Theo tụi m trong giới Sĩ Phu Bắc Hà thì giữa Lê Quý Đôn - Nguyễn Trãi - Nguyễn Thiếp thì ai mới là bậc kì tài ?

Mày so sánh khó.
Lê Quý Đôn là kiểu giới khoa học. Trãi Thiếp là dạng chính trị gia. Đâu cùng hệ quy chiếu mà so.

Cái này mày nhầm rồi. Trong số công thần được phân phong ko có Trãi. Trãi chỉ nổi lên sau chiến trabh khi Lợi muốn có tiếng nói chèn ép nhóm khai quốc công thần, chứ đương thời chỉ là chân văn thư, tuyên giáo của Lợi mà thôi.
Công thần phân phong có Trãi
Tước quan nội hầu xếp gần chót
Chỉ có Hãn không có do đã bị Lê Lợi xử trước đó rồi
Nói chung câu chuyện phân phong công thần anh lợi 36 chơi đểu.
Anh chỉ phong chức to cho đồng hương 36 của anh còn bọn kinh lộ anh xếp gần chót
Cái này là bản tính của ảnh chứ không hẳn là Trãi không có công lao

Mày so sánh khó.
Lê Quý Đôn là kiểu giới khoa học. Trãi Thiếp là dạng chính trị gia. Đâu cùng hệ quy chiếu mà so.

Cái này mày nhầm rồi. Trong số công thần được phân phong ko có Trãi. Trãi chỉ nổi lên sau chiến trabh khi Lợi muốn có tiếng nói chèn ép nhóm khai quốc công thần, chứ đương thời chỉ là chân văn thư, tuyên giáo của Lợi mà thôi.

thì nó là địa lý, chứ không ai nói người Ngũ Quãng bao giờ.
Chỉ có khái niệm người Quảng là Quảng Nam ngày xưa, ngày nay là Quảng Nam và Quãng Ngãi tách ra.
Toàn dân lai tạp với champa.
Nó gộp chung 5 phủ sát nhau gọi là ngũ quảng
Dinh quảng đức chính là phủ Thừa Thiên Huế ngày nay
 
Toàn đồn thổi nâng bi lên.
Cũng ko đồn thổi lắm đâu mày. Nội đương thời tam phân Mạc, Trịnh (Lê), Nguyễn đều cho sứ hỏi kế ông. Hơn nữa, đáp án của ông đều khả quan, có kết quả tốt.

Khiêm có thể nói là có thiện cảm với nhà Mạc nhất, nhưng do sự kiện Mạc Đăng Dung ra biên giới quỳ sứ Tàu nên ông thất vọng, rút lui về vườn.
 
Nguyễn Thiếp phế nhất. Không có đóng góp gì trong lịch sử, thời đó Đàng Ngoài thiếu vắng nhân tài nên mới được tôn vinh. Nguyễn Ánh sau khi diệt được Tây Sơn có trọng dụng 1 số công thần của đối thủ, Nguyễn Thiếp bị đánh mấy chục roi rồi đuổi về quê.

Bậc kỳ tài bên quan văn/học giả nổi bật có Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Du. Riêng cụ Khiêm tao có tài tiên đoán tương lai khá vl. Đéo hiểu có thêm thắt hay chém gì không, nhưng dự đoán nhà Tây Sơn chỉ tồn tại dc hơn 10 năm chuẩn đến từng chi tiết. Có đoạn "đầu cha lộn xuống chân con" là khoảng khắc lúc Quang Toản chuẩn bị thọ hình, Gia Long cho lấy xương cốt Nguyễn Huệ đã bị quật trước đó ra, tách cái đầu lâu đặt gần Toản xong cho lính đái vào, bắt nhìn ko được nhắm mắt để cho đau lòng.
 
Cũng ko đồn thổi lắm đâu mày. Nội đương thời tam phân Mạc, Trịnh (Lê), Nguyễn đều cho sứ hỏi kế ông. Hơn nữa, đáp án của ông đều khả quan, có kết quả tốt.

