Nhớ lại chuỗi ngày làm culi phục vụ luồn cúi, nhìn mặt người khác để sống mà tao đau đớn rớt nước mắt

Để tao thoát khỏi thực tại đau đớn này của kiếp loser simp lõ này.

Hồi sinh viên tao đi làm culi dịch vụ. Ở chỗ đó có một thằng khách quen, cũng làm lớn, có tiền có chức. Làm cho nó, nó hành tao lên xuống như một con chó ghẻ. Tao hận lắm.

Nó cũng biết là tao hận nó, tao bất lực. Xong nó quay qua nói một câu mà tao nhớ tới giờ:

-“Bây giờ tao làm gì mày thì mày cũng không trả thù được đâu. Có chăng sau này con tao bị mày hành lại được.
Chứ mày có ghét tao như thế nào cũng không thể làm gì được tao trong kiếp sống này."


Lúc đó tao đâu hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy cay. Nhưng càng lớn, càng đi làm rồi mới ngấm.

Rồi tới lúc đi thực tập 8 tuần, ngày cuối chia tay, có anh công nhân nói tao:

“Sau này em đi làm, nhớ thương công nhân, lao động tay chân như tụi anh nghe.”

Hồi đó tao chỉ dạ cho qua, vì ai thực tập mà bị hành đâu. Nhưng rồi đi làm thật, mới hiểu cái “cảnh khổ của tụi anh” là gì.
Mới hiểu cảm giác ba mẹ mình ngày xưa đi làm vì đồng tiền nó đắng cỡ nào.

Bao năm rồi, mỗi lần có dịp đi tới cái xưởng nào đó, nhìn từng người công nhân lưng áo ướt đẫm, tao lại tự nhắc: mỗi người trong đó đều có gia đình, có miếng cơm đang chờ họ về. Còn mình, ngồi văn phòng, tưởng sướng lắm. Nhưng thật ra cũng chỉ là một con người đang bị cơm áo hành tới cạn kiệt cảm xúc.

Nay về húp tô mỳ trong căn trọ tồi tàn, ẩm thấp, chui rúc kiếp hikomori và ngẫm chuyện đời mà tao rớt nước mắt. Con người ai cũng khổ. Không khổ này thì cũng khổ kia. Cùng lắm, cố gắng thêm chút, rồi cũng già, cũng bệnh, cũng chết...
 
Tao cũng căm căm hận 1 tên 3/ được bảo lãnh qua Mỹ nhưng lại từ chối ở lại vẹm vì iu nước. Giờ nó suốt ngày kêu đau đớn, hận thù
Lồn này nó điên rồi.
@dungdamchemnhau
zdNIR5Y.jpg
 
Tao cũng căm căm hận 1 tên 3/ được bảo lãnh qua Mỹ nhưng lại từ chối ở lại vẹm vì iu nước. Giờ nó suốt ngày kêu đau đớn, hận thù
Trước khi bạn được sinh ra , có cái khổ không.
Thân này chỉ là duyên hợp tạm có. Thân này là giả, và cái khổ cũng không thật.

Chiếu kiến ngũ uẩn giai không
Độ nhất thiết khổ ách

Adidas phật
Quán vô ngã
Mãi sau này tao mới hiểu ra là ổng xạo xạo.

Con ổng sau này cũng đi hành hạ ngta thôi. Thứ 1 là cha chú nâng đỡ. Thứ 2 là có điều kiện từ nhỏ, tiếp xúc giáo dục tốt môi trường và mối quan hệ khủng. Lớn lên thường cũng thuộc tầng lớp nắm đầu thiên hạ cỡ cậu Nguyễn Như Khôi.

Còn tầng lớp nghèo hèn như tao mà trèo lên thì chỉ có 2 viễn cảnh:

Một là giai đoạn xã hội còn chưa định hình, phải có một cuộc cải cách. Đặc biệt là cải cách ruộng đất. Lúc đó tao sẽ xí cái nhà hàng của @Kod112 đầu tiên. Nếu may mắn nữa có thì thể vươn lên trở thành giai cấp lãnh đạo của xã hội mới.

Hai nếu xã hội đi vào ổn định, dân chủ, công bằng, văn minh thì cá nhân đó phải là cái gì đó thật sự xuất sắc.
 
Để tao thoát khỏi thực tại đau đớn này của kiếp loser simp lõ này.

Hồi sinh viên tao đi làm culi dịch vụ. Ở chỗ đó có một thằng khách quen, cũng làm lớn, có tiền có chức. Làm cho nó, nó hành tao lên xuống như một con chó ghẻ. Tao hận lắm.

