Xạo mày, cách mày nói chuyện không thể nào chỉ là lớp 9 được, khiêm tốn quá.Tốt nghiệp hết THCS - lớp 9 mà chuyên ngành khỉ gì.Dùng từ thiên hướng về thì còn hợp lí chút đỉnh, nhưng tôi không phải thiên hướng về triết, khẳng định như thế.
Xạo mày, cách mày nói chuyện không thể nào chỉ là lớp 9 được, khiêm tốn quá.Tốt nghiệp hết THCS - lớp 9 mà chuyên ngành khỉ gì.Dùng từ thiên hướng về thì còn hợp lí chút đỉnh, nhưng tôi không phải thiên hướng về triết, khẳng định như thế.
Khổ, nói thật thì chẳng ai tinXạo mày, cách mày nói chuyện không thể nào chỉ là lớp 9 được, khiêm tốn quá.
Tao thì nghĩ là mày bắt sống kẻ thù: bắt vợ nó chứng kiến mày đ*t nó.Tao thì thích bắt sống kẻ thù địt vợ nó xong địt luôn nó![]()
Hạng Vũ là thành phần COCC đúng nghĩa luôn (họ Hạng là quí tộc nhiều đời), nên cách suy nghĩ + đối nhân xử thế theo kiểu bố đời và ảnh hưởng nặng Nho giáo.Có người nói câu này về Lưu Bang tao thấy rất chuẩn - Lưu Bang là bình dân và cũng là lưu manh. Là bình dân sẽ hiểu bình dân ntn, bình dân cần gì. Và cũng vì là lưu manh nên Lưu Bang biết cách xử sự làm sao mà thành công, kể cả bất chấp, rất thực tế, k khuôn sáo lãng mạn như cách thức của Hạng Vũ
Thực ra việc xếp hạng này thì Tàu nó làm suốt, (Xam cũng bắt chước: Cho lên bảng phong thần)..
Năm bé đọc cuốn Sử ký trên cái sách in màu nâu xì ấy, k nhớ ai dịch
Uk, câu chuyện ai giỏi hơn sẽ giống như kiểu so bó đũa chọn cột cờ. Thời Tam Quốc, với tao, Tháo là giỏi nhất, là cột cờ. Tất cả những người khác chỉ là bó đũa thôi
Nói thật sau này mới xếp Tháo vào bật kỳ tài, chứ trước đây ai cũng nói Tháo là trên che vua dưới đe chư hầu.Thực ra việc xếp hạng này thì Tàu nó làm suốt, (Xam cũng bắt chước: Cho lên bảng phong thần).
Phong thần đợt đầu tiên: Đường Túc Tông lập Võ Miếu thờ Khương Tử Nha và 10 võ quan trong đó có Gia Cát Lượng: Tả ban: Bạch Khởi, Hàn Tín, Chư Cát Lượng, Lí Tịnh và Lí Tích; Hữu ban gồm Trương Lương, Điền Nhượng Thơ, Tôn Võ, Ngô Khởi, Nhạc Nghị.
Vua Đường Đức Tôn bổ sung thêm danh sách các vị danh tướng được thờ ở Võ Miếu lên thành 64 vị, lúc này Tam Quốc có thêm: Chu Du, Đặng Ngải, Quan Vũ, Trương Phi.
Càng về sau càng loạn, cuối đời Thanh thì chỉ còn Quan Vũ.
(Mấy ông như Tào Tháo, Lưu Bị thì xưng vương rồi nên không có trong danh sách)
Cái dở của La Quán Trung là trong quá trình hư cấu, sáng tạo Tam Quốc Diễn Nghĩa, đã tôn vinh Khổng Minh lên cấp bậc thần nhân, có thể hô phong hoán vũ, thấu suốt tương lai. Nhiều độc giả ngày nay lại dùng con mắt hiện đại để đánh giá các nhân vật LỊCH SỬ thông qua một tác phẩm VĂN HỌC cách đây đã hơn 500 năm, dĩ nhiên sẽ khó chấp nhận những hư cấu kiểu như thế; dẫn đến việc họ chạy sang thái cực đối diện: anti những hư cấu đó, và thế là anti cả Khổng Minh lẫn nhà Thục (bên được La Quán Trung tung hô nhiều nhất)
Thực ra chính Khổng Minh lại là người thiệt thòi nhất chứ ko phải ai khác!
