Cảnh báo lừa đảo‼️ Vạch trần các chiêu thức PHÁ HOẠI NỀN GIÁO DỤC trên khắp thế giới của tà đạo congsan

bạn ơi bạn chuẩn bị nick khác chưa :too_sad:
Tao ko cần chuẩn bị nick khác vì bài viết này viết phù hợp với chủ trương va đường lối của trật tự thế giới mới. Bài viết này có thể làm đám đông phản ứng quyết liệt nhưng mày cần biết nguyên lí hoạt động của thế giới này là đa số phục tùng thiểu số trước giờ đều như vậy và mãi mãi vẫn như vậy :D
 
1.3 Tạo ra bộ môn mới với mục đích nhồi nhét hình thái ý thức
Trong một xã hội lành mạnh, việc nghiên cứu phụ nữ hay nghiên cứu một chủng tộc nào đó là tiêu chí của một nền học thuật phát triển, hoàn toàn không có gì đáng bị chỉ trích. Nhưng sau các phong trào phản văn hóa vào những năm 1960 ở Mỹ, một số phần tử cấp tiến âm mưu mở rộng lý luận tả khuynh cấp tiến của họ vào các trường đại học và các viện nghiên cứu. Có những học giả cho rằng việc thành lập khoa nghiên cứu về người Mỹ gốc Phi (người da đen) không hẳn xuất phát từ nhu cầu phát triển học thuật mà là do bị đe dọa về chính trị.

Năm 1968, một cuộc biểu tình của sinh viên đã buộc Trường Cao đẳng Bang San Francisco phải đóng cửa. Dưới áp lực của Hội Sinh viên Người da đen, trường này đã phải thành lập Khoa Nghiên cứu Người châu Phi đầu tiên ở Mỹ. Tầm nhìn của khoa này chủ yếu là để cổ vũ tinh thần cho sinh viên người da đen, từ đó, môn khoa học của người Mỹ gốc Phi chưa từng có đã ra đời. Thành quả nghiên cứu của các nhà khoa học người da đen được đưa lên hàng đầu, tài liệu trên lớp được thay đổi để đưa vào các vấn đề về người Mỹ gốc Phi. Các môn như toán học, văn học, lịch sử, triết học, và các môn khác cũng trải qua những sửa đổi tương tự.

Tháng 10 năm 1968, 20 thành viên của hội sinh viên da đen của Trường Cao đẳng Santa Barbara thuộc Đại học California đã chiếm cứ trung tâm máy tính của trường, khiến nhà trường phải đóng cửa. Một năm sau, trường này đã phải thành lập Khoa Nghiên cứu Người da đen và Trung tâm Nghiên cứu Người da đen.

Tháng 4 năm 1969, hơn 100 sinh viên người da đen ở Đại học Cornell đã chiếm cứ tòa nhà hành chính của trường, huơ súng ngắn và băng đạn đòi thành lập khoa nghiên cứu người da đen mà toàn bộ giảng viên phải là người da đen. Khi một giảng viên đứng ra ngăn cản, một lãnh tụ sinh viên đã uy hiếp rằng: “Trong không đầy ba giờ nữa, toàn bộ Đại học Cornell sẽ không còn một ai sống sót.” Cuối cùng, Đại học Cornell đành phải nhượng bộ sinh viên da đen và trở thành trường thứ ba ở Mỹ thành lập Khoa Nghiên cứu Người da đen.

Shelby Steele, sau này trở thành chuyên viên nghiên cứu cao cấp của Viện Nghiên cứu Hoover thuộc Trường Đại học Stanford, là một trong những nhân vật chính thúc đẩy việc thành lập Khoa Nghiên cứu Người da đen ở các trường đại học. Ông ta nói, dưới sự dẫn động của không khí thời đại, những người da trắng phụ trách các trường đại học mang “cảm giác tội lỗi” rất lớn, khiến họ sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào do đại diện của hội sinh viên da đen đề xuất. Gần như cùng lúc đó, rất nhiều phòng nghiên cứu chuyên môn như nghiên cứu phụ nữ, nghiên cứu về người Mỹ La-tinh, nghiên cứu về người đồng tính đã đường hoàng tiến vào các trường đại học Mỹ. Đến ngày nay, ở Mỹ đâu đâu cũng có những chương trình nghiên cứu như vậy.

Lý luận căn bản của ngành nghiên cứu phụ nữ là khác biệt về giới tính không phải do sự khác biệt sinh học mà là do “kết cấu xã hội”. Khi quy kết rằng phụ nữ bị nam giới và chế độ phụ quyền áp bức trong thời gian dài, tôn chỉ quan trọng nhất của ngành nghiên cứu phụ nữ là nâng cao ý thức xã hội về phụ nữ, dẫn đến cải cách toàn diện trong xã hội, tức là cách mạng.

Một giáo sư theo chủ nghĩa nữ quyền của trường Santa Cruz thuộc Đại học California xuất thân từ một gia đình ******** nổi tiếng. Cô ta ngạo mạn tuyên bố mình là người ******** và là nhà hoạt động đồng tính nữ. Từ năm 1980, cô ta bắt đầu giảng dạy về chủ nghĩa nữ quyền và coi khuynh hướng tình dục của cô ta là một loại lối sống để khơi gợi ý thức chính trị. Nhưng động cơ khiến cô ta bước vào giảng đường đại học chính là vì có một người ******** nói với cô rằng: “Đây là nhiệm vụ cách mạng của cô.” Bản thân cô cũng công khai tuyên bố sẽ biến “dạy học thành một hình thức vận động chính trị cho tôi”. Với mục tiêu này, cô ta đã thành lập Khoa Nghiên cứu Nữ quyền tại Trường Santa Cruz thuộc Đại học California. Trong một đề cương của khóa học, cô ta viết: đồng tính luyến ái nữ là “hình thức cao nhất của chủ nghĩa nữ quyền”, tức là cải biến khuynh hướng tình dục thành ý thức xã hội cao cấp nhất.

Đại học Missouri đã thiết kế các chương trình học để dẫn dắt sinh viên đứng trên quan điểm của cánh tả để nhìn nhận chủ nghĩa nữ quyền, văn học, giới tính và hòa bình. Ví dụ, khóa học “Giới tính Phi pháp” (Outlaw Gender) coi giới tính là “sản phẩm nhân tạo do văn hóa tạo ra”, chứ không phải do tự nhiên sinh ra. Từ đó nhồi nhét vào đầu sinh viên một loại quan điểm dựa trên sự áp bức giới tính và sự phân biệt đối xử giữa các loại giới tính.

Những phần trước của loạt bài đã chỉ rõ sự thâm nhập của chủ nghĩa ******** là nguyên nhân quan trọng của phong trào phản chiến kể từ sau Chiến tranh Thế giới lần thứ hai ở phương Tây. Trong gần mấy chục năm qua, một môn nghiên cứu mới ở các trường đại học Mỹ là Nghiên cứu Hòa bình (Peace Studies) cũng có liên quan tới sự thâm nhập của chủ nghĩa ********. Học giả David Horowitz và Jacob Laksin, sau khi nghiên cứu 250 tổ chức có mối liên quan nào đó đến bộ môn mới này, đã đi đến kết luận rằng những tổ chức này bản chất là mang tính chính trị chứ không phải mang tính học thuật, mục đích chủ yếu của chúng là tuyển dụng sinh viên cho phe cánh tả phản chiến.

Khi trích dẫn cuốn sách giáo khoa phổ biến “Nghiên cứu Hòa bình và Xung đột” (Peace and Conflict Studies), Horowitz và Laksin đã đặt ra động cơ về mặt hình thái ý thức cho lĩnh vực này. Khi giải thích vấn đề đói nghèo, cuốn sách này đã dùng luận điệu của chủ nghĩa Marx, cho rằng nguyên nhân gây ra nạn đói trên thế giới không phải do sản xuất không đủ mà là do phân phối không công bằng. Tác giả chỉ trích điền chủ và thương nhân bán nông sản rằng sự tham lam của họ đã khiến cho hàng trăm triệu người bị đói mỗi ngày. Mặc dù mục đích bề mặt của cuốn sách này là chống bạo lực, nhưng có một thứ bạo lực mà tác giả không những không phản đối, mà còn tán dương, đó là bạo lực trong quá trình thực hiện cách mạng của giai cấp vô sản.

Cuốn sách này có đoạn: “Mặc dù Cuba chưa phải là thiên đường nhân gian, và quyền tự do cá nhân và quyền công dân ở đây chưa được thực hiện rộng rãi, nhưng trường hợp của Cuba chứng minh rằng bạo lực cách mạng có lúc có thể mang lại cho quần chúng nhân dân điều kiện sống tốt hơn”. Cuốn sách này không đề cập một chữ nào đến sự độc tài của Fidel Castro hay những hậu quả thảm khốc mà cuộc Cách mạng Cuba gây ra.

Vì được viết sau sự kiện 11/09/2001, cuốn “Nghiên cứu Hòa bình và Xung đột” cũng đề cập đến vấn đề chủ nghĩa khủng bố. Điều khiến người ta kinh ngạc là tác giả cuốn sách lại có nhiều sự đồng cảm đến thế với phần tử khủng bố, thậm chí còn đưa từ “phần tử khủng bố” vào trong dấu ngoặc kép. Họ biện minh cho việc này như sau: “Việc đặt từ ‘phần tử khủng bố’ vào trong dấu ngoặc kép có thể khiến những độc giả vốn coi cách gọi này là đương nhiên cảm thấy rất kỳ quái. Tuy nhiên, chúng tôi làm vậy không phải muốn làm nhẹ tính chất khủng bố của hành động này, mà muốn chỉ ra rằng một ‘phần tử khủng bố’ trong mắt người này lại là một ‘chiến sĩ đấu tranh vì tự do’ trong con mắt người khác, qua đó nhấn mạnh cần phải giảm bớt sự phẫn nộ vốn là chính đáng [đối với phần tử khủng bố]”.

Bản thân giới học thuật cần phải khách quan và tránh nuôi dưỡng mưu đồ chính trị. Những lĩnh vực học thuật mới này đã đặt một lập trường mang hình thái ý thức lên trên: Giảng viên của khoa nghiên cứu phụ nữ tất phải tin vào chủ nghĩa nữ quyền, giảng viên khoa nghiên cứu người da đen tất phải tin rằng những khó khăn của người Mỹ gốc Phi trong lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa là do sự kỳ thị của người da trắng gây ra. Mục đích tồn tại của các loại nghiên cứu này không phải để tìm ra chân lý, mà là để truyền bá, nhồi nhét hình thái ý thức.

Những môn học mới này là sản phẩm phụ của cuộc cách mạng văn hóa Mỹ. Một khi bước vào các trường đại học, chúng đã mở rộng phát triển, không ngừng đòi hỏi nhiều kinh phí hơn và mở rộng quy mô tuyển sinh, những sinh viên được đào tạo xong lại tiếp sức thêm để mở rộng những môn học này. Những lĩnh vực mới này đã bắt rễ sâu trong giới học thuật rồi.

Điều đáng nói là những môn học này được tạo ra bởi những người có tư tưởng xấu chịu ảnh hưởng của hình thái ý thức ********. Mục đích của chúng là tạo ra và phóng đại mâu thuẫn giữa các nhóm người khác nhau, kích động thù hận để chuẩn bị cho cách mạng bạo lực. Những môn học này không có mối liên hệ đáng kể nào với những nhóm người tự xưng là đại biểu của nó (người Mỹ gốc Phi, phụ nữ...).

1.4 Tiêm nhiễm các loại hình thái ý thức cấp tiến tả khuynh
Trong cuốn sách “Phòng học một đảng: Các giảng viên cấp tiến ở các trường đại học hàng đầu của Mỹ đã tuyên truyền cho sinh viên và phá hoại nền dân chủ của chúng ta như thế nào” (One-Party Classroom: How Radical Professors at America’s Top Colleges Indoctrinate Students and Undermine Our Democracy), David Horowitz và Jacob Laksin đã liệt kê ra khoảng 150 môn học của cánh tả ở 12 trường đại học. Những môn học này che đậy ý đồ chính trị của chúng bằng ngôn ngữ học thuật, nhưng một số môn mà ngay cả những quy phạm học thuật cơ bản cũng không đếm xỉa tới, khiến những môn này rất giống với các môn chính trị ở các nước ********.

“Khoa Nghiên cứu Đoàn thể Xã hội” của trường Santa Cruz thuộc Đại học California còn có một khóa thảo luận gọi là “Lý luận và thực tiễn của các phong trào xã hội và đối kháng” (The Theory and Practice of Resistance and Social Movements). Phần mô tả về khóa thảo luận này còn ghi rõ: “Mục tiêu của hội thảo này là tìm hiểu cách tổ chức cách mạng. Chúng ta sẽ tìm hiểu các nhóm người trong quá khứ và hiện tại đã và đang làm gì để chống lại, thách thức và lật đổ các hệ thống quyền lực, bao gồm (nhưng không chỉ giới hạn ở) chủ nghĩa tư bản, sự áp bức của nhà nước và phân biệt chủng tộc.”

Bill Ayers, mang danh hiệu Giáo sư Ưu tú của trường Chicago thuộc Đại học Illinois, là một phần tử cánh tả cực đoan và là lãnh đạo của phong trào Weather Underground, ban đầu được gọi là Weathermen (người dự báo thời tiết), một phong trào của “Tổ chức Sinh viên Đấu tranh vì Xã hội Dân chủ” (Students for a Democratic Society – SDS). Năm 1969, phong trào “Người dự báo thời tiết” chuyển sang hoạt động ngầm và trở thành tổ chức khủng bố đầu tiên ở Mỹ. Tổ chức này ra sức kích động những sinh viên cấp tiến ở Mỹ tham gia vào các hoạt động khủng bố nhằm châm ngòi cho các cuộc xung đột sắc tộc.

Tổ chức này đã phát động đánh bom Đồi Capitol (trụ sở Quốc hội Mỹ), Tổng cục Chỉ huy Cảnh sát Thành phố New York, Lầu năm góc và các văn phòng của Lực lượng Vệ binh Quốc gia. “Câu nói bất hủ” của Ayers được nhiều người biết đến là: “Giết sạch người giàu. Đập nát xe cộ, nhà cửa của họ. Đưa cách mạng về nhà, giết chết cha mẹ của bạn.” Quan điểm của Ayers thể hiện trong các tác phẩm học thuật và lý lịch của ông ta khá tương đồng với nhau. Trong một cuốn sách của mình, ông ta đã nhấn mạnh cần phải vượt qua “định kiến” của chúng ta đối với tội phạm bạo lực vị thành niên”.

