Có Video Phản rồi, mới dầm bão đi học 1 bữa mà nữ sinh đã tự diễn biến chuyển hóa lệch chuẩn như tml Chu Vinh

Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Đmm bố mẹ tao ngày xưa làm hùng hục nuôi anh chị em chúng tao.
Chứ nhà nước lồl nào nuôi tao khôn lớn.
Địt mẹ mày có là bò thì cũng đừng vô sỉ thái quá như thế.
À mà cũng có nhiều loại bò. Bò già nó cũng khôn lắm. Còn loại BÒ NGU như mày thì chắc chắc chắn là loại trẩu chó mới tập toẹ vào đời.
Địt con mẹ mày
 
Ok cầu dc ước thấy nha pé iu

undplLLX.png
 
Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
ko có đảng thì thì chắc gì mình đã được sinh ra.lịch sử thay đổi,bố mình cũng éo gặp được mẹ mình nên là éo có mình. phải luôn biết ơn đảng,nhờ đảng mà có mình ngày hôm nay
 
Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
Đụ đĩ mẹ, tao đã khóc.
 
Có bao giờ bạn tự hỏi: nhà nước đã phải mệt mỏi đến mức nào để nuôi dưỡng chúng ta khôn lớn?

Chúng ta cứ lớn lên, quen với những điều tưởng chừng rất bình thường:
cơm luôn sẵn trên bàn; áo đủ mặc mỗi mùa trở gió; tiền học, sách vở lúc nào cũng có.

Ta nghĩ đó là điều hiển nhiên; nhưng đâu thấy những đêm lãnh đạo phải trăn trở, lo toan để đảm bảo cho con đường học tập và cuộc sống của mỗi người.

Nhớ có lần, các bác trong bộ 9 chị phải giấu đi tiếng thở dài; vì nguồn lực còn hạn chế, trong khi khó khăn và giá cả cứ leo thang từng ngày.
Nhưng ta không thấy; nên cứ nghĩ nhà nước không mệt, không vất vả.

Đôi khi, ta còn vô tình phàn nàn, trách móc vì những điều rất nhỏ nhặt.

Thật ra, chỉ là có những người đã hy sinh tất cả… để cho bạn cảm giác yên bình như thế.
M làm t nhận ra t đúng là một thằng có những suy nghĩ khốn nạn. Ngàn lời xin lỗi Đẽn và nhà nghỉ
 

Có thể bạn quan tâm

Top