Bác sỹ nội trú toàn cao thủ ngành y

Trước thầy Cường là thầy Hinh nhỉ, dạo đấy kiêm luôn Hiệu trưởng YHN.
Ngành y bên mày có cái hay là học cả đời; bình giảng ca khó liên tục.
GS ngành nào không biết, chứ GS ngành Y tao tâm phục khẩu phục. Phục nhất là NCS đưa ra hội đồng bảo vệ luận án tiến sĩ vẫn có thể trượt, đéo có xuê xoa 6/7 bỏ làm 10 như bên kinh tế nhốn nhăng bọn tao.
K, trc GS Cường là GS Quyết, có thời gđ Việt Đức với sản C là song Quyết
 
Bác sĩ Vn đéo giỏi thì ai giỏi?
Học thì kinh khủng, ra nghề thì cầm dao mổ kh nhát tay. Nói hơi tiêu cực nhưng đúng, Vn cứ ký giấy là sống chết bác sĩ đéo phải chịu trách nhiệm. Một năm mổ vài trăm ca bảo đéo giỏi mới lạ.
 
Làm tiến sĩ ở ĐH Y Hà Nội thì 1 tỷ đéo đủ đâu mày, chịu khó X 2 đi. Nếu không có ý định làm nghiên cứu hay đi dạy thì sao không chuyển sang CK I, CK II.

P/s: tao mù toàn tập về mảng Y dược, chẳng qua các anh chị trong nhà làm nghề này nên nghe lỏm thôi.
Tao bảo là 1 tỷ or hơn mà.Có ý định đi dạy và hướng dẫn thạc sĩ nên phải đi nghiên cứu sinh thôi
 
Bác sĩ Vn đéo giỏi thì ai giỏi?
Học thì kinh khủng, ra nghề thì cầm dao mổ kh nhát tay. Nói hơi tiêu cực nhưng đúng, Vn cứ ký giấy là sống chết bác sĩ đéo phải chịu trách nhiệm. Một năm mổ vài trăm ca bảo đéo giỏi mới lạ.
Đầy bệnh phải ra nước ngoài chữa nên đừng tự cao . Ngày mổ tim chả hàn quốc sang mổ vn học theo bỏ mẹ. Rồi mắt này . Sụp như tao có 700triệu sang tây ban nha mổ là đỉnh nhất thế giới thời điểm này.
 
ĐÉO biết gì thì khớp mồm vào, sủa linh ta linh tinh. Bác sĩ Nội trú là hệ đào tạo tinh-hoa của ngành Y, liên quan đéo gì đến nội-khoa?
Câm hay hóng, Ngọng hay nói, lũ ngu (như mày) lại cứ thích tỏ ra uyên bác!

Mày ngu thế t bảo bs nội trú nội, ngu còn sủa về bảo mẹ mày dạy đọc hiểu đi con
 
K, trc GS Cường là GS Quyết, có thời gđ Việt Đức với sản C là song Quyết
2 ông vẫn là pgs thì phải
Nhắc đến pgs Quyết, lần đầu tiên t gặp gđbv lớn ngồi dự hội thảo chuyên ngành, ko phải chairman hay speaker, ko những vậy lại ko yêu cầu phòng riêng, mà vẫn xếp phòng đôi vs 1 bsi khác!
 
Hôm qua ngày thầy thuốc, trong nhóm chơi cùng, có 1 thằng làm bác sỹ, hàng năm cứ dịp này, cả bọn lại tranh thủ về HN mời nó đi ăn nhậu, say bét tè lè nhè.
Thằng bạn làm Bác sỹ nội trú của A9 Bạch Mai (Khoa Hồi sức cấp cứu), nơi mà ca bệnh chuyển vào, tỷ lệ sống thông thường là 50/50
Thằng này ngày xưa học lớp chuyên Sinh bên cạnh lớp Hoá của mình, thi giải Nhất quốc gia, tuyển thẳng vào Y Hà Nội, nghe đâu sau 7 năm rèn bằng Giỏi, nó thi đỗ vào Bác sỹ nội trú (nơi mà mỗi sinh viên Y Hà Nội xuất sắc chỉ được thi duy nhất 1 lần trong đời), cái này chắc ai trong ngành sẽ hiểu. Giờ nó đang vừa làm vừa nghiên cứu lên Tiến sỹ.
Làm việc ở Khoa Hồi sức cấp cứu Bạch Mai nó là kinh mẹ khủng nhất của các khoa, căng thẳng, bệnh nhân đông, toàn ca khó. Nó bảo cũng vì thế mà tay nghề ngày càng nâng cao. Bác sỹ Việt Nam ta nhìn chung là như vậy, số lượng ca bệnh nhiều nên va chạm nhiều => tay nghề giỏi.
Nó bảo ngành Y, sau 40, có khi 50 thì mới giàu được, giờ thì hẵng yêu nghề cái đã.
Mình bảo: lúc mày 50 lên quản lý, khéo lại đi tù vì đấu thầu vật tư....khà khà.
Thế là để chia buồn với thằng bạn, anh em rủ nhau đi karaoke tay vịn.
Ơ thế bác sĩ cũng đi tay vịn như Ae mình ah :))
 