Do Ayers được một mạng lưới các phần tử cấp tiến cánh tả bảo vệ, Cục Điều tra Liên bang (FBI) đã không thể bắt được ông ta. Năm 1980, Ayers xuất hiện trở lại trước công chúng, nhờ lợi dụng sơ hở của pháp luật mà đã thoát được tội hình sự. Sau đó, Ayers trở thành một giảng viên ở trường Chicago thuộc Đại học Illinois, ở đó, ông ta nghiên cứu phương pháp giáo dục trẻ em từ sớm. Quan điểm chính trị của ông ta không hề thay đổi chút nào, không thể hiện sự ăn năn nào về những vụ tấn công khủng bố của mình năm xưa. Ayers được thăng chức lên làm phó giáo sư, rồi giáo sư, còn được trao cho danh hiệu hiện tại là Giáo sư Ưu tú. Ông ta còn nhận được danh hiệu Học giả Cao cấp, học hàm cao nhất của đại học này.

Mỗi lần thăng chức của Ayers đều cần được sự biểu quyết của các đồng nghiệp trong khoa. Bản thân việc này đã chứng tỏ trường đại học đã mặc nhiên thừa nhận và ủng hộ hành động khủng bố trước đây của ông ta.
 
1.5 Bài xích truyền thống vĩ đại của nước Mỹ
Năm 2014, một nhóm sinh viên của Đại học Công nghệ Kỹ thuật Texas (Texas Tech University) đã tiến hành một cuộc điều tra trong trường, họ đặt ra ba câu hỏi cho người được phỏng vấn: “Ai là người chiến thắng trong cuộc nội chiến?”, “Phó Tổng thống là ai?”, “Chúng ta giành được độc lập từ tay ai?” Rất nhiều sinh viên hoàn toàn không biết những kiến thức thông thường về lịch sử và chính trị này của nước Mỹ, nhưng lại thuộc như lòng bàn tay khi nói về chuyện tình cảm hôn nhân của những ngôi sao.

Năm 2008, Viện Nghiên cứu Liên trường (Intercollegiate Studies Institute – ISI) đã thực hiện cuộc khảo sát ngẫu nhiên 2.508 người Mỹ, phát hiện chỉ có một nửa trong số những người được hỏi có thể nêu tên cả ba nhánh trong cơ cấu tam quyền phân lập của nước Mỹ. Khi trả lời 33 câu hỏi dễ hiểu trong đề thi về quyền lợi và nghĩa vụ của công dân thì có đến 71% người trả lời có điểm trung bình là 49, tức là điểm trượt.

Học lịch sử Mỹ không chỉ để hiểu về quá trình hình thành một quốc gia, mà cũng để hiểu quốc gia đó được xây dựng trên giá trị quan nào, và để bảo vệ những giá trị truyền thống này thì phải đánh đổi những gì. Duy chỉ có vậy, mọi người mới có thể trân quý những gì đang có hôm nay và cũng sẽ bảo vệ truyền thống này để truyền lại cho thế hệ sau.

Lãng quên lịch sử chính là cắt đứt truyền thống; không hiểu được nghĩa vụ công dân sẽ tạo điều kiện cho chính phủ độc tài xuất hiện. Chúng ta không khỏi thắc mắc giáo dục lịch sử và giáo dục công dân của Mỹ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Câu trả lời nằm ở sách giáo khoa mà sinh viên Mỹ sử dụng và qua chính những thầy cô giáo của họ.

Howard Zinn, tác giả cuốn sách giáo khoa lịch sử phổ biến nhất, cuốn “Lịch sử Dân tộc Hoa Kỳ”, là người theo chủ nghĩa Marx. Cuốn sách này mang đến một ấn tượng cho người đọc là tất cả những tấm gương anh hùng và những câu chuyện làm lay động lòng người trong lịch sử nước Mỹ đều chỉ là những lời dối trá vô liêm sỉ, và rằng lịch sử thật sự của nước Mỹ đầy rẫy những áp bức, bóc lột và diệt chủng.

Một giáo sư kinh tế học của Đại học Boston cho rằng những phần tử khủng bố vốn là kẻ thù của nước Mỹ là những “chiến sĩ chân chính chiến đấu vì tự do”, còn nước Mỹ mới là ma quỷ đích thực. Trong một bài viết năm 2004, ông ta so sánh những kẻ khủng bố tấn công Trung tâm Thương mại Thế giới ngày 11/9 với những người phản kháng đã nổ phát súng đầu tiên tại Lexinton, dấy lên cuộc chiến tranh giành độc lập cho nước Mỹ.

1.6 Bôi nhọ các tác phẩm kinh điển của văn minh phương Tây
Năm 1988, các giảng viên và sinh viên phái cấp tiến ở Đại học Stanford đã phản bộ môn Lịch sử Văn minh Phương Tây của trường này. Họ hô to khẩu hiệu: “Hây, hây, hô, hô! Xóa bỏ bộ môn Lịch sử Văn minh Phương Tây!” Đại học Stanford đã phải nhượng bộ những người phản đối mà thay thế Lịch sử Văn minh Phương Tây bằng môn “Văn hóa, Tư tưởng và Giá trị” mang những nét đặc trưng đa văn hóa rõ rệt. Môn học mới này tuy không xóa bỏ một số nhân vật kinh điển trong văn hóa phương Tây như Homer, Plato, Thánh St. Augustine, Dante Alighieri và Shakespeare, nhưng lại quy định phải học một số tác phẩm viết về một số nhóm người thiểu số, phụ nữ, và các nhóm người khác bị cho là bị áp bức trong lịch sử.

William Bennett, Bộ trưởng Bộ Giáo dục Mỹ lúc bấy giờ, phê phán sự thay đổi này là giáo trình được xây dựng do bị hăm dọa. Dù vậy, nhiều trường đại học nổi tiếng khác vẫn tiến hành cải cách này, các trường hạng thấp hơn cũng thay đổi theo để không bị “tụt hậu”. Trong vài năm, các môn giáo dục đại cương ở các trường đại học Mỹ đã trải qua những biến đổi long trời lở đất.

Nhà tư tưởng phái bảo thủ Dinesh D’Souza, trong cuốn “Giáo dục phi tự do” (Illiberal Education) đã dùng cuốn sách “Tôi, Rigoberta Menchu: Một phụ nữ Ấn Độ ở Guatemala” (I, Rigoberta Menchu: An Indian Woman in Guatemala) để giải thích định hướng hình thái ý thức của các môn học mới ở Đại học Stanford. Cuốn sách kể về quá trình trưởng thành của một cô gái trẻ người Ấn Độ ở Guatemala. Sau khi kẻ sát nhân mất trí vốn sát hại cha mẹ cô bị thảm sát, cô quyết tâm phản kháng, trong quá trình đó, tư tưởng của cô càng ngày càng cực đoan. Cô dần dần ủng hộ phong trào giành quyền tự quyết của người da đỏ ở Nam Mỹ, vừa phản đối văn hóa Mỹ La-tinh bị Âu hóa. Ban đầu, cô trở thành một người theo chủ nghĩa nữ quyền, rồi theo chủ nghĩa xã hội, cuối cùng đi theo chủ nghĩa Marx. Trong phần gần cuối cuốn sách, cô kể lại mình bắt đầu tham gia cuộc họp “Mặt trận Nhân dân” ở Paris như thế nào, trong đó bàn về những chủ đề như “thiếu niên tư sản”, “Molotov Cocktail” (tức là bom xăng)… Một chương trong cuốn sách có tiêu đề “Rigoberta từ bỏ hôn nhân và vai trò làm mẹ”.

Phong trào “phải đạo chính trị” đã loại bỏ các tác phẩm kinh điển khỏi các trường đại học của Mỹ, gây ra những hậu quả mang tính phá hoại ở những phương diện sau:

1. Thay thế các tác phẩm văn học kinh điển có giá trị thâm thúy, bất hủ bằng những tác phẩm mang nội dung nông cạn, đầy những tình tiết về cách mạng hoặc có thể gọi là văn học của kẻ bị áp bức.

2. So sánh các tác phẩm văn học loại này với các tác phẩm kinh điển cũng bằng như để chúng có được vị trí như các tác phẩm kinh điển rồi tăng cường ảnh hưởng của các tác phẩm đó lên tâm lý của sinh viên. Còn các tác phẩm văn học kinh điển lại bị đặt ngang hàng với các tác phẩm trung bình để hạ thấp giá trị của các tác phẩm kinh điển.

3. Tư tưởng chỉ đạo của các tác phẩm văn học kinh điển bị lý giải thành vận dụng lý luận phê phán, nghiên cứu văn hóa, nhận diện chính trị và “phải đạo chính trị”. Các học giả hào hứng nghiên cứu sự kỳ thị giới tính và kỳ thị sắc tộc trong các vở kịch của Shakespeare, hay khuynh hướng đồng tính luyến ái của các nhân vật trong những tác phẩm kinh điển... chẳng khác nào bóp méo và lăng mạ các tác phẩm kinh điển.

4. Những sinh viên chịu ảnh hưởng của loại tư tưởng này rất khó tin vào nhân cách cao thượng, thành tựu vĩ đại và bài học đạo đức trong những tác phẩm kinh điển, nên đã dưỡng thành thái độ căm ghét, miệt thị, thậm chí chán ghét mọi thứ.

Trong giáo dục văn học truyền thống, đề tài cơ bản chứa đựng trong các tác phẩm kinh điển đều hướng tới các giá trị đạo đức như lòng bác ái, chính nghĩa, trung thành, dũng cảm, tinh thần hy sinh bản thân… Còn giáo dục lịch sử đều xoay quanh những sự kiện trọng đại trong quá trình thành lập và phát triển quốc gia, trong đó rất nhiều sự kiện giúp người ta hồi tưởng lại nguồn gốc lập quốc, cũng như những giá trị căn bản nhất.

Vì phần lớn các tác phẩm văn học kinh điển phương Tây đều do người châu Âu da trắng viết nên những người theo cánh tả lợi dụng khẩu hiệu “đa văn hóa” hoặc “nữ quyền” mà kêu gọi mọi người đọc nhiều hơn những tác phẩm văn học của các tác giả là phụ nữ, người da màu... Còn trong giảng dạy lịch sử, giáo dục hiện đại thiên về mô tả quá trình lịch sử của quốc gia thành giai đoạn đen tối, chỉ có bóc lột và nô dịch phụ nữ và các nhóm người thiểu số khác. Giáo dục lịch sử không còn là sự hồi tưởng lại truyền thống lịch sử vẻ vang mà là để nhồi nhét “cảm giác tội lỗi” đối với phụ nữ và các nhóm người thiểu số.

Thời gian người ta dành cho việc đọc là có hạn. Khi giáo dục cố ý hướng con người chú trọng vào các tác phẩm mang tính “phải đạo chính trị”, thì thời gian người ta dành cho việc đọc các tác phẩm kinh điển truyền thống đã giảm đi. Kết quả tạo ra một thế hệ sinh viên quay lưng lại với cội nguồn văn hóa của chính mình, nhất là giá trị quan được truyền thừa qua văn hóa và bắt nguồn từ tín ngưỡng. Văn hóa truyền thống của mỗi dân tộc, mỗi chủng tộc đều do Thần truyền lại. Văn hóa có thể đa dạng nhưng không thể bị pha tạp. Việc pha tạp văn hóa chính là đã chặt đứt cầu nối giữa các chủng tộc với văn hóa của chính họ và với Thần đã tạo ra nhân chủng đó.

(Còn tiếp)
 
chuẩn bị lên nội dung cực kì vai rồ đó là các mưu bẩn kế hèn để thao túng nhận thức các mầm non tương lai thông qua bộ sách giáo khoa chính thống
 
2. Chủ nghĩa ******** thâm nhập vào giáo dục tiểu học và trung học
Trong lĩnh vực giáo dục, mặc dù chủ nghĩa ******** can thiệp nặng nhất là bậc đại học, nhưng nó cũng không hề không buông lỏng việc xâm nhập vào giáo dục trung học và tiểu học. Dưới ảnh hưởng của nó, học sinh bị thui chột về phát triển tri thức và độ trưởng thành, khiến họ dễ tiếp nhận ảnh hưởng của cánh tả khi lên đại học. Tri thức của mỗi thế hệ học sinh trở nên ngày càng nông cạn, năng lực tư duy ngày càng kém, quá trình này diễn ra trong cả trăm năm. Người khởi xướng quá trình này là John Dewey, một thủ lĩnh của phong trào giáo dục cấp tiến, và rất nhiều làn sóng cải cách giáo dục sau đó đa phần đều không thoát ly khỏi tầm ảnh hưởng của giáo dục theo chủ nghĩa tiến bộ.

Ngoài việc nhồi nhét cho học sinh thuyết vô Thần, thuyết tiến hóa, hình thái ý thức của chủ nghĩa ********, giáo dục tiểu học và trung học của Mỹ còn tiến hành khống chế tâm lý học sinh trên quy mô lớn, một mặt phá hoại đạo đức và tín ngưỡng truyền thống của học sinh, mặt khác truyền bá chủ nghĩa tương đối về đạo đức và một loạt các quan niệm hiện đại cũng như thái độ sống hủ bại. Sự việc này xuất hiện rải rác trong các bộ ngành giáo dục, họ dùng những thủ đoạn lừa gạt và cưỡng chế vô cùng phức tạp, khiến học sinh và công chúng hầu như không cách nào phòng bị.

2.1 Làm thui chột học sinh, sinh viên
Mỹ là quốc gia dân chủ; từ tổng thống đến các nhà lập pháp, thị trưởng, quận trưởng, ủy viên các khu v.v., mỗi vị trí đều do dân bầu ra. Chính trị dân chủ có thể đi trên con đường lành mạnh hay không, không chỉ được quyết định bởi tiêu chuẩn đạo đức của nhân dân, mà còn được quyết định bởi trình độ tri thức của họ. Giả sử như, cử tri có rất ít kiến thức về các vấn đề lịch sử, chế độ kinh tế chính trị, vấn đề xã hội thì không thể lý trí mà bầu chọn ra những quan chức biết suy nghĩ cho lợi ích căn bản và lâu dài của quốc gia và xã hội, cũng có nghĩa là đặt quốc gia vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Năm 1983, Bộ Giáo dục Mỹ ủy thác cho một tổ chuyên gia tiến hành nghiên cứu, điều tra trong 18 tháng, họ đã viết báo cáo có tên “Đất nước đang trong nguy hiểm (A Nation at Risk)”. Tác giả của báo cáo đã chỉ ra một cách sâu sắc rằng:

“Để đất nước của chúng ta có thể vận hành, công dân phải trong một thời gian cực nhanh, trên cơ sở những chứng cứ chưa hoàn thiện và có phần mâu thuẫn, có thể đạt được một số hiểu biết chung về những vấn đề phức tạp.” Giáo dục có thể giúp hình thành nên sự hiểu biết chung này, trước đây rất lâu Thomas Jefferson đã nói trong câu châm ngôn nổi tiếng của ông: ‘Ngoại trừ chính bản thân người dân, tôi không biết quyền lực xã hội tối cao còn có thể đặt ở nơi nào an toàn hơn; nếu chúng ta cho rằng họ không có kiến thức đầy đủ để có thể toàn quyền sử dụng quyền lực của họ, thì biện pháp khắc phục không phải là chiếm đoạt quyền lực từ tay họ, mà là cần giúp họ nâng cao nhận thức về quyền đó.”

