Để tao thoát khỏi thực tại đau đớn này của kiếp loser simp lõ này.
Hồi sinh viên tao đi làm culi dịch vụ. Ở chỗ đó có một thằng khách quen, cũng làm lớn, có tiền có chức. Làm cho nó, nó hành tao lên xuống như một con chó ghẻ. Tao hận lắm.
Nó cũng biết là tao hận nó, tao bất lực. Xong nó quay qua nói một câu mà tao nhớ tới giờ:
-“Bây giờ tao làm gì mày thì mày cũng không trả thù được đâu. Có chăng sau này con tao bị mày hành lại được.
Chứ mày có ghét tao như thế nào cũng không thể làm gì được tao trong kiếp sống này."
Lúc đó tao đâu hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy cay. Nhưng càng lớn, càng đi làm rồi mới ngấm.
Rồi tới lúc đi thực tập 8 tuần, ngày cuối chia tay, có anh công nhân nói tao:
“Sau này em đi làm, nhớ thương công nhân, lao động tay chân như tụi anh nghe.”
Hồi đó tao chỉ dạ cho qua, vì ai thực tập mà bị hành đâu. Nhưng rồi đi làm thật, mới hiểu cái “cảnh khổ của tụi anh” là gì.
Mới hiểu cảm giác ba mẹ mình ngày xưa đi làm vì đồng tiền nó đắng cỡ nào.
Bao năm rồi, mỗi lần có dịp đi tới cái xưởng nào đó, nhìn từng người công nhân lưng áo ướt đẫm, tao lại tự nhắc: mỗi người trong đó đều có gia đình, có miếng cơm đang chờ họ về. Còn mình, ngồi văn phòng, tưởng sướng lắm. Nhưng thật ra cũng chỉ là một con người đang bị cơm áo hành tới cạn kiệt cảm xúc.
Nay về húp tô mỳ trong căn trọ tồi tàn, ẩm thấp, chui rúc kiếp hikomori và ngẫm chuyện đời mà tao rớt nước mắt. Con người ai cũng khổ. Không khổ này thì cũng khổ kia. Cùng lắm, cố gắng thêm chút, rồi cũng già, cũng bệnh, cũng chết...
Hồi sinh viên tao đi làm culi dịch vụ. Ở chỗ đó có một thằng khách quen, cũng làm lớn, có tiền có chức. Làm cho nó, nó hành tao lên xuống như một con chó ghẻ. Tao hận lắm.
Nó cũng biết là tao hận nó, tao bất lực. Xong nó quay qua nói một câu mà tao nhớ tới giờ:
-“Bây giờ tao làm gì mày thì mày cũng không trả thù được đâu. Có chăng sau này con tao bị mày hành lại được.
Chứ mày có ghét tao như thế nào cũng không thể làm gì được tao trong kiếp sống này."
Lúc đó tao đâu hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy cay. Nhưng càng lớn, càng đi làm rồi mới ngấm.
Rồi tới lúc đi thực tập 8 tuần, ngày cuối chia tay, có anh công nhân nói tao:
“Sau này em đi làm, nhớ thương công nhân, lao động tay chân như tụi anh nghe.”
Hồi đó tao chỉ dạ cho qua, vì ai thực tập mà bị hành đâu. Nhưng rồi đi làm thật, mới hiểu cái “cảnh khổ của tụi anh” là gì.
Mới hiểu cảm giác ba mẹ mình ngày xưa đi làm vì đồng tiền nó đắng cỡ nào.
Bao năm rồi, mỗi lần có dịp đi tới cái xưởng nào đó, nhìn từng người công nhân lưng áo ướt đẫm, tao lại tự nhắc: mỗi người trong đó đều có gia đình, có miếng cơm đang chờ họ về. Còn mình, ngồi văn phòng, tưởng sướng lắm. Nhưng thật ra cũng chỉ là một con người đang bị cơm áo hành tới cạn kiệt cảm xúc.
Nay về húp tô mỳ trong căn trọ tồi tàn, ẩm thấp, chui rúc kiếp hikomori và ngẫm chuyện đời mà tao rớt nước mắt. Con người ai cũng khổ. Không khổ này thì cũng khổ kia. Cùng lắm, cố gắng thêm chút, rồi cũng già, cũng bệnh, cũng chết...