Nó cũng biết là tao hận nó, tao bất lực. Xong nó quay qua nói một câu mà tao nhớ tới giờ:

-“Bây giờ tao làm gì mày thì mày cũng không trả thù được đâu. Có chăng sau này con tao bị mày hành lại được.
Chứ mày có ghét tao như thế nào cũng không thể làm gì được tao trong kiếp sống này."


Lúc đó tao đâu hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy cay. Nhưng càng lớn, càng đi làm rồi mới ngấm.

Rồi tới lúc đi thực tập 8 tuần, ngày cuối chia tay, có anh công nhân nói tao:

“Sau này em đi làm, nhớ thương công nhân, lao động tay chân như tụi anh nghe.”

Hồi đó tao chỉ dạ cho qua, vì ai thực tập mà bị hành đâu. Nhưng rồi đi làm thật, mới hiểu cái “cảnh khổ của tụi anh” là gì.
Mới hiểu cảm giác ba mẹ mình ngày xưa đi làm vì đồng tiền nó đắng cỡ nào.

Bao năm rồi, mỗi lần có dịp đi tới cái xưởng nào đó, nhìn từng người công nhân lưng áo ướt đẫm, tao lại tự nhắc: mỗi người trong đó đều có gia đình, có miếng cơm đang chờ họ về. Còn mình, ngồi văn phòng, tưởng sướng lắm. Nhưng thật ra cũng chỉ là một con người đang bị cơm áo hành tới cạn kiệt cảm xúc.

Nay về húp tô mỳ trong căn trọ tồi tàn, ẩm thấp, chui rúc kiếp hikomori và ngẫm chuyện đời mà tao rớt nước mắt. Con người ai cũng khổ. Không khổ này thì cũng khổ kia. Cùng lắm, cố gắng thêm chút, rồi cũng già, cũng bệnh, cũng chết...
sctR5H.jpg
 
Mãi sau này tao mới hiểu ra là ổng xạo xạo.

Con ổng sau này cũng đi hành hạ ngta thôi. Thứ 1 là cha chú nâng đỡ. Thứ 2 là có điều kiện từ nhỏ, tiếp xúc giáo dục tốt môi trường và mối quan hệ khủng. Lớn lên thường cũng thuộc tầng lớp nắm đầu thiên hạ cỡ cậu Nguyễn Như Khôi.

Còn tầng lớp nghèo hèn như tao mà trèo lên thì chỉ có 2 viễn cảnh:

Một là giai đoạn xã hội còn chưa định hình, phải có một cuộc cải cách. Đặc biệt là cải cách ruộng đất. Lúc đó tao sẽ xí cái nhà hàng của @Kod112 đầu tiên. Nếu may mắn nữa có thì thể vươn lên trở thành giai cấp lãnh đạo của xã hội mới.

Hai nếu xã hội đi vào ổn định, dân chủ, công bằng, văn minh thì cá nhân đó phải là cái gì đó thật sự xuất sắc.
Ẳng ẳng..
 
Sau này ngẫm lại mới thấy : Đã làm culi phục vụ mà nói chữ "bị hành" là coi như xong. Nên gạt bỏ cái tôi đi, đã là phục vụ thì đúng 2 chữ phục vụ ...

Nói ra mới nhớ đến giai đoạn học lớp 12. Đi học ông thầy kêu "mày nghỉ học đi làm culi đi. Mày có đi học nữa cũng ko được gì".

Câu nói của ông thầy mình rất căm hận và cố gắng học để chứng minh ổng sai. Và cuối năm đó mình đã thi đậu đại học trước sự ngỡ ngàng của ổng và cái giấy báo đậu của mình cứ như 1 cú vả vào mặt ông thầy.

Sau 5 năm đại học ra trường thì thất nghiệp và giờ vẫn đi làm culi như ổng nói. Điều đó chứng minh rằng làm culi không phải là không học được mà là do số phận. Cuối cùng @dungdamchemnhau tính cũng không bằng ổng tính. Cũng phải thua ông thầy thôi....
 
Sau này ngẫm lại mới thấy : Đã làm culi phục vụ mà nói chữ "bị hành" là coi như xong. Nên gạt bỏ cái tôi đi, đã là phục vụ thì đúng 2 chữ phục vụ ...

Nói ra mới nhớ đến giai đoạn học lớp 12. Đi học ông thầy kêu "mày nghỉ học đi làm culi đi. Mày có đi học nữa cũng ko được gì".

