Tôi chưa train dc con AI nào như Nhị gia cả.Tôi nghĩ là AI đc cài hệ điều hành Nhị gia , không biết có đúng konhưng trong thâm tâm , tôi đồng ý với những gì bạn viết ( tuy nghe hơi sến )
@Thu_Đông mãi đỉnh !!
Tôi chưa train dc con AI nào như Nhị gia cả.Tôi nghĩ là AI đc cài hệ điều hành Nhị gia , không biết có đúng konhưng trong thâm tâm , tôi đồng ý với những gì bạn viết ( tuy nghe hơi sến )
Hải Phòng vẫn nòng vòng 🤣Tôi nghĩ là AI đc cài hệ điều hành Nhị gia , không biết có đúng konhưng trong thâm tâm , tôi đồng ý với những gì bạn viết ( tuy nghe hơi sến )
Nó chắc reset rồi bOlin mới nghỉ mấy hôm lại rủ chơi lá khát với nước hoa quả ah mà tan đồ lâu thế @dungdamchemnhau![]()
Đéo đón cơn bão ra hồn @phikong77bọn trung tâm thời tiết đéo 3 ca 4 kíp rồi đm phản động đây chứ đâu
"quý"Tao cũng quý m lắm
Péc 936 đang họp chên thiên đình vứi Ngọc Hoàng hã cháo“Tại sao lại để dân bị ngập đến tận bụng như vậy?”
Trích lời bác 936
@Pác Tơn sai thiên lôi oánh chết cmn 936 cho biết tại sao thôi, sao dân nó không hỏi nếu boác ở đấy hong hôi nách có bị lốc thổi bay không là đượcPéc 936 đang họp chên thiên đình vứi Ngọc Hoàng hã cháo

Đmm bố mẹ tao ngày xưa làm hùng hục nuôi anh chị em chúng tao.Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?
Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.
Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.
Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.
Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.
Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
ko có đảng thì thì chắc gì mình đã được sinh ra.lịch sử thay đổi,bố mình cũng éo gặp được mẹ mình nên là éo có mình. phải luôn biết ơn đảng,nhờ đảng mà có mình ngày hôm nayCó bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?
Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.
Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.
Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.
Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.
Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Sắp họp cuốc hủi, ta lại trong veo có ngại gì đâu - chủ tịt thanh ruồi gáyOk cầu dc ước thấy nha pé iu
![]()

Cháu xứng đáng làm @chuột lang nướcSắp có con người mới xhcn chưa bác @Trọng Lú với bác @Anh Bảy niểng ơi?
Sao học trò phát biểu địt địt gì nhiều thế bác lãnh đụ @Ronnie O'Sullivan ?
Đụ đĩ mẹ, tao đã khóc.Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?
Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.
Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.
Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.
Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.
Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
M làm t nhận ra t đúng là một thằng có những suy nghĩ khốn nạn. Ngàn lời xin lỗi Đẽn và nhà nghỉCó bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?
Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.
Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.
Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.
Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.
Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Đụ đĩ mẹ, tao đã khóc.
Mừng vì 2 bạn đã tự diễn biến chuyển hóaM làm t nhận ra t đúng là một thằng có những suy nghĩ khốn nạn. Ngàn lời xin lỗi Đẽn và nhà nghỉ