Khiêm có thể nói là có thiện cảm với nhà Mạc nhất, nhưng do sự kiện Mạc Đăng Dung ra biên giới quỳ sứ Tàu nên ông thất vọng, rút lui về vườn.
Không phải
Do ổng dâng kế chém 18 loạn thần
Vua Mạc từ chối nên ông xin về hưu
Tuy hưu nhưng ổng vẫn thường xuyên vào triều và cống hiến tất cả cho nhà Mạc
 
Bậy nửa.
Giai thoại đó là Phùng khắc khoan giải nghĩa câu đố chiết tự ta không nhận sắc của sứ giả Nguyễn Phúc Nguyên
Không liên quan đến Lê Quý Đôn
Đôn sau khoảng 200 năm
Không phải Lê Quý Đôn, cũng không phải Phùng Khắc Khoan (1528-1613).
Câu chuyện mày nói xảy ra thời Đào Duy Từ 1627.
Mà câu chuyện Lê Quý Đôn tao kể là câu chuyện thứ 2.
Lúc đó Lê Quý Đôn có gặp sứ thần chúa Nguyễn trước do ông Đôn đang đi thị sát ở biên giới gần Đàng Trong, người này đồng quê với ông Đôn nên 2 người có gặp nhau trước. Sau đó ông Đôn bày kế cho người này trốn về.
Người này sau đó trốn về lại Đàng Trong, sau đó cho ông Đôn hay con ông Đôn gì ấy cải trang dân thường vào Thuận Hóa chơi. Ông Đôn bất ngờ vì sự giàu có của Thuận Hóa.
Sau này ông Đôn viết sử có bình phẩm khen ngợi mô tả chi tiết về sự giàu có của Thuận Hóa.
 
Nguyễn Thiếp phế nhất. Không có đóng góp gì trong lịch sử, thời đó Đàng Ngoài thiếu vắng nhân tài nên mới được tôn vinh. Nguyễn Ánh sau khi diệt được Tây Sơn có trọng dụng 1 số công thần của đối thủ, Nguyễn Thiếp bị đánh mấy chục roi rồi đuổi về quê.

Bậc kỳ tài bên quan văn/học giả nổi bật có Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Du. Riêng cụ Khiêm tao có tài tiên đoán tương lai khá vl. Đéo hiểu có thêm thắt hay chém gì không, nhưng dự đoán nhà Tây Sơn chỉ tồn tại dc hơn 10 năm chuẩn đến từng chi tiết. Có đoạn "đầu cha lộn xuống chân con" là khoảng khắc lúc Quang Toản chuẩn bị thọ hình, Gia Long cho lấy xương cốt Nguyễn Huệ đã bị quật trước đó ra, tách cái đầu lâu đặt gần Toản xong cho lính đái vào, bắt nhìn ko được nhắm mắt để cho đau lòng.
Lại bậy bạ nửa
3 ông bị đánh là 3 sĩ phu Bắc Hà ăn lộc nhà Lê 3 đời làm quan nhà Lê nhưng lại phản Lê hàng Tây Sơn làm quan nhà Tây Sơn
Khi qua Trung Quốc còn bảo chúng tôi với vua Lê không có nghĩa quân thần
Tội bất trung bất nghĩa nên bị đánh ngay tại Văn Miếu cho Khổng Tử thấy
3 ông là Ngô Thì Nhậm Phan Huy Ích Nguyễn Gia Phan
Riêng Thiếp được Nguyễn Ánh an ủi và hỏi có muốn làm quan không
Khi Thiếp xin về thì Nguyễn Ánh tha cho về dạy học và cổ vũ khanh cố gắng dạy dỗ nhiều nhân tài cho đất nước
Đầu cha lộn xuống chân con
Mười bốn năm tròn hết số thì thôi
Mười bốn năm là 1788 1802 vừa đúng 14 năm
Đầu cha lộn xuống chân con
Có thể như mày nói hoặc là chữ Quang của Quang Trung lộn xuống thành chữ Cảnh trong Cảnh Thịnh niên hiệu của Quang Toản
Đúng là đầu cha lộn xuống chân con
Chữ quang 光 trong niên hiệu quang trung
Chữ Cảnh 景 trong niên hiệu Cảnh Thịnh
Mày để ý sẽ thấy đầu chữ quang là chữ tiểu lộn xuống chân chữ cảnh là chữ tiểu
Đây là câu chiết tự đầu cha lộn xuống chân con.
Hoặc tiên đoán đầu cha bị tiểu tiện dưới chân của con
 
