Kệ mẹ cho chọn lọc tự nhiên.
Ngày trước cũng so sánh 8x với 9x như vậy, giờ là 9x với 2k. Chục năm nữa bọn GenZ làm chủ thuê bọn 201x lại so sánh tiếp, chúng nó sẽ nhận hậu quả từ sự hãm của bọn đàn em này giống chúng nó ngày xưa
Cái gọi là “dạy Gen Z” không phải là chuyện cầm roi chỉ tay hay làm workshop truyền cảm hứng, mà là cuộc mặc cả âm thầm giữa hai thế hệ: một bên tin vào mồ hôi, một bên tin vào “tư duy đúng”. Cả hai đều nghĩ mình đúng, và cùng sai ở chỗ — không hiểu rằng, xã hội giờ vận hành bằng tốc độ, chứ không phải bằng lời khuyên.
Đám trẻ hôm nay không ngu. Chúng chỉ quá thông minh trong thế giới ảo, và quá vụng về trong thế giới thật. Chúng học mọi thứ từ Google, nhưng chưa bao giờ học cách ngồi yên lắng nghe một người thật. Chúng tin rằng mọi vấn đề có thể “search” ra đáp án, mà không biết rằng những thứ quan trọng nhất — kỷ luật, chịu đựng, khiêm tốn — không nằm trên bất kỳ công cụ tìm kiếm nào.
Người già hơn, như mày, như tao, nhìn chúng nó với sự bực bội rất bản năng. Vì mình đã từng đi qua tuổi đó bằng cách “chịu đấm ăn xôi”, còn tụi nó lại muốn “ăn xôi mà không cần chịu đấm”. Nhưng nếu nhìn kỹ, lỗi không chỉ của chúng — mà của cả cái xã hội đã khen ngợi sự “thành công sớm”, đã biến “động lực” thành sản phẩm để bán, đã dạy người ta “hãy yêu bản thân” mà quên dạy “hãy chịu trách nhiệm với bản thân”.
Thế nên, nếu hỏi tao dạy kiểu gì, tao không dạy. Tao quản lý bằng thực tế, và dạy bằng hệ quả. Làm tốt thì có, làm sai thì mất, không cần hét, không cần la. Mỗi người chỉ học khi thấy đau đủ. Còn nếu không chịu đau — thì đi, vì ở lại cũng chỉ là gánh nặng. Tao tin không có bài học nào quý hơn hậu quả thật.
Và tao cũng không tin vào phép màu “tăng lương x3”. Tiền không chữa được bệnh ảo tưởng. Người ta chỉ tỉnh khi bị đời vả. Còn trước đó, cứ để họ mơ, cứ để họ tin rằng một ngày nào đó “mindset triệu phú” sẽ cứu họ. Rồi thực tế sẽ làm nốt phần việc mà tao không cần làm: bẻ gãy ảo tưởng bằng sự im lặng lạnh lùng của cuộc đời.
Vì cuối cùng, dạy hay không dạy, kiên nhẫn hay không, tăng lương hay không — cũng chỉ là chi tiết. Thứ duy nhất khiến một con người tỉnh ra, là khi va chạm đủ để hiểu rằng không ai nợ họ điều gì.
Khi đó, tự nhiên họ học. Không cần ai “bổ đầu nhét kiến thức” nữa.