Trước thầy Cường là thầy Hinh nhỉ, dạo đấy kiêm luôn Hiệu trưởng YHN.
Ngành y bên mày có cái hay là học cả đời; bình giảng ca khó liên tục.
GS ngành nào không biết, chứ GS ngành Y tao tâm phục khẩu phục. Phục nhất là NCS đưa ra hội đồng bảo vệ luận án tiến sĩ vẫn có thể trượt, đéo có xuê xoa 6/7 bỏ làm 10 như bên kinh tế nhốn nhăng bọn tao.
Thầy Hinh là pgđ chú ạ!
Đợt Hiệu trưởng YHN thầy vướng vào vụ lùm xùm to ghê
 
2 ông vẫn là pgs thì phải
Nhắc đến pgs Quyết, lần đầu tiên t gặp gđbv lớn ngồi dự hội thảo chuyên ngành, ko phải chairman hay speaker, ko những vậy lại ko yêu cầu phòng riêng, mà vẫn xếp phòng đôi vs 1 bsi khác!
Ừ cả 2 vẫn là PGS, trong ngành này nhiều người tìm thấy niềm đam mê khi làm việc lắm, lúc đó thì những cái khác có vẻ bớt hào nhoáng trong mắt họ rồi.
 
Đừng ca ngợi quá những hào nhoáng ngành y. Đỉnh cao của Y học là CHĂM SÓC, không phải ĐIỀU TRỊ
Chăm sóc thế nào được khi con người chúng ta rượu bia thuốc lá gái gú suốt ngày, lúc khám tổng thể bác sĩ khuyên mấy ai nghe đâu, đến lúc nhập viện rồi mới để bác sĩ chữa.
 
Làm tiến sĩ ở ĐH Y Hà Nội thì 1 tỷ đéo đủ đâu mày, chịu khó X 2 đi. Nếu không có ý định làm nghiên cứu hay đi dạy thì sao không chuyển sang CK I, CK II.

P/s: tao mù toàn tập về mảng Y dược, chẳng qua các anh chị trong nhà làm nghề này nên nghe lỏm thôi.
Tuỳ ngành thôi :) Ông anh tao quen tốn 200tr, còn bạn tao mới xong thì hết 350. 1 tỉ là bên Quân Y.
Trước thầy Cường là thầy Hinh nhỉ, dạo đấy kiêm luôn Hiệu trưởng YHN.
Ngành y bên mày có cái hay là học cả đời; bình giảng ca khó liên tục.
GS ngành nào không biết, chứ GS ngành Y tao tâm phục khẩu phục. Phục nhất là NCS đưa ra hội đồng bảo vệ luận án tiến sĩ vẫn có thể trượt, đéo có xuê xoa 6/7 bỏ làm 10 như bên kinh tế nhốn nhăng bọn tao.
Thầy Hinh là PGĐ viện C thôi, mà đợt lên hiệu trưởng thì phải nghỉ bên viện rồi.
 
đọc xong ko biết diễn đạt thế nào, khi có bệnh thì ai cũng lo lắng, cũng vái tứ phương, gặp thầy gặp thợ. Nhưng bác sỹ giờ cũng áp lực đủ đường, từ người bệnh, người nhà, từ đồng nghiệp, cấp trên, bảo hiểm…,
với lại con người ko ai toàn diện đc đâu, thằng bs chuyên đọc sách, chuyên lviec cứu người, rảnh thì làm nghiên cứu thì ko có thời gian mà đi ỉa, chứ đừng nói là có thời gian ngồi quay tiktok, giảng đạo, sáng tạo nội dung ….
Cungz ko phủ nhận các ông gdoc, quản lí là dốt, nhưng thực tâm tao chưa thấy ông giám đốc bvien nào đứng trong hàng ngũ tinh hoa nhất chuyên ngành cả (tinh hoa theo ngĩa chuyên môn, chứ ko pải viết dc bnhieu quyển sách, hướng dẫn bnhieu học viên… vì sách các ông có viết đâu, học trò viết hết…), dân trong nghề nó biết nên khi có việc cần nhờ thì nó biết nên nhờ ai.
Các con giời ở ta vẫn hám cái phong trào khám giáo sư, giám đốc mổ, bác sỹ mạng kê đơn…
Chúc ae y tế luôn khoẻ mạnh + bình an.
PGs,Ts Trần Danh Cường, giám đốc viện Phụ sản TW kiêm trưởng bộ môn phụ sản Đại học Y. Đầu ngành về siêu âm sản phụ khoa với chẩn đoán trước sinh.
Thằng cha đấy tính cách hơi ố zề nhưng chuyên môn thì giỏi thật sự.
 
