Bác sỹ nội trú toàn cao thủ ngành y

Miền Bắc chuyển nồm, thời tiết thì oi mà độ ẩm lại cao, trong người bí bách, hai chân chảy mồ hôi ướt sũng, chắc lại vì cái bệnh cường giao cảm nó hành, khó ngủ quá thôi lại ngoi lên hầu chuyện chú và mấy anh em vài mẩu chuyện vặt vãnh chẳng đầu chẳng cuối:

- "Thầy" Cường, tên thật là Trần Danh Cường nổi tiếng khắp Việt Nam và thậm chí là cả nước Pháp xa xôi, tên facebook lại là: "Canh Duong Tran". Ai tinh ý thì sẽ nhận ra ngay ngụ ý của thầy là Canh-Giường-Trần, nhằm ám chỉ duyên số cuộc đời với chuyên ngành Sản-Phụ Khoa, suốt ngày canh-giường bà đẻ.

- Gần 10 năm liên tiếp nhận danh hiệu "Giảng Viên Của Năm" do sinh viên tự tay bầu chọn, chắc đời giảng viên cũng chỉ đến-thế-là-cùng. Gương mặt khù-khoằm là thế nhưng nói chuyện với sinh viên, lúc nào cũng tớ với bạn, chắc tại vì tạo ra không khí thân thiện thế, nên nhiều khi sinh viên có đưa ra những câu hỏi khá là ngây-ther làm thầy lại rít lên cho vài chập. Mà thôi cũng chẳng sao, vì thi Sản mà gặp thầy Cường thì là một hồng ân, chắc sinh viên Y không ai lại không sướng rơn lên mỗi khi nghe câu nói: "Đèo mẹ, điểm là của nhà nước, tao tiếc làm gì.". Yêu và thương sinh viên lắm lắm.

- "Thầy" Cường là người tình cảm, sâu lặng, có trước có sau. Sở dĩ nói vậy không phải vì mỗi lần nhắc đến mẹ già ở quê là thầy lại rơm rớm nước mắt, cũng chẳng phải vì thầy từ-chối phong bao lì xì của bệnh nhân. Nếu ai đi đám tang một bác sỹ trẻ gần đây mới thấy, mặc dù mới trải qua cơn bạo bệnh, đi lại còn khó khăn (nếu không nói là lết từng bước một), nhưng thầy cũng đưa chồng-của-học-trò-mình đến tận mét đất cuối cùng, giữa trưa nắng hè, trong khi cơ quan nơi anh bác sỹ kia công tác thì lại đéo-thấy-một-bóng-người vì ai cũng sợ đám tang chết trẻ. Ân với nghĩa như thế, giữa con người với nhau, giữa đồng nghiệp với nhau, thực sự là đáng quý.

- Nhiệm kỳ của thầy bên Sản-C cũng sắp xong, mọi người đồn thầy không làm tiếp. Thì cũng đúng thôi, thuần-chuyên-môn như vậy, đấu đá làm gì và làm sao mà đấu nổi với ĐỜI. Thầy về bên Đại Học Y có ông-bạn Lân Hiếu mở hẳn một khoa chờ đón thầy. Mà liệt kê chi tiết ra, bên ngành Sản này không biết có phải động đến món kia nhiều quá không, mà xem ra lãnh đạo các khoá về sau cuối, gia đình, con cái ít có ai được xem là TRÒN-TRỊA.

- Nhiều anh em chưa hình dung nổi, thế nào là thuần-chuyên-môn, thế nào là "cứng" trong công tác quản lý. Thì có một lần thầy được mời vào trong tít tắp mấy tỉnh phía Nam, dự vài ba cái hội nghị hội thảo này nọ nọ chai, cũng hoành tráng lắm, nhưng mục đích chủ yếu là giới thiệu và bán máy siêu âm. Đến đoạn cuối các lãnh đạo bệnh viện nhỏ-lẻ ngỏ ý hỏi thầy có nên đầu tư cho y tế cơ sở hay không, thầy nói toẹt câu: "đắt bỏ mẹ, tiền làm đầy việc khác". Đấy, thuần-chuyên-môn là thế đấy, hướng-tới-người-bệnh là thế đấy, chứ ai cấm thầy khen bồi vài ba câu, ký vài ba cái hợp đồng, đút túi ngay vài đồng đâu.

