Người tình không bao giờ cưới

Em chưa bao giờ là đứa con gái tôi yêu. Đơn giản với tôi, em luôn là đứa ham chơi và chưa bao giờ nghiêm túc với tương lai của mình. Em chỉ thiên về cảm xúc viển vông, còn tôi là một thằng lý trí chính hiệu. Thế mà chẳng hiểu sao tôi và em gắn bó với nhau được 15 năm, lâu hơn bất kỳ mối quan hệ khác giới nào của hai đứa.

Tôi gặp em khi em là SV cao đẳng năm 1, còn tôi lúc đó đã 29 tuổi, có nhà, có xe. Chênh lệch tuổi tác và địa vị, khiến tôi luôn coi em là một đứa trẻ nít. Em gọi tôi là chú, và tôi cũng vui vẻ với danh xưng ấy. Tôi đâu ngờ em đã âm thầm có tình cảm với tôi lúc nào không hay. Tôi thì vẫn chẳng quan tâm vì tôi sẽ chẳng bao giờ yêu hay cưới một đứa như em.

Mọi chuyện thay đổi khi vào một đêm, tôi có chuyện buồn khủng khiếp. Nhậu say một mình. Lúc đó đã gần 12h đêm, giờ mà một đứa con gái đã ngon giấc. Cảm giác cô đơn xâm chiếm, tôi cần một người bên cạnh để nói chuyện. Chẳng hiểu sao, tôi gọi em, và em nhấc máy chỉ sau 1 hồi chuông:
- Cháu rảnh không? Đi chơi với chú bây giờ.
- Nhưng chú cháu mình cách nhau tới 40 cây số, sao mà đi?
- Cháu chỉ cần nói có hoặc không. Còn lại để chú lo.
- Chú cho cháu suy nghĩ một chút, cháu sẽ gọi lại

Chưa đầy 1ph sau, em gọi lại: "Chú đón cháu nhé". Tôi chỉ chờ có thế, nổ máy, đạp ga. Cảm giác cô đơn, cộng với chút men trong người, chưa đầy 30ph sau, tôi đã đứng trước khu trọ của em. Em đóng cửa bên phụ: "Chú cháu mình đi đâu bây giờ?". Tôi đáp gọn lỏn: "Đồ Sơn!". Từ đó trở đi, em nín bặt. Không hiểu vì lo lắng cho buổi học sáng mai, hay vì tốc độ 150km/h mà chiếc sedan lướt đi trên QL5.

Chừng 1h sau, chúng tôi đã tới một khách sạn bên bờ biển. Em níu chặt tay tôi, bước đi run run khi thấy tôi order 1 phòng giường đôi duy nhất. Chẳng hiểu lúc đó em nghĩ gì. Nhưng tôi vẫn chỉ coi em là đứa cháu không hơn không kém. Lúc này, tôi chỉ cần một người con gái để ôm, để vuốt ve, để gác chân lên và... ngủ. Thế là quá đủ!

Đặt mình xuống nệm, chưa tới 5ph, tôi đã ngủ như chết. 3h sáng, cơn khát đánh thức tôi dậy. Em đang nằm gọn trong vòng tay tôi, mùi hương và tóc thơm phức của một đứa con gái mới lớn. Em mở mắt, đôi mắt to, đen láy và tròn xoe "Chú dậy rồi à?" Tôi dương cặp mắt ngái ngủ: "Cháu không ngủ sao?". "Lạ giường, cháu không ngủ được". Trong tôi chợt dâng lên cảm xúc thương thương: "Chú giúp cháu ngủ dễ hơn nhé".

Tôi luồn tay qua vạt áo, xoa lưng cô bé đang cuộn tròn trong lòng tôi. Lúc này tôi mới thấy em vẫn mặc nguyên xi bộ đồ, không dám thay bộ đồ ngủ. Tôi bật cười: "Cháu sợ chú hay sao mà không dám thay đồ ngủ vậy?" Em không đáp, chỉ khẽ cựa mình nhè nhẹ theo nhịp xoa lưng của tôi, đôi môi căng mọng khẽ phát ra một âm thanh nhè nhẹ, sảng khoải nào đó.

