Tiền nhiều có nên mua nô lệ tình dục về chơi ( sưu tầm bên voz)

Như title, phò hay gấu thì cũng ko có cảm giác chiếm hữu thật sợ, hồi trước mình cứ tưởng tình dục là quan trọng, sau này ngẫm nghĩ lại thì cảm giác đc chiếm hữu mới là sướng nhất. Cảm giác biến 1 đứa con gái thành nô lệ gọi dạ bảo vâng là thứ ham muốn đã nằm trong máu của mình
Dự tính của mình là về các vùng nghèo kiếm con gái về làm osin rồi đem lên tp, mình sẽ gửi tiền cho ba mẹ họ hàng tháng. Bé kia thì chỉ việc trong nhà hộ mình, tối đến thì phục vụ các nhu cầu hơi bệnh hoạn của mình
Mình chỉ dự tính thế thôi, không biết có khả khi không :hell_boy:
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tổng hợp
Cái chuyện của anh ko hiếm, bản thân tôi cũng từng có 1 em giúp việc kiểu như thế. Cách đây 3 năm, khi công ty nhà tôi nhận 1 gói thầu nhỏ ở thủy điện Đạ Dâng, Lâm Đồng. Tôi khi đó ở Hà Nội đang gặp chuyện buồn chán, nên xung phong vào phụ trách công trường luôn.

Công ty tôi nhận đào đắp 1 phân nhánh lòng hồ nơi xa nhất, biệt lập nhất, và đặc biệt mùa mưa thì phải tăng bo cano mới ra được. Ở đây đã có sẵn 1 ngôi nhà xây giữa hồ của đội khảo sát ngày xưa đã đầy đủ điện mặt trời và máy lọc nước, muốn ra vào phải có thuyền, thấy biệt lập lại đẹp tôi dùng luôn làm chỗ ở cho tôi và văn phòng công ty, còn anh em công nhân công ty thì ở phía ngoài bãi xe công trình, cách đó vài trăm mét.

Thấy anh em làm việc vất vả quá, về lại phải nấu ăn, giặt giũ nên tôi thuê 1 bà trung trung tuổi đang làm phụ hồ của công trình bên cạnh về giặt giũ nấu ăn. Tất nhiên bà ấy rất sướng, vì việc nhẹ mà lương ko giảm. Những lúc rượu say vui chuyện hỏi ra, thì bà bảo bà là người Thái, hồi trẻ làm vợ lẽ cho 1 tay buôn thuốc phiện ở Mai Châu Hòa Bình. Sau chồng bà bị giết chết bên Lào, việc làm ăn do nhà vợ cả thâu tóm quản lý lại, mụ vợ cả quay ra đánh ghen. Bà sợ, 1 hôm trốn theo gã lái xe tải vào tận Lâm Đồng. Tại đây nó giúp bà mở 1 quán cà phê ngoài Đức Trọng, ăn ở với nhau như vợ chồng có 1 đứa con gái. Tưởng yên ấm thì tay chồng hờ vỡ nợ bị siết cả xe tải, cả quán cà phê, còn nó trốn ra Bắc về lại với vợ con ngoài đó. Bà mang con ra ngoài thuê 1 phòng trọ, bán dâm cho tụi xe tải kiếm tiền sống qua ngày. Một lần từ nhà vệ sinh đi ra thấy thằng khách đang sờ soạn con bé đang ngủ ở võng. Bà sợ quá, gửi con gái về Hòa Bình cho ông bà ngoại chăm.

Có mấy cái ảnh khu công trường cho vui:
Đây là nhà văn phòng tôi ở.
Ra vào khu công trình chỗ tôi phải đi như này.
Công trường.
Ảnh nhân vật chính, kiếm mãi mới có cái đi chơi thác Prenn với em nó.
Ảnh nhân vật chính, tôi phải chọn cái ảnh nào đủ để các anh hình dung ra, mà cũng ko quá chi tiết, và tương đối khác hiện tại để nếu không phải người trong cuộc khó có thể nhận ra được. Sau 2 năm, giờ em ấy như thế này.
#2

