Bác sỹ nội trú toàn cao thủ ngành y

Tao chơi thân khoảng 5-6 đứa toàn ts y, bs tim mạch và có cả ông cây kéo hay găng tay vàng gì đó, học cực lắm. Toàn nội trú hết. Nhưng có 1 thằng cũng có tí quan hệ để nhảy vào :)
Bảo kỉ niệm t nhớ nhất là có lần t quen một con bé học dh Y, n học nội trú muốn thì Ielts nhưng nhà nó cũng ko co điều kiện lắm, tiền học cũng tốn. Ngồi nói chuyện xong mình thì kiểu đong đưa, nó cũng kể và bảo em đồng ý đi với anh, nhưng a giúp em tiền thi Ielts của e nhé.
Mả mẹ, lúc ấy méo còn hứng gì ấy :) cho nó tiền thi bảo học cho tốt sau đi làm trả anh sau, thế này a với e k thoải mái, yêu nhau thì làm, xong thành anh em chơi thân với nhau. Giờ nó làm Bạch Mai rồi.
 
Hôm qua ngày thầy thuốc, trong nhóm chơi cùng, có 1 thằng làm bác sỹ, hàng năm cứ dịp này, cả bọn lại tranh thủ về HN mời nó đi ăn nhậu, say bét tè lè nhè.
Thằng bạn làm Bác sỹ nội trú của A9 Bạch Mai (Khoa Hồi sức cấp cứu), nơi mà ca bệnh chuyển vào, tỷ lệ sống thông thường là 50/50
Thằng này ngày xưa học lớp chuyên Sinh bên cạnh lớp Hoá của mình, thi giải Nhất quốc gia, tuyển thẳng vào Y Hà Nội, nghe đâu sau 7 năm rèn bằng Giỏi, nó thi đỗ vào Bác sỹ nội trú (nơi mà mỗi sinh viên Y Hà Nội xuất sắc chỉ được thi duy nhất 1 lần trong đời), cái này chắc ai trong ngành sẽ hiểu. Giờ nó đang vừa làm vừa nghiên cứu lên Tiến sỹ.
Làm việc ở Khoa Hồi sức cấp cứu Bạch Mai nó là kinh mẹ khủng nhất của các khoa, căng thẳng, bệnh nhân đông, toàn ca khó. Nó bảo cũng vì thế mà tay nghề ngày càng nâng cao. Bác sỹ Việt Nam ta nhìn chung là như vậy, số lượng ca bệnh nhiều nên va chạm nhiều => tay nghề giỏi.
Nó bảo ngành Y, sau 40, có khi 50 thì mới giàu được, giờ thì hẵng yêu nghề cái đã.
Mình bảo: lúc mày 50 lên quản lý, khéo lại đi tù vì đấu thầu vật tư....khà khà.
Thế là để chia buồn với thằng bạn, anh em rủ nhau đi karaoke tay vịn.
Chuẩn, trong các bác sỹ, thì bác sĩ nội trú được xem là hạt giống đỏ trong các hạt giống.
Thằng em trai tao sang năm cũng thi mà ko biết kqua sao, tao nghi nó rớt
Nó mà đậu tao mở tiệc khao cả làng
 
Chuyện nghề y - Ai giỏi nhất?