Nói về giới sĩ phu giỏi nhất thì theo tao trước đây có ông Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần là bá nhất.
Đi sứ sang nhà Nguyên mà to gan lấy tranh quý của nhà Nguyên đem xé rồi nói lý lẽ.
Rồi các màn đối đáp như nhà Nguyên thách Chi đem 1 con chim sẻ ra làm 7 mâm.
Nhà Nguyên thấy Chi quá thông minh nên không dám khinh thường trí khôn người An Nam mít.
Không biết có phải dân gian truyền miệng chém gió hay không?
Nội chuyện đem bắt con đom đóm bỏ vào vỏ trứng để học bài là tao thấy các cụ chém gió rồi.
Ít khi thấy sử sách nhắc đến Mạc Đĩnh Chi.
Sách Đại Việt Sử Ký toàn thư có nhắc vua Trần sai trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi đi sứ ở nhà Nguyên và sau đó ông ấy về Đại Việt an toàn.
 
Nói về giới sĩ phu giỏi nhất thì theo tao trước đây có ông Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần là bá nhất.
Đi sứ sang nhà Nguyên mà to gan lấy tranh quý của nhà Nguyên đem xé rồi nói lý lẽ.
Rồi các màn đối đáp như nhà Nguyên thách Chi đem 1 con chim sẻ ra làm 7 mâm.
Nhà Nguyên thấy Chi quá thông minh nên không dám khinh thường trí khôn người An Nam mít.
Không biết có phải dân gian truyền miệng chém gió hay không?
Nội chuyện đem bắt con đom đóm bỏ vào vỏ trứng để học bài là tao thấy các cụ chém gió rồi.
Ít khi thấy sử sách nhắc đến Mạc Đĩnh Chi.
Sách Đại Việt Sử Ký toàn thư có nhắc vua Trần sai trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi đi sứ ở nhà Nguyên và sau đó ông ấy về Đại Việt an toàn.
Câu chuyện này là bịa đặt ra nhé
 
Không phải Lê Quý Đôn, cũng không phải Phùng Khắc Khoan (1528-1613).
Câu chuyện mày nói xảy ra thời Đào Duy Từ 1627.
Mà câu chuyện Lê Quý Đôn tao kể là câu chuyện thứ 2.
Lúc đó Lê Quý Đôn có gặp sứ thần chúa Nguyễn trước do ông Đôn đang đi thị sát ở biên giới gần Đàng Trong, người này đồng quê với ông Đôn nên 2 người có gặp nhau trước. Sau đó ông Đôn bày kế cho người này trốn về.
Người này sau đó trốn về lại Đàng Trong, sau đó cho ông Đôn hay con ông Đôn gì ấy cải trang dân thường vào Thuận Hóa chơi. Ông Đôn bất ngờ vì sự giàu có của Thuận Hóa.
Sau này ông Đôn viết sử có bình phẩm khen ngợi mô tả chi tiết về sự giàu có của Thuận Hóa.
Đào Duy Từ trong Nam trả lời "Dư bất nhận sắc", gởi ra, Phùng Khắc Khoan dịch lại cho chúa Trịnh.
 