So kẻ trung thần với Quan, tài giỏi với Lượng, và xấu xí như Trương.Như tao bảo, đời Tùy Đường về trước, người ta so kẻ trung thần hay lắm tài với Gia Cát Lượng, so sự dũng mãnh với Quan Trương. Chắc người ta k tự nhiên so như thế
Với tôi sự nghiệp lớn nhất của bậc hùng tài thao lược không phải phò chúa lập quốc. Mà sự nghiệp đó chính là làm sao an định thiên hạ nhanh chóng nhất, giảm thiểu máu xương sĩ tốt đổ xuống. Đem đến cuộc sống ổng định cho toàn thể quốc gia chứ không phục vụ riêng cho bất cứ một tham vọng cá nhân nào mưu cầu quyền lực thống trị.
Cũng như Lương nhìn thấy rõ bản chất của Lưu Bang là kẻ đại Lưu Manh, nhưng đem so sánh với tính hiếu chiến hung bạo ở Hạng Vũ => ông chọn phò Lưu Bang. Một phần vì Lưu Bang dù là tên vô lại nhưng ít nhất còn có những điểm mà khiến y sợ nhất định, và khi những điểm này bị động đến Lưu Bang biết cách lắng nghe lời khuyên của Mưu Thần, cái giỏi của Lương là lợi dụng đúng cái có thể lợi dụng để đem lại kết quả tốt đẹp nhất ở thời điểm bấy giờ. Đó là cuộc sống yên bình hậu chiến, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, không còn nạn binh đao.
Còn như Lượng dù đã nhìn thấy đại cục đã thất thế nhưng vì lí tưởng cá nhân, vì phục vụ tôn thờ cái gọi Trung Nghĩa chỉ nhằm không mang danh nhơ để muốn đời mà quên đi cái họa binh đao luôn chực chờ treo sẵn trên đầu bách tính cả 3 nhà. Xét ra cái lợi ích được đặt lên cao tột lúc ấy chính là lợi ích của chỉ một cá nhân hoặc MỘT NHÓM LỢI đất Thục Hán, nó chẳng đại diện cho toàn dân. Nếu Bị là người dùng nhân nghĩa để dương cao cờ nghĩa lập nên sự nghiệp, thì cái nhân nghĩa đó đã VÔ TÌNH bị chính những thứ mà nó đại diện cho làm cho sụp đổ. Đó gọi là mù quáng lao vào lửa như thiêu thân, nhưng thân này chẳng phải chỉ riêng bản thân kẻ gây ra phải chịu mà hàng vạn binh lính và bách tính vô tội phải hầu theo.
Không liên quan, nhưng tôi trích dẫn lại hình ảnh khúc cuối trong phim The Dark Knight của Christopher Nolan, khi Bat chấp nhận trở thành kẻ xấu bị săn đuổi để cho Harvey Dent trở thành hiệp sĩ trắng mà Gotham cần.
Và thêm một câu cuối: luận ANH HÙNG KHÔNG PHẢI Ở THÀNH BẠI, MÀ CỐT LÀ Ở VIỆC KẺ ĐÓ CÓ ĐEM ĐẾN VIỆC LỢI ÍCH THỰC SỰ CHO TẬP THỂ HAY KHÔNG. Còn lại, theo quan điểm Cá Nhân Của Riêng tôi => không đem đến được lợi ích cho tập thể rộng lớn cũng như CHO CHÍNH BẢN THÂN thì chưa đử chuẩn để xét làm ANH HÙNG.
Thực ra ở tất cả các thời kì xảy ra loạn lạc rồi quần hùng tranh thiên hạ, tất cả kẻ tranh thiên hạ đều muốn mưu cầu quyền lực riêng cho bản thân lẫn phe phái của mình thôi. Chỉ có rất rất ít những kẻ sĩ như Lương ở thời Hán, đem thực tài mà mang đến phúc cho bá tánh lương dân.Ngay từ lúc khởi nghiệp, chiêu bài của tập đoàn Tây Thục là "Trung hưng nhà Hán", từ đó tập hợp được 1 lực lượng lớn nhân sĩ còn trung thành với nhà Hán (theo truyền thống Nho giáo). Nên sống chết gì cũng phải thực hiện sứ mệnh này, chứ nếu tự lập 1 nước riêng rồi bãi binh, "tụ thủ bàng quang" thì chẳng khác nhổ vào mặt mình. Lưu Bị, hay GCL vướng mắc chính là do chiêu bài của mình dựng lên.