Sau khi con gái về ông bà ngoại, bà đẩy mạnh việc làm ăn,rủ thêm 1 con bé chồng bỏ cùng làm. Suốt mấy năm trời cày cuốc, những tưởng kiếm được cái vốn to thì giải nghệ, mua mảnh đất, mở hàng tạp hóa rồi đón con gái vào. Ai ngờ đâu, nghe con bé kia, hai chị em có bao nhiêu ném vào hụi lấy lời. Được vài tua thì hụi bể, tiền mất. Con kia gần hóa điên lên chùa ở, còn bà lại cắn răng cày cuốc. Nhưng thời thế đã thay đổi, không còn trẻ trung nữa, bán dâm tiền thì ít, lại bị công an và xã hội đen nhảy vào bảo kê thu phế lớn. Đất Đức Trọng lên giá vù vù, tiền thuê nhà theo đó tăng theo. Đến khi cảm thấy làm ko còn đủ đóng phế và thuê nhà nữa, bà bỏ đi làm phụ hồ theo các công trình. Ngày thì trộn vữa, đêm thì bán dâm cho tụi thợ xây, lấy 50 -100k. Lại không mất tiền ăn ở, trừ chi tiêu các thứ tháng cũng để ra được 3-4 triệu. Làm được mấy tháng thì tết, dư hơn chục triệu, bà nhớ con nên tết đó về quê.

Về đến nơi mới hay tin con gái, lúc này đã 16 tuổi sắp bị gả bán cho người ta. Nguyên do là thế này, con bé về ngoại được mấy năm thì ông bà ngoại lần lượt qua đời, phải ở cùng vợ chồng nhà cậu ruột. Ông cậu rượu chè cờ bạc nợ người ta 60 triệu, chủ nợ đến đòi, thấy ko còn gì đáng giá ngoài đứa cháu gái đến tuổi lấy chồng, nên bắt thằng cậu làm giấy nhận đứa cháu làm con nuôi. Tập tục của người Thái, sính lễ nhà trai rất bạc, nhưng con gái về nhà chồng thì phải có của hồi môn rất nhiều. Thành ra dù ghét nhau nhưng con gái Thái nhà nghèo vẫn bị buộc phải lấy con trai người Mông. Vì người Mông thì ngược lại, sính lễ để cưới được vợ phải rất hậu, có khi lên tới 2-3 con trâu. Chủ nợ nhận đứa cháu làm con nuôi để được toàn quyền ép gả cho 1 gia đình người Mông giàu có và nhận sính lễ đặng mà trừ khoản nợ của thằng cậu. Bà về thấy con gái mình vậy quyết không chịu, vì những người dân tộc đã thoát ly khỏi bản làng rồi, chẳng muốn con cái mình phải quay về nơi đấy. Nhưng không thể làm gì được, thằng cậu lấy cớ công nuôi cháu bao năm giờ nó phải có quyền gả bán, nếu không phải trả nó tiền nuôi dậy. Tiền thì đâu ra? Bà mua cho con gái chỉ vàng dặn khâu dưới vạt áo, sau này cần thì dùng rồi lủi thủi về lại Lâm Đồng, dạt về công trình hồ thủy điện Đạ Dâng và làm cho tôi như phần trên đã nói.

Đây nhà thằng cậu của em nó, mà tôi phải ra tận nơi, vào tận bản chồng đủ 65 triệu + 5 triệu làm mấy mâm cơm cúng con ma nhà nó, mời thằng thầy mo đến hít thuốc phiện và múa hương quanh đầu. Đm, nhà nghèo kiết xác.