Câu chuyện này là bịa đặt ra nhé
Không biết câu chuyện có thật không nhưng ông Mạc Đĩnh Chi là lưỡng quốc trạng nguyên cả ở Đại Việt lẫn nhà Nguyên.
Cũng phải giỏi lắm mới được nhà Nguyên thán phục phong chức.
Theo nghiên cứu thì sử nhà Nguyên có nhắc đến cái tên Mạc Đĩnh Chi.
Câu chuyện ông xé tranh của nhà Nguyên vì nhà Nguyên trêu chọc Đại Việt nhỏ như con chim, trong khi nhà Nguyên là con đại bàng là từ sử nhà Nguyên kể lại.
Sau đó ông Chi có qua Triều Tiên chơi và lập gia đình ở đây thì phải.
Mạc Đĩnh Chi là nhân vật duy nhất được công nhận ở cả 2 sử 2 nước là lưỡng quốc trạng nguyên.
Sau ông Chi là các ông đời sau toàn là dân đồn thôi.
Có ông trạng nguyên của Đại Việt đi sứ qua TQ, rãnh quá giả danh đi thi giùm tk bạn TQ, sau vua nhà Minh biết được nên cho bắt, bắt làm đối thơ với vua. Đối được nên được phong lưỡng quốc trạng nguyên. Tao nghĩ câu chuyện ông này mới là đồn.
 
Nói về giới sĩ phu giỏi nhất thì theo tao trước đây có ông Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần là bá nhất.
Đi sứ sang nhà Nguyên mà to gan lấy tranh quý của nhà Nguyên đem xé rồi nói lý lẽ.
Rồi các màn đối đáp như nhà Nguyên thách Chi đem 1 con chim sẻ ra làm 7 mâm.
Nhà Nguyên thấy Chi quá thông minh nên không dám khinh thường trí khôn người An Nam mít.
Không biết có phải dân gian truyền miệng chém gió hay không?
Nội chuyện đem bắt con đom đóm bỏ vào vỏ trứng để học bài là tao thấy các cụ chém gió rồi.
Ít khi thấy sử sách nhắc đến Mạc Đĩnh Chi.
Sách Đại Việt Sử Ký toàn thư có nhắc vua Trần sai trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi đi sứ ở nhà Nguyên và sau đó ông ấy về Đại Việt an toàn.
Chém gió.
Thời phong kiến, An Nam và Trung thổ giao tiếp nhau bằng bút đàm, vì nói chuyện ngôn ngữ ko thông. Ngay cả người TQ cac vùng nói chuyện còn ko hiểu nên ko có mấy vụ đối đáp sặc mùi tự sướng vậy đâu.

VN có 2 người mà bên Tàu nể bắt về cho bằng được, một người là đức Ông Trọng, có sức khỏe, dáng người uy vũ, bị Tàu bắt về, đưa về trấn biên giới phương Bắc, với Hồ Nguyên Trừng, chế súng thần công.
 
Đào Duy Từ trong Nam trả lời "Dư bất nhận sắc", gởi ra, Phùng Khắc Khoan dịch lại cho chúa Trịnh.
Ừ, không rõ phải ông Khoan không vì ông mất trước đó rồi.
Còn câu chuyện tao nói về Lê Quý Đôn là câu chuyện thứ 2. Người đi sứ bên Đàng Trong là đồng hương với ông Đôn.
Ông Đôn ngồi ăn uống có xin đọc trước thư ngoại giao, ông đọc xong khuyên bạn trốn đi.
Hình như tao nhớ nhầm là người bạn này quyết định không đi đến Thăng Long nữa.
Người này không đi Thăng Long mà trốn về luôn.
Rồi sau đó mời ông Đôn hay con ông Đôn giả dân thường qua Thuận Hóa bên Đàng Trong chơi.
Nhờ vậy ông Đôn mới viết bài sử khen ngợi vùng Thuận Hóa Đàng Trong giàu có.
 