Biển Thước là thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc. Có lần, Ngụy Vương hỏi ông:
– Ta nghe nói ba anh em nhà thầy đều giỏi y thuật, thầy thử nói cho ta xem trong ba người ai có y thuật cao minh nhất.
Biển Thước thành thực trả lời:
• Anh cả của thần có y thuật cao nhất, anh hai thần thì đứng thứ hai, còn thần y thuật kém nhất trong 3 anh em.
Ngụy Vương ngạc nhiên hỏi:
– Thế tại sao thầy lại nổi tiếng trong thiên hạ, còn 2 người anh thì chẳng ai biết đến.
Biển Thước đáp:
– Vì anh cả thần chữa bệnh cho người thường là phòng bệnh, khi bệnh chưa có gì xảy ra. Người bệnh này hầu như đã được chữa khỏi từ khi chưa có triệu chứng gì bộc lộ ra ngoài, người đó trông như không có bệnh gì cả, cho nên người ta không biết anh ấy đã trừ bỏ trước bệnh cho người.
Còn người anh thứ 2 của thần thì chữa khi bệnh mới có dấu hiệu triệu chứng, ngay từ đầu anh ấy chưa trị dùng thuốc đuổi được bệnh, nên mọi người cho rằng anh ấy chỉ chữa được bệnh vặt, mà không biết rằng, nếu bệnh phát triển tiếp thì sẽ nguy hiển đến tính mạng, cho nên danh tiếng anh chữa được các bệnh vặt lan truyền nơi thôn quê.
Còn thần, tại sao lại nói y thuật của thần kém nhất, là bởi thần chỉ có thể ra tay, khi tính mạng con người đã nguy cấp; điều thần có thể làm được, là phá huyết mủ, phẫu thuật, đắp thuốc cho người bệnh. Những việc liên quan đến máu me đều do thần làm, kết quả vừa ra tay là mọi người thấy có thể cải tử hoàn sinh, cho nên thanh danh của thần vang khắp thiên hạ.
Nhưng bệ hạ hãy xem, 3 anh em thần, người có thể phòng bệnh khi nó chưa xảy ra là giỏi nhất thì lại không được thiên hạ biết đến; người ra tay chữa khỏi khi bệnh mới phát thì bị người ta coi là chỉ biết chữa bệnh vặt, danh tiếng chỉ lan truyền nơi thôn quê. Còn đến khi sinh mạng sắp mất mới ra tay cứu người, cứu thế nào thì vẫn để lại di chứng, người bệnh đều bị tổn hại, nhưng thần lại lừng danh thiên hạ.
 
Nhưng bệ hạ hãy xem, 3 anh em thần, người có thể phòng bệnh khi nó chưa xảy ra là giỏi nhất thì lại không được thiên hạ biết đến; người ra tay chữa khỏi khi bệnh mới phát thì bị người ta coi là chỉ biết chữa bệnh vặt, danh tiếng chỉ lan truyền nơi thôn quê. Còn đến khi sinh mạng sắp mất mới ra tay cứu người, cứu thế nào thì vẫn để lại di chứng, người bệnh đều bị tổn hại, nhưng thần lại lừng danh thiên hạ.
Ấy chít
 
anh tao học nội trú xong ra làm cấp cứu đây, 30 tuổi mới đỗ được cái viên chức lương cứng 5 củ 1 tháng, bệnh viện đến dịp lễ tết thưởng thêm cho bó rau cải thiện
 
Bs đầu ngành vào sg hết rồi, bạch mai có cái cir Lồn so với chợ rẫy. Tụi còn ở bắc là tụi thất bại. Eoa ai rãnh làm trong môi trường mình làm việc quần quật ko bằng thằng chi tiền để lên
 
Sửa lần cuối:
Bs đầu ngành vào sg hết rồi, bạch mai có cái cir lồn so với chợ rẫy. Tụi con ở bắc là tụi thất bại. Eoa ai rãnh làm trong môi trường mình làm việc quần quật ko bằng thằng chi tiền để lên
Có cái beep gì bạch mai ko ăn đc chợ rẫy . M xàm loz vừa thôi. Team bạch mai nằm bộ sậu trong byt , còn được làm chăm sóc cán bộ tw. Team chợ rẫy tuổi gì. M xàm ít thôi. Sai gòn nhiều cái hơn Hà nội nhưng riêng y tế là đéo ăn đc. Nói sòng phẳng sợ mẹ nó gì.
 
