Wavyyyy3112
Thanh niên Ngõ chợ
Amen
Một nhà hiền triết đã nói :Vậy thì đừng làm gì cả... 🙏🙏🙏
Quá tuyệt vờiMột nhà hiền triết đã nói :
Watch video 6381B0F8 43CD 4FDD 98D7 2A688...mp4
Download video 6381B0F8 43CD 4FDD 98D7 2A688DFCED27.MOVsave.moe
Y như sự đáng iu của b z 🥰Quá tuyệt vời
Y như sự đáng iu của b z 🥰
Lúc này thì b ncc v
M giác ngộ chưa??Giác ngộ chỉ đơn giản là m nhìn vào bản chất sự việc, quan trọng m có dám nhìn và dám chấp nhận ko?, khi chi chi oăn sẵn sàng gõ vào đầu m nếu m éo nhìn theo định hướng mà nhìn vào bản chất của định hướng
Thằng nào tạo ra game, hay chính chúng mày tự tạo ra game )))))Những câu nói các vị tuy giản đơn, nhưng qua hàng nghìn năm vẫn khiến ngta phải suy ngẫm.
"Quá khứ ảo ảnh, tương lai ảo ảnh, chỉ giây phút này là chân thật."
Tụi m phải hiểu thời đó đói khổ, mông muội, mê loạn. Chiến tranh liên miên, ranh giới con người và con thú rất mong manh.
Nhưng các vị đã ngộ ra, khi tuổi đời còn rất trẻ. Tầm 13 14 tuổi, Jesus trong đền, luận bàn với các học giả, rồi khi cha mẹ tới đón, đã tự nhận mình là con Chúa Cha.
"Con người sống không chỉ nhờ cơm bánh."
Nhiệm vụ của ta trên đời méo phải cày cuốc để r chết cùng số dư ngân hàng lớn. Nhiệm vụ của ta là sống có niềm tin, để tận hưởng thế giới.
Sinh thời Jesus, Phật bị bài xích ghê gớm. Có đệ tử đấy, nhưng dân chúng vô cùng hoài nghi. Jesus bị thử lòng rất nhiều, Phật cũng bị gài rất nhiều. Trí tuệ thế gian là vậy. Sống trong trại tâm thần khổng lồ, nếu m tỉnh táo, nếu m k biết giả điên, m sẽ bị lũ điên đánh chết.
Ngày nay dù thặng dư xã hội cao, nhưng vẫn vô số người sống trong cảnh địa ngục. Phật nói đơn giản: "Gió không động, cờ không động, chỉ tâm người lay động." Tức sướng khổ tại tâm.
Đời người như 1 trò Game, k có nút reset. Phật, Chúa, Lão viết ra bản hack game r. Chỉ cần tụi m muốn tải về, chấp nhận rủi ro, thì sẽ hưởng thành quả.
Người tạo ra gameThằng nào tạo ra game, hay chính chúng mày tự tạo ra game )))))
Có thông tin gì không.Người tạo ra game
Cõi do thằng nào tạo ra ???? Chính bản thân tâm chúng mày hợp thành . )))) chúng sanh còn non lắm ))Người tạo ra game
Có thông tin gì không.
Tao đang tìm hiểu thêm;Cõi do thằng nào tạo ra ???? Chính bản thân tâm chúng mày hợp thành . )))) chúng sanh còn non lắm ))
CặcHọ đều là sp của truyền thông
Lấy thằng chết nuôi thằng sống cụ thể là nuôi đám thợ tu
Siêu trí tuệ thật sự phải là những nhà bác học như Tesla, Anh Tanh...
Những ng phát minh ra điện, internet, động cơ...