Chém gió.
Thời phong kiến, An Nam và Trung thổ giao tiếp nhau bằng bút đàm, vì nói chuyện ngôn ngữ ko thông. Ngay cả người TQ cac vùng nói chuyện còn ko hiểu nên ko có mấy vụ đối đáp sặc mùi tự sướng vậy đâu.

VN có 2 người mà bên Tàu nể bắt về cho bằng được, một người là đức Ông Trọng, có sức khỏe, dáng người uy vũ, bị Tàu bắt về, đưa về trấn biên giới phương Bắc, với Hồ Nguyên Trừng, chế súng thần công.
Đi sứ thì đa phần phải biết tiếng Trung rồi.
Hồi xưa phải sử dụng chữ Hán, mà muốn biết chữ Hán nên phải biết tiếng Hán.
Nên tao nói ngày xưa VN đa phần mù chữ.
Người nào giỏi lanh lợi học được tiếng Hán thì đăng ký thi trạng nguyên được.
Am hiểu văn hóa TQ nữa thì được cử đi qua TQ đi sứ.
Cũng có thể Mạc Đĩnh Chi biết tiếng Mông Cổ hoặc vua Nguyên biết tiếng Hán.
Vua Nguyên phải biết tiếng Hán thì mới dùng chữ Hán trong văn thư được chứ?
 
Không biết câu chuyện có thật không nhưng ông Mạc Đĩnh Chi là lưỡng quốc trạng nguyên cả ở Đại Việt lẫn nhà Nguyên.
Cũng phải giỏi lắm mới được nhà Nguyên thán phục phong chức.
Theo nghiên cứu thì sử nhà Nguyên có nhắc đến cái tên Mạc Đĩnh Chi.
Câu chuyện ông xé tranh của nhà Nguyên vì nhà Nguyên trêu chọc Đại Việt nhỏ như con chim, trong khi nhà Nguyên là con đại bàng là từ sử nhà Nguyên kể lại.
Sau đó ông Chi có qua Triều Tiên chơi và lập gia đình ở đây thì phải.
Mạc Đĩnh Chi là nhân vật duy nhất được công nhận ở cả 2 sử 2 nước là lưỡng quốc trạng nguyên.
Sau ông Chi là các ông đời sau toàn là dân đồn thôi.
Có ông trạng nguyên của Đại Việt đi sứ qua TQ, rãnh quá giả danh đi thi giùm tk bạn TQ, sau vua nhà Minh biết được nên cho bắt, bắt làm đối thơ với vua. Đối được nên được phong lưỡng quốc trạng nguyên. Tao nghĩ câu chuyện ông này mới là đồn.
Lịch sử Việt Nam không có bất cứ ai được ghi nhận là lưỡng quốc trạng nguyên hết
Danh hiệu này là bịa đặt
 
Ừ, không rõ phải ông Khoan không vì ông mất trước đó rồi.
Còn câu chuyện tao nói về Lê Quý Đôn là câu chuyện thứ 2. Người đi sứ bên Đàng Trong là đồng hương với ông Đôn.
Ông Đôn ngồi ăn uống có xin đọc trước thư ngoại giao, ông đọc xong khuyên bạn trốn đi.
Hình như tao nhớ nhầm là người bạn này quyết định không đi đến Thăng Long nữa.
Người này không đi Thăng Long mà trốn về luôn.
Rồi sau đó mời ông Đôn hay con ông Đôn giả dân thường qua Thuận Hóa bên Đàng Trong chơi.
Nhờ vậy ông Đôn mới viết bài sử khen ngợi vùng Thuận Hóa Đàng Trong giàu có.
Bậy bạ nửa
Đôn xuống đàng trong là 1775 Hoàng Ngũ Phúc đánh bại cả chúa Nguyễn và Tây Sơn
Chiếm Phú Xuân và Quảng Nam
Đôn được chúa Trịnh cử làm hiệp trấn Quảng Nam và thời gian ở đây ông viết Phủ Biên tạp lục
Còn câu chuyện mày nói là Phùng Khắc Khoan
Thời Lê Quý Đôn hai miền không còn giao thương nên không có sứ giả nào cả