#3

Qua câu chuyện của bà kia thì chắc các bác cũng biết bà ấy ko chỉ làm tạp vụ bình thường ở công trường của tôi. Đúng như các bác nghĩ đấy. Bà ấy làm được mấy hôm thì thấy tụi công nhân vác gỗ, vác tôn hò nhau làm 1 cái nhà kho. Tôi hỏi thì chúng nó bảo, tụi em làm cái nhà kho để dụng cụ, phi dầu tránh nắng mưa. Con bà chúng mày, tự nhiên ý thức trách nhiệm thế, mọi khi hò rát cổ dụng cụ xe nào để về xe đấy mà chúng nó còn đéo nghe, mà nhà kho đéo gì lại có cái phản gỗ với cái đệm 1m2. Y như rằng đêm đéo nào cũng lục cục ở đó, có hôm vào tìm cái mắt xích máy xúc, thấy bao cao su vất đầy gầm phản. Thôi thì con trai mà, cho chúng nó xả. Nhưng điều bất ngờ nhất là thằng kỹ sư trắc địa, trẻ đẹp trai, lương ngàn đô cũng tuần 2 cữ hì hục với bà ấy. Mà sau này còn biết mỗi cữ nó phải 2 shot mới về lán ngủ. Các anh sẽ có câu hỏi, bà ấy thế nào mà thằng kỹ sư tri thức kia đéo đơn thuần chỉ để xả, 2 shots cơ mà, đm đấy là thưởng thức đấy chứ. Vâng, gọi là bà thôi nhưng thật ra gọi là chị thì chuẩn hơn vì bà ấy mới có 37 tuổi, dân lao động nên vẫn săn gọn, mặt ko xinh không xấu, lại trắng hồng hào. Nếu so với đám máy bay mà tụi thiên địa vẫn tung hô là thánh nữ thì vượt xa, kiểu thế nào nhỉ, các ông có nhớ con thần dâm Hoài Ngựa 1 thời không, bà này là phiên bản già hơn và quê hơn 1 tý.

Tất nhiên các ông sẽ lại có câu hỏi nữa, tôi có chén bà ấy không. Ah, cái này thì không nhé, vì thẩm mỹ tôi cao vãi linh hồn ra, dù lượng Testosterone của tôi cao không kém. Tôi cũng rất thèm gái, nhưng chim tôi có tự trọng và có nguyên tắc, nên nhiều khi thèm quá, trời tối rồi mà tôi vẫn băng đèo lội suối về Đà Lạt tìm chơi gái. Mà tôi cũng nói luôn, khoản gái gú của Đà Lạt như cái con cc, nào là massage Hoàng Châu, Hương Sứ.... toàn là hàng dạt, xấu hình thể còn hay vòi vĩnh. Cave thì toàn cá sấu đội lốt sinh viên, hẹn vào mấy nhà nghỉ khu ngã 5 đại học bẩn như chó. Vâng, tôi đi hết từng đó nơi mà toàn dúi cho 200k tống tiễn chúng nó về, chưa được xả phát nào. May quá, 1 lần đối tác tiếp tôi ở nhà hàng Phú Vang, cả nhà hàng có 2 con ngon nhất, tôi nhớ mỗi con tên là Hà quê Đà Nẵng.Chúng nó vòi vĩnh nũng nụi đủ cả, máu dồn về chim rồi, tôi ra giá 3 củ/1 đêm. CHúng nó nguýt dài mới vl các ông ạ, cắn răng trả 5 củ, tụi nó còn bảo người yêu em ko cho đi qua đêm đâu. Vl thật, đm, 5 củ ở Hà Nội tao có hotgirl tập gym rồi, chứ đéo phải mấy con phục vụ nhà hàng bụng bia được mỗi mặt xinh như chúng mày. Ăn ở đó xong thì rủ chúng nó đi hát Karaoke ở Thủy Mộc gần bên. Lại uống thêm bia, nội tiết tố nam làm tôi mất hết lý trí. Thấy con Hà vào nhà vệ sinh, chắc vào tô lại son vì bị tôi cưỡng hôn lúc nhảy cùng nhau, tôi vào theo ngay cùng. Nó chưa kịp la tôi rút ra 2 triệu và 1 cái bao cao su bảo nó, em chỉ cần tụt quần xuống và cho anh 2 phút. Nó ngần ngừ chút rồi cầm tiền, mẹ, tôi mất chưa đến 1phuts đã xong các ông ạ. Sau lần đó nó thấy tôi chơi đẹp nên đồng ý giá 5 triệu/đêm, nhưng ngay sau đêm đầu tiên tôi đã ngấy mẹ nó cái ngấn mỡ của em nó, gái nhà hàng mà, rượu bia suốt ngày, không bao giờ gặp lại nữa.

Đấy lan man như thế để các ông biết tôi khổ sở và tốn kém vì gái gú Đà Lạt lởm khởm như thế nào. Đó cũng là lý do tại sao tôi quyết định phải có 1 hàng thửa ở cái đất này. Và là nhân duyên của tôi và cháu, ah em ấy. Không biết 16 tuổi gọi 31 tuổi là chú hay anh thì hợp nữa, riêng tôi bắt em nó gọi chú xưng cháu cho thêm phần bệnh hoạn.
 
