Sucker-kun
Tôi là Thằng mặt lồn
Anh Cường được SV yêu quý. Tất nhiên có nhiều mặt không ổn, nhưng tao vẫn quý và kính trọng anh, vì là người chuyên môn giỏi ở miền Bắc, và tình cảm thật sự.Miền Bắc chuyển nồm, thời tiết thì oi mà độ ẩm lại cao, trong người bí bách, hai chân chảy mồ hôi ướt sũng, chắc lại vì cái bệnh cường giao cảm nó hành, khó ngủ quá thôi lại ngoi lên hầu chuyện chú và mấy anh em vài mẩu chuyện vặt vãnh chẳng đầu chẳng cuối:
- "Thầy" Cường, tên thật là Trần Danh Cường nổi tiếng khắp Việt Nam và thậm chí là cả nước Pháp xa xôi, tên facebook lại là: "Canh Duong Tran". Ai tinh ý thì sẽ nhận ra ngay ngụ ý của thầy là Canh-Giường-Trần, nhằm ám chỉ duyên số cuộc đời với chuyên ngành Sản-Phụ Khoa, suốt ngày canh-giường bà đẻ.
- Gần 10 năm liên tiếp nhận danh hiệu "Giảng Viên Của Năm" do sinh viên tự tay bầu chọn, chắc đời giảng viên cũng chỉ đến-thế-là-cùng. Gương mặt khù-khoằm là thế nhưng nói chuyện với sinh viên, lúc nào cũng tớ với bạn, chắc tại vì tạo ra không khí thân thiện thế, nên nhiều khi sinh viên có đưa ra những câu hỏi khá là ngây-ther làm thầy lại rít lên cho vài chập. Mà thôi cũng chẳng sao, vì thi Sản mà gặp thầy Cường thì là một hồng ân, chắc sinh viên Y không ai lại không sướng rơn lên mỗi khi nghe câu nói: "Đèo mẹ, điểm là của nhà nước, tao tiếc làm gì.". Yêu và thương sinh viên lắm lắm.
- "Thầy" Cường là người tình cảm, sâu lặng, có trước có sau. Sở dĩ nói vậy không phải vì mỗi lần nhắc đến mẹ già ở quê là thầy lại rơm rớm nước mắt, cũng chẳng phải vì thầy từ-chối phong bao lì xì của bệnh nhân. Nếu ai đi đám tang một bác sỹ trẻ gần đây mới thấy, mặc dù mới trải qua cơn bạo bệnh, đi lại còn khó khăn (nếu không nói là lết từng bước một), nhưng thầy cũng đưa chồng-của-học-trò-mình đến tận mét đất cuối cùng, giữa trưa nắng hè, trong khi cơ quan nơi anh bác sỹ kia công tác thì lại đéo-thấy-một-bóng-người vì ai cũng sợ đám tang chết trẻ. Ân với nghĩa như thế, giữa con người với nhau, giữa đồng nghiệp với nhau, thực sự là đáng quý.
- Nhiệm kỳ của thầy bên Sản-C cũng sắp xong, mọi người đồn thầy không làm tiếp. Thì cũng đúng thôi, thuần-chuyên-môn như vậy, đấu đá làm gì và làm sao mà đấu nổi với ĐỜI. Thầy về bên Đại Học Y có ông-bạn Lân Hiếu mở hẳn một khoa chờ đón thầy. Mà liệt kê chi tiết ra, bên ngành Sản này không biết có phải động đến món kia nhiều quá không, mà xem ra lãnh đạo các khoá về sau cuối, gia đình, con cái ít có ai được xem là TRÒN-TRỊA.
- Nhiều anh em chưa hình dung nổi, thế nào là thuần-chuyên-môn, thế nào là "cứng" trong công tác quản lý. Thì có một lần thầy được mời vào trong tít tắp mấy tỉnh phía Nam, dự vài ba cái hội nghị hội thảo này nọ nọ chai, cũng hoành tráng lắm, nhưng mục đích chủ yếu là giới thiệu và bán máy siêu âm. Đến đoạn cuối các lãnh đạo bệnh viện nhỏ-lẻ ngỏ ý hỏi thầy có nên đầu tư cho y tế cơ sở hay không, thầy nói toẹt câu: "đắt bỏ mẹ, tiền làm đầy việc khác". Đấy, thuần-chuyên-môn là thế đấy, hướng-tới-người-bệnh là thế đấy, chứ ai cấm thầy khen bồi vài ba câu, ký vài ba cái hợp đồng, đút túi ngay vài đồng đâu.
- Căn nhà ở phố Tôn Thất Thiệp, năm ngoái năm nay sửa sang lại không biết đã tiện-thể sang tên đổi chủ chưa, chứ trước dịch thì chính thức vẫn là đi thuê. Một giám đốc bệnh viện cấp trung ương, một trưởng bộ môn của trường đại học lâu đời nhất Đông Dương (không nói nhầm đâu, nhất Đông Dương đấy), một cây đa cây đề trong ngành Y khoa, nhưng vẫn chọn ở nhà thuê, vẫn tự nấu nướng, trong nhà vẫn có cây kim sợi chỉ (thi thoảng vẫn khâu vội chỉ màu cam cho cái áo polo lacoste màu hường), rồi đêm đêm khó ngủ lại bất thình lình 2h sáng lang thang mò lên bệnh viện "chơi" với bệnh nhân. Kể cũng tài!
Nói về PGS.TS Trần Danh Cường, thì bao nhiêu cũng không hết, nhưng một câu thôi cũng là quá đủ: "kính trọng".
Chuyện đưa tang kia thì dễ hiểu thôi. Người mất là con rể của ông anh chơi thân. Hai bác thân nhau từ thưở hàn vi, cùng là NT Sản cả.
Nhiệm kỳ thì bài này xàm. Anh Cường không đủ tuổi để làm thêm nhiệm kỳ nữa, chứ không phải là không muốn làm tiếp. Còn khoa bên viện ĐHY thì anh Cường cũng sắp xếp để đàn em thân làm rồi còn gì

Cái nhà Tôn Thất Thiệp là nhà mới mua, trước phòng khám thuê chỗ khác. Chuyện vì sao mua nhà thì...không tiện nói trên này. Cái này cũng là một điểm chưa được của anh.