Tên gọi 2 bằng trạng nguyên thôi.
Nhưng Mạc Đĩnh Chi được nhà Nguyên phong trạng nguyên là có thật.
Vui lòng cung cấp bằng chứng
 
rành sử vậy mà tao nói Ngũ Quảng mày cho là tao là Tàu. Hoá ra là ngu sử có chọn lọc. Đúng là bake 54 điếm thúi


Quảng Bình Quảng Trị xưa là châu Bố Chính vùng giao tranh với Chiêm Thành, sau thuộc Thuận Hóa.

Quảng Nam Quảng Ngãi sau khi chiếm từ Chăm là phủ Tư Nghĩa sau đổi Quảng Nghĩa. Tao nghĩ đó giọng Quảng nặng nên đọc ra là Ngãi. Xứ Quảng là bọn Nôm Ngãi chứ không phải bọn Bình Trị. Mày đi thì biết, mì Quảng chỉ dính tới Đà Nẵng thôi chứ 2 xứ kia không phải đặc sản.
 
nếu nói về công lao thì người hiến kế quan trọng nhất của vua Lê giai đoạn đầu phải nói đến Nguyễn Chích. Lúc khởi nghĩa ban đầu bị đánh cho te tua chạy khắp nơi, nhờ Nguyễn Chích hiến kế cho lùi hẳn về vùng Nghệ An xây dựng lực lượng từ đó mới tiến đâu thắng đó
 
Ừ, không rõ phải ông Khoan không vì ông mất trước đó rồi.
Còn câu chuyện tao nói về Lê Quý Đôn là câu chuyện thứ 2. Người đi sứ bên Đàng Trong là đồng hương với ông Đôn.
Ông Đôn ngồi ăn uống có xin đọc trước thư ngoại giao, ông đọc xong khuyên bạn trốn đi.
Hình như tao nhớ nhầm là người bạn này quyết định không đi đến Thăng Long nữa.
Người này không đi Thăng Long mà trốn về luôn.
Rồi sau đó mời ông Đôn hay con ông Đôn giả dân thường qua Thuận Hóa bên Đàng Trong chơi.
Nhờ vậy ông Đôn mới viết bài sử khen ngợi vùng Thuận Hóa Đàng Trong giàu có.
Theo giai thoại, vì lực lượng yếu không thể ra mặt trả sắc thư cho chúa Trịnh, chúa Nguyễn sai đúc mâm hai đáy, để sắc thư kèm theo một bài thơ do Đào Duy Từ viết, cho vào đáy dưới, bên trên để vàng bạc, rồi sai Văn Khuông mang ra bắc tạ với chúa Trịnh. Khuông dâng mâm lên chúa Trịnh rồi giả cách về công quán nghỉ, trốn luôn về nam. Phía Trịnh phát giác mâm hai đáy bèn mở ra, bên trong có tờ sắc thư và một bài thơ chữ Hán như sau:

矛而無腋

覔非見跡

愛落心腸

力來相敵
Âm Hán-Việt:

Mâu nhi vô dịch

Mịch phi kiến tích

Ái lạc tâm trường

Lực lai tương địch
Các bầy tôi dưới quyền chúa Trịnh không giải được nghĩa bài thơ. Mãi sau Trạng Bùng Phùng Khắc Khoan mới giải được nghĩa rằng:

  • Câu đầu ý là chữ "mâu" (矛) bỏ nét phẩy. Chữ "mâu" không có nét phẩy thì thành ra chữ "dư" (予), nghĩa là "ta", "tôi".
  • Câu thứ hai ý là chữ "mịch" (覔) bỏ chữ "kiến" (見). Chữ "mịch" sau khi bỏ chữ "kiến" thì còn lại chữ "bất" (不), nghĩa là "không".
  • Câu thứ ba ý là chữ "ái" (愛) bỏ chữ "tâm" 心. Chữ "ái" không có chữ "tâm" thì thành ra chữ "thụ" (受), nghĩa là "nhận".
  • Câu cuối ý là chữ "lai"(來) ghép với chữ "lực" (力). Chữ "lai" đem ghép với chữ "lực" thì thành chữ "sắc" (勑).
Ẩn ý của bài thơ này là "dư bất thụ sắc" (予不受勑), nghĩa là "Ta không nhận sắc".
 
