạn một hồi rồi rời khỏi trận địa. Sáng ra, pháo lại dội và họ lại tái chiếm chỗ cũ.
Bác tôi là một trong những người cuối cùng rút ra khỏi Thành cổ, bơi vượt sông Thạch Hãn về lại bờ Bắc. Đơn vị bác tôi còn lại 40 người khi vượt sông, trong số đó chỉ có 16 người là lành lặn. Trong danh sách quân lực của trung đoàn bác tôi, quân số gấp 7 lần khi mới vào trận.
Bác tôi kể, người chỉ huy già của bác tôi, sau này hoà bình, khi gặp đám tân binh còn lại của hồi đó lần nào cũng khóc: "Ngày ấy chúng mày chết nhiều quá, có oán bố không?".
Khi tôi kể cho bác nghe về một câu chuyện trên báo Thanh Niên, trong đó người liệt sỹ đêm trước khi hy sinh đã viết cho vợ chưa cưới chỉ dẫn rõ nơi anh sẽ nằm xuống để sau này hoà bình lập lại mà tìm. Bài báo viết rằng đó là một dự cảm huyền bí, kỳ lạ của người nằm xuống. Bác tôi cười mếu máo: "Con ơi, có gì lạ đâu, chỗ đó là bến đáp của Thành cổ, hết lớp này đến lớp khác hy sinh nơi đó, có gì là lạ đâu?".
Bác tôi không thích bài “Đường ra trận mùa này đẹp lắm” của Phạm Tiến Duật. Bác bảo: "Nhà thơ có cách nhìn của họ, bác là người lính, những con đường ra trận của bác thấy toàn máu, kiệt lực, mồ hôi và nước mắt. Điều khác biệt là dù như thế, chúng ta vẫn cứ đi vì không có con đường nào khác".
Bác cũng từ chối khi tôi muốn mua tặng bác một cuốn nhật ký nổi tiếng của một người lính trẻ tuổi hai mươi.
Bác tôi từ chối và nói với tôi rằng: “Con ạ, chính bác đã đi trên con đường của cuốn nhật ký đó. Đến giờ, bác chỉ tiếc rằng ngày đó bác không rèn được quân nghiêm hơn nữa". Nếu thế, chắc các bác không phải khóc: "Ngày ấy chúng mày chết nhiều quá, có oán bố không?".

Bác tôi thẫn thờ nhìn dãy núi Trường Sơn xa xa và nói: "Ông Phạm Tiến Duật là nhà thơ, viết là vũ khí của ông ấy. Tụi lính sinh viên của bác cũng thế, lãng mạn và nhiều hoài bão. Nhưng bác là một người lính, bác chỉ tiếc là ngày đó, giá như mình nghiêm hơn nữa, "ác" hơn nữa. Nếu thế, chắc nhiều đứa giờ này còn sống..."
Mày thích tao cho mày số đt ông già tao. Sn 54 tham gia đúng năm mùa hè đỏ lửa... ông nói lính cơm sườn chết rất nhiều . Do ông giáp và ông lê trọng tấn nhưng quan trọng nhất là ông duẫn thời đó. Với lối đánh biển người rất nướng quân học bên tàu và liên xô nên quân cơm sườn chết quá nhiều nếu như mỹ ngụy nó sẽ rút nhưng cơm sườn quyết đánh xong tử thủ ở quảng trị nên chết rất nhiều.. nguồn wiki là 2 triệu lính cs và 300.000 lính cơm gà.. 50.000 lính mỹ..
 
Mày chưa tiếp xúc với lính Mỹ trong chiến tranh VN rồi. Tao từng có cơ hội ở homestay của gia đình Mỹ có ông là lính Mỹ trong chiến tranh. Mày chửi thế nào thì người ta chửi Mỹ y vậy nên làm người thì phải rộng nhân sinh quan ra.
Tao tiếp xúc thế đéo nào được, tao chỉ nhìn thấy quân Việt Cộng toàn chơi trò biển người nướng quân chứ đéo có chuyện thương dân mong muốn hòa bình. Sẵn sàng hy sinh 2 triệu mạng dân Việt để giữ cái chủ nghĩa cộnng sản quái thai chỉ đem lại quyền lợi cho 1 nhóm nhỏ.
Mỹ nó viễn chinh bảo vệ đồng minh chống chủ nghĩa cộnng sản, dân Mỹ có thể không nhìn thấy lợi ích gì nhưng ít ra nó quý trọng sinh mạng lính Mỹ. Cả cuộc chiến chết có 58k.
 
8k thôi à? có nguồn ko mày, tao nghe kể tưởng phải nhiều lắm cơ.
Quãng 8k là con số tương đối đúng, trung bình mỗi ngày rip 1 đại đội tương đương 100 ng, 80 ngày bảo vệ thành cổ. Còn cả chiến dịch mùa hè đỏ lửa 72 thì nhiều lắm.
 