Đối với một cá nhân mà nói, nếu kiến thức nông cạn và năng lực tư duy kém thì không thể nào nhận ra sự dối trá và lừa gạt. Giáo dục có vai trò cực kỳ to lớn. Vì thế, các phần tử ******** đã thâm nhập vào các cấp của hệ thống giáo dục, biến học sinh trở thành ngốc nghếch, thiếu hiểu biết, để từ đó dễ dàng khống chế.

Báo cáo này viết: “Nền tảng giáo dục xã hội của chúng ta hiện đang bị xói mòn bởi trào lưu [ưa chuộng] những thứ tầm thường, nó đã uy hiếp đến chính tương lai của cả quốc gia và dân tộc.”

“Nếu trước đây, có thế lực nước ngoài không hữu hảo nào tìm cách áp lên nước Mỹ thứ giáo dục tầm thường đang tồn tại trong xã hội chúng ta ngày nay, vậy thậm chí chúng ta còn coi đó là một loại hành vi gây chiến.”

“Từ buổi đầu của sự kiện vệ tinh nhân tạo Sputnik của Liên Xô, chúng ta thậm chí còn lãng phí lợi ích có thể thu được từ thành tích của sinh viên. Hơn nữa, chúng ta còn phá hủy nền tảng hỗ trợ quan trọng nhất để có thể đạt được những lợi ích đó. Thực ra, chúng ta đã bất tri bất giác, đơn phương cắt giảm giáo dục rồi.”

Báo cáo dẫn lời của nhà phân tích Paul Copperman rằng: “Lần đầu tiên trong lịch sử nước ta xuất hiện tình huống như thế này: kỹ năng đạt được từ giáo dục của một thế hệ không vượt qua, không đáp ứng, thậm chí là không đạt đến tiêu chuẩn của cha mẹ học sinh, sinh viên.”

Báo cáo liệt kê một loạt số liệu khiến người ta phải giật mình: Ngoài việc điểm số của học sinh, sinh viên Mỹ trong các kỳ thi quốc tế thường đứng cuối so với các quốc gia khác, có đến 23 triệu người Mỹ thành niên mù chữ chức năng, tức là chỉ có khả năng đọc viết ở mức căn bản nhất, không có khả năng đáp ứng yêu cầu của công việc và cuộc sống hiện đại ở mức độ phức tạp. Tỷ lệ mù chữ chức năng ở người 17 tuổi là 13%, và có thể lên đến 40% ở các dân tộc thiểu số. Từ năm 1963 đến năm 1980, điểm số trong cuộc thi khảo sát năng lực đầu vào đại học SAT (Scholastic Aptitude Test) liên tục hạ xuống, điểm trung bình môn ngữ văn giảm tới hơn 50 điểm, điểm trung bình môn toán giảm gần 40 điểm. “Nhiều người 17 tuổi không có năng lực tư duy cao như chúng ta kỳ vọng. Gần 40% không thể đọc tài liệu để suy luận; chỉ có 1/5 có thể viết được luận văn thuyết phục, và 1/3 có thể giải những đề toán cần nhiều bước giải.”

Sau những năm 1980, những người có hiểu biết sâu sắc trong giới giáo dục Mỹ đã phát động phong trào “quay về với cơ bản” (Back to Basics), nhưng liệu nó có thể chặn đà xuống dốc của giáo dục Mỹ hay không? Năm 2008, Mark Bauerlein, một giáo sư Khoa tiếng Anh Đại học Emory đã viết một cuốn sách có tựa đề “Thế hệ dốt nát nhất” (The Dumbest Generation), chương đầu tiên của cuốn sách đã tổng hợp kết quả cuộc khảo sát và điều tra của Bộ Giáo dục và các tổ chức phi chính phủ, trong đó khái quát về sự thiếu hụt kiến thức của học sinh, sinh viên Mỹ về các môn như lịch sử, công dân, toán học, khoa học, kỹ thuật, nghệ thuật, v.v.. Trong bài thi lịch sử của Kỳ thi Đánh giá Tiến độ Giáo dục Toàn quốc (NAEP) năm 2001, 57% học sinh “không đạt” (below basic) và chỉ có 1% đạt “ưu tú” (advanced). Điều khiến người ta kinh ngạc là với câu hỏi “Quốc gia nào là đồng minh của Mỹ trong Chiến tranh Thế giới lần thứ 2?” có 52% đáp án chọn Đức, Nhật Bản, Italy, mà không phải là Liên Xô. Kết quả ở một số phương diện khác cũng khiến người ta thất vọng như thế.

Ai cũng thấy rõ sự sa sút về chất lượng giáo dục ở Mỹ. Từ những năm 1990 đến nay, cụm từ “ngu dân” (“dumbing down”) xuất hiện nhiều trong nhiều cuốn sách về vấn đề giáo dục ở Mỹ, trở thành một khái niệm mà các nhà giáo dục Mỹ không thể né tránh. John Taylor Gatto, một giảng viên có thâm niên, và là nhà nghiên cứu giáo dục ở thành phố New York viết: “Hãy cầm một cuốn sách giáo khoa toán học hoặc văn học của học sinh lớp 5 vào những năm 1850, bạn sẽ phát hiện rằng nội dung thời đó được coi là tương đương với tiêu chuẩn đại học ngày nay”.

Để không làm cho hệ thống giáo dục Mỹ quá tệ, Cơ quan Khảo thí Giáo dục ETS (Educational Testing Service) đành phải cân đối lại điểm của kỳ thi khảo sát đầu vào đại học SAT vào năm 1994. Năm 1941, khi SAT bắt đầu áp dụng hình thức hiện đại, điểm trung bình của bài kiểm tra môn ngữ văn là 500 điểm (thang điểm cao nhất là 800 điểm). Đến những năm 1990, điểm trung bình đã hạ xuống 424 điểm; ETS bèn định nghĩa 424 thành 500 điểm.

Chất lượng giáo dục đi xuống không chỉ biểu hiện ở năng lực đọc viết của học sinh bị giảm sút. Do thiếu nền tảng kiến thức nên năng lực tư duy của học sinh Mỹ cũng bị hạ xuống nhanh chóng. Học giả người Mỹ Thomas Sowell trong những năm 1990 đã chỉ ra tình trạng học sinh “không những không biết đọc, mà thậm chí còn không biết tư duy, không hiểu tư duy là gì, bởi vì ở nhiều trường công, tư duy thường bị lẫn lộn với cảm giác.”

Khác với các lãnh đạo sinh viên nổi loạn những năm 1960 còn có thể nói năng đĩnh đạc, hiện nay, quan sát những thanh thiếu niên tham gia các cuộc biểu tình trên đường phố được phỏng vấn trên các chương trình tin tức truyền hình, hiếm khi thấy họ có thể biểu đạt được yêu cầu của mình một cách rõ ràng. Bởi vì họ thiếu năng lực tư duy và kiến thức cơ bản.

Nguyên nhân việc thành tích của học sinh bị sa sút không phải do học sinh hiện nay không thông minh bằng học sinh trước đây, mà là do hệ thống giáo dục bị chủ nghĩa ******** khống chế làm vũ khí mà âm thầm tiến hành một cuộc chiến nhắm vào thế hệ tiếp theo. Charlotte Thomson Iserbyt, tác giả của cuốn sách “Cố ý làm suy yếu dân trí nước Mỹ”, cũng là cố vấn chính sách cao cấp của Bộ Giáo dục Mỹ trong những năm 1980 đã nói: “Người dân Mỹ không hiểu được nguyên nhân của cuộc chiến này là vì cuộc chiến đang ngầm diễn ra – trong các trường học của đất nước chúng ta, nhắm vào những đứa trẻ bị giam cầm trong lớp học.”

2.2 Bản chất phá hoại của giáo dục theo chủ nghĩa tiến bộ
Giáo dục trung học và tiểu học của Mỹ đã rời xa truyền thống trên quy mô lớn bắt đầu từ phong trào giáo dục cấp tiến đầu thế kỷ 20. Sau đó, các thế hệ nhà giáo dục cấp tiến đã bào chế ra lượng lớn những ngôn từ lý luận lẫn lộn đúng sai, làm thay đổi thiết kế giáo trình, làm đơn điệu nội dung giảng dạy, hạ thấp tiêu chuẩn dạy học, khiến hệ thống giáo trình truyền thống bị giải thể nhanh chóng, từ đó tiêu chuẩn giáo dục không ngừng bị hạ thấp.

2.2.1 Từ Rousseau đến Dewey

Cha đẻ của giáo dục cấp tiến Mỹ là nhà triết học chủ nghĩa hiện thực John Dewey, mà Dewey lại chịu ảnh hưởng cực lớn của nhà tư tưởng thế kỷ 18 của Pháp là Jean-Jacques Rousseau.

Rousseau tin rằng bản tính con người là lương thiện, chính xã hội đã khiến con người bị trượt dốc về đạo đức. Ông ta cho rằng con người sinh ra là tự do và bình đẳng, và rằng trong trạng thái tự nhiên, ai ai cũng có quyền lợi trời ban này, chỉ sau khi nhân loại tiến vào nền văn minh mới xuất hiện hiện tượng bất bình đẳng, độc quyền và nô dịch giữa người với người, từ đó khiến bản tính con người bị hủy mất. Ông ta chủ trương tiến hành cái gọi là “giáo dục tự nhiên” đối với trẻ em, tức là phóng túng khuynh hướng tự nhiên của trẻ em, không tiến hành giáo dục và dẫn dắt về mặt tôn giáo, đạo đức và văn hóa đối với trẻ em.

Mọi người đều biết, nhân tính con người có mặt thiện và ác đồng thời tồn tại, nếu không bồi đắp mặt thiện trong nhân tính, hạn chế mặt ác trong nhân tính, con người sẽ phóng đại vô hạn mặt ác, cuối cùng tất yếu sẽ dẫn đến không điều ác nào là không làm. Với những câu từ văn vẻ, hoa mỹ, đầy tính kích thích, Rousseau đã mê hoặc được rất nhiều người kiến thức nông cạn, nửa vời. Tư tưởng giáo dục của ông ta có tính phá hoại khôn lường đối với giáo dục phương Tây hiện đại.

Hơn 100 năm sau, Dewey lại thúc đẩy sự phá hoại do Rousseau khởi xướng tiến thêm một bước lớn. Dưới ảnh hưởng của thuyết tiến hóa của Darwin, Dewey cho rằng trẻ em cũng nên thoát khỏi sự ảnh hưởng của phụ huynh, tôn giáo và văn hóa truyền thống để tự do phát triển và thích ứng với hoàn cảnh. Về mặt đạo đức, Dewey là một người theo chủ nghĩa tương đối và chủ nghĩa thực dụng. Ông ta cho rằng không có đạo đức tối cao và bất biến, mỗi cá nhân đều có thể dựa vào cảm giác của bản thân mình để quyết định nên hành động như thế nào. Chủ nghĩa đạo đức tương đối khuyến khích con người thoát ly khỏi quy phạm đạo đức mà Thần định ra cho con người. Đó là bước đi đầu tiên dẫn đến sự bại hoại, đây cũng là một bước đi cực kỳ trọng yếu.

Dewey là một trong 33 nhân vật ký tên lên “Tuyên ngôn Chủ nghĩa Nhân bản” (The Humanist Manifesto) vào năm 1933. Khác với chủ nghĩa nhân văn thời kỳ văn nghệ phục hưng, chủ nghĩa nhân bản xuất hiện trong thế kỷ 20, thực chất là thuyết vô thần, một loại tôn giáo thế tục. Nó kiến lập trên những tư tưởng hiện đại như thuyết tiến hóa, thuyết duy vật, coi con người như máy móc, hoặc là tổng hòa của quá trình sinh vật, hóa học.

Vì thế, giáo dục phải dựa trên quan niệm của các nhà giáo dục để nhào nặn và hướng dẫn mọi người, tư tưởng này hoàn toàn đồng nhất với “nhào nặn con người mới chủ nghĩa xã hội” của Marx, về bản chất hoàn toàn giống nhau. Ngoài ra, Dewey cũng là một người theo chủ nghĩa xã hội dân chủ.

Triết học gia người Mỹ Sidney Hook tin rằng “Dewey đã cung cấp cho chủ nghĩa Marx một bộ nhận thức luận và triết học xã hội, mà bản thân Marx chỉ lờ mờ ý thức được bộ nhận thức luận và triết học xã hội này, và đã đề cập sơ qua trong các tác phẩm thời kỳ đầu của ông ta, nhưng chưa từng nói rõ ràng”.

Năm 1921, chính phủ Nga còn trong khói lửa nội chiến đã tranh thủ xuất bản một cuốn sổ tay 62 trang, với nội dung là một phần trích dẫn cuốn “Dân chủ và Giáo dục” (Democracy and Education) của Dewey. Năm 1929, hiệu trưởng Albert P.Pinkerich của Trường Đại học Quốc lập Moscow II đã viết: “Dewey vô cùng gần gũi với những người ******** Nga và Marx.” Nhà viết tiểu sử Alan Ryan đã viết về Dewey rằng: Dewey “đã cung cấp vũ khí tư tưởng cho một chủ nghĩa Marx phi cực quyền, theo hướng dân chủ xã hội”.

Các nhà giáo dục cấp tiến không giấu giếm mục đích làm thay đổi thái độ nhân sinh của học sinh, sinh viên. Để thực hiện mục tiêu này, họ đã đảo lộn mọi phương diện học hành, từ kết cấu lớp học đến tài liệu, phương pháp giảng dạy và quan hệ thầy trò. Giáo dục cấp tiến cổ xúy việc lấy học sinh (hoặc trẻ em) chứ không phải lấy giáo viên làm trung tâm, lấy kinh nghiệm cá nhân mà không phải dùng kiến thức trong sách vở làm trung tâm, lấy hoạt động mà không phải lấy việc giảng dạy trên bục giảng làm trung tâm.