- Căn nhà ở phố Tôn Thất Thiệp, năm ngoái năm nay sửa sang lại không biết đã tiện-thể sang tên đổi chủ chưa, chứ trước dịch thì chính thức vẫn là đi thuê. Một giám đốc bệnh viện cấp trung ương, một trưởng bộ môn của trường đại học lâu đời nhất Đông Dương (không nói nhầm đâu, nhất Đông Dương đấy), một cây đa cây đề trong ngành Y khoa, nhưng vẫn chọn ở nhà thuê, vẫn tự nấu nướng, trong nhà vẫn có cây kim sợi chỉ (thi thoảng vẫn khâu vội chỉ màu cam cho cái áo polo lacoste màu hường), rồi đêm đêm khó ngủ lại bất thình lình 2h sáng lang thang mò lên bệnh viện "chơi" với bệnh nhân. Kể cũng tài!

Nói về PGS.TS Trần Danh Cường, thì bao nhiêu cũng không hết, nhưng một câu thôi cũng là quá đủ: "kính trọng".
Anh Cường được SV yêu quý. Tất nhiên có nhiều mặt không ổn, nhưng tao vẫn quý và kính trọng anh, vì là người chuyên môn giỏi ở miền Bắc, và tình cảm thật sự.
Chuyện đưa tang kia thì dễ hiểu thôi. Người mất là con rể của ông anh chơi thân. Hai bác thân nhau từ thưở hàn vi, cùng là NT Sản cả.
Nhiệm kỳ thì bài này xàm. Anh Cường không đủ tuổi để làm thêm nhiệm kỳ nữa, chứ không phải là không muốn làm tiếp. Còn khoa bên viện ĐHY thì anh Cường cũng sắp xếp để đàn em thân làm rồi còn gì :) Anh vẫn là trưởng khoa bên viện C, rước thêm chức trưởng khoa nữa làm gì cho đau đầu.
Cái nhà Tôn Thất Thiệp là nhà mới mua, trước phòng khám thuê chỗ khác. Chuyện vì sao mua nhà thì...không tiện nói trên này. Cái này cũng là một điểm chưa được của anh.
 
Thế có ai biết viện mắt tw k. Khám tao sai vcc. Tao tự học mót còn khám dc
Xưa lúc tao mới bị xoang gây nhức mắt. Đau mắt thì đi viện mắt tw thôi. Khám 2 lần bị phán glocom có thể gây mù. Uống hết thuốc lần 2 vẫn đéo đỡ thế là quay về 103, gặp đúng bs có exp, bắt đúng bệnh dùng thuốc đỡ luôn :)))
 
Hôm qua ngày thầy thuốc, trong nhóm chơi cùng, có 1 thằng làm bác sỹ, hàng năm cứ dịp này, cả bọn lại tranh thủ về HN mời nó đi ăn nhậu, say bét tè lè nhè.
Thằng bạn làm Bác sỹ nội trú của A9 Bạch Mai (Khoa Hồi sức cấp cứu), nơi mà ca bệnh chuyển vào, tỷ lệ sống thông thường là 50/50
Thằng này ngày xưa học lớp chuyên Sinh bên cạnh lớp Hoá của mình, thi giải Nhất quốc gia, tuyển thẳng vào Y Hà Nội, nghe đâu sau 7 năm rèn bằng Giỏi, nó thi đỗ vào Bác sỹ nội trú (nơi mà mỗi sinh viên Y Hà Nội xuất sắc chỉ được thi duy nhất 1 lần trong đời), cái này chắc ai trong ngành sẽ hiểu. Giờ nó đang vừa làm vừa nghiên cứu lên Tiến sỹ.
Làm việc ở Khoa Hồi sức cấp cứu Bạch Mai nó là kinh mẹ khủng nhất của các khoa, căng thẳng, bệnh nhân đông, toàn ca khó. Nó bảo cũng vì thế mà tay nghề ngày càng nâng cao. Bác sỹ Việt Nam ta nhìn chung là như vậy, số lượng ca bệnh nhiều nên va chạm nhiều => tay nghề giỏi.
Nó bảo ngành Y, sau 40, có khi 50 thì mới giàu được, giờ thì hẵng yêu nghề cái đã.
Mình bảo: lúc mày 50 lên quản lý, khéo lại đi tù vì đấu thầu vật tư....khà khà.
Thế là để chia buồn với thằng bạn, anh em rủ nhau đi karaoke tay vịn.
Bác sỹ luôn là nghề danh giá nhất, cứ giỏi chuyên môn thì đéo bh lo thiếu tiền, trừ khi là muốn có thêm quyền + rất nhiều tiền nên mới đấu đá lên cấp quản lý và rồi chết thảm như Tuấn tim thôi
 
bác sĩ bây rờ ló ác còn hơn cả bọn thổ phỉ.
tao lói thật, thực chạng đáng buồn ló nà như vậy.
 