Mày sai rồi ))Thánh nhân ko giúp những chuyện phàm tục 🙏
Coincidence is God’s way of remaining AnonymousMày sai rồi ))
Trong Kinh Bốn Sự Thật, Đức Phật đã trả lời cho chúng ta rất cặn kẽ, tao chỉ đang mô tả lại. Trong giáo pháp thì mọi thứ đều có thật, phù hợp với khoa học và có thể kiểm chứng, không cần vội tin mày hãy cùng tao tự kiểm chứng điều này.Tao đang tìm hiểu thêm;
Sinh => chết => sinh => chết;
Sự sống là cái mà tao không biết từ đâu đến, nhưng nó như là sự phát triển của vũ trụ vậy
thằng @Thiên Chúng nói đúng đó, tâm phát khởi, tạo ra vũ trụ này
Về với vũ trụ, hư không;Trong Kinh Bốn Sự Thật, Đức Phật đã trả lời cho chúng ta rất cặn kẽ, tao chỉ đang mô tả lại. Trong giáo pháp thì mọi thứ đều có thật, phù hợp với khoa học và có thể kiểm chứng, không cần vội tin mày hãy cùng tao tự kiểm chứng điều này.
Chúng ta đến từ hậu quả của hành động (nghiệp) trong quá khứ. Thân thể chúng ta, suy nghĩ của chúng ta, cảm thọ của chúng ta tất cả đều là hậu quả của Nghiệp. Nếu như có cú đấm vào tường (nghiệp) thì chúng ta chính là cơn đau. Chúng ta là hệ quả của vô vàn hành động tập hợp. Nếu chúng ta có ý nghiệp (hành động của ý) ghét một ai đó, tương lai nếu gặp anh ta, chúng ta đau khổ. Chúng ta đau khổ, không phải vì tự nhiên, mà đó là hậu quả của nghiệp và chúng ta ở đây là sự hiện diện của vô vàn dòng nghiệp ấy. Đôi lúc chúng ta thương yêu người này và căm thù người kia, chúng ta yêu thích bộ môn nghệ thuật này, bộ mộn kia...Không có gì là tự nhiên hiển hữu cả, chúng đều có nguyên nhân.
*Karma: Nghiệp - hành, ở đây là thân hành, ý hành, khẩu hành. Hành động và hậu quả của nó thì gọi là nghiệp.)
Chúng ta là ai?
Như đã nói, chúng ta không là ai cả, chỉ là hệ quả của hành động (karma). Không có linh hồn, không có thần thức, vô ngã.
Chúng ta ở đây để làm gì?
Chúng ta ở đây để hưởng thụ, lãnh thọ hậu quả của hành động (karma) ấy, như một cách chắc chắn.
Chúng ta thực sự không có linh hồn? Không có Ngã?
Hãy thử một lần nhốt mình trong phòng kín, lấy một tờ giấy và một chiếc bút, ghi lại bất kì những dòng xuy nghĩ nào chợt đến chợt đi trong đầu mày, sau đó đọc lại, mày sẽ thấy tư duy của chúng ta chạy nhẩy như một tên tâm thần, có vô vàn vấn đề xuất hiện, chúng ta không thể xua đuổi dòng xuy nghĩ này, chúng cứ ùa tới mà không cần báo trước, vì thực sự nó ko phải của chúng ta, nếu ta đấm vào tường, cơn đau sẽ đến mà không cần xin phép, hậu quả của nghiệp cũng vậy. Chúng ta nghĩ mình cần mua chiếc Iphone này, tại sao nó lại xuất hiện ở đây, ám ảnh chúng ta khi mà ta đang cần một giấc ngủ? Vì chúng ta từng tạo ý nghiệp (hành động của tâm ý) tham muốn nó nên bây giờ nó xuất hiện như một lẽ tự nhiên, tham muốn của chúng ta lớn bao nhiêu, nó sẽ càng ám ảnh chúng ta bấy nhiêu. Chúng ta chính là hậu quả của mọi hành động.
Chúng ta sẽ đi về đâu?