Tạp chí của phái bảo thủ Mỹ “Các sự kiện của Nhân loại” (Human Events) đã xếp cuốn “Dân chủ và Giáo dục” của Dewey đứng thứ 5 trong “Những cuốn sách nguy hại nhất thế kỷ 19 và thế kỷ 20”. Tạp chí này đã bình luận sắc bén rằng, đối với Dewey, “Việc giáo dục chú trọng bồi dưỡng phẩm chất đạo đức truyền thống và truyền thụ tri thức căn bản đều không quan trọng, mà chỉ nhấn mạnh vào việc dạy ‘kỹ năng’ tư duy.”

Ngay từ khi chủ nghĩa tiến bộ mới sinh ra, một số nhân sĩ nhìn xa trông rộng đã từng phê bình nó. Một cuốn sách nhỏ xuất bản năm 1949 tên là “Liều dạy: Giáo dục công lập Mỹ dưới cái nhìn của một người ngoài nghề” (And Madly Teach: A Layman Looks at Public School Education), đã đưa ra lập luận chính xác và toàn diện bác bỏ những giáo điều chủ yếu của giáo dục cấp tiến. Các nhà giáo dục cấp tiến đã gọi những nhà phê bình đó là “kẻ phản động”, họ phản bác lại bằng mọi cách, đến khi đuối lý thì lại ra vẻ làm ngơ.

Dewey làm việc hơn 50 năm với danh hiệu giáo sư suốt đời tại Đại học Colombia. Trong thời gian ông ta quản lý Trường Cao đẳng Sư phạm thuộc đại học này, ít nhất có 1/5 số giáo viên tiểu học và trung học được đào tạo hoặc cấp bằng bậc cao hơn tại Đại học Colombia. Kể từ đó, “Giáo dục cấp tiến” cũng từ nước Mỹ mà lan ra toàn cầu.

Khác với Marx, Engels, Lenin, Stalin, hay Mao Trạch Đông, Dewey không có dã tâm trở thành lãnh tụ cách mạng, cũng không ngông cuồng phát động cách mạng thế giới. Cả đời ông ta là một giáo sư, một học giả, nhưng hệ thống giáo dục mà ông ta tạo ra lại trở thành một trong những công cụ đắc lực nhất của chủ nghĩa ********.
 
2.2.2 Làm hư học sinh, sinh viên

Theo lý luận giáo dục của Rousseau, con người sinh ra vốn là tự do và lương thiện, nhưng bị xã hội làm hư hỏng; vì thế, cách giáo dục tốt nhất là buông lỏng để cho trẻ em tự do phát triển.

Do chịu ảnh hưởng của tư tưởng của Rousseau, các nhà giáo dục cấp tiến từ Dewey trở đi thường lấy quan điểm này làm câu cửa miệng: Không được áp đặt quan niệm của phụ huynh hay giáo viên lên học sinh, hãy để chúng tự đánh giá và lựa chọn sau khi lớn lên. Nhà thơ người Anh Samuel Taylor Coleridge từng sắc sảo vặn lại kiểu quan điểm này như sau:

“Thelwall cho rằng, trước khi trẻ em đến tuổi biết tự suy xét và có thể đưa ra lựa chọn cho bản thân thì không nên gây ảnh hưởng đến tư tưởng của chúng bằng cách in vào đầu chúng bất cứ quan niệm nào. Tôi bèn đưa anh ta đi xem khu vườn của tôi, và bảo anh ta rằng đây là vườn cây của tôi. Anh ta nói: ‘Sao có thể như vậy được? Ở đây toàn là cỏ dại.’ Tôi nói: ‘Ồ, đó là do nó chưa đến tuổi biết tự suy xét và lựa chọn thôi. Anh xem, những cây cỏ dại cứ tự nhiên lớn lên, và tôi cho rằng làm cho đất thiên vị hoa hồng và dâu tây thì không đúng.’”

Nhà thơ đã rất nhanh trí khi dùng hình ảnh so sánh này để nói với người bạn một đạo lý rằng: Đức tính tốt đẹp và trí tuệ cần được trui rèn tỉ mỉ, giống như vườn hoa nếu không được chăm sóc sẽ chỉ mọc toàn cỏ dại, bỏ mặc trẻ em chẳng khác nào giao trứng cho ác. Đó là biểu hiện của thái độ lãnh đạm và vô trách nhiệm đến mức cực đoan.

Thiện và ác đồng thời tồn tại trong bản tính con người. So với người trưởng thành, trẻ em mặc dù ngây thơ, trong sáng nhưng vẫn dễ nhiễm những mặt không tốt như tính ham ăn, lười biếng, ganh tỵ, tranh đấu, ích kỷ... Hơn nữa, xã hội giống như thùng thuốc nhuộm lớn. Đem thả những đứa trẻ vốn mang những mầm mống xấu này vào thùng thuốc nhuộm đầy các yếu tố độc hại, đợi đến khi chúng “đến tuổi biết tự suy xét và đưa ra lựa chọn” thì e rằng đã chúng bị tiêm nhiễm vào đầu rất nhiều tư tưởng và thói quen xấu. Đến lúc đó mới dạy dỗ thì đã quá muộn.

Kiểu buông thả học sinh như thế này đã lên đến đỉnh điểm sau khi một tác phẩm văn học có tính sư phạm có tên “Trường Summerhill: Một phương pháp giáo dục cấp tiến” (Summerhill: A Radical Approach to Education) được xuất bản năm 1960. A.S. Neill, tác giả của cuốn sách này, đã thành lập một trường nội trú ở Anh, Trường Summerhill, vào năm 1921, chiêu sinh trẻ em từ 6-16 tuổi. Đặc điểm của trường này là cho phép học sinh hoàn toàn tự do. Học sinh có thể lựa chọn lên lớp học hoặc không lên, có thể lựa chọn học môn này mà không học môn kia. Tư tưởng giáo dục của Neil chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Wilhelm Reich, nhà triết học phái Frankfurt và là người cổ xúy giải phóng tình dục mạnh mẽ nhất. Hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Nhà trường không chỉ đi ngược lại mọi giá trị truyền thống về mặt học thuật mà còn buông lỏng một cách thái quá đạo đức, kỷ luật và quan hệ nam nữ. Học sinh nam nữ tùy tiện hẹn hò, sống chung, nhà trường vờ như không biết thậm chí còn ngấm ngầm cho phép. Neil cho phép nhân viên và học sinh cùng tắm khỏa thân ở bể bơi ngoài trời. Cậu con trai 35 tuổi của ông ta dạy nghệ thuật đồ gốm, thường đưa các nữ sinh lớp lớn về nhà.

Trong cuốn sách, Neil nói không biết ngượng rằng “Ở Summerhill, mỗi học sinh lớp lớn hơn đều biết qua cuộc trò chuyện hay các sách của tôi rằng tôi ủng hộ việc mỗi người, bất kể tuổi tác thế nào, đều nên được hưởng quyền sinh hoạt tình dục thoải mái nếu họ muốn.” Ông ta thậm chí còn ám chỉ rằng, nếu không phải là vì pháp luật cấm, ông ta đã cho phép nam nữ ngủ chung với nhau. Sau khi được xuất bản, “Summerhill” nhanh chóng trở thành cuốn sách bán chạy. Chỉ trong những năm 1960, nó đã bán được hơn 3 triệu bản, trở thành cuốn sách “kinh điển” mà tất cả giáo viên ở các trường sư phạm yêu cầu sinh viên phải đọc.

Có một câu thành ngữ cổ của Trung Quốc là: “Nghiêm sư xuất cao đồ” (thầy nghiêm khắc mới đào tạo ra trò giỏi). Những người có học thức và kinh nghiệm ở phương Tây cũng phát hiện rằng những giáo viên nghiêm khắc thường có học trò đạt kết quả cao, đồng thời lại có ảnh hưởng tốt đối với phẩm hạnh của học trò.

Đáng buồn là, Mỹ và rất nhiều quốc gia phương Tây, dưới ảnh hưởng của tư tưởng giáo dục tự nhiên và chủ nghĩa tiến bộ, đã ban hành luật hạn chế phạm vi quản lý học sinh của phụ huynh và giáo viên. Điều này khiến giáo viên ngày nay không dám giáo dục học sinh nữa. Những thói hư tật xấu của học sinh không được uốn nắn kịp thời, khiến chuẩn mực đạo đức và thành tích học tập của học sinh đều xuống dốc nhanh chóng.

2.2.3 Giáo dục lấy học sinh làm trung tâm

Vai trò quan trọng nhất của giáo dục là duy trì và kế thừa văn hóa truyền thống của nhân loại. Giáo viên là trung tâm để kết nối với quá khứ vì lợi ích của thế hệ tương lai. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: “Giáo giả, sở dĩ truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc giả dã” (Người làm thầy, cũng là người truyền đạo, dạy học và giải đáp thắc mắc). Tư tưởng giáo dục cấp tiến của Dewey đã xóa bỏ vị thế của giáo viên, hạ thấp vai trò quan trọng của giáo viên trong quá trình giáo dục. Kỳ thực, bản thân quan điểm của ông ta chính là phản tri thức, phản lẽ thường và phản giáo dục.

Những người ủng hộ giáo dục cấp tiến tuyên bố rằng giáo dục cần lấy học sinh làm trung tâm, cho phép học sinh tự tìm tòi để tự tìm ra đáp án. Nhưng nội dung trong sách giáo khoa truyền thống được chắt lọc từ nền văn minh hàng nghìn năm của nhân loại. Những học sinh ít tuổi, tri thức nông cạn làm sao trong thời gian ngắn có thể tìm ra đáp án? Dụng ý thực sự của tư tưởng giáo dục cấp tiến này chính là cắt đứt mối liên hệ của học sinh, sinh viên với văn hóa truyền thống. Phủ nhận vị thế của giáo viên trong quá trình giáo dục chính là đã phủ định vai trò truyền thừa tri thức của nền văn minh. Đây chính là động cơ hiểm ác của chủ nghĩa ********.

Cuốn “Bảy tư tưởng hoang đường về giáo dục” (Seven Myths About Education) của Daisy Christodoulou đã phân tích và phê phán bảy quan niệm sai lầm được phổ biến rộng rãi, trong đó có những tuyên bố như dữ kiện thực tế gây chướng ngại cho việc nhận thức; dạy học theo phương pháp giáo viên làm chủ đạo là thụ động; học bằng dự án và hoạt động là phương pháp học tập tốt nhất; dạy kiến thức đồng nghĩa với nhồi nhét... Những tư tưởng hoang đường này đa phần bắt nguồn từ giáo dục cấp tiến, nhưng sau khi truyền thừa qua mấy thế hệ, đã trở nên thâm căn cố đế, trở thành căn bệnh nguy hại khó chữa của giáo dục. Christodoulou là người Anh, đa số những ví dụ được sử dụng trong tác phẩm của ông đều là ví dụ của nước Anh, từ đó có thể thấy khái niệm giáo dục cấp tiến đã lây lan ra toàn cầu.

Chỉ lấy tư tưởng hoang đường đầu tiên làm ví dụ. Giáo dục Mỹ hiện đại phê phán phương thức dạy học truyền thống vốn xem trọng việc học thuộc, đọc thành tiếng, và luyện tập là “học thuộc như cái máy”, “học vẹt (rote learning)” hay là “luyện tập đến chết”. Nhiều người hẳn không lạ gì kiểu phê phán này. Trong cuốn tiểu thuyết “Emile hay một nền giáo dục” (Emile, or an Education), Rousseau đã chỉ trích việc học thuộc và học nhẩm/học miệng (verbal lessons), còn các nhà giáo dục cấp tiến đi theo Dewey sau đó đã phát huy và mở rộng thứ lý luận này hơn nữa.

Năm 1955, nhà tâm lý học giáo dục Mỹ Benjamin Bloom đã đề xuất “phương pháp phân loại Bloom” nổi tiếng, phân nhận thức của con người thành sáu cấp độ từ thấp đến cao: nhớ, hiểu, ứng dụng, phân tích, đánh giá và sáng tạo. Trong đó, ba cấp độ sau sở dĩ được suy tôn là “tư duy cao cấp” là do đòi hỏi năng lực phân tích tổng hợp. Ở đây, chúng tôi không có ý định phân tích ưu nhược điểm của bản thân phương pháp phân loại Bloom, mà chỉ muốn chỉ ra rằng từ sau khi phương pháp phân loại này được đề xuất, các nhà giáo dục cấp tiến liền lấy việc rèn luyện “tư duy cao cấp” làm cái cớ để ngày càng coi nhẹ việc truyền thụ tri thức ở trường học.

Bất cứ người nào có kiến thức phổ thông đều biết, kiến thức căn bản là cơ sở của việc tổng hợp, sáng tạo. Nếu không tích lũy được lượng tri thức tương đối thì những cái gọi là “tư duy cao cấp”, “tư duy phản biện” và “tư duy sáng tạo” đều là những lời đường mật lừa mình dối người. Phương pháp phân loại Bloom vừa vặn cung cấp cái cớ mượn danh khoa học cho những nhà giáo dục cấp tiến lòng dạ khó lường, những giáo viên không có trách nhiệm và những học sinh lười biếng.

Một phương diện của thuyết “dạy học lấy học sinh làm trung tâm” là học sinh được lựa chọn học môn gì và không học môn gì tùy theo sở thích của mình, giáo viên chỉ được dạy học sinh những gì thuộc môn mà chúng có hứng thú, thích học. Quan điểm này tưởng đúng mà lại hóa sai. Tất nhiên giáo viên nào cũng mong muốn một môi trường học tập vui vẻ. Nhưng thiếu niên, nhi đồng tri thức nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, chưa đủ năng lực phán đoán đâu là nội dung quan trọng cần phải học hay không. Giáo viên phải lãnh trách nhiệm dẫn dắt, định hướng học sinh, giúp học sinh vượt qua hứng thú nông cạn và mở rộng tầm nhìn hạn hẹp của bản thân. Nếu chỉ đáp ứng hứng thú nông cạn của học sinh thì khiến chúng mãi không trưởng thành được. Khi tán thành thuyết “dạy học lấy học sinh làm trung tâm”, các nhà giáo dục đang lừa phỉnh phụ huynh và học sinh, thực ra cũng là vô trách nhiệm đối với xã hội.