Trận này lính chết toàn sinh viên đại học, gần như là lớp tinh hoa rồi, chủ lực trận này ko vào. Bên VNCH tung tqlc vào, đơn vị gần như tốt nhất sau bọn lính dù. Tqlc cũng thiệt hại nặng trận này
 
Lũ lãnh đạo cộnng sản lùa toàn tân binh từ các trường đại học nhằm cố đánh chiếm mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi là cái thành cổ, mục đích chỉ để gây tiếng vang trên bàn đàm phán. Không ngại nướng quân, hy sinh mấy chục nghìn lính trong vài tháng chỉ vì quyền lợi chúng nó.
Thế mà đám bò đỏ vẫn tôn thờ đám cộnng sản thời xưa như Hồ, Giáp, Đồng...?
Sao bằng trận Mậu thân 68 2 ông chú tao là lính bb chết luôn trong trận này chết 45k lính sau này mấy ae trong họ nhờ chiến tích này mà leo lên các vị trí chỉ huy cao hơn . Rồi giờ mấy bố nói hi sinh để có lợi trong bàn đàm phán d. M . Sau này tao quyết ra quân làm tư do vì thấy thúi và sẽ đéo cống hiến gì cho chế độ nữa.
 
Mày thích tao cho mày số đt ông già tao. Sn 54 tham gia đúng năm mùa hè đỏ lửa... ông nói lính cơm sườn chết rất nhiều . Do ông giáp và ông lê trọng tấn nhưng quan trọng nhất là ông duẫn thời đó. Với lối đánh biển người rất nướng quân học bên tàu và liên xô nên quân cơm sườn chết quá nhiều nếu như mỹ ngụy nó sẽ rút nhưng cơm sườn quyết đánh xong tử thủ ở quảng trị nên chết rất nhiều.. nguồn wiki là 2 triệu lính cs và 300.000 lính cơm gà.. 50.000 lính mỹ..
số mày đưa là số của cả cuộc chiến đó, ko phải của mình trận Quảng Trị đâu
 
E có xem phim mùa cỏ cháy, toàn những sinh viên trường top mang nhiều hoài bão mà phải ra đi ở tuổi đôi mươi
 
Lũ lãnh đạo cộnng sản lùa toàn tân binh từ các trường đại học nhằm cố đánh chiếm mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi là cái thành cổ, mục đích chỉ để gây tiếng vang trên bàn đàm phán. Không ngại nướng quân, hy sinh mấy chục nghìn lính trong vài tháng chỉ vì quyền lợi chúng nó.
Thế mà đám bò đỏ vẫn tôn thờ đám cộnng sản thời xưa như Hồ, Giáp, Đồng...?
Sao bằng trận Mậu thân 68 2 ông chú tao là lính bb chết luôn trong trận này chết 45k lính sau này mấy ae trong họ nhờ chiến tích này mà leo lên các vị trí chỉ huy cao hơn . Rồi giờ mấy bố nói hi sinh để có lợi trong bàn đàm phán d. M . Sau này tao quyết ra quân làm tư do vì thấy thúi và sẽ đéo cống hiến gì cho chế độ nữa.
Tao tiếp xúc thế đéo nào được, tao chỉ nhìn thấy quân Việt Cộng toàn chơi trò biển người nướng quân chứ đéo có chuyện thương dân mong muốn hòa bình. Sẵn sàng hy sinh 2 triệu mạng dân Việt để giữ cái chủ nghĩa cộnng sản quái thai chỉ đem lại quyền lợi cho 1 nhóm nhỏ.
Mỹ nó viễn chinh bảo vệ đồng minh chống chủ nghĩa cộnng sản, dân Mỹ có thể không nhìn thấy lợi ích gì nhưng ít ra nó quý trọng sinh mạng lính Mỹ. Cả cuộc chiến chết có 58k.
Mày thích tao cho mày số đt ông già tao. Sn 54 tham gia đúng năm mùa hè đỏ lửa... ông nói lính cơm sườn chết rất nhiều . Do ông giáp và ông lê trọng tấn nhưng quan trọng nhất là ông duẫn thời đó. Với lối đánh biển người rất nướng quân học bên tàu và liên xô nên quân cơm sườn chết quá nhiều nếu như mỹ ngụy nó sẽ rút nhưng cơm sườn quyết đánh xong tử thủ ở quảng trị nên chết rất nhiều.. nguồn wiki là 2 triệu lính cs và 300.000 lính cơm gà.. 50.000 lính mỹ..
Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Nghèo đách có gì thì còn sợ gì nữa. Còn có câu chén kiểu chọi gáo dừa
 
Thành cổ Quảng Trị thì tao ko biết nhưng tao từng làm việc, ăn chung,ngủ cùng phòng với 1 chú từng tham gia chiến trường Cam. Ông ấy kể ổng là con 1 theo chính sách của nhà nước lúc đó là sẽ không phải đi lính nhưng vẫn bị gọi đi. Xong ổng trốn thì bọn nó ngày nào cũng gọi bố mẹ ổng lên ủy ban xã ngồi chơi từ sáng đến chiều không cho làm ăn gì hết thế là ổng phải mò về đi lính. Thấy kể đúng là có những ng là tân binh còn chưa đc bắn phát đạn nào đã bị bom oánh chết luôn. May mắn sinh ra ở thời bình nhưng đen cái là ở chế độ cọng sả, mở mồm ra nói là nó gọi đi uống nước trà, lệch tông nó đấm cho lệch cả mồm ngay
 
Sửa lần cuối:
Không lùa đám tri thức đi để tụi nó sau làm bao lãnh đạn à. Giống Tây tiến củ lồn toàn cho học sinh trói gà ko chặt đi vào rừng thiêng chết cho chết bớt. Nhờ thế lão trốn lính 10b nguyễn gia thiều mới có đất diễn võ :vozvn (20):
Dm tao có con bồ học Ng Gia Thiều, vẫn tự hào trường sinh ra tay lớp ấy
 

Có thể bạn quan tâm

Top