Tôi không thuộc dạng cao to, nhưng bàn tay tôi cũng đủ trải phần lớn cái lưng của em. Em chỉ cao 1m50, nhưng được cái trắng, mông tròn mẩy và làn da mát rượi, chỗ nào cũng căng mọng. Tiếng rên của em từ nhè nhẹ đã trở thành một thứ âm thanh đầy kích thích. Tôi vẫn cố gắng giữ giới hạn của chú cháu. Tôi đã hứa chỉ xoa lưng cho em dễ ngủ thôi mà.

Cơ thể em càng lúc càng sát hơn vào tôi. Tôi đã có thể cảm nhận thấy cặp vú, tuy không to nhưng rất săn chắc đang cà vào ngực tôi. Bàn tay của tôi, từ xoa lưng, cũng đã mạnh bạo lùa xuống cạp quần. Và trong lúc ấy, mấy ngón tay cũng đã kịp quét vào khe quần, và chạm vào quần lót của em.
Thằng nhỏ của tôi cũng đang chực nổ tung sau lớp quần bò mà tôi vẫn mặc từ đêm qua. Không chịu nổi nữa, tôi tụt cả quần bò và quần lót của mình. Pựt một cái, thằng em 18cm của tôi được cởi trói đang hùng dũng chĩa thẳng vào bụng em. Em chỉ thoáng nhìn rồi nhắm mắt lại và rên nhè nhẹ.

"Chú cởi quần cháu ra nhé". Không biết đấy là đề nghị của thằng chú hay thằng quỷ dâm dục trong tôi đang trỗi dậy. Em im lặng, không đáp, chỉ nằm thẳng lại. Chỉ chờ có vậy, tôi lật đật lột tất cả những gì còn sót lại trên cơ thể tôi và em. Cả hai chúng tôi, trần truồng, mê dại và điên cuồng trong những nụ hôn ngại ngùng và gấp gáp. Những ngón tay đan vào nhau, run run dẫn nhau đi khám phá những vùng đất mới trên cơ thể của nhau.

"Chú xin lỗi. Chú xin lỗi". Tôi lắp bắp trong lúc dương vật mình đã ở ngay trước cửa âm đạo. Em nhắm mắt không đáp, cái mông của em đã hẩy lên để tôi dễ đút vào. Tôi đã phá trinh một vài đứa con gái, nhưng có lẽ đây là cái lồn ấm ấp, đầy đặn và khít chặt nhất mà tôi từng biết.

Hai cơ thể như quấn riết vào nhau. Cặp môi mềm mọng; cặp vú săn chắc; cặp mông đầy đặn và cái lồn tuyệt phẩm. Tôi phóng thẳng luồng sinh khí vào tận sâu cùng âm đạo của em. Em ưỡn người như đón nhận toàn bộ những gì tôi trao gửi.

Tôi nằm xuống, vuốt ve đôi má của em, lại một lần nữa lắp bắp: "Chú xin lỗi, chú xin lỗi". Em cười: "Chú không phải là người đầu tiên của cháu đâu. Mấy năm trước, cháu bị chú hàng xóm cướp mất trinh rồi. Chú là người thứ 2, và cũng là lần thứ 2 của cháu". Nói xong, thấy mắt em đượm buồn.

Tôi ôm em vào lòng, hôn lên đôi mắt đẫm nước của em. Đâu quan trọng gì chữ trinh tiết. Nhưng có thể, em đang cần một người đàn ông đủ mạnh mẽ, bao dung và yêu thương để khoả lấp đi nỗi buồn thuở ấu thơ. Tôi không biết mình có đúng là người đàn ông em đang tìm kiếm không?

Em có tình cảm với tôi. Tôi biết rõ điều này. Nhưng đêm nay, chỉ là tình huống đưa đẩy, chứ tôi đã có yêu thương gì em đâu? Bỏ thì thương, vương thì tội. Nhưng tôi đã quan hệ với em rồi, dòng tinh trùng của tôi vẫn còn đang ri rỉ chảy trong âm đạo của em, tôi không thể bỏ em được.

"Chú có bỏ cháu không?" Em ngước cặp mắt to tròn lên nhìn tôi. Tôi không biết trả lời sao, đành ôm chặt em vào lòng, đặt những nụ hôn nóng bỏng lên môi em, để ngăn những câu hỏi khó thốt ra từ đấy.

Tôi đâu ngờ, đó là giây phút cho sự khởi đầu của một mối quan hệ 15 năm sau đó...
 