Các nghiên cứu phát hiện rằng xã hội Mỹ đã xuất hiện xu hướng người trưởng thành ở trong trạng thái vị thành niên lâu hơn các nước khác. Năm 2002, Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia Mỹ đã định nghĩa tuổi vị thành niên là giai đoạn từ 12 đến 30 tuổi. Quỹ MacArthur thậm chí còn đi quá, cố gắng lập luận rằng người 34 tuổi mới được coi là bắt đầu trưởng thành. Hệ thống giáo dục và truyền thông phải chịu trách nhiệm chính cho hiện tượng người trưởng thành bị nhi hóa này.

Một cái cớ mà giáo dục cấp tiến đưa ra để hạ thấp yêu cầu giảng dạy là, cùng với việc phổ cập giáo dục sẽ có nhiều người học lên trung học và đại học hơn nên không thể yêu cầu họ đạt đến trình độ trung bình của trường học trước kia. Đây là một nhận thức sai lầm. Để giáo dục thích ứng với xã hội dân chủ thì phải giúp những người trước kia không có cơ hội học hành nay được tiếp cận giáo dục, chứ không phải là hạ thấp tiêu chuẩn giáo dục hay hạ thấp chất lượng để mọi người thụ nhận một nền giáo dục yếu kém hơn.

Chủ nghĩa tiến bộ tuyên bố thay thế những chương trình học cổ điển vô tác dụng như tiếng Hy Lạp và tiếng La-tinh bằng những chương trình học mang hơi thở thời đại, nhưng rốt cuộc, phần lớn các trường học lại không hề đưa ra những chương trình học chất lượng cao liên quan mang hơi thở thời đại, như những chương trình học toán, kinh tế học, lịch sử hiện đại ở mức độ chuyên sâu nhất định. Thay vào đó, các nhà giáo dục cấp tiến đưa ra những môn không liên quan đến học thuật như lái xe, nấu ăn, làm đẹp, phòng tránh tai nạn v.v.. Công cuộc cải cách giáo trình và phương pháp giảng dạy do giáo dục cấp tiến đề xướng đã lừa mị những học sinh còn thiếu hiểu biết, những phụ huynh phó thác vào trường học, giáo viên và những người gọi là chuyên gia.

Nếu xem xét một số phương pháp giảng dạy cá biệt mà giáo dục cấp tiến đề xuất, không phải là chúng không có tác dụng đối với một số bộ môn hoặc ngành học nào đó. Nhưng khi liên hệ giữa bối cảnh cụ thể của phong trào giáo dục cấp tiến và hiệu quả của nó thì sẽ phát hiện giáo dục cấp tiến lợi dụng một bộ lý luận để đả kích giáo dục truyền thống, từ đó làm biến dị giáo dục, cuối cùng hủy hoại giáo dục.
 
A.I tóm tắt:
**Tóm tắt:**

**Mở đầu:**
Giáo dục đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì đạo đức, văn hóa truyền thống, và sự ổn định xã hội, đồng thời bảo tồn nền văn minh và phát triển cá nhân. Một người được giáo dục tốt kính trọng Thần, theo đuổi phẩm chất cao quý, nắm vững kỹ năng, và là trụ cột của xã hội. Tuy nhiên, tà linh (được ám chỉ là chủ nghĩa ********) tìm cách hủy diệt nhân loại bằng cách phá hoại giáo dục truyền thống, sử dụng các chiến lược khác nhau ở phương Đông và phương Tây.

- **Phương Đông:** Tà linh tiêu diệt tinh hoa văn hóa, gây đứt đoạn truyền thống và tuyên truyền giáo dục sai lệch.
- **Phương Tây:** Tà linh thâm nhập, làm biến dị giáo dục, khiến thế hệ trẻ bị ảnh hưởng nặng nề, đặc biệt ở Mỹ, nơi giáo dục công lập bị suy yếu nghiêm trọng.

**Sự thâm nhập của tà linh vào giáo dục Mỹ:**
1. **Nhồi nhét ý thức hệ ********:** Chủ nghĩa Marx và các biến thể của nó xâm nhập vào các môn học như văn học, lịch sử, triết học, biến chúng thành công cụ tuyên truyền. “Phải đạo chính trị” kiềm chế tư tưởng sinh viên.
2. **Loại bỏ văn hóa truyền thống:** Các giá trị, lịch sử chân thực, và tác phẩm kinh điển bị bôi nhọ, gạt ra ngoài lề.
3. **Hạ thấp tiêu chuẩn giáo dục:** Từ bậc mầm non đến đại học, năng lực toán học, đọc viết, và tư duy của học sinh bị suy giảm, khiến họ khó nhận thức các vấn đề xã hội một cách lý trí.
4. **Tuyên truyền quan niệm biến dị:** Các quan niệm sai lệch được nhồi nhét từ nhỏ, khiến chúng trở nên thâm căn cố đế khi học sinh trưởng thành.
5. **Nuôi dưỡng tính ích kỷ và phóng túng:** Giáo dục khuyến khích sự ích kỷ, chống đối chính quyền, và giảm khả năng chịu đựng áp lực tâm lý, tạo ra thế hệ “bông tuyết” dễ vỡ.

**Hậu quả tại Mỹ:**
- Sinh viên đại học thiếu kiến thức cơ bản, dễ bị lừa dối bởi các ý thức hệ cấp tiến, trở nên nông cạn và thiếu trách nhiệm.
- Các giảng viên cánh tả chiếm ưu thế, đặc biệt trong khoa học xã hội, với tỷ lệ áp đảo so với giảng viên bảo thủ (11,5:1 ở một số trường).
- Các môn học mới (nghiên cứu phụ nữ, người da đen, hòa bình) được tạo ra để nhồi nhét ý thức hệ cấp tiến, kích động mâu thuẫn xã hội.
- Sách giáo khoa và phương pháp giảng dạy bóp méo lịch sử, bôi nhọ văn minh phương Tây, và thay thế các tác phẩm kinh điển bằng những nội dung mang tính tuyên truyền.

**Giáo dục tiểu học và trung học:**
- **Chủ nghĩa tiến bộ:** Dưới ảnh hưởng của John Dewey, giáo dục Mỹ chuyển sang lấy học sinh làm trung tâm, bỏ qua vai trò giáo viên và tri thức truyền thống, dẫn đến sự suy giảm năng lực học sinh.
- **Hạ thấp tiêu chuẩn:** Học sinh thiếu kiến thức cơ bản, năng lực tư duy yếu, dễ bị thao túng bởi ý thức hệ cánh tả.
- **Phá hoại đạo đức:** Giáo dục khuyến khích phóng túng, phủ nhận đạo đức truyền thống, và nhồi nhét thuyết vô thần, tiến hóa, khiến học sinh mất kết nối với văn hóa và tín ngưỡng.

**Kết luận:**
Chủ nghĩa ******** đã thâm nhập sâu vào giáo dục Mỹ, từ đại học đến tiểu học, nhằm cắt đứt mối liên hệ giữa con người và Thần, phá hoại văn hóa truyền thống, và làm suy yếu thế hệ trẻ. Hệ quả là một thế hệ thiếu tri thức, dễ bị thao túng, và xa rời các giá trị đạo đức, đặt nền văn minh phương Tây vào nguy cơ lớn.
 
Tóm tắt 2:
**Tóm tắt ngắn:**

Giáo dục là nền tảng duy trì đạo đức, văn hóa, và văn minh, nhưng tà linh (ám chỉ chủ nghĩa ********) phá hoại giáo dục để cắt đứt mối liên hệ giữa con người và Thần. Ở phương Đông, nó tiêu diệt tinh hoa văn hóa; ở phương Tây, đặc biệt là Mỹ, nó thâm nhập, làm biến dị giáo dục qua:

1. Nhồi nhét ý thức hệ Marx vào các môn học.
2. Bôi nhọ văn hóa truyền thống và tác phẩm kinh điển.
3. Hạ thấp tiêu chuẩn giáo dục, làm suy giảm tư duy.
4. Tuyên truyền quan niệm sai lệch từ nhỏ.
5. Khuyến khích ích kỷ, phóng túng, chống truyền thống.

Hậu quả: Sinh viên Mỹ thiếu kiến thức, dễ bị thao túng, xa rời đạo đức. Giáo dục cấp tiến của Dewey làm suy yếu tri thức và đạo đức từ tiểu học đến đại học, đe dọa văn minh phương Tây.

Nhận xét:


**Nhận xét:**

Tài liệu trình bày một quan điểm mạnh mẽ, cho rằng giáo dục hiện đại, đặc biệt ở Mỹ, đang bị chủ nghĩa ******** (được gọi là "tà linh") thâm nhập và phá hoại, làm suy yếu văn hóa truyền thống, đạo đức, và năng lực tư duy của thế hệ trẻ. Dưới đây là một số nhận xét:

1. **Lập luận rõ ràng nhưng mang tính chủ quan:** Tài liệu đưa ra các luận điểm rõ ràng, liệt kê năm phương diện thâm nhập của ý thức hệ ******** vào giáo dục Mỹ, từ nhồi nhét tư tưởng đến hạ thấp tiêu chuẩn học thuật. Tuy nhiên, việc gán nhãn "tà linh" và quy kết mọi vấn đề giáo dục cho chủ nghĩa ******** có thể thiếu khách quan, bỏ qua các yếu tố khác như thay đổi xã hội, công nghệ, hoặc chính sách giáo dục.

2. **Tập trung vào hệ quả tiêu cực:** Tài liệu nhấn mạnh sự suy giảm tri thức, đạo đức, và khả năng tư duy của học sinh, sinh viên, đặc biệt qua các ví dụ như điểm SAT giảm, sinh viên thiếu kiến thức lịch sử, hay sự xuất hiện của các môn học mang tính ý thức hệ. Những số liệu này đáng chú ý, nhưng tài liệu không đề cập nhiều đến các thành tựu giáo dục Mỹ (như STEM) để cân bằng góc nhìn.

3. **Phê phán giáo dục cấp tiến:** Phân tích về ảnh hưởng của John Dewey và giáo dục lấy học sinh làm trung tâm khá sắc sảo, chỉ ra nguy cơ làm mất kết nối với văn hóa truyền thống và giảm vai trò giáo viên. Tuy nhiên, việc quy kết toàn bộ giáo dục cấp tiến là công cụ của chủ nghĩa ******** có thể đơn giản hóa vấn đề, khi giáo dục cấp tiến cũng có những điểm tích cực như khuyến khích tư duy sáng tạo.

4. **Ngôn ngữ mang tính kích động:** Việc sử dụng từ ngữ như “tà linh,” “ma quỷ,” hay “hủy diệt nhân loại” tạo cảm giác mạnh mẽ nhưng có thể gây tranh cãi, làm giảm tính thuyết phục với những độc giả trung lập. Một cách tiếp cận trung tính hơn có thể tăng tính thuyết phục.

5. **Thiếu giải pháp cụ thể:** Tài liệu tập trung phê phán nhưng không đề xuất giải pháp rõ ràng để khắc phục vấn đề, như cải cách giáo dục hay khôi phục giá trị truyền thống.

**Kết luận:** Tài liệu cung cấp một góc nhìn sâu sắc nhưng thiên về chỉ trích, với lập luận sắc bén nhưng mang tính chủ quan và đôi chỗ cực đoan. Để thuyết phục hơn, cần bổ sung bằng chứng đa chiều và giải pháp thực tiễn.
 
Tự do khai phóng là mồ chôn của chế độ độc tài. Mấy thằng cs hiểu rõ điều đó nên nó mới chính trị hóa giáo dục để nhồi nhét tư tưởng nhị nguyên vô não con dân. Kết quả là sẽ sinh ra mấy còn bò như #19.
Ai may mắn và có tư duy thì thoát ra được sáng mắt sáng lòng. Còn không thì cứ mãi yêu quang vinh muôn năm
 
Tóm tắt 2:
**Tóm tắt ngắn:**

Giáo dục là nền tảng duy trì đạo đức, văn hóa, và văn minh, nhưng tà linh (ám chỉ chủ nghĩa ********) phá hoại giáo dục để cắt đứt mối liên hệ giữa con người và Thần. Ở phương Đông, nó tiêu diệt tinh hoa văn hóa; ở phương Tây, đặc biệt là Mỹ, nó thâm nhập, làm biến dị giáo dục qua:

1. Nhồi nhét ý thức hệ Marx vào các môn học.
2. Bôi nhọ văn hóa truyền thống và tác phẩm kinh điển.
3. Hạ thấp tiêu chuẩn giáo dục, làm suy giảm tư duy.
4. Tuyên truyền quan niệm sai lệch từ nhỏ.
5. Khuyến khích ích kỷ, phóng túng, chống truyền thống.

Hậu quả: Sinh viên Mỹ thiếu kiến thức, dễ bị thao túng, xa rời đạo đức. Giáo dục cấp tiến của Dewey làm suy yếu tri thức và đạo đức từ tiểu học đến đại học, đe dọa văn minh phương Tây.

Nhận xét:


**Nhận xét:**

Tài liệu trình bày một quan điểm mạnh mẽ, cho rằng giáo dục hiện đại, đặc biệt ở Mỹ, đang bị chủ nghĩa ******** (được gọi là "tà linh") thâm nhập và phá hoại, làm suy yếu văn hóa truyền thống, đạo đức, và năng lực tư duy của thế hệ trẻ. Dưới đây là một số nhận xét:

1. **Lập luận rõ ràng nhưng mang tính chủ quan:** Tài liệu đưa ra các luận điểm rõ ràng, liệt kê năm phương diện thâm nhập của ý thức hệ ******** vào giáo dục Mỹ, từ nhồi nhét tư tưởng đến hạ thấp tiêu chuẩn học thuật. Tuy nhiên, việc gán nhãn "tà linh" và quy kết mọi vấn đề giáo dục cho chủ nghĩa ******** có thể thiếu khách quan, bỏ qua các yếu tố khác như thay đổi xã hội, công nghệ, hoặc chính sách giáo dục.

2. **Tập trung vào hệ quả tiêu cực:** Tài liệu nhấn mạnh sự suy giảm tri thức, đạo đức, và khả năng tư duy của học sinh, sinh viên, đặc biệt qua các ví dụ như điểm SAT giảm, sinh viên thiếu kiến thức lịch sử, hay sự xuất hiện của các môn học mang tính ý thức hệ. Những số liệu này đáng chú ý, nhưng tài liệu không đề cập nhiều đến các thành tựu giáo dục Mỹ (như STEM) để cân bằng góc nhìn.