P/S: Còn thời loạn lạc như Tam Quốc mà nghĩ đến "thái bình, an cư lạc nghiệp" thì theo tao hơi phi thực tế. Khái niệm "Anh hùng" của mày không phù hợp với thời đại Tam Quốc.
Đính chính: "nóng tính" như Trương Phi, chứ không phải "xấu xí".So kẻ trung thần với Quan, tài giỏi với Lượng, và xấu xí như Trương.
Thật ra Trương Phi lại là danh họa và danh thư về thư pháp, hình như là 1 dòng thư pháp luôn thì phải. Chữ viết và vẽ tranh đẹp thì không thể nào lỗ mãng như Tam Quốc Diễn nghĩa phân tích được rùi.
Thuận lưu thì bị cuốn trôi, không thể tự chủ. Nghịch lưu thì khi hết sức vẫy vùng, tức khắc chìm xuống đáy nước. Khôn khéo mà THOÁT RA KHỎI dòng sông, bước chân lên BỜ thì tự khắc đã có thể lập thành sự nghiệp.
Câu cá bắt tôm đâu nhất thiết phải dầm mình ngụp lặn nơi dòng sông. Hiểu được lẽ ấy thì còn lo gì khi chân đặt chân vào bờ không có cái ăn mà chết. Quan trọng là phải thấu xét, khi đã nắm rõ nắm chắc gốc rễ của sự việc thì tự tại như hình ảnh người đi trên đất bằng. Chúc ông bạn tìm được cái mình thật sự cần tìm.vậy là thuận hay nghịch sớm muộn dòng sông cũng sẽ dìm chết.
nhưng hiện tại vẫn đang dưới sông dù sao vẫn có tôm, cá qua ngày.
còn bước chân lên bờ sao vẫn còn quá mông lung (phía sau vẫn còn vợ và con nhỏ), dù trong lòng lúc nào cũng muốn có sự nghiệp riêng mình
Cuối năm bận quá. Rảnh tao viết tiếpPhần tiếp đi @congarung1988
Không sao. Nói cho cùng những thứ tôi viết cũng chỉ là những ý kiến tư duy mang tính chủ quan của riêng một cá nhân thôi. Hi vọng ông sớm có thời gian rảnh, để chia sẻ với ae xam thêm nhiều kiến thức bao hàm những bài học kinh nghiệm từ lịch sử. Chúc ông thật nhiều sức khỏe.@Cõi Mộng m viết nhiều mà nhiều cái t k biết tranh luận ntn cả nên nếu t k reply, thông cảm cho t
Mày nói có thể không sai, nhưng chưa hiểu lắm ý của mày. Thứ nữa, mày lại k hiểu hết giai đoạn Hán - Tấn Nam Bắc Triều.Muốn cai trị thiên hạ, phải được ông trời giao phó "thiên mệnh", mà người nào không có đức, ông trời cũng có quyền tước đi "thiên mệnh" ấy, gọi là "cách mệnh". Nếu một bậc quân vương vô đạo, hoặc các giấu hiệu thiên nhiên chống lại ông ta (hạn hạn, mất mùa, dịch bệnh, cướp bóc, đói nghèo...) người dân có quyền nổi dậy và tước lấy thiên mệnh ấy, giao phó cho một người có đức.
Vì vậy, mọi quân vương đều phải cố gắng làm tròn trách nhiệm này bằng đạo đức hoặc ít nhất là tỏ ra như thế.
Theo lý thuyết là vậy, vì vậy nhờ Nho Giáo, bất kỳ một dân tộc nào, một sắc dân nào, nếu có Đức, có đủ khả năng nhận lãnh trách nhiệm "thiên mệnh" thì đều có thể làm chủ "thiên hạ", dù đó có là người Hán, người Mãn hay người Mông, vì thế con ông cháu cha cũng là không phải, nó lại càng xem nhẹ dòng máu, xuất xứ. Vì thế nên vùng đất này càng ngày càng phình to ra vì nó cho phép quy nạp bất kỳ sắc dân, chủng tộc, văn hóa nào vào bên trong nó chỉ với yêu cầu duy nhất: Quy phục ngôn ngữ thiên mệnh này.
It ra trên lý thuyết của Nho Giáo, sự cai trị của một bậc quân vương nó được hình thành từ đạo đức, không dòng máu, cũng không cần quan trọng sắc tộc. (Nhưng thực tế thì nhà nước nào cũng được đảm bảo bởi quân đội và bạo lực.)