Sau đêm hôm đó, tôi và em vẫn chú chú cháu cháu, chém gió, chat chit trên diễn đàn như chưa có gì xảy ra. Thời đó rảnh. Em thì đang sinh viên năm 1, học như chơi. Còn tôi, đang trong giai đoạn chuyển giao giữa trẻ trâu và trưởng thành. Facebook không có, zalo thì không, smartphone vẫn là một thứ gì đó quá xa lạ. Thứ phổ biến để chém gió vẫn là diễn đàn và yahoo.

Chênh lệch tuổi tác, cộng với chênh lệch về môi trường sống khiến tôi và em như ở 2 thế giới khác nhau. Thứ duy nhất kết nối hai đứa (hoặc chí ít với tôi lúc đó) là sự hấp dẫn nam nữ. Em cho tôi sự trẻ trung, tươi mới. Tôi cho em sự già dặn, từng trải. Nhưng do khoảng cách địa lý, cộng với sự ràng buộc của vợ con, nên lâu lâu chúng tôi mới gặp nhau. Lúc thì tôi xuống chỗ em: TT Như Quỳnh hồi đó vẫn rất nhà quê, không có chỗ nào chơi. Thậm chí tìm một quán cafe ra hồn cũng khó. Thường thì em sẽ lên Hà Nội đi chơi, rồi chúng tôi hẹn nhau ăn uống, cafe. Em lúc nào cũng vui vẻ, ríu rít khi ở cạnh tôi. Còn tôi thì vừa thích, vừa sợ. Sợ gặp người quen. Hà Nội lúc đó nhỏ bé lắm, xách xe máy chạy 3 vòng là hết chỗ. Ngồi quán nào cũng có thể gặp người quen.

Giải pháp an toàn nhất vẫn là mua đồ ăn về khách sạn. Một đáp án hợp lý cho tất cả. Nhiều hôm mua đồ ăn về, nhưng đâu có kịp ăn gì. Chúng tôi lao vào nhau, tràn trề sinh lực của tuổi trẻ. Em đã bớt ngại ngùng hơn khi ở bên cạnh tôi, thả lỏng người theo cảm xúc. Có thể nói tôi là người dạy cho em những thứ cơ bản nhất về sex. Thế nhưng em tiếp thu rất nhanh; và chẳng bao lâu, em không cần tôi chỉ bảo gì nữa. Em biết thôi thích gì, và tự nguyện đáp ứng và dâng hiến theo cách mà tôi thích. Ở bên em tôi như ông hoàng, được đáp ứng bất kỳ lúc nào, theo bất kỳ cách nào, với tần suất bao lâu tuỳ thích.

Tới bây giờ tôi vẫn không lý giải được, tại sao lại có một người con gái mà cơ thể em lại có thể đáp ứng được như thế. Em yêu tôi, dù biết tôi đã có gia đình. Nhưng loại bỏ yếu tố cảm xúc ra, thì gần như lúc nào em cũng sẵn sàng tiếp nhận dương vật của tôi. lồn em lúc nào cũng ướt nhẹp mỗi khi tôi chạm vào. Có những lúc chơi liền 3 hiệp, quần nhau không nghỉ hơn 2h đồng hồ, nhưng lồn em vẫn ướt nhẹp. Thằng em tôi cũng thuộc dạng không vừa đâu. Lần nào mới đút vào cũng như phá trinh em vậy. Em nhăn nhó, nhưng chỉ 1-2ph sau là hết. Có những lúc chúng tôi qua đêm với nhau, chẳng nhớ làm tình bao nhiêu lần. Chỉ biết xong một hiệp, chợp mắt trong cơn lâng lâng. Xong tỉnh dậy lại làm tiếp hiệp thứ 2, thứ 3, thứ n... Điều mà chính tôi cũng ngạc nhiên về mình. Tôi chưa bao giờ làm được như vậy với bất kỳ người đàn bà nào khác. Liên tục mà không thấy chán, không thấy mệt.
 