3. **Phê phán giáo dục cấp tiến:** Phân tích về ảnh hưởng của John Dewey và giáo dục lấy học sinh làm trung tâm khá sắc sảo, chỉ ra nguy cơ làm mất kết nối với văn hóa truyền thống và giảm vai trò giáo viên. Tuy nhiên, việc quy kết toàn bộ giáo dục cấp tiến là công cụ của chủ nghĩa ******** có thể đơn giản hóa vấn đề, khi giáo dục cấp tiến cũng có những điểm tích cực như khuyến khích tư duy sáng tạo.

4. **Ngôn ngữ mang tính kích động:** Việc sử dụng từ ngữ như “tà linh,” “ma quỷ,” hay “hủy diệt nhân loại” tạo cảm giác mạnh mẽ nhưng có thể gây tranh cãi, làm giảm tính thuyết phục với những độc giả trung lập. Một cách tiếp cận trung tính hơn có thể tăng tính thuyết phục.

5. **Thiếu giải pháp cụ thể:** Tài liệu tập trung phê phán nhưng không đề xuất giải pháp rõ ràng để khắc phục vấn đề, như cải cách giáo dục hay khôi phục giá trị truyền thống.

**Kết luận:** Tài liệu cung cấp một góc nhìn sâu sắc nhưng thiên về chỉ trích, với lập luận sắc bén nhưng mang tính chủ quan và đôi chỗ cực đoan. Để thuyết phục hơn, cần bổ sung bằng chứng đa chiều và giải pháp thực tiễn.
Những nội dung trên đã được chắt lọc ở mức độ đại chúng rồi mày dùng ai nhai lại làm éo gì đã thế ai còn cắt mẹ mấy đoạn lập luận đanh thép
:))
 
Lạ là mấy cái thớt nói là kiến thức, tri thức, giáo dục … đéo thấy bọn bò đỏ vào phá nhỉ
=)) bọn này chỉ chăm chăm thớt nào chửi súc vật bake, thổ đu, quán cơm sườn… là nó ùa cả đại đội vào cào phím vcl :vozvn (19):
 
2.3 Lợi dụng giáo dục khiến học sinh trở nên hư hỏng
Ngày 20/4/1999, hai học sinh ở Trường Trung học Columbine, bang Colorado, Mỹ đã gây ra một cuộc thảm sát được lên kế hoạch kỹ lưỡng, giết chết 10 bạn học sinh, 1 giáo viên và làm hơn 20 người bị thương, hai học sinh này đã tự sát sau khi đấu súng giằng co với cảnh sát địa phương. Thảm kịch này đã gây chấn động xã hội Mỹ, người ta xôn xao bàn tán, phân tích xem điều gì đã khiến hai học sinh này lại có cuộc tấn công máu lạnh như vậy, ra tay sát hại cả những bạn học thân thiết và giáo viên mà chúng quen biết đã mấy năm.

Khi so sánh hiện tượng xã hội trong các giai đoạn lịch sử, các nhà làm công tác giáo dục nhận thấy rằng, trước những năm 1960, vấn đề kỷ luật trong học sinh, sinh viên Mỹ chỉ là những hành vi nhỏ như đến lớp muộn, nói chuyện riêng trong lớp, nhai kẹo cao su. Sau những năm 1980, vấn đề đã nghiêm trọng hơn như say rượu, hút ma túy, quan hệ tình dục trước hôn nhân, mang thai, tự sát, tội phạm băng đảng, thậm chí là nổ súng giết người bừa bãi. Xu thế đáng sợ này khiến cho những người nhận thức ra vấn đề vô cùng lo lắng, nhưng rất ít người biết được căn nguyên thực sự của sự thay đổi này, càng không nói đến khả năng đưa ra biện pháp thích hợp để xử lý tình trạng hỗn loạn này. Sự méo mó và trượt dốc về đạo đức của thanh thiếu niên Mỹ không hề ngẫu nhiên.

2.3.1 Nhồi nhét thuyết vô Thần, thuyết tiến hóa
Tiến sỹ Frederick Charles Schwarz, tác giả của cuốn sách “Hãy cứ tin người ********… để trở thành người ********” (You Can Trust The Communists . . . to Be Communists), cũng là người tiên phong trong các cuộc vận động chống ******** ở Mỹ quan sát thấy: “Ba giáo lý cơ bản của chủ nghĩa ******** là thuyết vô Thần, thuyết tiến hóa và thuyết kinh tế quyết định. Ba giáo lý cơ bản của hệ thống trường công lập Mỹ cũng là thuyết vô Thần, thuyết tiến hóa và thuyết kinh tế quyết định”. Cũng có nghĩa là những nhân tố chính của hình thái ý thức ******** chủ nghĩa đã được áp vào các trường công Mỹ!

Thần đã tạo ra con người, đồng thời đặt định cho con người quy phạm đạo đức để điều chỉnh phương thức sinh hoạt của con người. Tín Thần kính Thần là cơ sở của hết thảy đạo đức, cũng là sự đảm bảo cho sự tồn tại của xã hội nhân loại. Phương thức quan trọng nhất mà chủ nghĩa ******** dùng để phá hoại đạo đức chính là cưỡng chế phổ biến rộng rãi thuyết vô Thần và thuyết tiến hóa trong trường học. Ở Trung Quốc và các quốc gia ******** thời Liên Xô cũ, không khó để hiểu được phương thức cưỡng chế kiểu này. Nhưng ở Mỹ, thuyết tiến hóa cũng bị cưỡng chế tiếp nhận như thế.

Các phần tử cánh tả mượn chính sách tách biệt nhà thờ và nhà nước để phản đối việc trường học công lập Mỹ giảng dạy “thuyết Thần sáng thế”, chỉ được dạy “thuyết vô Thần”. Các trường công lập không dám vượt ra khỏi giới hạn này. Không nghi ngờ gì, kiểu giáo dục này khiến số người tin vào Thần ngày càng ít đi, con người càng ngày càng coi thuyết tiến hóa là “khoa học chân chính” và không được chất vấn.

Ngoài ra, từ những năm 1960, cũng với cái cớ tách biệt nhà thờ và nhà nước, tòa án các nơi ở Mỹ đã loại bỏ việc học Kinh Thánh khỏi các trường học. Một tòa án còn đưa ra phán quyết rằng học sinh, sinh viên có quyền tự do ngôn luận và báo chí, nhưng một khi đề cập đến tôn giáo thì ngôn luận đó là vi phạm hiến pháp.

Năm 1987, tại các trường công lập ở Alaska, học sinh được thông báo không được sử dụng từ “Christmas” (Giáng sinh) trong trường học, bởi vì từ này có mang từ “Christ” (tên Chúa của Cơ Đốc giáo). Năm 1987, một tòa án liên bang ở Virginia đã ra phán quyết cho phép phát báo đồng tính luyến ái ở một trường học, nhưng báo tôn giáo thì không. Năm 1993, một giáo viên dạy âm nhạc của một trường tiểu học ở Colorado Springs bị cấm dạy hát các bài hát mừng Giáng sinh, lý do là nó vi phạm nguyên tắc tách biệt nhà thờ và nhà nước.

Với khuynh hướng phản Thần trong toàn bộ cơ cấu giáo dục lại thêm ảnh hưởng của làn sóng “phải đạo chính trị” trong mấy chục năm qua, ở Mỹ, việc thẩm tra tài liệu giảng dạy và thi cử hà khắc đến mức độ nực cười. Năm 1997, Diane Ravitch, nhà sử học trong lĩnh vực giáo dục, từng tham gia thẩm tra và sát hạch đề thi tại một cơ quan thuộc Bộ Giáo dục Hoa Kỳ. Cô kinh ngạc phát hiện câu thành ngữ “Thượng đế cứu giúp người biết giúp bản thân” (God helps those who help themselves) trong đề thi, nhưng vì trong đó xuất hiện từ “Thượng đế” nên câu này bị sửa lại thành: “Con người cần có thể thì con người cần phải nỗ lực để tự giải quyết vấn đề của mình”.

Hệ thống giáo dục công lập của Mỹ một mặt lấy cớ “tách biệt nhà thờ và nhà nước” để bài trừ, đánh bật tín ngưỡng vào Thần khỏi các trường học, mặt khác dùng danh nghĩa “khoa học” để biến “thuyết tiến hóa” không hề có căn cứ khoa học và đầy rẫy sơ hở trở thành chân lý hiển nhiên không cần chứng minh, rồi nhồi nhét vào đầu những đứa trẻ vốn chưa có sự chuẩn bị tư tưởng cũng như không có khả năng kháng cự. Trẻ em thường tin tưởng vào thẩm quyền của giáo viên.

Những bậc phụ huynh có tín ngưỡng cũng thường dạy bảo con cái phải kính trọng thầy cô giáo, nhưng sau khi bị nhồi nhét thuyết tiến hóa, trẻ em sẽ vặn lại những gì cha mẹ dạy về tín ngưỡng, hoặc ít nhất cũng không còn coi trọng sự chỉ dạy của cha mẹ về tín ngưỡng nữa. Hậu quả là giáo dục đã đẩy những đứa trẻ rời xa những người cha, người mẹ có tín ngưỡng. Đây là vấn đề lớn nhất mà rất nhiều gia đình có tín ngưỡng phải đối diện khi dạy dỗ con cái, cũng là sự tà ác nhất trong nền giáo dục vô Thần.

2.3.2 Nhồi nhét hình thái ý thức ******** chủ nghĩa

Những phần trước của nghiên cứu này đã trình bày khá kỹ lưỡng về bản chất của “phải đạo chính trị”. Phải đạo chính trị là cảnh sát tư tưởng của chủ nghĩa ********, thực chất nó dùng một bộ tiêu chuẩn biến dị để thay thế tiêu chuẩn đạo đức chính thống. Tư tưởng ******** chủ nghĩa bắt đầu len lỏi vào các trường học ở Mỹ từ những năm 1930. Đến ngày nay phải đạo chính trị gần như đã chiếm địa vị thống trị độc tôn trong hệ thống giáo dục Mỹ, trong thực tiễn, nó thể hiện ở rất nhiều hình thức khác nhau, có tính lừa mị rất lớn.

E. Merrill Root, tác giả của cuốn sách “Tẩy não ở trường trung học phổ thông” (Brainwashing in the High Schools) xuất bản trong những năm 1950 đã nghiên cứu 11 bộ tài liệu giảng dạy môn lịch sử được sử dụng ở bang Illinois trong những năm 1950-1952. Ông phát hiện rằng những tài liệu giảng dạy này đã mô tả lịch sử nước Mỹ thành lịch sử đấu tranh giữa người giàu và người nghèo, giữa giai cấp đặc quyền thiểu số và đa số người yếu thế. Đây chính là cốt lõi của thuyết kinh tế quyết định của chủ nghĩa Marx. Những cuốn sách này cổ xúy cho việc xây dựng một chính phủ toàn cầu, mối quan tâm toàn cầu vượt trên lợi ích dân tộc, cuối cùng thực hiện chủ nghĩa xã hội trên phạm vi toàn thế giới.

Năm 2013, một học khu (school district) ở Minnesota đã thông qua một kế hoạch gọi là “mọi người vì mọi người” (All for All), chuyển nhiệm vụ trọng tâm của học khu này sang giảng dạy về “bình đẳng chủng tộc” – bình đẳng ở đây chỉ chính trị bản sắc. Loại hình thái ý thức này quy kết nguyên nhân học sinh dân tộc thiểu số có kết quả học tập kém là do chế độ hiện nay có sự kỳ thị và thành kiến đối với chủng tộc, từ đó dốc sức loại bỏ “đặc quyền của người da trắng”. Kế hoạch này yêu cầu mọi hoạt động giảng dạy đều dựa trên bình đẳng chủng tộc, trường học chỉ tuyển dụng cán bộ quản lý và giáo viên có ý thức bình đẳng chủng tộc.

Kế hoạch này được bắt đầu thực thi từ mẫu giáo. Môn tiếng Anh lớp 10 tập trung vào chủ đề thuộc địa và di cư, cũng như cấu trúc xã hội theo chủng tộc, giai cấp và giới tính. Còn đề cương chương trình học lớp 11 tuyên bố “Khi kết thúc khóa học này, học sinh sẽ học được cách vận dụng lăng kính của chủ nghĩa Marx, chủ nghĩa nữ quyền, chủ nghĩa hậu thực dân, phương pháp phân tích tâm lý… để phân tích các tác phẩm văn học.”

Tháng 7 năm 2016, California đã thông qua đề cương mới của môn khoa học xã hội ở bậc tiểu học và trung học. Đề cương vốn mang tư tưởng tả khuynh này lại càng giống những tuyên truyền về hình thái ý thức của cánh tả hơn. Nội dung giảng dạy lẽ ra phải chú trọng môn lịch sử và các môn khoa học xã hội – như tinh thần lập quốc, quân sự, chính trị, lịch sử ngoại giao của nước Mỹ – nhưng những nội dung này đều bị cố ý làm mờ nhạt hoặc giản lược đi. Ngược lại, các phong trào phản truyền thống những năm 1960 lại được chú trọng như thể đây mới là nguyên tắc lập quốc mới của nước Mỹ.

Trên phương diện gia đình và giới tính, đề cương này cực kỳ phản truyền thống. Lấy chương trình học lớp 11 làm ví dụ. Đề cương này tuyên bố trọng tâm của nó là “phong trào đòi quyền bình đẳng cho chủng tộc, dân tộc thiểu số, và tôn giáo, cũng như phụ nữ và người Mỹ đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính và người chuyển giới (LGBT)”. Thực chất, nó rất ít đề cập đến tôn giáo, mà chủ yếu đề cập đến nhóm giới tính thiểu số. Đặc biệt là lần đầu tiên nhóm người LGBT được đưa vào chương trình học môn lịch sử, trở thành trọng điểm của môn lịch sử lớp 11. Giọng điệu trong đó thể hiện rõ khuynh hướng ủng hộ “giải phóng tình dục”. Chẳng hạn, trong phần liên quan đến bệnh AIDS, đề cương này ám chỉ nỗi sợ hãi của mọi người đối với bệnh AIDS đã dẫn đến sự thoái trào của “phong trào giải phóng tình dục”.

Nội dung về tình dục chiếm quá nhiều trong các đề cương, khiến nhiều nội dung khác đáng chú ý hơn trở nên không đáng quan tâm đối với giới trẻ. Ví dụ như khi học về Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất, học sinh hầu như không biết được vai trò trọng yếu của quân đội Mỹ, mà là binh lính Mỹ đã phát hiện ra tập quán tình dục ở châu Âu mang lại sự thỏa mãn. Đề cương mang tư tưởng tả khuynh đầy rẫy thành kiến và bóp méo sự thật này đã dẫn dắt học sinh thù hận chính đất nước của mình. Mặc dù đề cương này được sử dụng ở California, nhưng ảnh hưởng của nó đã lan ra toàn quốc.
 
