Ignatz
Địt Bùng Đạo Tổ
HỌ TRẦN VIẾT SỬ NHÀ TRẦN
1. Hôm qua nói về việc Sài Thung chột mắt, có bác nghi rằng ông Trần Trọng Kim chép từ tiểu thuyết chương hồi Hưng Đạo vương của Lê Văn Phúc, Phan Kế Bính. Đúng là vén đám mây mờ cho em. Tra lại quả nhiên đúng là như vậy. Không chỉ ăn cắp chi tiết đó mà cả tình tiết Trần Di Ái cũng bị xào xáo đưa vào Việt Nam sử lược.
Tiểu thuyết viết: "Trần-di-Ái tuy không có bụng phản-quốc, tranh ngôi, nhưng cũng không biết thủ nghĩa, từ chối làm sao, thấy Nguyên chúa phong cho cũng nhận, đưa về cũng về; chắc cũng đồ là chuyến này nhờ sức cường-bang, may việc xong ra thì một đời vinh hiển; nhược bằng không xong, thì đổ cho là Nguyên chúa bắt hiếp, tất cũng không việc gì. Vì thế mới theo Sài-Thung về nước."
Đoạn này hoàn toàn là hư cấu của hai nhà văn, và ông Trần Trọng Kim luộc hầu như nguyên con:
"Trần di Ái thấy Nguyên-chủ phong cho cũng nhận, đưa về cũng về; chắc trong bụng đồ là chuyến này nhờ sức Mông-cổ, may việc xong, thì được làm vua, nhược bằng không xong, thì đổ cho là Nguyên-chủ bắt-ép; vì thế mới theo Sài Thung về."
Viết sử thế này thì toi cả thế hệ, quả nhiên trăm năm nay, dân ta lấy Việt Nam sử lược làm sách sử gối đầu giường, không khá lên nổi.
2. Đoạn tiếp theo vẫn sai khủng khiếp, và vẫn tiếp tục ăn cắp ở mức tinh vi hơn.
- Tình tiết Nguyên chủ thấy Sài Thung bị thương, tức giận sai Thoát Hoan sang đánh nước Nam hoàn toàn lấy trong tiểu thuyết, nhưng lược bỏ các đoạn đối thoại nặng màu sắc tiểu thuyết chương hồi. Thậm chí ở thời điểm này (năm 1282), Thoát Hoan còn chưa được phong Trấn Nam vương. Tháng Sáu năm 1284 ông ta mới được phong để liền sau đó đem quân sang Đại Việt.
- "Trấn thủ Lạng Sơn" cũng chép nguyên văn trong tiểu thuyết Hưng Đạo vương. Bấy giờ chưa có tên Lạng Sơn, Toàn thư chép là "Lạng Châu", Cương mục chép là "Lạng Giang".
- Tình tiết Hội nghị Bình Than là đỉnh cao của sự khốn nạn. Sử không hề chép việc bá quan có người nói nên mượn đường, có người nói nên đưa đồ cống để hoãn binh. Toàn thư chép: "vua ngự ra Bình Than đóng ở vũng Trần Xá họp vương hầu và trăm quan, bàn kế sách công thủ và chia nhau đóng giữ những nơi hiểm yếu."
Đây là Trần Trọng Kim viết theo tiểu thuyết Hưng Đạo vương, trong đó Trần Nhật Hiệu là người nói nên cho mượn đường, còn Trần Quang Khải nói là sai sứ cầu hòa và nộp thêm đồ cống. Sự thực là Trần Nhật Hiệu đã mất từ năm 1268, gần 20 năm trước hội nghị Bình Than.
- Tình tiết duyệt binh Đông Bộ Đầu, hội 20 vạn quân cũng ăn cắp nguyên trong tiểu thuyết: "Trên bộ thì quân mã ở trước, quân bộ ở sau, cuối cùng đến các xe lương thảo, cả thảy quân thủy, bộ hơn 20 vạn quân." Thực tế không sử sách nào ghi lại con số này, mà 20 vạn là quân số hội họp ở Vạn Kiếp sau khi quân ta bị thua to vì đụng độ với quân Nguyên bắt đầu kéo sang.
- Bài hịch cũng là ăn cắp nguyên con trong tiểu thuyết, không sai một chữ. Đây hoàn toàn là hư cấu của hai cụ Lê Văn Phúc, Phan Kế Bính.
- Chi tiết điều Trần Bình Trọng đóng đồn ở Bình Than và Trần Khánh Dư giữ Vân Đồn cũng ăn cắp nguyên trong tiểu thuyết: "Hưng-đạo vương trước hết sai Trần-bình-Trọng làm tiên-phong đại tướng, cho cất quân đi trước đóng đồn một rẫy trên sông Bình-than phòng giữ. Sai Trần-khánh-Dư đem quân ra giữ mặt Vân-đồn (thuộc Quảng-yên)."
Bấy giờ quân chưa thua thì Trần Bình Trọng đóng ở Bình Than làm gì? Quân tiên phong mà lại thành đoạn hậu? Còn Trần Khánh Dư giữ Vân Đồn là việc của năm 1287, còn ở thời điểm năm 1282, Khánh Dư mới được phục chức Phó đô tướng quân, là quan trong triều.
Tựu trung, cứ ngỡ Trần Trọng Kim dùng Cương mục làm nền để viết ra Việt Nam sử lược, hóa ra ăn cắp nguyên vẹn từ tiểu thuyết chương hồi, xào xáo lại để hô biến thành sử. Bảo sao sai nhiều như trấu, nhặt không xuể.