Hơn 2 năm đầu kể từ lần đầu tiên, chúng tôi gặp nhau kiểu lúc được lúc không, tuỳ vào lịch của hai đứa. Có lúc 2 lần/ tuần. Có lúc nửa năm không nhìn mặt nhau. Tóm lại là không đều đặn. Nhưng mọi sự đã thay đổi

Ba mẹ em mua cho em một căn nhà ở Hoàng Mai. Còn tôi thì chuyển về làm ở Lạc Trung. Công việc và vị trí của tôi khi đó cho phép tôi thích rảnh là rảnh, thích bận là bận. Lúc đó, em năm cuối nên cũng rảnh. Thế là chúng tôi gặp nhau rất đều đặn. Tuần 2-3 lần. Lần nào cũng từ trưa đến hết cả chiều. Tần suất còn nhiều hơn tôi và vợ quan hệ với nhau. Hồi đó còn cái trò hai đứa đếm số lần làm tình với nhau. Sau tới gần 300 lần thì nhiều quá không thèm đếm nữa.

Tôi lúc nào cũng có một thắc mắc. Sao lần nào tôi hẹn là em đều đồng ý gặp, mà không lần nào em đến tháng cả. Và vì sao lần nào làm tình, tôi cũng phóng tinh vào lồn em. Vậy là không dính bầu? Kể ra thì tôi cũng ẩu, nhưng tôi không bao giờ thích dùng bao. Chỉ thấy cái bao thôi là dương vật tự động xẹp xuống. Tôi coi em như chỗ xả tinh trùng, để thoả mãn... nên tôi không bao giờ đung bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Tôi có hỏi, nhưng em trả lời qua loa: Cơ địa của cháu khó dính bầu lắm. Tôi chẳng hỏi gì thêm, cứ coi như em đã nói rồi đấy nhé, có gì anh không chịu trách nhiệm gì đâu...

Đã có lúc tôi thấy... chán em. Tuổi trẻ mà. Tôi pass nick yahoo của em cho 1 thằng em chung đội bóng. Thằng đó khá thân với tôi, và được mệnh danh là thần dâm đại hiệp của đội. Tôi hi vọng rằng với khả năng của nó, nó sẽ mê hoặc được em. Và nhờ thế, em sẽ quên tôi. Coi như đó là một cách cắt đuôi nhẹ nhàng. Cũng cần phải nói thêm, lúc đó tôi có nhiều mối quá. Mối nào cũng ngon mơn mởn và xin chết. Nên chấm dứt nhẹ nhàng với em là điều mà tôi muốn.

Nhưng tôi đã nhầm. Bất chấp tôi đã cung cấp đủ các thông tin cần thiết, và thằng em tôi kết em như điếu đổ. Em vẫn không đổ thằng em tôi như tôi dự tính. Tệ hơn, em thông báo với tôi rằng em bị chậm kinh 1 tháng rồi. Tin này với tôi như sét đánh ngang tai. Lúc này, tôi đang có quá nhiều thứ phải tính. Cuộc sống và công việc của tôi có quá nhiều biến động. Chỉ ít ngày nữa, theo kế hoạch, tôi sẽ không còn ở Hà Nội nữa, và sẽ rời xa vĩnh viễn tất cả những gì là quá khứ, bao gồm cả em. Vậy mà em lại báo chậm kinh lúc này...

Tôi đã hành động theo cách không gì có thể tệ hơn: Im lặng, không nghe điện thoại. Và cứ thế lẳng lặng xách vali rời Hà Nội. Kệ em tính sao thì tính. Cuộc sống của tôi đã quá rối rắm và phức tạp rồi. Tôi không muốn nó rối rắm và phức tạp hơn nữa.

Em đã gọi và nhắn tin không biết bao nhiêu cuộc cho tôi. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Sự im lặng hơn cả sự tàn nhẫn và độc ác nhất có thể. Tôi đau lòng lắm. Nhưng cứ nghĩ rằng thôi kệ, thà ác một lần rồi thôi. Coi như tôi là thằng tồi đi, nhưng đã cắt được mối quan hệ với em. Đó chẳng phải là sự giải thoát tôi mong mỏi bấy lâu hay sao? Nhưng sự đời nó không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi và em còn nhiều sự liên quan hơn thế nhiều...
 
