Mộ Dung Phục vốn xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc nước Yên, một quốc gia xuất hiện từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc, rồi từng vang danh thời Ngũ Hồ thập lục quốc, nhưng đã diệt vong từ rất lâu. Tổ tiên của ông lưu lạc đến đất Giang Nam, truyền đời võ học, giữ vững hoài bão “phục quốc”. Chính vì thế, từ nhỏ, Mộ Dung Phục đã được cha là Mộ Dung Bác hun đúc tư tưởng khôi phục cơ nghiệp Yên quốc. Điều này khiến nhân vật từ khi trưởng thành đã mang trong mình một gánh nặng lịch sử, một niềm kiêu hãnh quá khứ xen lẫn với sự ám ảnh nặng nề về hai chữ “trung hưng”.
Về tính cách, Mộ Dung Phục được khắc họa như một con người phong độ, thông minh, nho nhã, bề ngoài là mẫu công tử tài hoa. Ông được giang hồ tôn xưng là “Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong”, đủ để thấy võ học họ Mộ Dung có vị thế không nhỏ. Võ công nổi bật của ông là “Đẩu chuyển tinh di” – một môn công phu biến chiêu thành chiêu, lấy gậy ông đập lưng ông, vô cùng lợi hại. Ngoài ra, Mộ Dung Phục còn nổi tiếng học rộng, trí nhớ phi thường, bất kỳ võ công nào nhìn thấy một lần đều có thể lĩnh hội và vận dụng.
Thế nhưng, đằng sau dáng vẻ nho nhã ấy là một tâm hồn bị ám ảnh bởi giấc mộng bá nghiệp. Mộ Dung Phục coi việc “phục quốc” là mục tiêu duy nhất của đời mình. Ông sẵn sàng hy sinh tình cảm, tình nghĩa và cả nhân cách để đổi lấy quyền lực. Tấm lòng chân thành của Vương Ngữ Yên – người con gái yêu ông hết mực – không được trân trọng, vì trong mắt Mộ Dung Phục, tình yêu chẳng là gì so với giang sơn xã tắc mà ông khao khát. Cũng bởi vậy, nhân vật này mang màu sắc lạnh lùng, toan tính, thậm chí tàn nhẫn.
Con đường mưu nghiệp bá vương của Mộ Dung Phục trải đầy thất bại. Ông tìm mọi cách liên minh với các thế lực, tham gia những âm mưu phản loạn, thậm chí lợi dụng cả cơ hội triều đình Đại Tống suy yếu để toan tính khôi phục Yên quốc. Nhưng lịch sử đã trôi qua quá lâu, căn cơ thực tế không còn, giấc mộng ấy trở nên hoang tưởng. So với các bậc anh hùng thực thụ như Kiều Phong, Đoàn Dự hay Hư Trúc – những người đặt nhân nghĩa và tình bằng hữu lên trên hết – Mộ Dung Phục càng trở nên nhỏ bé, ích kỷ và cô độc.
Điểm bi kịch nhất ở Mộ Dung Phục chính là sự phản bội lý tưởng của chính mình. Tưởng rằng mình là kẻ tài trí, khôn ngoan, nhưng ông lại để sự cố chấp làm lu mờ mọi con đường khác. Khi triều đình Đại Tống suy yếu, thiên hạ phân loạn – thời cơ tưởng chừng đã tới, song tài năng của Mộ Dung Phục không đủ để gánh vác hoài bão quá lớn. Những thủ đoạn, mưu kế của ông dần bị phá sản, đồng minh trở thành kẻ thù, cơ nghiệp chẳng những không dựng lại mà chính bản thân ông còn rơi xuống vực thẳm của thất bại và kết cục là bị điên dại...
Trong Thiên long bát bộ, Mộ Dung Phục thành thạo nhiều loại võ công nhưng không tập trung vào một thứ, khiến y không thể phát huy hết tiềm lực của bản thân.
Vì sao Mộ Dung Phục trong Thiên long bát bộ không thể trở thành đệ nhất?
Mộ Dung Phục sinh ra trong một gia tộc có truyền thống võ thuật, mang trong mình gánh nặng khôi phục giang sơn. Hoàn cảnh này đã ảnh hưởng sâu sắc đến tính cách, võ công và hành động của y.
Tham vọng phục quốc che mờ lý trí
Cha đặt tên "Phục" cho Mộ Dung Phục với mong muốn con trai khôi phục nước Yên. Cái tên này như một lời nguyền, khiến Mộ Dung Phục luôn bị ám ảnh bởi tham vọng phục quốc. Mục đích này che mờ lý trí, khiến y bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí đánh mất chính nghĩa và danh dự
Học nhiều loại võ công nhưng thiếu chuyên nhất
Mộ Dung Phục được mệnh danh là "Nam Mộ Dung", võ công sánh ngang với "Bắc Kiều Phong". Tuy nhiên, y lại học võ theo kiểu "thích gì học nấy", thành thạo nhiều loại võ thuật nhưng không môn nào thực sự tinh thông. Mộ Dung Phục ưa thích sử dụng tuyệt chiêu của đối thủ để chống lại họ, mục đích là để thu phục các môn phái về dưới chướng của mình. Nhưng chính điều này khiến y không thể phát huy hết tiềm lực của bản thân.
Thất bại thảm hại và bi kịch
Do luyện tập nhiều loại võ công của các môn phái tầm thường, Mộ Dung Phục không có thời gian để tập trung tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di - tuyệt học vô địch thiên hạ của gia tộc. Chính vì vậy, y không thể phát huy hết sức mạnh của nó, dẫn đến những thất bại liên tiếp trong việc thực hiện tham vọng thâu tóm võ lâm.
Sau đó, Mộ Dung Phục đã sa vào con đường sai lầm, dẫn đến những bi kịch trong cuộc đời. Y đánh mất tình yêu, sự tôn trọng của mọi người, cuối cùng trở nên điên loạn, luôn mơ tưởng về vị trí hoàng đế.
Mộ Dung Phục là một nhân vật đáng thương hơn là đáng trách. Bi kịch của y để lại cho độc giả nhiều suy ngẫm về tham vọng, lý trí và bản lĩnh.
Câu chuyện của Mộ Dung Phục là lời cảnh tỉnh cho những ai mù quáng theo đuổi tham vọng mà đánh mất chính bản thân. Tham vọng không xấu, nhưng nếu không đi kèm với sự tỉnh táo và bản lĩnh, nó sẽ dẫn con người đến bi kịch.
Nếu như thay vì bất chấp để phục quốc, Mộ Dung Phục suy tính nhiều hơn về võ lâm thì có lẽ họ Mộ Dung đã trở nên uy chấn hơn nhiều lần. Với Đẩu Chuyển Tinh Di, Mộ Dung Phục hoàn toàn có thể đạt được nhiều thành tựu tp lớn trên giang hồ.