DM cuộc đời suốt ngày lang thang
CiXRyg.md.jpg
T bỏ rồi nghề rồi,hồi còn trẻ cũng thích cảm giác phiêu bạt thích đến những vùng đất mới để khám phá dc nhiều thứ nhưng đến lúc gọi là hơi có tý tuổi với nhiều cái tác động nên dừng cuộc chơi,chắc t éo có duyên với cái nghề này,
 
Dm nó ngập đầu. Làm sai nó chùi như con . làm dc đến lấy tiền thiếu mỗi nước quỳ xuống xin nó . cuối tháng lo tiền cho anh em . nó vận vào người thui đéo bỏ được mày ah
Nghề chọn người mà mày,các sếp đôi khi cố tình éo hiểu hoặc hiểu nhưng vẫn bảo thủ lối tư duy,mẹ dưới ctruong gặp nhiều cái oái ăm bỏ mẹ mà các bố ý có biết đâu báo cáo lên thì cứ ừ ừ đã hiểu các kiểu con đà điểu,mẹ đôi khi vướng mắc giải phóng mặt bằng bị dân họ quây nhẹ thì ăn chửi nặng thì ăn giã các bố ở trên có nhìn thấy éo đâu,đôi khi chi ly từng tý 1 chán vcl,thằng nào ngon gặp dc lãnh đạo tốt thì còn xác định dc lâu dài ko thì dăm bữa nửa tháng lượn hết với nhau thôi
 
Biết m từ bên voz với series người yêu cũ. Dân kth mà viết lách đâu ra đấy m, xưa có hay đọc không. Mà gu gái của m, éo hiểu sao m toàn yêu và va vào các e gái quê, nhà nghèo, dễ dãi, ai mua thì bán vậy. Gia thế, trải đời như m sao éo yêu mấy em môn đăng hậu đối, không thì cũng gia thế tạm tạm, đẹp tí, tử tế, trí thức mà lấy, sex thì thầy giỏi ắt trò không hay thì cũng tạm tạm. Chứ gái vừa đẹp, dâm, sống thoáng mà lại thông minh, trí tuệ, đạo đức éo có đâu m. Mà đam mê mới mẻ kích thích như m éo hợp hôn nhân đâu, ở vậy cho sướng
Yêu nhiều em ngon lành chứ, đếm nhanh cũng dăm em giờ đang là giảng viên đại học rồi. Chỉ là còn nợ đời nhiều thứ, chưa muốn làm khổ người ta thôi.
 
Yêu nhiều em ngon lành chứ, đếm nhanh cũng dăm em giờ đang là giảng viên đại học rồi. Chỉ là còn nợ đời nhiều thứ, chưa muốn làm khổ người ta thôi.
Moá. 35t mà 1 núi gái, năng suất vỡi m. Thế m kinh nghiệm trai gái nhiều thì chọn vợ tiêu chí gì cho anh em học tí kinh nghiệm phát. T thấy trai 35/gái 30 đổ lên là thấy xuống sắc, xuống sức lắm rồi so với thời trẻ
 
Tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, một đêm ngủ sâu giấc, không tiếng chuông báo thức, khiến cho ngày mới bắt đầu thật hứng khởi. Thằng em tôi còn phấn khởi hơn, nó cứng ngắc như thủa tôi 18. Nhớ lời các cụ bên Tây bảo, sex buổi sáng là điều tuyệt vời nhất, tôi lao ra khỏi phòng dáo dác tìm cái Linh cho kịp lễ hạ chày, cũng đã gần tháng này nhịn khan rồi. Thấy bóng ai thấp thoáng ngoài sân phơi, tôi đã set up ngay 1 kịch bản public, trời xanh, mây trắng, nắng vàng, rừng thông xanh mướt, gió hiu hiu thổi, giữa giàn phơi trắng phấp phới bay, 1 đôi nam nữ say mê làm làm chuyện âm dương giao hòa. Giá kể có Victor Vũ ở đây, chắc sẽ có những thước phim nóng bỏng, lãng mạn, thoát tục đẹp hơn cả “ Sắc Giới”. Nhưng đm, đời vốn đéo bao giờ là mơ, lại gần hơn mới biết đó là con mẹ X, nhìn quả ô mai sấu lủng lẳng gần dưới rốn, tôi sun ngay lại như bánh đa nhúng nước.