Câu nói của ông thầy mình rất căm hận và cố gắng học để chứng minh ổng sai. Và cuối năm đó mình đã thi đậu đại học trước sự ngỡ ngàng của ổng và cái giấy báo đậu của mình cứ như 1 cú vả vào mặt ông thầy.

Sau 5 năm đại học ra trường thì thất nghiệp và giờ vẫn đi làm culi như ổng nói. Điều đó chứng minh rằng làm culi không phải là không học được mà là do số phận. Cuối cùng @dungdamchemnhau tính cũng không bằng ổng tính. Cũng phải thua ông thầy thôi....
tao thì nhớ mãi câu ông thầy năm 12 trường Phan Đăng Lưu mày muốn có nhà lầu xe hơi vợ đẹp con ngoan k ? và tao thấy ổng nói đúng vcl !
 
Tội lỗi nguyên thủy.
Sinh ra không có tội, thành người vô dụng là có tội.
Sinh ra trong thời kỳ suy tàn, có tội.
Sinh ra ở một vùng đất điêu tàn, có tội.
Bị xã hội bỏ rơi, có tội.
Xã hội nó vận hành như thế rồi. Có tiền có chức thì có thể ngang ngược. Kiếp nghèo hèn culi ra đường càng phải kín kẽ, cư xử càng phải đạo đức. Còn bọn tầng lớp cao hơn thì có thể tí ti ngông cuồng, cậy chức quyền một chút. Có trách là trách bản thân mình suy nghĩ nhiều quá...

Có lẽ mình nên buông bỏ đi. Rảnh thì đọc kinh Phật nhiều vào, sẽ hiểu được kha khá những chuyện đã, đang và sẽ xảy ra.
 
Mãi sau này tao mới hiểu ra là ổng xạo xạo.

Con ổng sau này cũng đi hành hạ ngta thôi. Thứ 1 là cha chú nâng đỡ. Thứ 2 là có điều kiện từ nhỏ, tiếp xúc giáo dục tốt môi trường và mối quan hệ khủng. Lớn lên thường cũng thuộc tầng lớp nắm đầu thiên hạ cỡ cậu Nguyễn Như Khôi.

Còn tầng lớp nghèo hèn như tao mà trèo lên thì chỉ có 2 viễn cảnh:

Một là giai đoạn xã hội còn chưa định hình, phải có một cuộc cải cách. Đặc biệt là cải cách ruộng đất. Lúc đó tao sẽ xí cái nhà hàng của @Kod112 đầu tiên. Nếu may mắn nữa có thì thể vươn lên trở thành giai cấp lãnh đạo của xã hội mới.

Hai nếu xã hội đi vào ổn định, dân chủ, công bằng, văn minh thì cá nhân đó phải là cái gì đó thật sự xuất sắc.
Adidas phật
Quán nhân duyên
 
Tội lỗi nguyên thủy.
Sinh ra không có tội, thành người vô dụng là có tội.
Sinh ra trong thời kỳ suy tàn, có tội.
Sinh ra ở một vùng đất điêu tàn, có tội.
Bị xã hội bỏ rơi, có tội.

Tội gì mà không nhảy 💃💃💃
 
Đang húp vội bát mì tôm để kịp vào ca làm thì lại đọc bài của mày. Đừng làm tao chua xót nữa :vozvn (18):
Nãy vào wc soi gương, khuôn mặt trừ đôi mắt thì vẫn như thời cấp 3. Giờ lớn tuổi, bị tâm thần lâu năm chưa từng được địt, mỗi lần vô tình nhìn hình hay được nghe giọng nữ sinh là lại lên cơn thèm khát thú vật. Đĩ mẹ không lẽ cả đời tao chỉ có thể cầm cu sục rồi tặc lưỡi trách sao may mắn đéo bao giờ ở bên mình.
 
Trên đời đã có quá nhìu lỗi đau rồi mà mom...
Địt mẹ, đã nghèo lại còn hèn. Sao bây giờ mày ko vác dao đâm chết mẹ hai cha con thằng đã hành mày đi, ngồi húp mì tôm khóc lóc làm cái con cặc gì.
Ê hôm nay m deep quá t hong quen
Giờ mình đã buông bỏ dần rồi, không còn hận thù để hủy hoại bản thân và người khác.

Đụ má nhiều khi đi làm cả ngày mệt quá tao ước mình có đủ tài chánh để tự thưởng cho mình một tô phở siêu đặc biệt…
 
Top