Hơn 2 năm đầu kể từ lần đầu tiên, chúng tôi gặp nhau kiểu lúc được lúc không, tuỳ vào lịch của hai đứa. Có lúc 2 lần/ tuần. Có lúc nửa năm không nhìn mặt nhau. Tóm lại là không đều đặn. Nhưng mọi sự đã thay đổi

Ba mẹ em mua cho em một căn nhà ở Hoàng Mai. Còn tôi thì chuyển về làm ở Lạc Trung. Công việc và vị trí của tôi khi đó cho phép tôi thích rảnh là rảnh, thích bận là bận. Lúc đó, em năm cuối nên cũng rảnh. Thế là chúng tôi gặp nhau rất đều đặn. Tuần 2-3 lần. Lần nào cũng từ trưa đến hết cả chiều. Tần suất còn nhiều hơn tôi và vợ quan hệ với nhau. Hồi đó còn cái trò hai đứa đếm số lần làm tình với nhau. Sau tới gần 300 lần thì nhiều quá không thèm đếm nữa.

Tôi lúc nào cũng có một thắc mắc. Sao lần nào tôi hẹn là em đều đồng ý gặp, mà không lần nào em đến tháng cả. Và vì sao lần nào làm tình, tôi cũng phóng tinh vào lồn em. Vậy là không dính bầu? Kể ra thì tôi cũng ẩu, nhưng tôi không bao giờ thích dùng bao. Chỉ thấy cái bao thôi là dương vật tự động xẹp xuống. Tôi coi em như chỗ xả tinh trùng, để thoả mãn... nên tôi không bao giờ đung bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Tôi có hỏi, nhưng em trả lời qua loa: Cơ địa của cháu khó dính bầu lắm. Tôi chẳng hỏi gì thêm, cứ coi như em đã nói rồi đấy nhé, có gì anh không chịu trách nhiệm gì đâu...

Đã có lúc tôi thấy... chán em. Tuổi trẻ mà. Tôi pass nick yahoo của em cho 1 thằng em chung đội bóng. Thằng đó khá thân với tôi, và được mệnh danh là thần dâm đại hiệp của đội. Tôi hi vọng rằng với khả năng của nó, nó sẽ mê hoặc được em. Và nhờ thế, em sẽ quên tôi. Coi như đó là một cách cắt đuôi nhẹ nhàng. Cũng cần phải nói thêm, lúc đó tôi có nhiều mối quá. Mối nào cũng ngon mơn mởn và xin chết. Nên chấm dứt nhẹ nhàng với em là điều mà tôi muốn.

Nhưng tôi đã nhầm. Bất chấp tôi đã cung cấp đủ các thông tin cần thiết, và thằng em tôi kết em như điếu đổ. Em vẫn không đổ thằng em tôi như tôi dự tính. Tệ hơn, em thông báo với tôi rằng em bị chậm kinh 1 tháng rồi. Tin này với tôi như sét đánh ngang tai. Lúc này, tôi đang có quá nhiều thứ phải tính. Cuộc sống và công việc của tôi có quá nhiều biến động. Chỉ ít ngày nữa, theo kế hoạch, tôi sẽ không còn ở Hà Nội nữa, và sẽ rời xa vĩnh viễn tất cả những gì là quá khứ, bao gồm cả em. Vậy mà em lại báo chậm kinh lúc này...

Tôi đã hành động theo cách không gì có thể tệ hơn: Im lặng, không nghe điện thoại. Và cứ thế lẳng lặng xách vali rời Hà Nội. Kệ em tính sao thì tính. Cuộc sống của tôi đã quá rối rắm và phức tạp rồi. Tôi không muốn nó rối rắm và phức tạp hơn nữa.

Em đã gọi và nhắn tin không biết bao nhiêu cuộc cho tôi. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Sự im lặng hơn cả sự tàn nhẫn và độc ác nhất có thể. Tôi đau lòng lắm. Nhưng cứ nghĩ rằng thôi kệ, thà ác một lần rồi thôi. Coi như tôi là thằng tồi đi, nhưng đã cắt được mối quan hệ với em. Đó chẳng phải là sự giải thoát tôi mong mỏi bấy lâu hay sao? Nhưng sự đời nó không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi và em còn nhiều sự liên quan hơn thế nhiều...
Chuyện sex đầu năm à
 
Hơn 2 năm đầu kể từ lần đầu tiên, chúng tôi gặp nhau kiểu lúc được lúc không, tuỳ vào lịch của hai đứa. Có lúc 2 lần/ tuần. Có lúc nửa năm không nhìn mặt nhau. Tóm lại là không đều đặn. Nhưng mọi sự đã thay đổi