- Chị, cái Linh đâu rồi?

- Hôm qua mưa, nấm mọc trên đồi, nó lên đó hái từ sáng sớm, có gì không cậu?

Tôi lắc đầu ngán ngẩm quay đi, hôm nay còn bao nhiêu việc trên ban, biết khi nào mới được về để xả lũ vào cái Linh, chưa kể mai còn cái hẹn xuống SG với thằng T nữa. Tôi quay về phòng, ăn sáng, đóng bộ rồi lên ban giải quyết giấy tờ, miệt mài làm đến chiều, đang nghĩ tới món canh nấm buổi tối và canh nầm buổi đêm thì bỗng sét đánh ngang tai. Con bé kế toán ngoài Hà Nội thông báo hết vé Đà Lạt – Sài Gòn sáng mai, tôi thì đéo dám đi quan tài bay Thành Bưởi, bởi 1 lần nó đổ đèo Bảo Lộc 80km/h và cho tôi xuống Thủ Đức lúc 4h sáng, vật vờ dặt dẹo mệt đéo làm đc gì nguyên ngày. Nhưng đã hứa với thằng T, tôi đành đổi vé sang ngay tối nay, tức là chỉ kịp về phòng, vơ vội ít đồ rồi ra sân bay mới kịp. Vậy là lại thất hứa với thằng em tôi, một cảm giác tưng tức, nhưng nhức phía dưới như thể nó đang phản đối, tôi an ủi bằng cách hứa sẽ phi ngay vào gặp em massage ruột ở Minh Tâm Lý Thường Kiệt, làm 1 liệu trình Vip nhất để nó nhẹ nhõm hơn. Nhưng vẫn cứ thất hứa với thằng em, vì thằng T đã cho người tới sân bay đón, bế tôi thẳng về công ty nó ở Phú Mỹ, để sáng hôm sau đi xuống địa bàn sớm.

Mất tới 3h chạy xe mới tới được công trình đầu tiên, sau đó là 4h tiếp để đi khảo sát mới hết các công trình trong huyện đó. Bữa sáng và bữa trưa, thằng T cho tôi ăn bánh mì kẹp thịt và nước lọc ngay trên xe, tác phong công nghiệp vl. Đến chiều thì chúng tôi ghé qua ủy ban huyện, thằng T mở cốp xe lôi ra 1 bộ suit, nhìn qua tôi cũng biết là của Chương Tailor. Nó cười bảo nhỏ tôi :

- Tay này làm lãnh đạo lâu rồi, tiền không thiếu, nhưng ở huyện nghèo, tỉnh nghèo nên luôn muốn học làm sang cho bằng thành phố. Hôm ra Hà Nội, em tâng mấy câu rồi dẫn ra Chương may đo 1 bộ suit, sướng tít mắt. Cái này rẻ và hiệu quả hơn cả bỏ phong bì vài ngàn đô.

Thật vậy, đúng như nó nói, tay bí thư huyện hồ hởi đón tiếp thằng T và tôi, háo hức lấy ngay bộ suit và thử vào người, suýt xoa khen ngợi. Thằng T cũng khen theo vài câu rồi chợt lắc đầu :

- Không ổn chú ạ, bộ suit thì đẹp rồi, nhưng đôi giày của chú, hàng hiệu thật đấy nhưng nói thật cháu thấy ko ăn khớp với tạng người chú. Hôm nào chú ra Hà Nội đi, cháu đặt trước lịch hẹn với tay người Ý này, hắn đo ni đóng giày cho chú mới chuẩn được.

- Đúng đúng, cô mua cho chú gần ngàn đô bên Sing đấy, mà chú thấy nó cũng thế nào ấy, đúng là phải nhờ chuyên gia thửa riêng như bộ suit này thì mới ăn thua. Cháu cứ đặt lịch, được là chú ra luôn.

Cứ thế câu chuyện xoay quanh phong cách sống sao cho chảnh cho sang. Tôi sốt ruột đá vào chân thằng T, nó mới đi vào công việc chính :

- Dự án chạy được 90% rồi chú ạ, cơ bản huyện mình đồng lòng ủng hộ là xong.