Ừ, không rõ phải ông Khoan không vì ông mất trước đó rồi.
Còn câu chuyện tao nói về Lê Quý Đôn là câu chuyện thứ 2. Người đi sứ bên Đàng Trong là đồng hương với ông Đôn.
Ông Đôn ngồi ăn uống có xin đọc trước thư ngoại giao, ông đọc xong khuyên bạn trốn đi.
Hình như tao nhớ nhầm là người bạn này quyết định không đi đến Thăng Long nữa.
Người này không đi Thăng Long mà trốn về luôn.
Rồi sau đó mời ông Đôn hay con ông Đôn giả dân thường qua Thuận Hóa bên Đàng Trong chơi.
Nhờ vậy ông Đôn mới viết bài sử khen ngợi vùng Thuận Hóa Đàng Trong giàu có.
Giai thoại của anh đôn đây
Nói về Lê Quý Đôn, giai thoại nổi tiếng nhất của ông là chuyện khiến sứ thần phương Bắc phải vái lạy. Năm 1764, Lê Quý Đôn khi đó đã từ quan về quê viết sách. Có lần sứ thần nhà Thanh đến Việt Nam nhưng đi đến cửa ải thì dừng lại không chịu đi tiếp. Sứ thần chỉ đưa cho một tấm vóc, trên đề "xa không ra xa, đông không ra đông", bảo khi nào giải được thì mới vào.
Triều đình không giải nổi, đành cho người đến hỏi Lê Quý Đôn. Biết chuyện ông tư vấn gửi cho sứ thần nhà Thanh một tấm áo cầu (áo làm bằng da, dành cho quan lại quý tộc). Sau khi làm theo lời Lê Quý Đôn, quả thực sứ thần đã chịu vào kinh. Đích thân Lê Quý Đôn ra đón sứ thần. Ông viết vào mảnh giấy 4 chữ: "Phỉ xa bất đông".

Hóa ra ý của sứ thần là không dám vào thành vì không có áo đại lễ. Sứ thần đã thu gọn câu nói của mình chỉ trong 1 chữ.
Trích kinh thi
Hồ cừu mông nhung
Phi xa bất đông
Áo hồ cừu rách rưới không có xe để sang đông
Nhưng cách Lê Quý Đôn giải mã nó, đối đáp lại càng đáng nể phục.

Với tài năng và những đóng góp đó, cái tên Lê Quý Đôn hiện tại được dùng để đặt tên cho nhiều con đường, nhiều trường học, như 1 cách để đời sau tỏ lòng biết ơn với thế hệ đi trước.
 
Đi sứ thì đa phần phải biết tiếng Trung rồi.
Hồi xưa phải sử dụng chữ Hán, mà muốn biết chữ Hán nên phải biết tiếng Hán.
Nên tao nói ngày xưa VN đa phần mù chữ.
Người nào giỏi lanh lợi học được tiếng Hán thì đăng ký thi trạng nguyên được.
Am hiểu văn hóa TQ nữa thì được cử đi qua TQ đi sứ.
Cũng có thể Mạc Đĩnh Chi biết tiếng Mông Cổ hoặc vua Nguyên biết tiếng Hán.
Vua Nguyên phải biết tiếng Hán thì mới dùng chữ Hán trong văn thư được chứ?
Biết tiếng Hán, dùng chữ viết giống nhau, nhưng phát âm vùng miền khác nhau nên sứ Nam bang nói chuyện với thiên triều không thông, dùng văn tự trao đổi, nên gọi là bút đàm, viết tấu chương bằng chữ trình lên, chứ cũng không có thông lệ đối đáp bằng lời.
 