Ba mẹ em mua cho em một căn nhà ở Hoàng Mai. Còn tôi thì chuyển về làm ở Lạc Trung. Công việc và vị trí của tôi khi đó cho phép tôi thích rảnh là rảnh, thích bận là bận. Lúc đó, em năm cuối nên cũng rảnh. Thế là chúng tôi gặp nhau rất đều đặn. Tuần 2-3 lần. Lần nào cũng từ trưa đến hết cả chiều. Tần suất còn nhiều hơn tôi và vợ quan hệ với nhau. Hồi đó còn cái trò hai đứa đếm số lần làm tình với nhau. Sau tới gần 300 lần thì nhiều quá không thèm đếm nữa.

Tôi lúc nào cũng có một thắc mắc. Sao lần nào tôi hẹn là em đều đồng ý gặp, mà không lần nào em đến tháng cả. Và vì sao lần nào làm tình, tôi cũng phóng tinh vào lồn em. Vậy là không dính bầu? Kể ra thì tôi cũng ẩu, nhưng tôi không bao giờ thích dùng bao. Chỉ thấy cái bao thôi là dương vật tự động xẹp xuống. Tôi coi em như chỗ xả tinh trùng, để thoả mãn... nên tôi không bao giờ đung bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Tôi có hỏi, nhưng em trả lời qua loa: Cơ địa của cháu khó dính bầu lắm. Tôi chẳng hỏi gì thêm, cứ coi như em đã nói rồi đấy nhé, có gì anh không chịu trách nhiệm gì đâu...

Đã có lúc tôi thấy... chán em. Tuổi trẻ mà. Tôi pass nick yahoo của em cho 1 thằng em chung đội bóng. Thằng đó khá thân với tôi, và được mệnh danh là thần dâm đại hiệp của đội. Tôi hi vọng rằng với khả năng của nó, nó sẽ mê hoặc được em. Và nhờ thế, em sẽ quên tôi. Coi như đó là một cách cắt đuôi nhẹ nhàng. Cũng cần phải nói thêm, lúc đó tôi có nhiều mối quá. Mối nào cũng ngon mơn mởn và xin chết. Nên chấm dứt nhẹ nhàng với em là điều mà tôi muốn.

Nhưng tôi đã nhầm. Bất chấp tôi đã cung cấp đủ các thông tin cần thiết, và thằng em tôi kết em như điếu đổ. Em vẫn không đổ thằng em tôi như tôi dự tính. Tệ hơn, em thông báo với tôi rằng em bị chậm kinh 1 tháng rồi. Tin này với tôi như sét đánh ngang tai. Lúc này, tôi đang có quá nhiều thứ phải tính. Cuộc sống và công việc của tôi có quá nhiều biến động. Chỉ ít ngày nữa, theo kế hoạch, tôi sẽ không còn ở Hà Nội nữa, và sẽ rời xa vĩnh viễn tất cả những gì là quá khứ, bao gồm cả em. Vậy mà em lại báo chậm kinh lúc này...

Tôi đã hành động theo cách không gì có thể tệ hơn: Im lặng, không nghe điện thoại. Và cứ thế lẳng lặng xách vali rời Hà Nội. Kệ em tính sao thì tính. Cuộc sống của tôi đã quá rối rắm và phức tạp rồi. Tôi không muốn nó rối rắm và phức tạp hơn nữa.

Em đã gọi và nhắn tin không biết bao nhiêu cuộc cho tôi. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Sự im lặng hơn cả sự tàn nhẫn và độc ác nhất có thể. Tôi đau lòng lắm. Nhưng cứ nghĩ rằng thôi kệ, thà ác một lần rồi thôi. Coi như tôi là thằng tồi đi, nhưng đã cắt được mối quan hệ với em. Đó chẳng phải là sự giải thoát tôi mong mỏi bấy lâu hay sao? Nhưng sự đời nó không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi và em còn nhiều sự liên quan hơn thế nhiều...
1 tuần rồi, drop à mày.
 
Thì nó rời khỏi HN vĩnh viễn rồi mà
Drop luôn :))
"Đó chẳng phải là sự giải thoát tôi mong mỏi bấy lâu hay sao? Nhưng sự đời nó không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi và em còn nhiều sự liên quan hơn thế nhiều..."

