==========================================
Trong bài phát biểu bế mạc Hội nghị Trung ương 12 khóa XIII, Tổng Bí thư Tô Lâm công bố quyết định của Ban Chấp hành Trung ương "thi hành kỷ luật bằng hình thức cách tất cả các chức vụ trong Đảng đối với các đồng chí: Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ, Lê Minh Khái; Khai trừ ra khỏi Đảng đối với đồng chí Nguyễn Thị Kim Tiến; Đồng ý để đồng chí Đỗ Đức Duy thôi giữ chức Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII và đồng chí Võ Chí Công thôi giữ chức Ủy viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII."
Trong tinh thần đó, một đảng viên trung kiên kỳ cựu do tuổi già sức yếu đã nhờ tôi giúp đăng trên Facebook, bài viết tâm huyết của ông gửi toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta một vài suy nghĩ tận đáy lòng của ông trước tiền đồ Cách mạng mùa Thu và tương lai dân tộc.
Bài viết của ông được một bạn trẻ sinh viên trường luật Hà Nội biên tập lại.
Tôi xin phép được đăng nguyên văn để rộng đường dư luận. Mọi ý kiến đóng góp phê bình và xây dựng đều rất hoan nghênh.
Trân trọng,
Vũ Đức Khanh
*****
KHI "TỨ TRỤ" CŨNG ĐỔ: HỆ THỐNG ĐÃ BẮT ĐẦU TAN RÃ TỪ CƠ SỞ
Trần Duy Bách
19/7/2025
Lời trần tình:
Tôi là một đảng viên - tôi từng là một người tin: tin vào lý tưởng, vào tổ chức, vào lời thề trước cờ Đảng.
Nhưng hôm nay, khi tôi nhìn vào những gì còn lại sau các cuộc thanh trừng, sau sự im lặng của những kẻ từng hô to “vì dân”, tôi chỉ còn lại một câu hỏi: “Ai phản bội ai?”
Và tôi biết, có hàng triệu người giống tôi. Những đảng viên cấp cơ sở, đang thấy Đảng sụp đổ không vì “các thế lực thù địch hay nước lạ,” mà vì chính những người đang ngồi trên cao... những người mà chúng ta vẫn thường gọi bằng hai tiếng thân thương nhất: "đồng chí"!
*****
Không cần những cuộc biểu tình rầm rộ. Không cần các thế lực bên ngoài. Một chế độ bắt đầu sụp đổ từ bên trong, khi những người vận hành nó – những đảng viên ở cấp cơ sở – ngừng tin, ngừng phục tùng, và ngừng sợ hãi.
Hiện nay, ở Việt Nam, dấu hiệu ấy đã xuất hiện. Và lần này, nó không chỉ là một chu kỳ "tự soi, tự sửa" thông thường. Nó là một cuộc tan rã về ý chí, đến từ chính nơi từng là trụ cột – hàng triệu đảng viên từng được giáo dục rằng trung ương luôn là điểm tựa an toàn nhất.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi trung ương không còn đứng vững?
Một cuộc sụp đổ của biểu tượng
Tháng Bảy năm 2024 đánh dấu một biến cố có tính phân rã biểu tượng chưa từng có: chỉ trong vòng 18 tháng, cả tứ trụ lãnh đạo tối cao của Đảng, Nhà nước và Chính phủ – từ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng, Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ giờ có thể sắp đến Thủ tướng Phạm Minh Chính – đều phải ra đi bằng cách này hay cách khác, chết, bị loại bỏ, buộc từ chức, hoặc tự tháo lui trong im lặng...
Không có lý do nào được công bố minh bạch. Không có quy trình chính trị rõ ràng. Chỉ có sự biến mất lặng lẽ của những người từng là hình ảnh của ổn định.
Và người thay thế, ông Tô Lâm, bước lên với một thông điệp không cần lời: ai cũng có thể bị thay thế, kể cả tứ trụ.
Đối với hàng triệu đảng viên, đó không phải là tín hiệu củng cố trật tự. Đó là lời cảnh báo rằng sự trung thành không còn được bảo đảm bằng sự yên ổn.
Đảng viên cơ sở: Những người đang đứng trên mặt đất lún
Tại hơn 52.000 chi bộ trong cả nước, các bí thư xã, trưởng phòng ban, tổ trưởng dân phố... đang tự hỏi một điều: “Tôi còn bám vào cái gì?”
Không còn lý tưởng – vì lý tưởng đã bị thay thế bằng tranh giành quyền lực.
Không còn niềm tin – vì lãnh đạo trung ương bị loại bỏ như những quân cờ hỏng.
Không còn an toàn – vì không ai biết đến lượt ai “rơi” kế tiếp.
Trong nội bộ, họ thì thầm: “Giờ không biết nghe ai nữa.” Đó không chỉ là sự hoang mang. Đó là sự rút lui mang tính hệ thống.
Rút lui khỏi niềm tin. Rút lui khỏi hành động. Và sau cùng, rút lui khỏi cả sự tồn tại chính trị.
Khi không còn niềm tin vào sự thăng tiến
Trong suốt nhiều thập kỷ, hệ thống được vận hành bằng hai thứ keo dính chính: lý tưởng và lợi ích.
Lý tưởng đã mòn. Giờ đến lượt lợi ích cũng không còn bảo đảm – khi không ít cán bộ cấp tỉnh, cấp bộ, thậm chí phó thủ tướng… bị “trảm” trong im lặng mà không một cơ chế minh bạch nào bảo vệ.
Nếu trung ương còn bị vắt kiệt như vậy, thì đảng viên cơ sở liệu còn mơ được gì?
Không còn con đường đi lên.
Không còn phe phái để đầu quân.
Không còn ai bảo kê. Và không còn gì để hy vọng.
Và khi không còn khả năng mơ về thăng tiến, người ta chỉ còn hai lựa chọn: bỏ cuộc hoặc phá nát bàn cờ.
Sự tan rã bắt đầu bằng sự bất tuân có tổ chức
Khi một cán bộ phường/xã ngừng ký duyệt.
Khi một công chức tỉnh chọn im lặng thay vì làm theo chỉ đạo.
Khi một đảng viên kỳ cựu âm thầm tháo ảnh Bác ra khỏi phòng làm việc.
Đó không phải là hành động lẻ tẻ.
Đó là những tín hiệu rõ ràng của sự bất tuân chính trị tiềm ẩn. Không ai tuyên bố. Không ai kêu gọi. Nhưng tất cả cùng hiểu rằng: trò chơi này sắp hết ván.
Và đó là điều đáng sợ nhất đối với bất kỳ hệ thống nào: sự tê liệt không đến từ phản đối, mà đến từ im lặng.
Im lặng để tránh liên lụy.
Im lặng để chuẩn bị thoát thân.
Im lặng để chờ đợi sụp đổ.
Một trung ương không còn chỗ dựa, một hệ thống không còn chỗ tựa
Ngày xưa, người ta có thể không hài lòng với chính sách, nhưng vẫn tin vào Trung ương.
Ngày nay, người ta không còn tin vào bất kỳ tầng lớp nào – từ trên xuống dưới.
Và khi tứ trụ cũng bị đốn ngã như những cây mục, thì toàn bộ cánh rừng ý thức hệ cũng mất bóng râm.
Đảng viên cơ sở không còn là lực lượng giữ hệ thống.
Họ đã trở thành những người tháo chạy đầu tiên, và sẽ là những người tàn phá nhanh nhất nếu cảm thấy bị bỏ lại.
Khi sự sụp đổ không còn là một khả năng, mà là một lựa chọn được trì hoãn.