Nếu nói ta sẽ đi thì không phải, thực ra là sẽ có hậu quả của hành động mà chúng ta tạo ra ngay lúc này có sự tương tục để thừa hưởng, thực ra sự tương tục ấy luôn luôn diễn ra từng sát-na, mỗi giây mỗi phút. Ngay lúc này chúng ta thù hận, chúng ta sẽ đau khổ liền, ấy chính là tương tục (samsara) và nếu sự thù hận ấy được kéo dài và chăm xóc bởi tư tưởng (ý nghiệp - hành động của ý) giúp nó lớn lên, hậu quả của nó cũng sẽ trở nên khác, nó không chỉ đơn thuần là đón nhận lại một tư tưởng thù hận, một ngày kia chúng ta thấy mình ở trong tù vì tội giết người, ô tại sao tôi lại ở đây? chúng ta có thể hỏi như vậy không? Đó chính là tái sinh và cũng là sự phiêu lưu của dòng nghiệp, nó có tính liên tục (samsara) và không gián đoạn, một hạt giống bé nhỏ cũng có thể trở thành một cây đại thụ to lớn. Chúng ta có thể gọi đó là "ta" nhưng thực ra không phải vì nó luôn luôn thay đổi, nó chỉ là hậu quả của hành động (karma) mà thôi.
*Samsara: tương tục, luân hồi (luôn luôn xoay chuyển và tiếp diễn, hồi ở đây là trở lại, hành động trả lại cho chúng ta hậu quả)
Điều ấy bắt đầu từ bao giờ,
Chúng ta không thể biết nó bắt đầu từ bao giờ, vì chúng ta không phải chủ nhân của chính mình, chúng ta chỉ là một kẻ bị hại khốn khổ, xuất hiện tại nơi đây với vô vàn những điều mà ta không làm chủ, chúng đang trói buộc ta, buộc ta phải yêu, ghét những thứ vốn dĩ bản chất của chúng không phải như vậy.
Làm sao để kết thúc?
Để kết thúc, chúng ta phải nhận ra và không được đánh đồng bản thân với dòng nghiệp. Nếu mày cảm thấy ghét một ai đó vì họ thành công hơn mày, hãy nhớ lỗi không phải do đối tượng, không phải do mày mà là do nghiệp, đó là hậu quả của ý hành ích kỷ gây ra chứ không phải là mày, đừng bao giờ đánh đồng bản thân với dòng nghiệp. Khi mày nhìn mọi thứ với sự thật, không phải với con mắt của dòng nghiệp. Chấm dứt được hết mọi tham ái và chấp thủ sai lầm vào đối tượng. Thời điểm mày nhìn thấy chiếc Iphone mà không cảm thấy ưa thích hay ghét bỏ, nhìn nó chỉ như nó đang là, không tạo ra nghiệp mới nữa thì sự tương tục (samsara) này sẽ chấm dứt. Đến khi nào mọi tham ái bị cắt đứt và triệt tật, tất cả dòng tương tục này bị gián đoạn, vô lậu, tức là không còn gì xót lại nữa cũng là lúc mà nó kết thúc.
Chấm dứt rồi thì như thế nào?