Anh Cường được SV yêu quý. Tất nhiên có nhiều mặt không ổn, nhưng tao vẫn quý và kính trọng anh, vì là người chuyên môn giỏi ở miền Bắc, và tình cảm thật sự.
Chuyện đưa tang kia thì dễ hiểu thôi. Người mất là con rể của ông anh chơi thân. Hai bác thân nhau từ thưở hàn vi, cùng là NT Sản cả.
Nhiệm kỳ thì bài này xàm. Anh Cường không đủ tuổi để làm thêm nhiệm kỳ nữa, chứ không phải là không muốn làm tiếp. Còn khoa bên viện ĐHY thì anh Cường cũng sắp xếp để đàn em thân làm rồi còn gì :) Anh vẫn là trưởng khoa bên viện C, rước thêm chức trưởng khoa nữa làm gì cho đau đầu.
Cái nhà Tôn Thất Thiệp là nhà mới mua, trước phòng khám thuê chỗ khác. Chuyện vì sao mua nhà thì...không tiện nói trên này. Cái này cũng là một điểm chưa được của anh.
Tên diễn đàn này là xamvn, nên thi thoảng vài bình luận xàm-xàm, âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cũng thông tin lại cho bạn được rõ ràng vài nội dung mà mình đã đề cập đến, như sau:

- Về ý "không làm tiếp", ý mình là thầy có thể sớm thôi cả chức trưởng khoa sản bệnh lý, lui về làm cố vấn, để cho lớp sau còn phát triển, Minh "nhí" đệ cứng của thầy cũng có vẻ cứng cáp dần đều rồi. Còn vấn đề làm giám đốc, thì ai cũng rõ như ban ngày thầy sẽ thôi, một phần vì tuổi tác, một phần là viện Sản-C mấy năm nay cũng nhận ra thầy không-hợp làm công tác quản lý. Thầy xuống cũng là một cái kết đẹp cho cả thầy cả nhân viên.

- Về ý "bên viện Đại Học Y", phải nói địa lý BVĐHYHN quá trung tâm, quá chật hẹp, cho nên không thể nào vẽ được diện tích để xây dựng khoa Sản riêng và khoa Nhi riêng, đành ghép hai khoa lại với nhau. Mà như chúng ta đều biết, một chuồng không thể chứa chung hai hổ, thầy Cường và cô T đều là những cá nhân rất xuất sắc, đi kèm với đó là những cái-tôi-chuyên-môn rất mạnh mẽ, nó có thể gây ảnh hưởng (nếu không nói đôi khi là gây khó chịu) cho người đồng-cấp. Chẳng thế mà mỗi cái hội chứng suy hô hấp sơ sinh, hết bên Sản đẩy cho bên Nhi, hết bên Nhi lại đẩy cho bên Sản, bao năm có ai nhịn ai đâu. Thôi thì thầy lui hẳn, hay cho đệ thầy vào còn thầy lùi lại cố vấn, thì cũng gọi là ĐƯỢC.

- Chuyện nhà cửa của thầy, mình công nhận mình không rõ, vì cũng chẳng bao giờ đi lại chốn ấy, nhưng mà trông thế cái phố TTT, đếm vội cũng 3-4 lãnh đạo viện/bệnh viện tuyến trung ương đang cư trú tại đấy đấy.
 
Tao học y đâu có cái lol gì đâu cũng như ngành khác thôi chúng mày đừng thần thánh cái danh xưng ấy nó quá
 
Tên diễn đàn này là xamvn, nên thi thoảng vài bình luận xàm-xàm, âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cũng thông tin lại cho bạn được rõ ràng vài nội dung mà mình đã đề cập đến, như sau:

- Về ý "không làm tiếp", ý mình là thầy có thể sớm thôi cả chức trưởng khoa sản bệnh lý, lui về làm cố vấn, để cho lớp sau còn phát triển, Minh "nhí" đệ cứng của thầy cũng có vẻ cứng cáp dần đều rồi. Còn vấn đề làm giám đốc, thì ai cũng rõ như ban ngày thầy sẽ thôi, một phần vì tuổi tác, một phần là viện Sản-C mấy năm nay cũng nhận ra thầy không-hợp làm công tác quản lý. Thầy xuống cũng là một cái kết đẹp cho cả thầy cả nhân viên.