Dân tộc mình thật đáng thương.
1. Hôm qua nói về việc Sài Thung chột mắt, có bác nghi rằng ông Trần Trọng Kim chép từ tiểu thuyết chương hồi Hưng Đạo vương của Lê Văn Phúc, Phan Kế Bính. Đúng là vén đám mây mờ cho em. Tra lại quả nhiên đúng là như vậy. Không chỉ ăn cắp chi tiết đó mà cả tình tiết Trần Di Ái cũng bị xào xáo đưa vào Việt Nam sử lược.
Tiểu thuyết viết: "Trần-di-Ái tuy không có bụng phản-quốc, tranh ngôi, nhưng cũng không biết thủ nghĩa, từ chối làm sao, thấy Nguyên chúa phong cho cũng nhận, đưa về cũng về; chắc cũng đồ là chuyến này nhờ sức cường-bang, may việc xong ra thì một đời vinh hiển; nhược bằng không xong, thì đổ cho là Nguyên chúa bắt hiếp, tất cũng không việc gì. Vì thế mới theo Sài-Thung về nước."
Đoạn này hoàn toàn là hư cấu của hai nhà văn, và ông Trần Trọng Kim luộc hầu như nguyên con:
"Trần di Ái thấy Nguyên-chủ phong cho cũng nhận, đưa về cũng về; chắc trong bụng đồ là chuyến này nhờ sức Mông-cổ, may việc xong, thì được làm vua, nhược bằng không xong, thì đổ cho là Nguyên-chủ bắt-ép; vì thế mới theo Sài Thung về."
Viết sử thế này thì toi cả thế hệ, quả nhiên trăm năm nay, dân ta lấy Việt Nam sử lược làm sách sử gối đầu giường, không khá lên nổi.
2. Đoạn tiếp theo vẫn sai khủng khiếp, và vẫn tiếp tục ăn cắp ở mức tinh vi hơn.
- Tình tiết Nguyên chủ thấy Sài Thung bị thương, tức giận sai Thoát Hoan sang đánh nước Nam hoàn toàn lấy trong tiểu thuyết, nhưng lược bỏ các đoạn đối thoại nặng màu sắc tiểu thuyết chương hồi. Thậm chí ở thời điểm này (năm 1282), Thoát Hoan còn chưa được phong Trấn Nam vương. Tháng Sáu năm 1284 ông ta mới được phong để liền sau đó đem quân sang Đại Việt.
- "Trấn thủ Lạng Sơn" cũng chép nguyên văn trong tiểu thuyết Hưng Đạo vương. Bấy giờ chưa có tên Lạng Sơn, Toàn thư chép là "Lạng Châu", Cương mục chép là "Lạng Giang".
- Tình tiết Hội nghị Bình Than là đỉnh cao của sự khốn nạn. Sử không hề chép việc bá quan có người nói nên mượn đường, có người nói nên đưa đồ cống để hoãn binh. Toàn thư chép: "vua ngự ra Bình Than đóng ở vũng Trần Xá họp vương hầu và trăm quan, bàn kế sách công thủ và chia nhau đóng giữ những nơi hiểm yếu."
Đây là Trần Trọng Kim viết theo tiểu thuyết Hưng Đạo vương, trong đó Trần Nhật Hiệu là người nói nên cho mượn đường, còn Trần Quang Khải nói là sai sứ cầu hòa và nộp thêm đồ cống. Sự thực là Trần Nhật Hiệu đã mất từ năm 1268, gần 20 năm trước hội nghị Bình Than.
- Tình tiết duyệt binh Đông Bộ Đầu, hội 20 vạn quân cũng ăn cắp nguyên trong tiểu thuyết: "Trên bộ thì quân mã ở trước, quân bộ ở sau, cuối cùng đến các xe lương thảo, cả thảy quân thủy, bộ hơn 20 vạn quân." Thực tế không sử sách nào ghi lại con số này, mà 20 vạn là quân số hội họp ở Vạn Kiếp sau khi quân ta bị thua to vì đụng độ với quân Nguyên bắt đầu kéo sang.
- Bài hịch cũng là ăn cắp nguyên con trong tiểu thuyết, không sai một chữ. Đây hoàn toàn là hư cấu của hai cụ Lê Văn Phúc, Phan Kế Bính.
- Chi tiết điều Trần Bình Trọng đóng đồn ở Bình Than và Trần Khánh Dư giữ Vân Đồn cũng ăn cắp nguyên trong tiểu thuyết: "Hưng-đạo vương trước hết sai Trần-bình-Trọng làm tiên-phong đại tướng, cho cất quân đi trước đóng đồn một rẫy trên sông Bình-than phòng giữ. Sai Trần-khánh-Dư đem quân ra giữ mặt Vân-đồn (thuộc Quảng-yên)."
Bấy giờ quân chưa thua thì Trần Bình Trọng đóng ở Bình Than làm gì? Quân tiên phong mà lại thành đoạn hậu? Còn Trần Khánh Dư giữ Vân Đồn là việc của năm 1287, còn ở thời điểm năm 1282, Khánh Dư mới được phục chức Phó đô tướng quân, là quan trong triều.
Tựu trung, cứ ngỡ Trần Trọng Kim dùng Cương mục làm nền để viết ra Việt Nam sử lược, hóa ra ăn cắp nguyên vẹn từ tiểu thuyết chương hồi, xào xáo lại để hô biến thành sử. Bảo sao sai nhiều như trấu, nhặt không xuể.
Dân tộc mình thật đáng thương.