Tịch tĩnh, an ổn và vắng lặng. Sự an ổn và vắng lặng này ko phải thỏa mãn giống như một người đạt được chiếc Iphone, hạnh phúc của anh ta để lại hậu quả, nếu nó bị tước đi anh ta sẽ đau khổ, hạnh phúc ấy phụ thuộc vào điều kiện, còn an ổn và vắng lặng thì không, nó không cần điều kiện, vậy nên nó cũng không thể nào bị tan hoại hay cướp đoạt. Vậy nên Nibbana- Niết bàn tịch tịnh mà đức Phật chỉ cho chúng ta ấy, ngài dậy, đó là một pháp vô vi, không do duyên tạo ra, vậy nên cũng không có duyên diệt. (nghịch lại với hữu vi). @dungdamchemnhau
Phật chủ trương vô thần, và đạo Phật không phải là một tôn giáo* tức là không có một đấng thần linh toàn năng nào có thể ban thưởng, trừng phạt ta, cũng không có ai đủ khả năng làm ta hạnh phúc hay khổ đau ngoài chính ta cả, kể cả Phật, chính Ngài cũng không thể và Ngài đã nhắc đi nhắc lại điều đó rất nhiều, rằng ngài chỉ là người chỉ đường còn chúng ta phải tự đi. Rất sốc đúng không, trước nay mọi người vẫn nghĩ Phật giống như một vị thần nhưng thực thụ ngài lại là một người bình thường, Ngài đã từng công nhận ngài là một người bình thường với một tín chúng khi người ấy hỏi ngài có phải thần linh hay không?Về với vũ trụ, hư không;
đó là 1 cõi mà bên Thiên Chúa giáo gán cho đám dị giáo (không thuộc thiên chúa)
Xin đảnh lễ 🙏 🙏 🙏Phật chủ trương vô thần, và đạo Phật không phải là một tôn giáo* tức là không có một đấng thần linh toàn năng nào có thể ban thưởng, trừng phạt ta, cũng không có ai đủ khả năng làm ta hạnh phúc hay khổ đau ngoài chính ta cả, kể cả Phật, chính Ngài cũng không thể và Ngài đã nhắc đi nhắc lại điều đó rất nhiều, rằng ngài chỉ là người chỉ đường còn chúng ta phải tự đi. Rất sốc đúng không, trước nay mọi người vẫn nghĩ Phật giống như một vị thần nhưng thực thụ ngài lại là một người bình thường, Ngài đã từng công nhận ngài là một người bình thường với một tín chúng khi người ấy hỏi ngài có phải thần linh hay không?
*Tôn Giáo: Định nghĩa tôn giáo tức là tin vào một đấng sáng lập, hay có một vị thần hoặc nhóm vị thần ban thưởng trừng phạt.
Tại sao lại có sự hiểu lầm này? Ví dụ như khi ta thương một cô gái, thì ta cho rằng cô gái ấy đẹp nhất trên đời, dễ thương nhất trên đời, không một cô gái nào so sánh bằng, đôi lúc thần thánh hóa cô ấy lên cả về mặt hình thức lẫn tính cách của cô gái cho dù đối với người khác cô ấy rất... bình thường . Điều này cũng đã xảy đến với Phật, đệ tử các đời về sau kính trọng ngài lắm, rất thương Ngài, khi nói về Phật thì họ luôn cho rằng Phật rất là cao siêu, cái gì liên quan tới Phật cũng là Vô thượng đẳng cả, họ không tin rằng Phật chẳng lẽ chỉ là con người cao một thước mấy thôi hay sao và vị vậy họ thần thánh hóa ngài lên nhưng không ngờ đây lại là sự tai hại cực kì lớn để lại hậu quả tới bây giờ. Trở thành một trong hai sự hiểu lầm tai hại nhất trong lịch sử Đạo Phật, tao sẽ không nói tới hiểu lầm thứ nhất vì ta phải tu tập thâm sâu mới hiểu được vấn đề này, còn hiểu lầm kinh điển thứ hai đó chính là cho rằng Phật là một vị Thần.