Bác sĩ thì tao thấy học mắt rồi mở khám tư nhân kiếm đậm
 
Hôm qua ngày thầy thuốc, trong nhóm chơi cùng, có 1 thằng làm bác sỹ, hàng năm cứ dịp này, cả bọn lại tranh thủ về HN mời nó đi ăn nhậu, say bét tè lè nhè.
Thằng bạn làm Bác sỹ nội trú của A9 Bạch Mai (Khoa Hồi sức cấp cứu), nơi mà ca bệnh chuyển vào, tỷ lệ sống thông thường là 50/50
Thằng này ngày xưa học lớp chuyên Sinh bên cạnh lớp Hoá của mình, thi giải Nhất quốc gia, tuyển thẳng vào Y Hà Nội, nghe đâu sau 7 năm rèn bằng Giỏi, nó thi đỗ vào Bác sỹ nội trú (nơi mà mỗi sinh viên Y Hà Nội xuất sắc chỉ được thi duy nhất 1 lần trong đời), cái này chắc ai trong ngành sẽ hiểu. Giờ nó đang vừa làm vừa nghiên cứu lên Tiến sỹ.
Làm việc ở Khoa Hồi sức cấp cứu Bạch Mai nó là kinh mẹ khủng nhất của các khoa, căng thẳng, bệnh nhân đông, toàn ca khó. Nó bảo cũng vì thế mà tay nghề ngày càng nâng cao. Bác sỹ Việt Nam ta nhìn chung là như vậy, số lượng ca bệnh nhiều nên va chạm nhiều => tay nghề giỏi.
Nó bảo ngành Y, sau 40, có khi 50 thì mới giàu được, giờ thì hẵng yêu nghề cái đã.
Mình bảo: lúc mày 50 lên quản lý, khéo lại đi tù vì đấu thầu vật tư....khà khà.
Thế là để chia buồn với thằng bạn, anh em rủ nhau đi karaoke tay vịn.
M học CSP à, K mấy
 
Tao mà có con tao cũng hướng nó học y, nhưng phải có đức.
nếu tau là mài, tau sẽ không nói câu đó. Bởi vì tau học y, nếu con cháu sau này muốn tau mới cho. Còn hướng thì dẹp. Ngành y ở đất nước này bị rẻ rúng đến cùng cực. Cơ sở vật chất thì tồi tàn. Cái toilet của một trung tâm y tế cấp tỉnh mà như tầng 18 ở đầm sen.
 
Thầy Hinh là pgđ chú ạ!
Đợt Hiệu trưởng YHN thầy vướng vào vụ lùm xùm to ghê
Các thầy chỉ nên hành-nghề-Y thôi; đừng bắt các thầy làm nhà-quản-lý. Trí thức làm sao quen được với các trò mưu hèn kế bẩn, nhất là lại trong môi trường nhập nhèm ở cái nước Đại-Ngu.
 
https://www.facebook.com/canhduong.tran.54
Hơn chục năm trước đưa vợ đi khám ông anh, ngồi ngoài chờ, ông anh đéo nhớ mặt vợ mình mắng xa xả như tát nước vào mặt.
Bực mình đến hôm lâm-bồn bắt ông ấy phải trực tiếp đỡ đẻ.
Miền Bắc chuyển nồm, thời tiết thì oi mà độ ẩm lại cao, trong người bí bách, hai chân chảy mồ hôi ướt sũng, chắc lại vì cái bệnh cường giao cảm nó hành, khó ngủ quá thôi lại ngoi lên hầu chuyện chú và mấy anh em vài mẩu chuyện vặt vãnh chẳng đầu chẳng cuối:

- "Thầy" Cường, tên thật là Trần Danh Cường nổi tiếng khắp Việt Nam và thậm chí là cả nước Pháp xa xôi, tên facebook lại là: "Canh Duong Tran". Ai tinh ý thì sẽ nhận ra ngay ngụ ý của thầy là Canh-Giường-Trần, nhằm ám chỉ duyên số cuộc đời với chuyên ngành Sản-Phụ Khoa, suốt ngày canh-giường bà đẻ.

