Cuộc sống không có niềm vui là như thế nào ?

Trầm cảm là do mày tức giận ai đó mà đéo dám nói, đéo dám kháng cự rồi để lâu quá.
Thường là ng quyền lực hơn mày: bố mẹ, họ hàng, sếp, vợ / chồng....
Giải pháp là KỆ MẸ NÓ mấy đứa hãm Lồn ức hiếp mày. Mày sống đời mày đéo nghe lời chúng nó nữa.
 
Mày lao đầu vào làm việc, kiếm tiền, đọc sách hay một thú vui gì đó khiến mày bận rộn không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa, giải quyết tất cả các khó khăn trong cuộc sống, cải thiện đời sống vật chất tốt hơn thì đời sống tinh thần mới tốt lên là tự khác sẽ hết thôi. Tao nói thật đấy. Trầm cảm thường là do bế tắc với những áp lực mà cuộc sống hay môi trường xung quanh gây ra cho bản thân (kinh tế, tiền bạc, gia đình lục đục, cú shock nào đó, vv...) cho nên phải tìm cách giải quyết hết mọi vấn đề đó thì mới khỏi bế tắc dẫn đến trầm cảm được.
 
Thật ra trầm cảm cũng có vài loại nhưng tao ví dụ 2 loại phổ biến:
1. là ko có hệ tư tưởng, ko định hình đc bản thân, trường hợp này có vẻ là của thằng thớt.
2. Suy nghĩ quá sâu về bản thân về nguồn gốc về ý nghĩa của cuộc sống và dội lại là việc ko có câu trả lời cho những vấn đề kiểu như sự tồn tại vô cùng tận của vũ trụ.
Với loại 1 tao có giới thiệu cách ở trên. Với loại 2 thì khá khó chữa, nóđòi hỏi phải chấp nhận những tiên đề cơ sở đồng thời câm lặng trước cảm giác ko thể nói lên lời.
 
Mày lao đầu vào làm việc, kiếm tiền, đọc sách hay một thú vui gì đó khiến mày bận rộn không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa, giải quyết tất cả các khó khăn trong cuộc sống, cải thiện đời sống vật chất tốt hơn thì đời sống tinh thần mới tốt lên là tự khác sẽ hết thôi. Tao nói thật đấy. Trầm cảm thường là do bế tắc với những áp lực mà cuộc sống hay môi trường xung quanh gây ra cho bản thân (kinh tế, tiền bạc, gia đình lục đục, cú shock nào đó, vv...) cho nên phải tìm cách giải quyết hết mọi vấn đề đó thì mới khỏi bế tắc dẫn đến trầm cảm được.
mày ko đọc nó tâm sự ah, nó ko phải do bế tắc, nó chỉ ko có câu chuyện, ko định hình đc bản thân :)
 
mày ko đọc nó tâm sự ah, nó ko phải do bế tắc, nó chỉ ko có câu chuyện, ko định hình đc bản thân :)
m chốt câu chuẩn đó. Cũng k ai chỉ cho nó cách định hướng bản thân. Loanh quanh k thoát ra đc.
 
Chơi nấm vào trầm cảm, toàn nc cõi trên k thì bỏ mẹ. Bạn ác vl
trầm cảm nghi nhiều thì chơi cái gì cũng down mood thôi bạn. Chỉ có chơi gái là bớt trầm cảm. T cũng đang trầm cảm đây mà kệ mẹ nó bạn à
 
Thằng này nó nghe nhạc Trịnh từ năm lớp 11 rồi lạc vào mê lộ. Có thể trước đó nó đã có một vài vấn đề nhưng dm tao thề, cái nhạc Trịnh là cái thứ nhạc hãm lìn làm tụt mood ghê gớm, đang buồn buồn mà nghe mấy câu tụng kinh của Trịnh là muốn quẳng mẹ hết mọi thứ, thích ra sao thì ra luôn. Đéo hiểu sao thứ nhạc tệ hại hơn cả nhạc đám ma đó lại đc sùng bái đến vậy :(
 
T cũng giống m từng bị trầm cảm 3 năm cấp ba giờ vẫn còn đi học t thì có mục đích thay niềm vui là học xong đại học thì t sẽ phắn đi nước ngoài
 
tìm ny, bạn gái, ... ôm hôn rồi ... địt, chắc đỡ bị.
như thg nào nói đấy, tìm 1 chỗ gian khổ mà rèn luyện. Đói đầu gối phải bò. M thích làm gì?
t cũng bị, hiện nay chưa dứt điểm được. Nhưng t biết chắc 1 điều là t đéo làm việc là t trầm cmnl.
 
