Kể đi khầy!!! Đang thiếu hơi phụ nữ quá 5 năm 🤣🤣🤣
Xóm tao có một cụ già tên Trạch Văn Đoành, năm nay tuy đã gần thất thập cổ lai... ngơ, nhưng vẫn nổi tiếng làng trên xóm dưới với tuyệt chiêu “Lắc nồi nước sôi - Rung chuông chùa cổ”. Cụ sống một mình, ngày ngày uống rượu dâm dương hoắc, tối tối mơ chuyện phiêu diêu cùng tiên nữ.
Một hôm, trời rả rích mưa, cụ đang ngồi gọt móng chân, thì chuông điện thoại reo vang như báo hiệu một cơn địa chấn.
Bên kia đầu dây là em Lý Mông To - nhân vật từng làm đổ sập 3 ghế đá công viên chỉ bằng một cú ngồi khẽ. Em bảo:
- Cụ ơi, em lạnh quá… Mình lên nhà nghỉ tâm sự nhé!
- Ầy dà… thôi thì… trời mưa trời gió, mình cũng nên… trú bão!
Cụ phóng con xe Cub độ 110cc - có dán decal “Xưng Bá Mọi Nẻo Đường” - lao đến như một cơn gió, đón em Mông To lên nhà nghỉ "Đạt Phú", phòng 69 - loại phòng có giường rung và đèn hồng loang loáng như hội chợ đêm trăng rằm.
Chưa kịp bật tivi thì em Lý đã bật cụ ngã ngửa ra.
Chưa kịp tháo răng giả thì em Lý đã cưỡi lên cụ như cưỡi trâu húc mả.
Tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng giường gãy, quạt rung và tiếng cụ Đoành gào lên như bị sét đánh:
- Ối dồi ôi! Bể… bể rồi con ơi!
Em Mông To hỏi:
- Cái gì bể cụ ơi?
- Bể bộ ấm chén của cụ rồi con ơi! Cái bình tích trữ linh khí bao năm… nứt vỡ, long khí tán loạn!
Sau 7 phút 39 giây - một kỷ lục cá nhân - cụ nằm vật ra như thằng chết trôi.
Nhà nghỉ lập biên bản hiện trường: giường gãy, gạch vỡ, râu cụ rụng, và một cái bô bị nứt đôi.
Tin tức truyền ra ngoài: “Cụ Đoành - Bậc tiền bối của xóm - vừa bại dưới mông một mỹ nữ, tổn thương nghiêm trọng bộ ấm chén, đang được cấp cứu bằng rượu tỏi và nắn bóp dân gian.”
Từ đó, phòng 69 được dân chơi gọi là “Động Phá Chén”, còn em Mông To thì được phong làm “Pháo Thủ Hạ Bộ Đại Nhân”.