Nhưng thực chất ngài là một người bình thường, Ngài chỉ khác chúng ta là Ngài đã tu tập đạt tới quả vị Giác Ngộ (Boddhi-Tỉnh thức), trong sự sinh hoạt thì ngài cũng giống như một người bình thường khi thiền ngài cũng ngồi tọa cụ, ngài cũng ăn, cũng uống, và chính ngài cũng đã công nhận điều này rằng ngài là một người bình thường và bất kì ai cũng có thể đạt được tới quả vị ấy thông qua thực tập Tỉnh Thức, sau khi thực tập nhuần nhuyễn và thành công thì cũng được gọi là Người Tỉnh Thức hay chúng ta gọi là Bụt là Phật vậy. (Có một câu chuyện trích ra về sự tu hành của ngài trước khi ngài giác ngộ rất vui, khi ngài tu khổ hạnh thấy không còn phù hợp nữa thì ngài đi ra bờ sông tắm rửa để chuẩn bị vào làng khất thực, nhưng ngài mệt và yếu quá nên ngài lả đi, sau đó có một cô bé tới thấy ngài thì tưởng là thần núi nên cúng dường sữa cho ngài, sau khi uống hụm đầu tiên tỉnh sức thì câu đầu tiên ngài nói với cô bé là.... Cho ta xin hụm nữa )
Một sự vô lý nữa chính vì chủ trương của Phật là Tánh Không (vạn vật không có tự tính mình cái này tao sẽ giải thích sau), Vô Thường, Vô Ngã, cho nên sẽ thật vô lý nếu có một vị thần nào giống như chúng ta mường tượng, một đấng tạo hóa, một ai đó trừng phạt hay ban thưởng cho ta. Phật nói rằng thế gian này là Vô Thường, tất cả đều vô thường, mọi thứ luôn biến chuyển trong từng sát-na(có thể còn ít hơn cả 1/1000 giây) vậy nên nếu có vị nào tồn tại mãi mãi dưới một hình thức thì như thế thì đã trái ngược với tinh thần của Phật rồi, vậy nên thần linh trong đạo Phật là sự hiểu lầm tai hại của chúng ta mà thôi. Và nếu như, nếu như thật kì lạ, thật trống trái với cả Khoa Học lẫn những gì mà Phật dạy chúng ta thông qua kinh điển, rằng có một Đấng Tạo Hóa nào đó tồn tại thì Đấng tạo hóa đó cũng sẽ phải.... Chết và luân hồi. Nếu Ngài là một thực thể có tồn tại có hiện diện thì ngài cũng phải nương nhờ vào cái thế gian này để mà biểu hiện (không thì ngài ở đâu) và chính vì nương nhờ vào nó nên ngài cũng sẽ cùng với nó mà tan hoại rồi luân hồi. Như bông hoa, nếu ta cứ ví dụ một cái ví dụ rất vô lý rằng nó tự nhiên mà có, không cần một ngoại duyên nào hộ trợ thì nắng, mưa, ôxi hóa, yếu tố bên ngoài cũng sẽ làm nó tan hoại trước khi nó tự tan hoại. (Ai tư duy logic sẽ thấy, đây hoàn toàn dựa vào khoa học mà nói chứ không phải luận cứ riêng của tao đâu nên rất khách quan). Còn nếu như theo những người phản biện rằng Đấng Tạo Hóa, thần linh là thuộc phạm trù Vô Vi (Không hiện hữu) thì lấy gì Ngài có thể biến ra chúng ta, như là từ không có gì mà biến ra có gì chẳng hạn, rất vô lý. (Mọi thứ được hiện diện nhờ các duyên hợp lại với nhau mà thành, ví dụ như bông hoa nó phải có hạt giống, có nắng, có mưa, có đất thì mới có bông hoa, ngoài thứ đó bông hoa không bao giờ có thể tự biểu hiện, và đây cũng là Không Có Tự Tánh - cái Không của Phật giáo Bắc Tông (dựa trên Vô thường và vô ngã)
Kết lại Thần Linh, một vị Phật có quyền năng ban thưởng và trừng phạt là hoàn toàn trái ngược với tinh thần của Phật - Đức Phật Thích Ca Mâu Ni của chúng ta. Mặc dù trong Mật Tông (Một tông phái của đạo Phật phát triển) có nói tới sự gia trì của chư Phật chư Bồ Tát và chư thiên nhưng nó hoàn toàn khác với sự ban thưởng và trừng phạt như ta nghĩ, gia trì này là do ta cả, từ tâm ta mà ra cả. Ví dụ như khi chúng ta tu tập theo Đức Quan Thế Âm (vị bồ tát biểu trưng cho lòng từ bi), tu đúng pháp thì bằng sự hiểu biết của ta về ngài, một cách rất tự nhiên thì các chủng tử từ bi của ta được phát triển và các hạt giống ấy sẽ tạo ra các nhân lành để hướng ta tới quả tốt. Các ngài rất từ bi và nếu như có thể thì không còn một sự khổ đau này xót lại trên đời, các ngài không làm được, chúng ta phải cố gắng lên thôi. Các vị Bồ Tát và Phật là sau này người ta thêm vào để lôi quấn tín đồ, thực ra chỉ là các hình ảnh tượng trưng mà thôi. @dungdamchemnhau
Ở VN hay hiểu chữ nghiệp (karma) thành một cái gì đó ghê gớm, ác độc.Trong Kinh Bốn Sự Thật, Đức Phật đã trả lời cho chúng ta rất cặn kẽ, tao chỉ đang mô tả lại. Trong giáo pháp thì mọi thứ đều có thật, phù hợp với khoa học và có thể kiểm chứng, không cần vội tin mày hãy cùng tao tự kiểm chứng điều này.