T thì thấy t như tăng động. Thoải mái. Chơi game. Ny các thứ. Ncl méo mắc bệnh gì. Mỗi tội mới lớn nên thỉnh thoảng tính hơi nóng. Thỉnh thoảng gào rú ý như Phan Hải trong người phán xử. Nghĩ lại thấy buồn cười vcl
 
Nên học cách chấp nhận
T không rõ cái t đang chịu có phải là bệnh không nhưng qua tầm 3-4 năm thì t rút ra được như này
1. Khi mới phát hiện ra những biểu hiện ban đầu t có xu hướng “cầu cứu” tức tìm sự giúp đỡ từ gia đình bạn bè bác sĩ vv (vì một số lý do t không làm theo cách này nữa)
2. Bắt đầu có ý nghĩ tự sát và self-harm cực kỳ nhiều (vì chưa quen và chưa “hiểu” được nó và bản thân mình) Khoảng thời gian này rất lâu để có thể nhận ra và vượt qua
3. T bắt đầu tìm những giải pháp khác tự thân hơn (dùng cần sa để thư giãn, cho đầu óc nghỉ ngơi và dễ ngủ) nhưng tránh việc nghiện tâm lý, phụ thuộc
4. Nó sẽ tạm biến mất một lúc nào đấy và sẽ quay lại => lặp đi lặp lại không có chu kỳ nhất định => Nên học cách chấp nhận khi nó ở đấy thay vì “diệt” nó đi. Cố gắng “hưởng thụ” cảm giác trống rỗng, không mấy dễ chịu kia và đây cũng là thời điểm quan trọng vì m nhận ra việc m muốn tự sát là rất vô nghĩa :)) Dù ý nghĩ muốn kết thúc cảm giác củ l này luôn hiện hữu nhưng m nghĩ đến việc tự sát sẽ thấy nó ngu xuẩn á
5. Khi nó bắt đầu ảnh hưởng đến giấc ngủ, chế độ ăn vv nói chung về sức khoẻ thì nên force bản thân một chút. Tức là phải dứt khoát ví dụ đến giờ là phải ngủ bằng mọi cách kể cả dùng thuốc ngủ liều nhẹ hay hút cần cho thoải mái ...
6. Thử nhiều cái mới đê với cả ra ngoài có khí trời chứ ở nhà nhiều tù vãi :))) T thích nhìn trời nhìn mây kiểu vậy thấy calm vl đó nha
Hoặc skincare self-love lúc rảnh nghe nhạc vui vẻ
Nói chung là mang tâm thái enjoy mọi thứ dù vui hay buồn :3 Cứ theo nhịp cảm xúc là m sẽ bắt nhịp được ngay à
Tính đến nay là 3-4 năm rồi và t vẫn sống này :))) Vẫn đang enjoy mỗi ngày ^^ Cố lên nè
 
Ôi tao cũng đag bị trầm cảm đây, chuyển vào sg chưa có bạn bè làm tao sinh bệnh
 
Cuộc sống của tao là những viên giảm đau.
Đã hơn nửa cuộc đời gắn liền với nó, nhiều lúc suy sụp, tao muốn từ bỏ tất cả, nhưng vì nhiều lý do tao vẫn tồn tại. Cuộc sống thật là bất công với tao
 
Trước hết. Tao biết câu trả lời cho câu hỏi ý nghĩa của cuộc sống, mục đích tồn tại của mày là gì...Mày hỏi ba mẹ mày thì sẽ biết :haha:
Thứ hai. Nếu nhà mày có điều kiện. Tốt nhất mày hãy đi xa, đi phượt, đi chơi ở đâu đó khỏi cái chốn chết tiệt mà mày đang ở. Đến những nơi có nhiều cây xanh, có biển, có gió, và ngắm bầu trời dưới một thời tiết dễ chịu sẽ làm mày rất chill. Ngoài ra mày có thể tập chơi thêm một loại nhạc cụ nào đó để đánh ra hết ưu phiền của mày....
Còn không có tiền thì tốt nhất là đi chết đi. Tao nói thật. Bởi vì mày không có tiền mà còn đẻ nữa thì thứ đó tao gọi là súc sinh. Nhưng hãy đừng nhảy cầu vì rất đau. Mày có thể đọc cuốn final exit...để tìm cách tự tử không đau :haha:
 
Những lúc có ý định tự tử m có tâm sự được với ai không? Và có muốn tìm ai để giải toả k? Và lúc ý m đã chọn những cách nào để bớt buồn?
T có người quen bị trầm cảm, nên muốn nghe m chia sẻ chút. Nếu m thấy không thoải mái thì thôi nhé :)
T chả tâm sự với ai cả, t nghĩ hầu hết là như thế. Khi một câu nói "Tao bị trầm cảm" dc nói lên quá dễ dàng thì chả ai quan tâm cả, Nói cho họ làm gì khi họ chỉ nghe qua loa xong còn ngờ vực mình xạo l, xong t lại day dứt vì lỡ nói mấy thứ k đâu vào đâu. Những lúc suy nghĩ dồn về mệt não quá t thường mất ngủ kéo dài xong vẫn phải ngủ thôi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top