Ba t xưa là lính đi tải đạn cho chiến trường Cam. Sau về lấy vk miền trung (là mẹ t hiện tại), rồi chạy xe chở gỗ Lào, ổng kể hồi trước cả đoàn xe đi vào rừng. đợi bốc gỗ xong để cả đoàn về, thì trời tối muộn nên cả mấy ông tài xế rủ nhau vào bản chơi, sáng mai rồi về lại đoàn rồi về VIỆT NAM. Tối đó mấy ổng mò đi vào trong rừng, vì bản làng chổ đó hơi xa, nên đi vào sâu thì trời nhá nhem tối rồi, gắng đi thêm 1 đoạn nữa thì nghe tiếng suối chảy, mấy ông nghe thế nên nghĩ có suối thì gần bản làng thôi, chạy tới sát suối thì có ông lại thấy có con cá heo màu trắng buốt, mà ba t kể chính xác k nhầm thì đó là sông chứ k fai suối nhỏ bth, mà lạ là sao chổ đó lại có cá heo màu trắng, bơi cứ lập lờ trên mặt nước, k có ánh đèn nhưng thấy rỏ ràng 1 màu trắng tinh như tuyết. Cái mấy ông khác nói có khi đó là ma sông nó giả dạng để mình chạy tới sát bờ xem là nó kéo. Nên ai cũng sợ, mặc dù dân tài xế Lào, đa số toàn thủ hàng nóng lẫn lạnh theo người cả. Ấy thế mà vẫn run nhé. Cái mấy ông bàn nhau nói thôi, quay lại đi, đến lúc quay lại thì rơi tầm 10 11h đêm rồi, ở thành phố thì giờ đó quá là bth, nhưng trong rừng sâu, âm u mù mịt thì chả khác j đứng giữa bãi tha ma. Mà đúng! mấy ông đi ngược lại lối mòn mấy ông đã đi, mà đi sao cứ thấy đi hoài đi mãi chả thấy ra được bãi xe bốc gỗ. lúc đấy bắt đầu nháo nhào. người thì bắt đầu cỡi quần ra đái quanh chổ đứng, rồi hứng 1 ít bôi lên người, người thì chặt vào thân cây làm dấu, người thì xé 1 vạt áo quấn vào cây để đánh dấu. Xong từ điểm đó cứ đi thẳng 1 mạch. Ấy thế mà mấy ông đi riết 1 hồi lại về y chang chổ có đánh dấu đó luôn. Đoạn này ba t lại kể, chắc chắn 100% bị ma che mắt rồi, vì nghe nói chổ này xưa là chiến trường Cam và Polpot. Nên ba t nói nên đi ngược lại hướng hồi nãy, thì khi đi ngược lại cảm thấy cung đường khác khác so vs trước, nên ông nào cũng nghĩ chắc đúng đường rồi, mà lúc này ba t kể ê tầm phải 12 đến 1h sáng. Đi 1 chặp cái có ông đạp cái j kêu "Rụppphh", bước thêm mấy bước là fai 3 4 ông đều đạp kêu rào rạo, kểu như đang đi vào bãi gỗ mục dưới chân ấy. Nên ba t mới soi đèn pin xuống đất xem, đoạn đó pin cũng yếu vs lại đèn pin hồi đó là loại đèn pin Liên Xô, ống sắt dài, vặn nắp đít ra nhét 2 cục pin đại, bóng đèn là bóng sợi đốt nhỏ nhỏ ấy. Lúc ba t rọi xuống đất thì tá hóa là cả mấy ông đứng giữa nghĩa địa, mà kiểu nghĩa địa k fai là chổ chôn cất mà kiểu như là bãi tập kết xác người năm xưa chiến tranh á. Má nó, đoạn này ba t kể t xuýt đái trong quần, ổng nói đoạn này coi như chả có ông nào bình tĩnh cả, chảy nháo nhào hết, cắm đầu cứ 1 hướng mà kéo nhau chạy, nói là cứ chạy ra khỏi chổ nghĩa địa này là đc, k cần chạy nữa. Ngồi 1 chổ đợi sáng hẵng đi tiếp. Sau kiếm đc 1 chổ trống trống, cả hết mấy ổng ngồi quanh lại vs nhau, tay người thì cầm mã tấu, người thì cầm dao phát rừng, ng thì cầm Cờ-Lê, bạn ba thì có thủ đc khẩu lục rulo xoay, có sẳn 2 viên. Thế mà ngồi đợi tới tầm 4h, trong rừng mới thấy sáng sáng, lúc đấy mới biết là thoát chết. Sau ra đc bãi tập kết gỗ, thì kể lại cho dân bốc vác trên đó, thì mấy ông kia nói bị ma lính thời xưa nó dắt đi quanh đó, nghe thì kể chạy có vẽ xa cả chục cây số, chứ thực ra mấy ông chỉ chạy vòng tròn tròn quanh quanh thôi, đoạn gần sống thấy con cá heo đó, là sát bản làng ngta rồi, đều ma nó đón trước che mắt thì chịu thôi