Giáo dục vn khá buồn cười ở chỗ, giáo viên đéo bao giờ cho học sinh phản biện, bậc đại học thì khá hơn tí, nhưng có 1 điều là những đứa hay đặt câu hỏi thay vì giáo viên cảm thấy vui vì học sinh tò mò thì sẽ là cảm giác đề phòng, đì học sinh bằng điểm số :vozvn (19): tao đã từng phản biện giáo viên dạy toán, nhưng cái tao nhận đc là sự đì điểm số của thằng súc vật này
=))
Mắm tôm, Trứng 🥚 thối gửi chúng nó.

Giá viên cái đéo gì, đám thợ nói 🗣 thì đúng hơn, học dốt bày đặt dạy.
 
2.4 Khống chế tâm lý
Một thủ đoạn chủ yếu nữa khiến học sinh trở nên hư hỏng là khống chế tâm lý (psychological conditioning) trong giáo dục – nhồi nhét tư tưởng đạo đức tương đối.

Tháng 3/1984, hàng trăm phụ huynh học sinh và giáo viên đã tham gia phiên điều trần tu chính án bảo vệ quyền của học sinh do bảy thành phố tổ chức, trong đó có Washington, Seattle, và Pittsburgh. Lời khai của phiên điều trần lên đến hơn 1.300 trang. Phyllis Schlafly, nhà hoạt động phái bảo thủ, đã tổng hợp một số những lời khai này trong cuốn sách có tên “Lạm dụng trẻ em trong lớp học” (Child Abuse in the Classroom) xuất bản vào tháng 8/1984.

Schlafly đã khái quát những vấn đề được đề cập trong lời khai tại phiên điều trần, trong đó có khái niệm “lấy giáo dục làm liệu pháp tâm lý”. Khác với giáo dục truyền thống vốn lấy việc truyền thụ tri thức làm mục đích chủ yếu, kiểu lấy giáo dục làm liệu pháp tâm lý tập trung thay đổi thái độ và cảm xúc của học sinh. Loại giáo dục này lấy việc dạy học mà chơi trò chơi tâm lý với học sinh, bắt các em đưa ra quyết định như người lớn, trong đó đặt nặng vào các vấn đề như tự sát và mưu sát, kết hôn và ly hôn, phá thai và nhận con nuôi.

Trên thực tế, những chương trình học này không hề được thiết kế để giúp mang lại tâm lý lành mạnh cho học sinh. Mục đích của nó là thông qua việc khống chế tâm lý để thay đổi giá trị quan của học sinh.

2.4.1 Tâm lý và giáo dục

Nền tảng chính của giáo dục hiện đại là triết học và tâm lý. Ngoài giáo dục cấp tiến của Dewey vốn đã gây ảnh hưởng to lớn đối với hệ thống giáo dục Mỹ, còn có phân tích tâm lý học của Sigmund Freud và tâm lý học nhân văn của Carl Rogerl; mà lý luận phê phán của phái Frankfurt lại là sự tổng hợp của lý luận của Marx và Freud. Ví dụ, Herbert Marcuse, nhà lý luận phái Frankfurt, kêu gọi bãi bỏ mọi loại hạn chế để thanh niên được buông lỏng bản năng tự nhiên và phóng túng ý muốn bột phát của mình. Ông ta chủ trương giải phóng bản năng, giải phóng cá tính, chính tư tưởng này đã trở thành bàn đạp thúc đẩy sự ra đời của phong trào phản văn hóa trong những năm 1960.

Nhà tâm lý học người Canada Brock Chisholm, tổng giám đốc đầu tiên của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), là người chịu ảnh hưởng sâu sắc về tâm lý của các trường phái tư tưởng nêu trên, từng phát biểu trong một lần thuyết giảng năm 1946 rằng:

“Trong mỗi nền văn minh đều tồn tại một loại tâm lý méo mó căn bản nào…? Nó hẳn phải là một loại tác nhân ngăn trở con người nhìn thấy và thừa nhận những sự thật hiển nhiên… loại tác nhân này khiến con người sinh ra cảm giác tự ti, tội lỗi và sợ hãi… Tác nhân tâm lý duy nhất có thể sinh ra những cản giác sai trái này là đạo đức, là quan niệm đúng sai … Cảm giác tự ti, tội lỗi và sợ hãi do con người áp đặt lên này thường được gọi là ‘tội’,… gây ra rất nhiều định kiến xã hội và bất hạnh trên thế giới… Thoát khỏi đạo đức đồng nghĩa với tự do quan sát, suy nghĩ và là hành xử sáng suốt… Nếu muốn tất cả các chủng tộc thoát khỏi gánh nặng méo mó của thiện và ác thì các nhà tâm thần học cần phải gánh vác sứ mệnh đầu tiên.”

Xuất phát từ thứ tư tưởng sai lầm đó, Chisholm đã đề xuất một lý luận khiến người ta phải kinh hãi: Để giải thoát con người khỏi nỗi khổ tâm lý, cần phải phá bỏ đạo đức và quan niệm phải trái, đúng sai. Như vậy, nhà tâm lý học này đã tuyên chiến với đạo đức. Dường như bị ảnh hưởng từ Chisholm, nhà tâm lý học nhân văn Carl Rogers đã đưa ra chương trình học “Làm rõ giá trị quan” (values clarification) – một chương trình nhằm mục đích xóa bỏ giá trị truyền thống và quan niệm đúng sai.

Vậy là, chủ nghĩa đạo đức tương đối của Dewey, việc bác bỏ mọi loại hạn chế của phái Frankfurt, cùng lý luận tâm lý học của Chisholm đã hợp lại bài xích các giá trị truyền thống, phá hoại phòng tuyến đạo đức ở các trường học công lập của Mỹ.

2.4.2 Đạo đức tương đối

Những người Mỹ đi học vào cuối những năm 1970 có thể còn nhớ một tình huống mà giáo viên yêu cầu học sinh tưởng tượng thế này: Sau khi tàu bị đắm, một số người bị phải lên thuyền cứu sinh, trong đó có thuyền trưởng, một số trẻ em, một phụ nữ có thai, một người đồng tính nam. Do thuyền cứu sinh bị quá tải, cần phải có một người rời khỏi thuyền cứu sinh. Giáo viên cho học sinh thảo luận để ai ra khỏi thuyền, từ bỏ sinh mạng. Giáo viên sẽ không có bất cứ lời bình phẩm nào về cuộc thảo luận của học sinh.

Câu chuyện này thường được sử dụng trong các tiết học “làm rõ giá trị quan” được đưa vào giảng dạy trong những năm 1970. Ngoài việc làm rõ giá trị quan ra, chương trình học này còn có những nội dung như đưa ra quyết định, giáo dục tình cảm, tìm hiểu, phòng chống ma túy, giáo dục giới tính...

William Kilpatrick, tác giả cuốn sách “Vì sao Johnny không thể trả lời đúng hay sai” (Why Johnny Can’t Tell Right From Wrong) miêu tả những tiết học như thế này “đã biến những cuộc thảo luận trên lớp thành những buổi học vô bổ, trao đổi quan điểm qua lại mãi không đi đến được kết luận”.

Kilpatrick viết: “Nó biến lớp học thành nơi mà giáo viên trở thành người dẫn chương trình dẫn dắt học sinh thảo luận các vấn đề như đi lợi ích của việc trao đổi vợ, tập tục ăn thịt người, dạy trẻ em thủ dâm. Các khóa học loại này dẫn dắt học sinh vứt bỏ các giá trị quan được nuôi dưỡng trong gia đình, nhưng lại sinh ra một ấn tượng sai lầm rằng tính đúng sai trong hành vi và tư tưởng chỉ thuần túy là do quan niệm chủ quan, cuối cùng gây nên sự hỗn loạn toàn diện trong quan niệm đạo đức của học sinh. Những chương trình học này khiến học sinh mù mờ về quan niệm đạo đức, học sinh chỉ tin vào cảm giác của bản thân mà không hiểu được văn hóa của mình.

Học giả Thomas Sowell đã phát hiện rằng những chương trình học này sử dụng chính những thủ đoạn của các quốc gia độc tài để tẩy não người dân. Những thủ đoạn này bao gồm: “(1) Gây sức ép mạnh lên tinh thần, gây sốc hoặc làm mất đi sự mẫn cảm để phá vỡ sự phản kháng của cả tình cảm lẫn lý trí; (2) cô lập thân thể hay cảm xúc khỏi những nguồn hỗ trợ tinh thần quen thuộc để có thể phản kháng; (3) kiểm tra chéo những giá trị vốn đã tồn tại, thường là bằng cách thao túng áp lực từ những người cùng nhóm; (4) tước bỏ năng lực phòng vệ bình thường của cá nhân, như thận trọng, tự tôn, cảm giác riêng tư, hay quyền từ chối tham gia; (5) khuyến khích tiếp nhận thái độ, giá trị quan và tín ngưỡng mới.”

Thomas Sowell chỉ ra điểm chung của các chương trình học này là xúi giục học sinh vứt bỏ các giá trị quan truyền thống mà họ được dạy ở gia đình và xã hội. Nó sử dụng phương thức trung lập hay gọi là “không phán đoán”. Nói cách khác, giáo viên không cần phân biệt “đúng” hay “sai”, mà tìm xem điều gì có vẻ tốt cho một cá nhân nào đó. Nó tập trung vào cảm giác của cá nhân chứ không tập trung vào quy phạm của một xã hội lành mạnh yêu cầu phân tích bằng lý trí.”

2.4.3 Giáo dục về cái chết và phòng chống ma túy

Tháng 9/1990, Đài Truyền hình ABC của Mỹ đã phát sóng một chương trình khiến người xem cảm thấy vô cùng bất an. Trong đó, một trường học đã tổ chức cho học sinh đến nhà xác tham quan thi thể người chết, hơn nữa còn cho phép học sinh chạm vào thi thể. Đây là một phần trong trào lưu mới gọi là “giáo dục về cái chết”.

Hoạt động phổ biến trong các tiết học giáo dục về cái chết có yêu cầu học sinh tự viết bia mộ cho mình, lựa chọn quan tài, chuẩn bị tang lễ, viết cáo phó cho mình, v.v.. Bảng câu hỏi mà chương trình giáo dục tử vong đưa ra bao gồm những vấn đề như:

“Bạn muốn chết như thế nào?”
“Bạn sẽ chết khi nào?”
“Bạn có quen biết người nào chết do nguyên nhân bạo lực không?”
“Lần gần đây nhất bạn truy điệu cho người khác là khi nào? Bạn đã khóc hay thương tiếc trong im lặng? Bạn truy điệu một mình hay là cùng với người khác?”
“Bạn có tin rằng có kiếp sau không?”

Rõ ràng là những vấn đề này không liên quan gì đến học tập. Nó tập trung tìm hiểu thái độ nhân sinh, tín ngưỡng tôn giáo, đặc điểm tính cách… của học sinh. Một số vấn đề còn có nhằm mục đích khơi gợi những phản ứng nào đó và có thể tác động tiêu cực đến thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi.

Có người nói giáo dục về cái chết có thể giúp học sinh có thái độ đúng đắn đối với vấn đề tử vong. Thế nhưng, tình trạng tự sát ở những thiếu niên từng tham gia những lớp học này lại xảy ra trên toàn quốc. Mặc dù chưa có bằng chứng khoa học chứng minh hiện tượng tự sát này có liên quan thế nào tới giáo dục về cái chết, nhưng các phụ huynh hiển nhiên có lý do để hoài nghi và lo ngại rằng việc cho học sinh trung học và tiểu học, vốn chưa trưởng thành về tâm lý tiếp cận với vấn đề tự sát và tử vong có thể là một nguyên nhân làm nảy sinh cảm giác tuyệt vọng và trạng thái tâm lý u uất ở một số học sinh, dẫn đến việc các em tự sát.

Ngoài ra, giáo dục phòng chống ma túy cũng trở nên khá phổ biến. Năm 1976, Tiến sỹ Richard Blum của Đại học Stanford đã tiến hành một nghiên cứu trong bốn năm về khóa học phòng chống ma túy. Ông phát hiện ra rằng những sinh viên từng tham gia các khóa học phòng chống ma túy mang tên “Quyết định” (Decide) có sức kháng cự với ma túy yếu hơn so với những sinh viên chưa từng tham gia khóa học này.

Từ năm 1978 đến năm 1985, giáo sư Stephen Jurs đã tiến hành một nghiên cứu so sánh tỷ lệ hút thuốc lá và lạm dụng chất kích thích ở những học sinh từng tham gia khóa học “Tìm hiểu” (Quest) với những học sinh không học khóa học này. Kết quả cho thấy tỷ lệ hút thuốc và lạm dụng chất kích thích ở sinh viên từng tham gia khóa học này không hề cải thiện, mà thậm chí còn cao hơn.

Cả giáo dục về cái chết lẫn giáo dục phòng chống ma túy đều không đạt được mục tiêu mà các nhà giáo dục kỳ vọng – vậy thì mục đích thực sự của nó là gì? Mục đích thật sự của những khóa học này là khiến cho trẻ em trở nên hư hỏng. Trẻ em có tính tò mò mạnh mẽ, nhưng chưa có nền tảng đạo đức vững vàng. Những nội dung mới, lạ của khóa học kích thích tính tò mò của trẻ và có thể kéo chúng vào con đường tối. Đồng thời, loại giáo dục này cũng khiến học sinh trở nên thờ ơ, vô cảm, khiến các em coi các tệ nạn xã hội như bạo lực, khiêu dâm, khủng bố, suy đồi đạo đức... là một phần bình thường của cuộc sống, như vậy càng khiến các em dung túng với cái ác. Động cơ của nó chính là dùng nghệ thuật, bạo lực, khiêu dâm để khiến đạo đức trượt dốc.
 
Vào lao động kết hợp sự yểm trợ của người tinh khôn chạy bằng điện tiếp nào cu cháu @yellowboy
:))
 
bọn Âu Mĩ liên tục mâu thuẫn và phát triển không phải lo :vozvn (12):
Không lo thì chết, nếu cánh tả lấn át quá mức thì hỏng, tao thấy những gì thằng kia viết không phải thổi phồng lắm đâu. Nhiều kẻ còn coi thế giới này không có đạo đức gì hết, muốn sao làm vậy, tự do tuyêth đối. Cái thứ tự do là dễ bị xuyên tạc nhất, vì có ràng buônc thì không có tự do, suy nghĩ mọi người là như vậy, rất nguy hiểm.
 