Chúng ta đến từ hậu quả của hành động (nghiệp) trong quá khứ. Thân thể chúng ta, suy nghĩ của chúng ta, cảm thọ của chúng ta tất cả đều là hậu quả của Nghiệp. Nếu như có cú đấm vào tường (nghiệp) thì chúng ta chính là cơn đau. Chúng ta là hệ quả của vô vàn hành động tập hợp. Nếu chúng ta có ý nghiệp (hành động của ý) ghét một ai đó, tương lai nếu gặp anh ta, chúng ta đau khổ. Chúng ta đau khổ, không phải vì tự nhiên, mà đó là hậu quả của nghiệp và chúng ta ở đây là sự hiện diện của vô vàn dòng nghiệp ấy. Đôi lúc chúng ta thương yêu người này và căm thù người kia, chúng ta yêu thích bộ môn nghệ thuật này, bộ mộn kia...Không có gì là tự nhiên hiển hữu cả, chúng đều có nguyên nhân.
*Karma: Nghiệp - hành, ở đây là thân hành, ý hành, khẩu hành. Hành động và hậu quả của nó thì gọi là nghiệp.)
Chúng ta là ai?
Như đã nói, chúng ta không là ai cả, chỉ là hệ quả của hành động (karma). Không có linh hồn, không có thần thức, vô ngã.
Chúng ta ở đây để làm gì?
Chúng ta ở đây để hưởng thụ, lãnh thọ hậu quả của hành động (karma) ấy, như một cách chắc chắn.
Chúng ta thực sự không có linh hồn? Không có Ngã?
Hãy thử một lần nhốt mình trong phòng kín, lấy một tờ giấy và một chiếc bút, ghi lại bất kì những dòng xuy nghĩ nào chợt đến chợt đi trong đầu mày, sau đó đọc lại, mày sẽ thấy tư duy của chúng ta chạy nhẩy như một tên tâm thần, có vô vàn vấn đề xuất hiện, chúng ta không thể xua đuổi dòng xuy nghĩ này, chúng cứ ùa tới mà không cần báo trước, vì thực sự nó ko phải của chúng ta, nếu ta đấm vào tường, cơn đau sẽ đến mà không cần xin phép, hậu quả của nghiệp cũng vậy. Chúng ta nghĩ mình cần mua chiếc Iphone này, tại sao nó lại xuất hiện ở đây, ám ảnh chúng ta khi mà ta đang cần một giấc ngủ? Vì chúng ta từng tạo ý nghiệp (hành động của tâm ý) tham muốn nó nên bây giờ nó xuất hiện như một lẽ tự nhiên, tham muốn của chúng ta lớn bao nhiêu, nó sẽ càng ám ảnh chúng ta bấy nhiêu. Chúng ta chính là hậu quả của mọi hành động.
Chúng ta sẽ đi về đâu?