Biết tiếng Hán, dùng chữ viết giống nhau, nhưng phát âm vùng miền khác nhau nên sứ Nam bang nói chuyện với thiên triều không thông, dùng văn tự trao đổi, nên gọi là bút đàm, viết tấu chương bằng chữ trình lên, chứ cũng không có thông lệ đối đáp bằng lời.
Nói về học vấn an nam xách dép cho thiên triều
Nó nghiên cứu nho giáo cả đời an nam tuổi gì
Hồi Minh chiếm an nam thằng vua Minh là Vĩnh Lạc nó đọc bản tấu của quan an nam gửi nó phê là Văn Chương bỉ lậu thô thiển
Nguyễn Trãi qua nhà Minh làm quan còn đéo so được với bọn quan lại bình thường của Minh về học vấn Văn Chương
 
Ngũ Quảng là cách gọi chung 5 vùng đất địa lý.
Chứ không ai nói người Ngũ Quảng.
Nếu mày là người Quảng thì mày sẽ thuộc về tỉnh Quảng Nam hoặc Quảng Ngãi.
Còn Quảng Trị, Quảng Bình, Quảng Tín không phải là cùng người Quảng.
Tao có thằng bạn người Quảng, nó nói Quảng Nam, Quảng Ngãi mới là người Quảng vì có giọng giống nhau.
Chắc có lẽ lai tạp với âm giọng người Champa nên có cách phát âm khác với người Việt ở các khu vực khác.
tao bị xoá thớt cũ nên thằng Diệm con như mày tha hồ dóc láo. Tao nhận là người ngũ Quảng m chửi tao là Tàu liền ở đó mà có thằng bạn
tao nhận là dân Ngũ Quảng m vu tao là Tàu Khựa nên mới chửi pác Diệm của mày. Mày là thằng ủng hộ pác Diệm cướp đất dân tao chia cho bắc 54 tao đ quên đâu kakak
 
Nói về học vấn an nam xách dép cho thiên triều
Nó nghiên cứu nho giáo cả đời an nam tuổi gì
Hồi Minh chiếm an nam thằng vua Minh là Vĩnh Lạc nó đọc bản tấu của quan an nam gửi nó phê là Văn Chương bỉ lậu thô thiển
Nguyễn Trãi qua nhà Minh làm quan còn đéo so được với bọn quan lại bình thường của Minh về học vấn Văn Chương
Nói về trạng nguyên thì càng ảo. Vì

1. Muốn thi trạng nguyên thì phải có lý lịch đồng sinh, được hương xã phủ quận từng cấp xét duyệt cử đi thi, cho đến thi đậu tiến sĩ đầu giáp mới vào thi đình cho vua chọn Trạng nguyên, ko thể có thí sinh tự do vào thi ngang được.

2. Trình độ. Ko chỉ phải giỏi văn chương, thơ phú mà còn phải tuân thủ ngjieem ngặt về mặt hình thức trình bày của văn bát cổ, từng từ, từng âm phải bố trí đúng vần, vận, điệu, cấu tứ. Lúc nào trích chương, lúc nào điển cố phải tuân thủ nghiêm ngặt. Người đậu tiến sĩ chưa chắc đã có tài an bang tế thế, đinh quốc an dân, nhưng chắc chắn được đào tạo giải đề nghiêm ngặt, dùng cả chục năm mài giũa một kiểu viết, một chữ không đặt sai. Đối chiếu với hệ thống thi cử VN thời bấy giờ thì người An Nam hoàn toàn ko có cơ hội. Ko xét học vấn, chỉ xét hình thức trình bày là đã cook.
 

Có thể bạn quan tâm

Top