Sau khi ngâm cứu tỉ mỉ những nội dung ở trên chắc hẳn các mày đã có thể lí giải được nguyên nhân tại sao những kẻ lưu manh giả danh bác học xuất hiên nhan nhản khắp nơi vào thời buổi bây giờ
 
Satan nó dụ dỗ người ta đi vào địa ngục bằng cách ban cho sự sung sướng nhàn hạ trước mắt, cái mà năng lực bản thân của kẻ đó không đủ để có thể đạt được.
Cái quần què gì mà “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, thì có khác gì giọng điệu của satan

Hồi xưa đám Tây Kỳ nghe VC dụ dỗ thế này rồi nứng lắm. Chứa chấp nuôi dưỡng VC nhiều đến mức chính quyền bó tay. Hiện tại kinh tế VN là nền kinh tế COCC và tư bản đỏ, người nghèo bị lãng quên.
 
Chuẩn bị tới một nội dung rất gay cấn và kịch tính các mày biết đó là nội dung gì ko :D
 
💯
 
2.4.4 Giáo dục giới tính một cách thô tục
Trong truyền thống phương Đông và phương Tây, “tình dục” là chủ đề cấm kỵ ở những nơi đông người. Theo truyền thống ở cả hai nền văn hóa, quy phạm đạo đức mà Thần định ra cho con người yêu cầu hành vi tình dục chỉ được phép diễn ra trong hôn nhân, mọi hành vi tình dục dưới bất cứ hình thức nào khác bị xem là tà dâm và đi ngược lại giới mệnh của Thần. Điều này đã xác định “tình dục” không thể tách rời hôn nhân, không thể là một chủ đề công khai trong xã hội bình thường. Trong xã hội truyền thống, thanh thiếu niên chưa đến tuổi kết hôn chỉ được giáo dục về sinh lý, chứ không cần cái gọi là “giáo dục giới tính” như ngày nay.

Khái niệm “giáo dục giới tính” hiện đại được Georg Lukács, người sáng lập trường phái triết học và lý luận xã hội Frankfurt, lần đầu tiên đưa ra. Mục đích của ông ta là làm đảo lộn giá trị quan truyền thống của phương Tây. Năm 1919, Lukács đảm nhiệm chức bộ trưởng giáo dục và văn hóa của chính phủ cộng hòa Xô Viết Hungary, chính phủ này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Ông ta đã triển khai một kế hoạch giáo dục giới tính cấp tiến, dạy thanh thiếu niên “tự do tình ái” và hôn nhân đã “lỗi thời” như thế nào.

Phong trào “giải phóng tình dục” những năm 1960 đã lật đổ những giá trị truyền thống này của phương Tây. Tỷ lệ mắc bệnh lây lan qua đường tình dục và có thai ở tuổi vị thành niên tăng lên nhanh chóng. Trong bối cảnh đó, những người mong muốn giải quyết những vấn đề xã hội này đã ủng hộ “giáo dục giới tính”. Nhưng với hệ thống giáo dục đã trệch khỏi giáo huấn về đạo đức truyền thống, giáo dục giới tính không còn xem xét quan hệ tình dục gắn liền với hôn nhân, mà chỉ chú trọng đến các biện pháp an toàn (phòng tránh bệnh và mang thai) – từ đó đi theo mô hình giáo dục giới tính của Lukács mà xa rời mọi phương diện đạo đức về tình dục.

Như vậy, kiểu giáo dục này đã trở thành công cụ làm hư hỏng thanh thiếu niên, dùng danh nghĩa “kiến thức phổ thông” và “khoa học” để nhồi nhét vào đầu những học sinh trẻ tuổi quan niệm như quan hệ tình dục ngoài hôn nhân, đồng tính luyến ái…, từ đó mà coi những hành vi đó là bình thường, khiến thế hệ trẻ trở nên phóng túng trong cái mà họ cho là tự do, nhưng thực ra, đó là con đường đi ngược lại chuẩn mực mà Thần đặt định cho con người. Loại giáo dục giới tính này được đưa vào từ tiểu học, đã phá hoại một cách có hệ thống các giá trị quan truyền thống về gia đình, trách nhiệm cá nhân, tình yêu, trinh tiết, cảm giác hổ thẹn, kiềm chế bản thân, chung thủy...

Hình thức giáo dục cấp tiến “học qua thực hành” của Dewey vừa hay lại trở thành công cụ đắc lực cho những người theo chủ nghĩa Marx. “Tập trung vào trẻ em”, một khóa học giáo dục giới tính do Trung tâm Dự phòng và Kiểm soát Bệnh phổ biến rộng rãi, đề nghị giáo viên tổ chức “cuộc đua bao cao su” cho học sinh. Mỗi học sinh phải lắp một bao cao su vào đồ chơi tình dục người lớn rồi lại tháo ra. Ai hoàn thành nhanh nhất là người thắng cuộc.

Một chương trình khác là “Hãy tự hào! Hãy có trách nhiệm!” do Trung tâm Kiểm soát Bệnh dịch CDC thông qua và do tổ chức kế hoạch hóa gia đình Planned Parenthood và các tổ chức giáo dục khác quảng bá. Chương trình này yêu cầu học sinh phải nhập vai – chẳng hạn, hai nữ sinh thảo luận về tình dục an toàn hơn. Giảng dạy lấy học sinh làm trung tâm là một quan niệm nữa của giáo dục cấp tiến. Trong chương trình này, giáo viên được khuyến khích cho trẻ em “thảo luận về phương thức tiếp cận thân mật với bạn tình”. Đối với đại đa số những người còn giữ được một chút luân lý truyền thống mà nói, rất khó phân biệt được những khóa học này rốt cuộc là giáo dục hay là khiêu dâm trẻ em.

Tổ chức “Liên minh kế hoạch hóa gia đình” là nhà quảng bá chính của chương trình này, cũng là nhà cung cấp sách giáo dục giới tính lớn nhất ở Mỹ, có chi nhánh tại 12 quốc gia trên thế giới. Tổ chức này cũng cổ xúy cho quyền phá thai. Tiền thân của nó là Liên minh Kiểm soát Sinh đẻ Mỹ. Người sáng lập của nó, Margaret Sanger, là người theo chủ nghĩa xã hội cấp tiến, tôn thờ Stalin của Nga, đã từng sang Nga để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình. Bà ta là người ủng hộ mạnh mẽ phong trào giải phóng tình dục. Có tài liệu cho biết bà ta từng nói rằng ngoại tình “thực sự mang lại tự do cho tôi”. Bà ta chủ trương ủng hộ phụ nữ có quyền trở thành mẹ đơn thân, thậm chí còn viết thư cho cháu ngoại 16 tuổi về quan hệ tình dục, trong đó nói làm tình “ba lần mỗi ngày là phù hợp”. Bà ta thành lập liên minh này chính là xuất phát từ nhu cầu lối sống dâm loạn của mình. Trong chương trình giáo dục giới tính hiện đại do tổ chức này xây dựng, không khó để nhận ra rằng giải phóng tình dục bắt nguồn từ chủ nghĩa ********.

“Hoàn toàn bình thường” (Perfectly Normal) là cuốn sách giáo khoa về giáo dục giới tính đã được dịch sang 30 thứ tiếng và bán được hơn một triệu cuốn trên toàn thế giới. Cuốn sách có gần 100 hình vẽ cảnh khỏa thân để mô tả các động tác, cảm thụ và cảm giác bình thường và bất bình thường trong quan hệ khác giới và đồng giới, cho đến cả các biện pháp tránh thai và phá thai. Tác giả tuyên bố trẻ em có quyền được biết tất cả những thông tin này. Chủ đề chính của cuốn sách này là các loại hành vi tình dục đều là “bình thường” và không nên bị phán xét gì về mặt đạo đức.

Trong một cuốn sách giáo khoa về giáo dục giới tính được sử dụng rộng rãi ở bậc trung học phổ thông, tác giả dạy trẻ em rằng một số tôn giáo cho rằng tình dục ngoài hôn nhân là có tội, còn viết “Bạn sẽ phải tự quyết định những thông điệp này quan trọng với bạn đến mức nào”. Tóm lại, loại thế giới quan này cơ bản coi mọi giá trị đều là tương đối, và phải trái, đúng sai cũng cần phải để cho trẻ tự quyết định.

Các trường công lập Mỹ ngày nay có hai loại khóa học giáo dục giới tính cơ bản. Một loại được các tổ chức giáo dục quảng bá rộng rãi như đã trình bày trên đây là: chương trình giáo dục giới tính toàn diện, bao gồm chỉ dẫn về hành vi tình dục, tránh thai, và phòng tránh bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, v.v.. Loại thứ hai dạy thanh niên tiết chế dục vọng (không nói về chủ đề tránh thai), khuyến khích học sinh tiết chế dục vọng, kìm hãm các hành vi tình dục cho đến khi kết hôn.

Không thể phủ nhận rằng đạo đức xã hội, đặc biệt là quan niệm phổ biến về tình dục nói chung đã trệch xa khỏi đạo đức truyền thống dựa trên tín ngưỡng đối với Thần. Những thông tin khiêu dâm tràn lan trên truyền thông và mạng Internet, đều đã kéo trẻ em tới bờ vực thẳm.

Khi chủ nghĩa vô Thần đã trở thành chủ đạo trong lĩnh vực giáo dục ngày nay, đa số các trường học công lập đi theo “giá trị trung lập” đều không muốn hoặc không dám giáo dục trẻ nhỏ rằng hành vi tình dục ngoài hôn nhân là đáng xấu hổ và vô đạo đức, cũng không dám dùng giới mệnh của Thần làm căn bản để giáo dục phải trái, đúng sai cho trẻ nhỏ.

Giáo dục giới tính ngày nay vẫn là một đề tài nóng. Nhiều tranh luận trong các giới trong xã hội đều xoay quanh chủ đề tình dục an toàn, tập trung vào tỷ lệ mang thai vị thành niên và tỷ lệ mắc bệnh lây lan qua đường tình dục. Thế nhưng, bản thân việc các trường học công khai giảng dạy cho học sinh về hành vi tình dục hiển nhiên sẽ dẫn đến tình dục ngoài hôn nhân, đi ngược lại đạo đức tình dục truyền thống. Nhưng cho dù không còn ca có thai ở tuổi vị thành niên hay bệnh lây lan qua đường tình dục nào thì đã phải là mọi chuyện đã ổn không khi hiện tượng sinh hoạt tình dục bừa bãi vẫn tồn tại ở tuổi thiếu niên?

Quan niệm tình dục ở châu Âu còn cởi mở hơn so với Mỹ, tỷ lệ mang thai ở tuổi vị thành niên bằng một nửa so với Mỹ là do “hiệu quả” của giáo dục giới tính. Kết quả này khiến có người vui mừng, nhưng cũng có người lo lắng. Cho dù đạt được tỷ lệ nào đi nữa, khi thái độ xuống dốc về hành vi tình dục trở nên phổ biến thì chủ nghĩa ******** đã đang dần đạt được mục tiêu của nó trong việc làm băng hoại đạo đức nhân loại.

2.4.5 Tự tôn và thuyết coi bản thân là trung tâm

Từ những năm 1960 đến nay, một giáo điều mới phát triển mạnh trong lĩnh vực giáo dục Mỹ đã góp phần quan trọng vào sự trượt dốc lớn của chất lượng giáo dục: chính là cái gọi là “tự tôn”.

Ý nghĩa bề ngoài của “tự tôn” là cảm giác tự tin và tôn nghiêm của bản thân khi có được năng lực hoặc thành tựu xuất chúng. Nhưng tự tôn được khởi xướng trong các trường học Mỹ có vẻ hoàn toàn là một câu chuyện khác. Tiến sỹ Maureen Stout, một nhà nghiên cứu giáo dục, viết trong cuốn sách “Giáo trình cảm giác tốt đẹp về bản thân: Ngu hóa trẻ em Mỹ dưới danh nghĩa sự tự tôn” (The Feel-Good Curriculum: The Dumbing Down of America’s Kids in the Name of Self-Esteem) đã miêu tả một hiện tượng rất phổ biến ở các trường học hiện nay, đó là các học sinh chỉ quan tâm đến điểm số mà không quan tâm mình rốt cuộc đã học được gì và đã bỏ ra bao nhiêu công sức để học. Vì thế, hùa theo yêu cầu điểm số của học sinh, các giáo viên đành phải hạ thấp mức độ khó trong yêu cầu giảng dạy và kiểm tra, nhưng việc này sẽ chỉ khiến những học sinh vốn không nỗ lực học tập lại càng thêm lười nhác. Các đồng sự của tác giả đã quen với hiện tượng này, thậm chí cho rằng trường học cũng nên là một nơi cô lập với thế giới bên ngoài giống như tử cung vậy, để học sinh có được tâm lý thoải mái, yên tâm mà không cần phát triển trí lực hay sức chịu đựng. Mọi sự tập trung đều hướng đến cảm xúc của học sinh.

Như nhiều nhà bình luận đã chỉ ra, giáo điều về sự “tự tôn” đã đánh tráo nguyên nhân và kết quả: tự tôn là kết quả của nỗ lực, chứ không phải là điều kiện tiền đề để đạt được thành công; nói cách khác, không phải vì có cảm giác tốt đẹp thì mới có thành công, mà vì có thành công nên mới có cảm giác tốt đẹp.

Loại quan niệm “tự tôn” sai lầm này là sản phẩm phụ của việc giáo dục theo phương thức trị liệu tâm lý vào những năm 1960, kết quả là đã bồi dưỡng ra một lô những thanh niên mang tư tưởng “hưởng thụ quyền lợi” và “người bị hại”. Tiến sỹ Maureen Stout đã dùng ngôn ngữ thông tục để mô tả loại tâm thái thường thấy này: “Tôi muốn làm gì thì làm nấy, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó, không ai hay điều gì có thể ngăn cản tôi.”

Giáo dục Mỹ dùng danh nghĩa “tự tôn” để phóng đại quan niệm tự do và coi mình là trung tâm, bồi dưỡng ra một thế hệ người trẻ tuổi không quan tâm đến đạo đức và trách nhiệm, chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, chỉ thích hưởng thụ mà không muốn bỏ công sức. Điều này khiến cho đạo đức xã hội bị băng hoại nghiêm trọng.

(Còn tiếp)
 
Sắp lên phần quan trọng nhất chính là phần chữ hoa ai quan tâm thì xếp hàng dần đê
 

Có thể bạn quan tâm

Top