- Về ý "bên viện Đại Học Y", phải nói địa lý BVĐHYHN quá trung tâm, quá chật hẹp, cho nên không thể nào vẽ được diện tích để xây dựng khoa Sản riêng và khoa Nhi riêng, đành ghép hai khoa lại với nhau. Mà như chúng ta đều biết, một chuồng không thể chứa chung hai hổ, thầy Cường và cô T đều là những cá nhân rất xuất sắc, đi kèm với đó là những cái-tôi-chuyên-môn rất mạnh mẽ, nó có thể gây ảnh hưởng (nếu không nói đôi khi là gây khó chịu) cho người đồng-cấp. Chẳng thế mà mỗi cái hội chứng suy hô hấp sơ sinh, hết bên Sản đẩy cho bên Nhi, hết bên Nhi lại đẩy cho bên Sản, bao năm có ai nhịn ai đâu. Thôi thì thầy lui hẳn, hay cho đệ thầy vào còn thầy lùi lại cố vấn, thì cũng gọi là ĐƯỢC.

- Chuyện nhà cửa của thầy, mình công nhận mình không rõ, vì cũng chẳng bao giờ đi lại chốn ấy, nhưng mà trông thế cái phố TTT, đếm vội cũng 3-4 lãnh đạo viện/bệnh viện tuyến trung ương đang cư trú tại đấy đấy.
Khai thật đi m khoá nào
 
bs giờ t thấy toàn kê thuốc đắt cho bệnh nhân, hôm nọ ông cậu từ quê ra khám, ko ra bệnh gì nhưng vẫn kê cho ổng cái đơn thuốc hơn 5 củ, về t xem thì là 1 loại thực phẩm chức năng vô thưởng vô phạt, bố tổ
 
Tên diễn đàn này là xamvn, nên thi thoảng vài bình luận xàm-xàm, âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cũng thông tin lại cho bạn được rõ ràng vài nội dung mà mình đã đề cập đến, như sau:

- Về ý "không làm tiếp", ý mình là thầy có thể sớm thôi cả chức trưởng khoa sản bệnh lý, lui về làm cố vấn, để cho lớp sau còn phát triển, Minh "nhí" đệ cứng của thầy cũng có vẻ cứng cáp dần đều rồi. Còn vấn đề làm giám đốc, thì ai cũng rõ như ban ngày thầy sẽ thôi, một phần vì tuổi tác, một phần là viện Sản-C mấy năm nay cũng nhận ra thầy không-hợp làm công tác quản lý. Thầy xuống cũng là một cái kết đẹp cho cả thầy cả nhân viên.

- Về ý "bên viện Đại Học Y", phải nói địa lý BVĐHYHN quá trung tâm, quá chật hẹp, cho nên không thể nào vẽ được diện tích để xây dựng khoa Sản riêng và khoa Nhi riêng, đành ghép hai khoa lại với nhau. Mà như chúng ta đều biết, một chuồng không thể chứa chung hai hổ, thầy Cường và cô T đều là những cá nhân rất xuất sắc, đi kèm với đó là những cái-tôi-chuyên-môn rất mạnh mẽ, nó có thể gây ảnh hưởng (nếu không nói đôi khi là gây khó chịu) cho người đồng-cấp. Chẳng thế mà mỗi cái hội chứng suy hô hấp sơ sinh, hết bên Sản đẩy cho bên Nhi, hết bên Nhi lại đẩy cho bên Sản, bao năm có ai nhịn ai đâu. Thôi thì thầy lui hẳn, hay cho đệ thầy vào còn thầy lùi lại cố vấn, thì cũng gọi là ĐƯỢC.

- Chuyện nhà cửa của thầy, mình công nhận mình không rõ, vì cũng chẳng bao giờ đi lại chốn ấy, nhưng mà trông thế cái phố TTT, đếm vội cũng 3-4 lãnh đạo viện/bệnh viện tuyến trung ương đang cư trú tại đấy đấy.
Bên BVĐHYHN có khoa Sản Nhi riêng à m?
 