Nếu nói ta sẽ đi thì không phải, thực ra là sẽ có hậu quả của hành động mà chúng ta tạo ra ngay lúc này có sự tương tục để thừa hưởng, thực ra sự tương tục ấy luôn luôn diễn ra từng sát-na, mỗi giây mỗi phút. Ngay lúc này chúng ta thù hận, chúng ta sẽ đau khổ liền, ấy chính là tương tục (samsara) và nếu sự thù hận ấy được kéo dài và chăm xóc bởi tư tưởng (ý nghiệp - hành động của ý) giúp nó lớn lên, hậu quả của nó cũng sẽ trở nên khác, nó không chỉ đơn thuần là đón nhận lại một tư tưởng thù hận, một ngày kia chúng ta thấy mình ở trong tù vì tội giết người, ô tại sao tôi lại ở đây? chúng ta có thể hỏi như vậy không? Đó chính là tái sinh và cũng là sự phiêu lưu của dòng nghiệp, nó có tính liên tục (samsara) và không gián đoạn, một hạt giống bé nhỏ cũng có thể trở thành một cây đại thụ to lớn. Chúng ta có thể gọi đó là "ta" nhưng thực ra không phải vì nó luôn luôn thay đổi, nó chỉ là hậu quả của hành động (karma) mà thôi.
*Samsara: tương tục, luân hồi (luôn luôn xoay chuyển và tiếp diễn, hồi ở đây là trở lại, hành động trả lại cho chúng ta hậu quả)
Điều ấy bắt đầu từ bao giờ,
Chúng ta không thể biết nó bắt đầu từ bao giờ, vì chúng ta không phải chủ nhân của chính mình, chúng ta chỉ là một kẻ bị hại khốn khổ, xuất hiện tại nơi đây với vô vàn những điều mà ta không làm chủ, chúng đang trói buộc ta, buộc ta phải yêu, ghét những thứ vốn dĩ bản chất của chúng không phải như vậy.
Làm sao để kết thúc?
Để kết thúc, chúng ta phải nhận ra và không được đánh đồng bản thân với dòng nghiệp. Nếu mày cảm thấy ghét một ai đó vì họ thành công hơn mày, hãy nhớ lỗi không phải do đối tượng, không phải do mày mà là do nghiệp, đó là hậu quả của ý hành ích kỷ gây ra chứ không phải là mày, đừng bao giờ đánh đồng bản thân với dòng nghiệp. Khi mày nhìn mọi thứ với sự thật, không phải với con mắt của dòng nghiệp. Chấm dứt được hết mọi tham ái và chấp thủ sai lầm vào đối tượng. Thời điểm mày nhìn thấy chiếc Iphone mà không cảm thấy ưa thích hay ghét bỏ, nhìn nó chỉ như nó đang là, không tạo ra nghiệp mới nữa thì sự tương tục (samsara) này sẽ chấm dứt. Đến khi nào mọi tham ái bị cắt đứt và triệt tật, tất cả dòng tương tục này bị gián đoạn, vô lậu, tức là không còn gì xót lại nữa cũng là lúc mà nó kết thúc.
Chấm dứt rồi thì như thế nào?
Tịch tĩnh, an ổn và vắng lặng. Sự an ổn và vắng lặng này ko phải thỏa mãn giống như một người đạt được chiếc Iphone, hạnh phúc của anh ta để lại hậu quả, nếu nó bị tước đi anh ta sẽ đau khổ, hạnh phúc ấy phụ thuộc vào điều kiện, còn an ổn và vắng lặng thì không, nó không cần điều kiện, vậy nên nó cũng không thể nào bị tan hoại hay cướp đoạt. Vậy nên Nibbana- Niết bàn tịch tịnh mà đức Phật chỉ cho chúng ta ấy, ngài dậy, đó là một pháp vô vi, không do duyên tạo ra, vậy nên cũng không có duyên diệt. (nghịch lại với hữu vi). @dungdamchemnhau