Lão ngần ngừ một lúc rồi nói :

- Chú cũng phải nói thật với T, cái gì chú giúp được là chú giúp hết sức rồi, nhưng cháu biết đấy, ở cấp huyện bí thư chỉ làm đường lối, nhân sự thôi, việc như này phải qua chủ tịch. Đồng chí chủ tịch này mới từ phó giám đốc Sở về, cũng có sừng có mỏ, chú cũng ko ép được, cháu phải qua gặp mới xong.

- Ah tưởng gì, chú yên tâm, cháu có trước có sau đầy đủ chứ.

- Uh, sợ là đồng chí này ko đơn giản chỉ là nhận phong bì đâu. Thôi để chú dẫn cháu qua gặp, cháu cứ làm việc, có gì chú sẽ nói thêm vào cho.

Tôi nghĩ bụng, cũng phải thôi, bí thư huyện không có cơ lên cao tiếp, sắp về hưu thì chủ tịch nó coi như rẻ rách, không ngoan có khi nó đợi cho về rồi còn bới phốt lên. Vụ này nhà thằng T có vẻ đầu tư sai chỗ rồi, cũng không trách được, ai mà biết giữa nhiệm kỳ lại về ngang xương thế này. Lão bí thư dẫn chúng tôi qua phòng chủ tịch, giới thiệu qua loa, nói mấy câu đãi bôi rồi té mất. Lão chủ tịch khi có mặt bí thư cũng xã giao kiểu vâng vâng, anh cứ yên tâm, nhất trí, sẽ tạo điều kiện hết sức. Nhưng đợi lão bí thư đi khuất, hắn lộ ngay bản chất, nhìn thằng T cười mỉm :

- Mấy dự án của cậu triển khai ở huyện nhà, tôi còn nắm rõ hơn đồng chí bí thư nhiều. Về cơ bản là tôi cũng nhất trí thôi, mấy khi huyện có dự án phục vụ dân sinh từ TW rót thẳng về như vậy. Nhưng trên cương vị chủ tịch, tôi còn có trách nhiệm với các doanh nghiệp huyện nhà. Để tạo điều kiện cho họ phát triển, tôi đề nghị thế này, những hạng mục chính các anh cứ làm, còn các gói thầu đơn giản như san lấp, làm đường dẫn… thì các anh cho họ tham gia.

Tôi nhìn sang thằng T, thấy mặt nó cứ đỏ dần như uống rượu, chắc nó đang ứa gan lắm. Cũng phải thôi, 1 dự án thí điểm như thế này, hạng mục thí điểm là cái khó ăn, mấy gói thầu xung quanh mới là cái ra tiền. Lão chủ tịch nói thế, khác nào bảo thằng T bỏ tiền đi mua cá xong ngồi gặm xương như chó, còn thịt ngon ngọt thì thằng khác xơi. Thằng T hít sâu vài cái lấy bình tĩnh rồi ôn tồn nói :

- Em biết anh xuất thân từ Sở GTVT, nên anh cũng không lạ những dự án như thế này, lấy cái dễ bù cái khó, giờ anh bảo em làm cái khó, để người khác làm cái dễ, thì bọn em cầm chắc lỗ nặng luôn. Mà lỗ thì em làm làm gì, bỏ dự án thì bọn em lỗ ít hơn, nhưng huyện mình cũng chẳng được gì. Thôi, anh cứ tạo điều kiện cho bọn em làm, bọn em được, huyện được, anh cũng được, em đâu dám quên ơn.

- Nói bỏ là bỏ sao được, các chú mất cũng không ít đâu, lại còn mất uy tín với trên đó nữa đấy.

Địt mẹ, thằng cha này đúng dân xây dựng, bắt ngay được điểm yếu thằng T. Nhưng tôi cũng không lạ gì loại này, loại này là mềm nắn rắn buông, không chơi sát ván thì cầm chắc thua. Thấy thằng T á khẩu, tôi liền lên tiếng:

- Anh nói đúng, sợ nhất là mất uy tín, có điều không chỉ uy tín của bọn em, mà uy tín của huyện, ah không, của cả tỉnh nghèo này cũng mất luôn đấy, trên TW bảo to thì to, bảo nhỏ thì nhỏ, ai cũng biết nhau cả, rồi sau này ai dám xin dự án về tỉnh này nữa, doanh nghiệp cũng chẳng dám đầu tư, bác chủ tịch tỉnh này vác rá ra Hà Nội xin ngân sách cũng không vui vẻ gì đâu. Quan chức tỉnh này mâm cơm thiếu miếng thịt cũng sẽ lôi tên anh ra mà chì chiết. Anh còn trẻ em đoán còn cỡ 3 nhiệm kỳ nữa, cũng nên giữ gìn hình ảnh 1 chút.