- "Thầy" Cường là người tình cảm, sâu lặng, có trước có sau. Sở dĩ nói vậy không phải vì mỗi lần nhắc đến mẹ già ở quê là thầy lại rơm rớm nước mắt, cũng chẳng phải vì thầy từ-chối phong bao lì xì của bệnh nhân. Nếu ai đi đám tang một bác sỹ trẻ gần đây mới thấy, mặc dù mới trải qua cơn bạo bệnh, đi lại còn khó khăn (nếu không nói là lết từng bước một), nhưng thầy cũng đưa chồng-của-học-trò-mình đến tận mét đất cuối cùng, giữa trưa nắng hè, trong khi cơ quan nơi anh bác sỹ kia công tác thì lại đéo-thấy-một-bóng-người vì ai cũng sợ đám tang chết trẻ. Ân với nghĩa như thế, giữa con người với nhau, giữa đồng nghiệp với nhau, thực sự là đáng quý.
Đoạn này nói tới anh Minh bác sĩ Răng hàm mặt đúng không, khổ thân đang trẻ khỏe thì đột tử :( mà vợ thì cũng bị K giai đoạn cuối rồi. T có đứa cháu đi theo học anh Minh, nó bảo hụt hẫng lắm
 
Miền Bắc chuyển nồm, thời tiết thì oi mà độ ẩm lại cao, trong người bí bách, hai chân chảy mồ hôi ướt sũng, chắc lại vì cái bệnh cường giao cảm nó hành, khó ngủ quá thôi lại ngoi lên hầu chuyện chú và mấy anh em vài mẩu chuyện vặt vãnh chẳng đầu chẳng cuối:

- "Thầy" Cường, tên thật là Trần Danh Cường nổi tiếng khắp Việt Nam và thậm chí là cả nước Pháp xa xôi, tên facebook lại là: "Canh Duong Tran". Ai tinh ý thì sẽ nhận ra ngay ngụ ý của thầy là Canh-Giường-Trần, nhằm ám chỉ duyên số cuộc đời với chuyên ngành Sản-Phụ Khoa, suốt ngày canh-giường bà đẻ.

- Gần 10 năm liên tiếp nhận danh hiệu "Giảng Viên Của Năm" do sinh viên tự tay bầu chọn, chắc đời giảng viên cũng chỉ đến-thế-là-cùng. Gương mặt khù-khoằm là thế nhưng nói chuyện với sinh viên, lúc nào cũng tớ với bạn, chắc tại vì tạo ra không khí thân thiện thế, nên nhiều khi sinh viên có đưa ra những câu hỏi khá là ngây-ther làm thầy lại rít lên cho vài chập. Mà thôi cũng chẳng sao, vì thi Sản mà gặp thầy Cường thì là một hồng ân, chắc sinh viên Y không ai lại không sướng rơn lên mỗi khi nghe câu nói: "Đèo mẹ, điểm là của nhà nước, tao tiếc làm gì.". Yêu và thương sinh viên lắm lắm.

- "Thầy" Cường là người tình cảm, sâu lặng, có trước có sau. Sở dĩ nói vậy không phải vì mỗi lần nhắc đến mẹ già ở quê là thầy lại rơm rớm nước mắt, cũng chẳng phải vì thầy từ-chối phong bao lì xì của bệnh nhân. Nếu ai đi đám tang một bác sỹ trẻ gần đây mới thấy, mặc dù mới trải qua cơn bạo bệnh, đi lại còn khó khăn (nếu không nói là lết từng bước một), nhưng thầy cũng đưa chồng-của-học-trò-mình đến tận mét đất cuối cùng, giữa trưa nắng hè, trong khi cơ quan nơi anh bác sỹ kia công tác thì lại đéo-thấy-một-bóng-người vì ai cũng sợ đám tang chết trẻ. Ân với nghĩa như thế, giữa con người với nhau, giữa đồng nghiệp với nhau, thực sự là đáng quý.

- Nhiệm kỳ của thầy bên Sản-C cũng sắp xong, mọi người đồn thầy không làm tiếp. Thì cũng đúng thôi, thuần-chuyên-môn như vậy, đấu đá làm gì và làm sao mà đấu nổi với ĐỜI. Thầy về bên Đại Học Y có ông-bạn Lân Hiếu mở hẳn một khoa chờ đón thầy. Mà liệt kê chi tiết ra, bên ngành Sản này không biết có phải động đến món kia nhiều quá không, mà xem ra lãnh đạo các khoá về sau cuối, gia đình, con cái ít có ai được xem là TRÒN-TRỊA.

