Có Video Phản rồi, mới dầm bão đi học 1 bữa mà nữ sinh đã tự diễn biến chuyển hóa lệch chuẩn như tml Chu Vinh

Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Lấy quả ảnh tài khoản cậu khôi đập vào mõm lũ chó bưng bô chế độ này ngay, đỵt mẹ láo Lồn
 
lói chiện như chiên gia vậy bạng?
Những ai quay lưng, xuyên tạc, không tin vào khả nưng ứng phó thiên tai của Nhà nước; thì cũng không có quyền được biết Nhà nước đã làm gì để bảo vệ, để lo cho dân; hay khánh chiến chống bão đã đến bờ thắng lợi bằng cách nào !

Bởi lẽ, họ đã chọn rời bỏ, hoài nghi vào đúng lúc đất nước và bạn cần sự đồng hành nhất; thì họ cũng chẳng bao giờ thấy được những đêm Nhà nước phải trăn trở, vật lộn với khó khăn, để giữ cho dân yên ổn.

Họ không ở đó khi toàn dân phải tự vượt qua gian khó, khi Nhà nước phải xoay xở giữa muôn vàn thử thách; để rồi chính chúng ta cũng học được cách đứng dậy, tự bảo vệ và trưởng thành.

Gian nan, bão tố đã qua; và cũng vì thế, những kẻ ấy không xứng đáng được bước vào chương mới — nơi tôi, bạn và đất nước đã mạnh mẽ hơn, bình thản hơn, và đủ đầy hơn.

Việc bạn và tôi còn ở đây; còn thở; còn tiếp tục bước đi; đã là minh chứng đẹp đẽ nhất cho sức mạnh của niềm tin và sự đồng hành cùng chính sách của Nhà nước.
 
Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Tôi sợ bạng rồi!!! 😳😳😳

Mặc dù đọc nhiều cmt của bạng và luôn trong tâm thế là văn mỉa mai- châm biếm.

Nhưng để viết được giọng này - tôi ngưỡng mộ bạng quá!
Gặp tôi- tôi chửi đụ- địt- Lồn- cặc cho sướng cái mỏ chứ không thể nào văn vở trào phúng như bạng 🤣🤣🤣
 
Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Văn như đoạn dưới đây
Ngày ấy, tao lần đầu chạm đến sự bí mật của người con gái. Trong căn phòng nhỏ, không gian khép kín như gói ghém cả bầu trời hương vị. Tao ngập ngừng, rồi bỗng nhiên nhận ra một mùi hương rất riêng – không nồng nặc, không xa lạ, mà gần gũi như hơi thở của sự sống.Mùi ấy lẫn giữa mặn mòi của biển sớm, ngọt dịu như hạt sương đọng trên cỏ, và ấm nóng như mùi da thịt đang run rẩy trong tình yêu.Tao nhớ rõ cảm giác ban đầu, sự bối rối xen lẫn tò mò, rồi dần chuyển thành chấp nhận, như đứa trẻ tìm thấy cuốn nhật ký bí mật của mẹ.Trái tim tao đập nhanh, vừa xấu hổ vừa say đắm, để rồi nhận ra rằng hương vị ấy chính là dấu ấn của riêng một con người không thể trộn lẫn.Thật ra, mùi hương ấy bắt nguồn từ sự hòa quyện của tuyến mồ hôi, dịch cơ thể, và cả chế độ ăn uống, vệ sinh, sức khỏe. Mỗi người con gái lại có một “chữ ký hương” riêng biệt.Nếu ai đó hỏi, “mùi ấy đẹp hay xấu?”, tôi chỉ có thể trả lời: đó là sự thật nguyên sơ, và sự thật bao giờ cũng mang giá trị của nó, miễn là ta nhìn bằng con mắt cảm thông.
 
Tôi sợ bạng rồi!!! 😳😳😳

Mặc dù đọc nhiều cmt của bạng và luôn trong tâm thế là văn mỉa mai- châm biếm.

Nhưng để viết được giọng này - tôi ngưỡng mộ bạng quá!
Gặp tôi- tôi chửi đụ- địt- lồn- cặc cho sướng cái mỏ chứ không thể nào văn vở trào phúng như bạng 🤣🤣🤣
Cái ham muốn tột bậc của tôi là toàn dân, toàn xàm đều hiểu được những suy tư, trăn trở của ban lãnh đạo thôi bạn.
1 năm 365 ngày, quá nhiều biến số từ văn hóa, kinh tế, chính trị .... khiến các bác khó lòng xoay sở. Việc thất thủ trước những cơn bão liên tiếp ập đến là do đất nước vừa trải qua hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược, hậu quả chiến tranh chưa kịp hàn gắn thì lại liên tiếp bước vào cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới (Tây Nam, phía Bắc năm 1979). Các cuộc chiến đấu này tuy không kéo dài nhưng đã gây tổn thất, ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển kinh tế - xã hội. Không những vậy, thế lực thù địch ngày đêm chống phá, đã có không ít các âm mưu bạo loạn, lật đổ, kích động, chia rẽ dân tộc, tất cả đều có sự tiếp sức của các thế lực phản động bên ngoài.Nên tôi rất mong ae xàm hết sức thông cảm cho thực trạng của đất nước.

Trời ơi , ngập thế này thì còn làm ăn gì đc nữa :vozvn (21):
Bạn hãy nhìn với con mắt bao dung chứ đừng bung dao như con bé trong clip #1 nhé.
 
Tôi sợ bạng rồi!!! 😳😳😳

Mặc dù đọc nhiều cmt của bạng và luôn trong tâm thế là văn mỉa mai- châm biếm.

Nhưng để viết được giọng này - tôi ngưỡng mộ bạng quá!
Gặp tôi- tôi chửi đụ- địt- lồn- cặc cho sướng cái mỏ chứ không thể nào văn vở trào phúng như bạng 🤣🤣🤣
Tóm tắt: nham hiểm & văn vở
 
Tôi sợ bạng rồi!!! 😳😳😳

Mặc dù đọc nhiều cmt của bạng và luôn trong tâm thế là văn mỉa mai- châm biếm.

Nhưng để viết được giọng này - tôi ngưỡng mộ bạng quá!
Gặp tôi- tôi chửi đụ- địt- lồn- cặc cho sướng cái mỏ chứ không thể nào văn vở trào phúng như bạng 🤣🤣🤣
Bọn hay gato nên mới phải châm biếm mỉa mai người khác, tụi này nghèo hèn nên sinh thói xấu b đừng chấp.
Trân trọng!
 

Có thể bạn quan tâm

Top