Lão chủ tịch nghe thế cau mày lại 1 lúc, bỗng cười ha hả rồi lật bài ngửa luôn:

- Mấy cậu này được đấy, anh nói vậy thôi chứ làm thế sao được, nhưng anh bảo này, có doanh nghiệp này chỗ quen với anh, cho nó tham gia với, khó dễ gì chia nhau mà làm, lời ít chia ít, lời nhiều chia nhiều, lỗ thì cùng chịu, sòng phẳng với nhau. Thôi, hai bên gặp nhau bàn cụ thể đi rồi có gì báo anh. Tiến ơi, vào đây.

Hóa ra cái thằng thập thò ngoài cửa từ nãy giờ là thằng doanh nghiệp sân sau của lão chủ tịch. Thấy một thằng mặt quắt tai dơi bước vào, dáng vẻ, ăn mặc không ra dáng một chủ doanh nghiệp, nó gãi đầu, gàu rơi lả tả, vừa cười khoe bộ răng cải mả thuốc lá, vừa nói :

- Thôi ngồi đây không tiện cho anh, mời hai cậu theo tôi về công ty, anh giám đốc đang đợi. Em đi anh ạ.

Xong nó quẩy đít đi, đéo thèm để ý xem chúng tôi có đi theo không. Thằng T có vẻ khó chịu về thái độ xấc xược đó, nó định ko đi theo, mà rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Tôi phải động viên nó :

- Bỏ đi, cứ đi xem chúng nó định giở trò gì, mình làm việc lớn, câu nệ gì ba chuyện lẻ tẻ.
 
Truyện voz mấy năm gần đây ko có gì đặc sắc
Hoặc là tao hết tuổi mộng mơ nên thấy chúng nó viết cũng nhạt dần
Đm hồi xưa chơi voz cứ xểnh cái bị sút ra đảo
 
Moá. 35t mà 1 núi gái, năng suất vỡi m. Thế m kinh nghiệm trai gái nhiều thì chọn vợ tiêu chí gì cho anh em học tí kinh nghiệm phát. T thấy trai 35/gái 30 đổ lên là thấy xuống sắc, xuống sức lắm rồi so với thời trẻ
Vợ đẹp để đẻ con xinh, vợ ngoan để dễ bảo, vợ ngon để hưởng, t thì không cần học thức, bởi chính t sẽ đảm nhiệm việc dạy con.
 
rảnh thì viết nhiều 1 chút đi. Tối tao chỉ hóng đọc truyện mày thôi.
 
Tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, một đêm ngủ sâu giấc, không tiếng chuông báo thức, khiến cho ngày mới bắt đầu thật hứng khởi. Thằng em tôi còn phấn khởi hơn, nó cứng ngắc như thủa tôi 18. Nhớ lời các cụ bên Tây bảo, sex buổi sáng là điều tuyệt vời nhất, tôi lao ra khỏi phòng dáo dác tìm cái Linh cho kịp lễ hạ chày, cũng đã gần tháng này nhịn khan rồi. Thấy bóng ai thấp thoáng ngoài sân phơi, tôi đã set up ngay 1 kịch bản public, trời xanh, mây trắng, nắng vàng, rừng thông xanh mướt, gió hiu hiu thổi, giữa giàn phơi trắng phấp phới bay, 1 đôi nam nữ say mê làm làm chuyện âm dương giao hòa. Giá kể có Victor Vũ ở đây, chắc sẽ có những thước phim nóng bỏng, lãng mạn, thoát tục đẹp hơn cả “ Sắc Giới”. Nhưng đm, đời vốn đéo bao giờ là mơ, lại gần hơn mới biết đó là con mẹ X, nhìn quả ô mai sấu lủng lẳng gần dưới rốn, tôi sun ngay lại như bánh đa nhúng nước.

- Chị, cái Linh đâu rồi?

- Hôm qua mưa, nấm mọc trên đồi, nó lên đó hái từ sáng sớm, có gì không cậu?