- Nhiều anh em chưa hình dung nổi, thế nào là thuần-chuyên-môn, thế nào là "cứng" trong công tác quản lý. Thì có một lần thầy được mời vào trong tít tắp mấy tỉnh phía Nam, dự vài ba cái hội nghị hội thảo này nọ nọ chai, cũng hoành tráng lắm, nhưng mục đích chủ yếu là giới thiệu và bán máy siêu âm. Đến đoạn cuối các lãnh đạo bệnh viện nhỏ-lẻ ngỏ ý hỏi thầy có nên đầu tư cho y tế cơ sở hay không, thầy nói toẹt câu: "đắt bỏ mẹ, tiền làm đầy việc khác". Đấy, thuần-chuyên-môn là thế đấy, hướng-tới-người-bệnh là thế đấy, chứ ai cấm thầy khen bồi vài ba câu, ký vài ba cái hợp đồng, đút túi ngay vài đồng đâu.

- Căn nhà ở phố Tôn Thất Thiệp, năm ngoái năm nay sửa sang lại không biết đã tiện-thể sang tên đổi chủ chưa, chứ trước dịch thì chính thức vẫn là đi thuê. Một giám đốc bệnh viện cấp trung ương, một trưởng bộ môn của trường đại học lâu đời nhất Đông Dương (không nói nhầm đâu, nhất Đông Dương đấy), một cây đa cây đề trong ngành Y khoa, nhưng vẫn chọn ở nhà thuê, vẫn tự nấu nướng, trong nhà vẫn có cây kim sợi chỉ (thi thoảng vẫn khâu vội chỉ màu cam cho cái áo polo lacoste màu hường), rồi đêm đêm khó ngủ lại bất thình lình 2h sáng lang thang mò lên bệnh viện "chơi" với bệnh nhân. Kể cũng tài!

Nói về PGS.TS Trần Danh Cường, thì bao nhiêu cũng không hết, nhưng một câu thôi cũng là quá đủ: "kính trọng".
Thật chứ mày hiểu được lão anh (xã hội) tao đến mức này thì khác đéo gì Bá Nha với Tử Kỳ. Tao có nhiều hơn dăm bảy năm lên lên cái chỗ nhà thuê; nhìn thấy lão anh sinh hoạt trong cái phòng đéo biết gọi nó là phòng ngủ hay phòng làm việc hay phòng khách hay phòng đa chức năng nhưng rõ là ĐÉO có bàn tay phụ nữ dù rất gọn vì ... tối giản đến mức bọn Nhật có khi cũng chỉ đến mức đấy là cùng; thương nhưng cũng đéo biết nói với lão anh thế nào vì mình biết đéo gì mà nói, tính mình thì lại đéo quen nói đãi-bôi.
Mày nhắc đến Nguyễn Lân Hiếu, thằng này (tao nó cùng khóa Thực nghiệm chỗ thầy Đại) lúc nào cũng gọi lão anh Cường "sản" bằng 1 từ Mentor; nó kể cũng tài hoa nghề tim mạch đấy, nhưng lại lan man sang cái trò nghị-dân phù phiếm; đéo hiểu sao tao cứ có linh cảm nó sẽ gặp chuyện đéo lành với cái chỗ Bình Dương.
Triệu likes, dù chắc mày cũng đéo thích.
Quên, check inbox đi.
 
Sửa lần cuối:
bs giờ t thấy toàn kê thuốc đắt cho bệnh nhân, hôm nọ ông cậu từ quê ra khám, ko ra bệnh gì nhưng vẫn kê cho ổng cái đơn thuốc hơn 5 củ, về t xem thì là 1 loại thực phẩm chức năng vô thưởng vô phạt, bố tổ
Thuốc ngoại khác thuốc nội mày ơi. Chênh ít nhất 4 lần đấu
 
Tên diễn đàn này là xamvn, nên thi thoảng vài bình luận xàm-xàm, âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, cũng thông tin lại cho bạn được rõ ràng vài nội dung mà mình đã đề cập đến, như sau:

- Về ý "không làm tiếp", ý mình là thầy có thể sớm thôi cả chức trưởng khoa sản bệnh lý, lui về làm cố vấn, để cho lớp sau còn phát triển, Minh "nhí" đệ cứng của thầy cũng có vẻ cứng cáp dần đều rồi. Còn vấn đề làm giám đốc, thì ai cũng rõ như ban ngày thầy sẽ thôi, một phần vì tuổi tác, một phần là viện Sản-C mấy năm nay cũng nhận ra thầy không-hợp làm công tác quản lý. Thầy xuống cũng là một cái kết đẹp cho cả thầy cả nhân viên.