Có cái beep gì bạch mai ko ăn đc chợ rẫy . M xàm loz vừa thôi. Team bạch mai nằm bộ sậu trong byt , còn được làm chăm sóc cán bộ tw. Team chợ rẫy tuổi gì. M xàm ít thôi. Sai gòn nhiều cái hơn Hà nội nhưng riêng y tế là đéo ăn đc. Nói sòng phẳng sợ mẹ nó gì.
Thế cụ tổng đột quỵ mời bác sĩ bv nào vậy m. Nghe chữ byt là tao thấy hãm cm rồi =))). Chăm sóc kiểu éo gì mà cán bụ toàn đi sing chữa thế.
 
Hôm qua ngày thầy thuốc, trong nhóm chơi cùng, có 1 thằng làm bác sỹ, hàng năm cứ dịp này, cả bọn lại tranh thủ về HN mời nó đi ăn nhậu, say bét tè lè nhè.
Thằng bạn làm Bác sỹ nội trú của A9 Bạch Mai (Khoa Hồi sức cấp cứu), nơi mà ca bệnh chuyển vào, tỷ lệ sống thông thường là 50/50
Thằng này ngày xưa học lớp chuyên Sinh bên cạnh lớp Hoá của mình, thi giải Nhất quốc gia, tuyển thẳng vào Y Hà Nội, nghe đâu sau 7 năm rèn bằng Giỏi, nó thi đỗ vào Bác sỹ nội trú (nơi mà mỗi sinh viên Y Hà Nội xuất sắc chỉ được thi duy nhất 1 lần trong đời), cái này chắc ai trong ngành sẽ hiểu. Giờ nó đang vừa làm vừa nghiên cứu lên Tiến sỹ.
Làm việc ở Khoa Hồi sức cấp cứu Bạch Mai nó là kinh mẹ khủng nhất của các khoa, căng thẳng, bệnh nhân đông, toàn ca khó. Nó bảo cũng vì thế mà tay nghề ngày càng nâng cao. Bác sỹ Việt Nam ta nhìn chung là như vậy, số lượng ca bệnh nhiều nên va chạm nhiều => tay nghề giỏi.
Nó bảo ngành Y, sau 40, có khi 50 thì mới giàu được, giờ thì hẵng yêu nghề cái đã.
Mình bảo: lúc mày 50 lên quản lý, khéo lại đi tù vì đấu thầu vật tư....khà khà.
Thế là để chia buồn với thằng bạn, anh em rủ nhau đi karaoke tay vịn.
Đương nhiên Y là ngành toàn đứa giỏi nhưng cơ chế này nó khiến người tài giỏi biến ra thành phường trộm cắp hết.
Bạn bè tao dân bác sĩ, đứa nào cũng giàu nhưng khi tao hỏi tụi mày hạnh phúc không thì đa phần đều trả lời là không. Công việc áp lực đủ kiểu đã đành, lại còn phải lo cơm áo gạo tiền. Mà tiền thì ở đâu ra? Tiền từ túi bệnh nhân chứ gì nữa. Có thằng còn phán "tay phải cầm dao mổ, tay trái thò vào túi bệnh nhân lột tiền". Nghĩ cám cảnh mà biết thế nào bây giờ?
 
Bọn con gái bsi tao thấy cứ kiểu đéo gì, nam tính vs lọc lõi khôn ranh hơn bọn con gái bth( chắc đầu có sỏi) ns chung để địt thì được chứ bảo yêu và cưới thì né gấp
 
nó giữ được tinh thần học nghề nâng cao tay nghề mới giỏi được, chứ như đa phần bọn ml trẻ toàn chăm chăm mở pk, moi tiền bệnh nhân, kê đơn dí toàn tpcn ăn phế, cho uống thuốc ko cần thiết câu tiền.… thì mất cái tâm , chắc chắn tay nghề chỉ có giảm và là thợ chữa bệnh chứ ko phải bác sĩ. rất nhiều người ôm trái đắng vì gặp bọn bs trẻ tài năng này, lợn lành thành lợn què nhiều vkl
Bs già mới tham!
 

Có thể bạn quan tâm

Top