Chắc nó chém gió, hoặc méo nghĩ ra được đoạn tiếp theo, 3 hôm trước vẫn thấy post bài mà
 
Sau đêm hôm đó, tôi và em vẫn chú chú cháu cháu, chém gió, chat chit trên diễn đàn như chưa có gì xảy ra. Thời đó rảnh. Em thì đang sinh viên năm 1, học như chơi. Còn tôi, đang trong giai đoạn chuyển giao giữa trẻ trâu và trưởng thành. Facebook không có, zalo thì không, smartphone vẫn là một thứ gì đó quá xa lạ. Thứ phổ biến để chém gió vẫn là diễn đàn và yahoo.

Chênh lệch tuổi tác, cộng với chênh lệch về môi trường sống khiến tôi và em như ở 2 thế giới khác nhau. Thứ duy nhất kết nối hai đứa (hoặc chí ít với tôi lúc đó) là sự hấp dẫn nam nữ. Em cho tôi sự trẻ trung, tươi mới. Tôi cho em sự già dặn, từng trải. Nhưng do khoảng cách địa lý, cộng với sự ràng buộc của vợ con, nên lâu lâu chúng tôi mới gặp nhau. Lúc thì tôi xuống chỗ em: TT Như Quỳnh hồi đó vẫn rất nhà quê, không có chỗ nào chơi. Thậm chí tìm một quán cafe ra hồn cũng khó. Thường thì em sẽ lên Hà Nội đi chơi, rồi chúng tôi hẹn nhau ăn uống, cafe. Em lúc nào cũng vui vẻ, ríu rít khi ở cạnh tôi. Còn tôi thì vừa thích, vừa sợ. Sợ gặp người quen. Hà Nội lúc đó nhỏ bé lắm, xách xe máy chạy 3 vòng là hết chỗ. Ngồi quán nào cũng có thể gặp người quen.

Giải pháp an toàn nhất vẫn là mua đồ ăn về khách sạn. Một đáp án hợp lý cho tất cả. Nhiều hôm mua đồ ăn về, nhưng đâu có kịp ăn gì. Chúng tôi lao vào nhau, tràn trề sinh lực của tuổi trẻ. Em đã bớt ngại ngùng hơn khi ở bên cạnh tôi, thả lỏng người theo cảm xúc. Có thể nói tôi là người dạy cho em những thứ cơ bản nhất về sex. Thế nhưng em tiếp thu rất nhanh; và chẳng bao lâu, em không cần tôi chỉ bảo gì nữa. Em biết thôi thích gì, và tự nguyện đáp ứng và dâng hiến theo cách mà tôi thích. Ở bên em tôi như ông hoàng, được đáp ứng bất kỳ lúc nào, theo bất kỳ cách nào, với tần suất bao lâu tuỳ thích.

Tới bây giờ tôi vẫn không lý giải được, tại sao lại có một người con gái mà cơ thể em lại có thể đáp ứng được như thế. Em yêu tôi, dù biết tôi đã có gia đình. Nhưng loại bỏ yếu tố cảm xúc ra, thì gần như lúc nào em cũng sẵn sàng tiếp nhận dương vật của tôi. Lồn em lúc nào cũng ướt nhẹp mỗi khi tôi chạm vào. Có những lúc chơi liền 3 hiệp, quần nhau không nghỉ hơn 2h đồng hồ, nhưng lồn em vẫn ướt nhẹp. Thằng em tôi cũng thuộc dạng không vừa đâu. Lần nào mới đút vào cũng như phá trinh em vậy. Em nhăn nhó, nhưng chỉ 1-2ph sau là hết. Có những lúc chúng tôi qua đêm với nhau, chẳng nhớ làm tình bao nhiêu lần. Chỉ biết xong một hiệp, chợp mắt trong cơn lâng lâng. Xong tỉnh dậy lại làm tiếp hiệp thứ 2, thứ 3, thứ n... Điều mà chính tôi cũng ngạc nhiên về mình. Tôi chưa bao giờ làm được như vậy với bất kỳ người đàn bà nào khác. Liên tục mà không thấy chán, không thấy mệt.
Năm bao nhiêu mà bảo TT Như Quỳnh cafe ko có
 
Top