Nên học cách chấp nhận
T không rõ cái t đang chịu có phải là bệnh không nhưng qua tầm 3-4 năm thì t rút ra được như này
1. Khi mới phát hiện ra những biểu hiện ban đầu t có xu hướng “cầu cứu” tức tìm sự giúp đỡ từ gia đình bạn bè bác sĩ vv (vì một số lý do t không làm theo cách này nữa)
2. Bắt đầu có ý nghĩ tự sát và self-harm cực kỳ nhiều (vì chưa quen và chưa “hiểu” được nó và bản thân mình) Khoảng thời gian này rất lâu để có thể nhận ra và vượt qua
3. T bắt đầu tìm những giải pháp khác tự thân hơn (dùng cần sa để thư giãn, cho đầu óc nghỉ ngơi và dễ ngủ) nhưng tránh việc nghiện tâm lý, phụ thuộc
4. Nó sẽ tạm biến mất một lúc nào đấy và sẽ quay lại => lặp đi lặp lại không có chu kỳ nhất định => Nên học cách chấp nhận khi nó ở đấy thay vì “diệt” nó đi. Cố gắng “hưởng thụ” cảm giác trống rỗng, không mấy dễ chịu kia và đây cũng là thời điểm quan trọng vì m nhận ra việc m muốn tự sát là rất vô nghĩa

Dù ý nghĩ muốn kết thúc cảm giác củ l này luôn hiện hữu nhưng m nghĩ đến việc tự sát sẽ thấy nó ngu xuẩn á
5. Khi nó bắt đầu ảnh hưởng đến giấc ngủ, chế độ ăn vv nói chung về sức khoẻ thì nên force bản thân một chút. Tức là phải dứt khoát ví dụ đến giờ là phải ngủ bằng mọi cách kể cả dùng thuốc ngủ liều nhẹ hay hút cần cho thoải mái ...
6. Thử nhiều cái mới đê với cả ra ngoài có khí trời chứ ở nhà nhiều tù vãi

) T thích nhìn trời nhìn mây kiểu vậy thấy calm vl đó nha
Hoặc skincare self-love lúc rảnh nghe nhạc vui vẻ
Nói chung là mang tâm thái enjoy mọi thứ dù vui hay buồn :3 Cứ theo nhịp cảm xúc là m sẽ bắt nhịp được ngay à
Tính đến nay là 3-4 năm rồi và t vẫn sống này

) Vẫn đang enjoy mỗi ngày ^^ Cố lên nè