- Về ý "bên viện Đại Học Y", phải nói địa lý BVĐHYHN quá trung tâm, quá chật hẹp, cho nên không thể nào vẽ được diện tích để xây dựng khoa Sản riêng và khoa Nhi riêng, đành ghép hai khoa lại với nhau. Mà như chúng ta đều biết, một chuồng không thể chứa chung hai hổ, thầy Cường và cô T đều là những cá nhân rất xuất sắc, đi kèm với đó là những cái-tôi-chuyên-môn rất mạnh mẽ, nó có thể gây ảnh hưởng (nếu không nói đôi khi là gây khó chịu) cho người đồng-cấp. Chẳng thế mà mỗi cái hội chứng suy hô hấp sơ sinh, hết bên Sản đẩy cho bên Nhi, hết bên Nhi lại đẩy cho bên Sản, bao năm có ai nhịn ai đâu. Thôi thì thầy lui hẳn, hay cho đệ thầy vào còn thầy lùi lại cố vấn, thì cũng gọi là ĐƯỢC.

- Chuyện nhà cửa của thầy, mình công nhận mình không rõ, vì cũng chẳng bao giờ đi lại chốn ấy, nhưng mà trông thế cái phố TTT, đếm vội cũng 3-4 lãnh đạo viện/bệnh viện tuyến trung ương đang cư trú tại đấy đấy.
Cái chức trưởng khoa Sản bệnh thì cũng chả ngon lành gì lắm :) Minh nhí thì còn lâu mới đến lượt. Về chuyên môn thì còn kém, về chức vụ thì còn chưa được phó khoa. Trên Minh nhí còn nhiều cao thủ lắm. Chẳng qua phải xem ai sẽ lên GĐ thay anh Cường thôi.
Bên ĐHYHN thì bao năm mới tách được Sản Nhi ra. Mới nên tất nhiên phải xem lượng BN thôi. Đông thì kiểu gì chả tách tiếp :) Vụ suy hô hấp kia thì tao thấy hơi lạ, vì nó hoàn toàn là của Nhi. Bên Sản HN vẫn chuyển sang Nhi TƯ đều đấy thôi, ai cự gì đâu. Vấn đề căn bản là đàn em của anh lên là hợp lý rồi. Anh thêm việc thì đau đầu, mà chả để làm gì. Anh tuần về đó 1 buổi khám là đủ.
Thật chứ mày hiểu được lão anh (xã hội) tao đến mức này thì khác đéo gì Bá Nha với Tử Kỳ. Tao có nhiều hơn dăm bảy năm lên lên cái chỗ nhà thuê; nhìn thấy lão anh sinh hoạt trong cái phòng đéo biết gọi nó là phòng ngủ hay phòng làm việc hay phòng khách hay phòng đa chức năng nhưng rõ là ĐÉO có bàn tay phụ nữ dù rất gọn vì ... tối giản đến mức bọn Nhật có khi cũng chỉ đến mức đấy là cùng; thương nhưng cũng đéo biết nói với lão anh thế nào vì mình biết đéo gì mà nói, tính mình thì lại đéo quen nói đãi-bôi.
Mày nhắc đến Nguyễn Lân Hiếu, thằng này (tao nó cùng khóa Thực nghiệm chỗ thầy Đại) lúc nào cũng gọi lão anh Cường "sản" bằng 1 từ Mentor; nó kể cũng tài hoa nghề tim mạch đấy, nhưng lại lan man sang cái trò nghị-dân phù phiếm; đéo hiểu sao tao cứ có linh cảm nó sẽ gặp chuyện đéo lành với cái chỗ Bình Dương.
Triệu likes, dù chắc mày cũng đéo thích.
Quên, check inbox đi.
Chỗ anh Cường chính ra còn tinh tươm, chỗ chú Quyết mới gọi là chật hẹp :) 2 người đều dân dã cả.
Anh Hiếu là người có tâm thật sự. Cái BV Bình Dương thì chắc méo sao, vì chỉ làm quản lý chuyên môn chứ không dính đến mua bán máy móc thì phải :)
 

Có thể bạn quan tâm

Top