- Gần 10 năm liên tiếp nhận danh hiệu "Giảng Viên Của Năm" do sinh viên tự tay bầu chọn, chắc đời giảng viên cũng chỉ đến-thế-là-cùng. Gương mặt khù-khoằm là thế nhưng nói chuyện với sinh viên, lúc nào cũng tớ với bạn, chắc tại vì tạo ra không khí thân thiện thế, nên nhiều khi sinh viên có đưa ra những câu hỏi khá là ngây-ther làm thầy lại rít lên cho vài chập. Mà thôi cũng chẳng sao, vì thi Sản mà gặp thầy Cường thì là một hồng ân, chắc sinh viên Y không ai lại không sướng rơn lên mỗi khi nghe câu nói: "Đèo mẹ, điểm là của nhà nước, tao tiếc làm gì.". Yêu và thương sinh viên lắm lắm.

- "Thầy" Cường là người tình cảm, sâu lặng, có trước có sau. Sở dĩ nói vậy không phải vì mỗi lần nhắc đến mẹ già ở quê là thầy lại rơm rớm nước mắt, cũng chẳng phải vì thầy từ-chối phong bao lì xì của bệnh nhân. Nếu ai đi đám tang một bác sỹ trẻ gần đây mới thấy, mặc dù mới trải qua cơn bạo bệnh, đi lại còn khó khăn (nếu không nói là lết từng bước một), nhưng thầy cũng đưa chồng-của-học-trò-mình đến tận mét đất cuối cùng, giữa trưa nắng hè, trong khi cơ quan nơi anh bác sỹ kia công tác thì lại đéo-thấy-một-bóng-người vì ai cũng sợ đám tang chết trẻ. Ân với nghĩa như thế, giữa con người với nhau, giữa đồng nghiệp với nhau, thực sự là đáng quý.

- Nhiệm kỳ của thầy bên Sản-C cũng sắp xong, mọi người đồn thầy không làm tiếp. Thì cũng đúng thôi, thuần-chuyên-môn như vậy, đấu đá làm gì và làm sao mà đấu nổi với ĐỜI. Thầy về bên Đại Học Y có ông-bạn Lân Hiếu mở hẳn một khoa chờ đón thầy. Mà liệt kê chi tiết ra, bên ngành Sản này không biết có phải động đến món kia nhiều quá không, mà xem ra lãnh đạo các khoá về sau cuối, gia đình, con cái ít có ai được xem là TRÒN-TRỊA.

- Nhiều anh em chưa hình dung nổi, thế nào là thuần-chuyên-môn, thế nào là "cứng" trong công tác quản lý. Thì có một lần thầy được mời vào trong tít tắp mấy tỉnh phía Nam, dự vài ba cái hội nghị hội thảo này nọ nọ chai, cũng hoành tráng lắm, nhưng mục đích chủ yếu là giới thiệu và bán máy siêu âm. Đến đoạn cuối các lãnh đạo bệnh viện nhỏ-lẻ ngỏ ý hỏi thầy có nên đầu tư cho y tế cơ sở hay không, thầy nói toẹt câu: "đắt bỏ mẹ, tiền làm đầy việc khác". Đấy, thuần-chuyên-môn là thế đấy, hướng-tới-người-bệnh là thế đấy, chứ ai cấm thầy khen bồi vài ba câu, ký vài ba cái hợp đồng, đút túi ngay vài đồng đâu.

- Căn nhà ở phố Tôn Thất Thiệp, năm ngoái năm nay sửa sang lại không biết đã tiện-thể sang tên đổi chủ chưa, chứ trước dịch thì chính thức vẫn là đi thuê. Một giám đốc bệnh viện cấp trung ương, một trưởng bộ môn của trường đại học lâu đời nhất Đông Dương (không nói nhầm đâu, nhất Đông Dương đấy), một cây đa cây đề trong ngành Y khoa, nhưng vẫn chọn ở nhà thuê, vẫn tự nấu nướng, trong nhà vẫn có cây kim sợi chỉ (thi thoảng vẫn khâu vội chỉ màu cam cho cái áo polo lacoste màu hường), rồi đêm đêm khó ngủ lại bất thình lình 2h sáng lang thang mò lên bệnh viện "chơi" với bệnh nhân. Kể cũng tài!

Nói về PGS.TS Trần Danh Cường, thì bao nhiêu cũng không hết, nhưng một câu thôi cũng là quá đủ: "kính trọng".
 

Có thể bạn quan tâm

Top