Tôi lắc đầu ngán ngẩm quay đi, hôm nay còn bao nhiêu việc trên ban, biết khi nào mới được về để xả lũ vào cái Linh, chưa kể mai còn cái hẹn xuống SG với thằng T nữa. Tôi quay về phòng, ăn sáng, đóng bộ rồi lên ban giải quyết giấy tờ, miệt mài làm đến chiều, đang nghĩ tới món canh nấm buổi tối và canh nầm buổi đêm thì bỗng sét đánh ngang tai. Con bé kế toán ngoài Hà Nội thông báo hết vé Đà Lạt – Sài Gòn sáng mai, tôi thì đéo dám đi quan tài bay Thành Bưởi, bởi 1 lần nó đổ đèo Bảo Lộc 80km/h và cho tôi xuống Thủ Đức lúc 4h sáng, vật vờ dặt dẹo mệt đéo làm đc gì nguyên ngày. Nhưng đã hứa với thằng T, tôi đành đổi vé sang ngay tối nay, tức là chỉ kịp về phòng, vơ vội ít đồ rồi ra sân bay mới kịp. Vậy là lại thất hứa với thằng em tôi, một cảm giác tưng tức, nhưng nhức phía dưới như thể nó đang phản đối, tôi an ủi bằng cách hứa sẽ phi ngay vào gặp em massage ruột ở Minh Tâm Lý Thường Kiệt, làm 1 liệu trình Vip nhất để nó nhẹ nhõm hơn. Nhưng vẫn cứ thất hứa với thằng em, vì thằng T đã cho người tới sân bay đón, bế tôi thẳng về công ty nó ở Phú Mỹ, để sáng hôm sau đi xuống địa bàn sớm.

Mất tới 3h chạy xe mới tới được công trình đầu tiên, sau đó là 4h tiếp để đi khảo sát mới hết các công trình trong huyện đó. Bữa sáng và bữa trưa, thằng T cho tôi ăn bánh mì kẹp thịt và nước lọc ngay trên xe, tác phong công nghiệp vl. Đến chiều thì chúng tôi ghé qua ủy ban huyện, thằng T mở cốp xe lôi ra 1 bộ suit, nhìn qua tôi cũng biết là của Chương Tailor. Nó cười bảo nhỏ tôi :

- Tay này làm lãnh đạo lâu rồi, tiền không thiếu, nhưng ở huyện nghèo, tỉnh nghèo nên luôn muốn học làm sang cho bằng thành phố. Hôm ra Hà Nội, em tâng mấy câu rồi dẫn ra Chương may đo 1 bộ suit, sướng tít mắt. Cái này rẻ và hiệu quả hơn cả bỏ phong bì vài ngàn đô.

Thật vậy, đúng như nó nói, tay bí thư huyện hồ hởi đón tiếp thằng T và tôi, háo hức lấy ngay bộ suit và thử vào người, suýt xoa khen ngợi. Thằng T cũng khen theo vài câu rồi chợt lắc đầu :

- Không ổn chú ạ, bộ suit thì đẹp rồi, nhưng đôi giày của chú, hàng hiệu thật đấy nhưng nói thật cháu thấy ko ăn khớp với tạng người chú. Hôm nào chú ra Hà Nội đi, cháu đặt trước lịch hẹn với tay người Ý này, hắn đo ni đóng giày cho chú mới chuẩn được.

- Đúng đúng, cô mua cho chú gần ngàn đô bên Sing đấy, mà chú thấy nó cũng thế nào ấy, đúng là phải nhờ chuyên gia thửa riêng như bộ suit này thì mới ăn thua. Cháu cứ đặt lịch, được là chú ra luôn.

Cứ thế câu chuyện xoay quanh phong cách sống sao cho chảnh cho sang. Tôi sốt ruột đá vào chân thằng T, nó mới đi vào công việc chính :

- Dự án chạy được 90% rồi chú ạ, cơ bản huyện mình đồng lòng ủng hộ là xong.

Lão ngần ngừ một lúc rồi nói :

- Chú cũng phải nói thật với T, cái gì chú giúp được là chú giúp hết sức rồi, nhưng cháu biết đấy, ở cấp huyện bí thư chỉ làm đường lối, nhân sự thôi, việc như này phải qua chủ tịch. Đồng chí chủ tịch này mới từ phó giám đốc Sở về, cũng có sừng có mỏ, chú cũng ko ép được, cháu phải qua gặp mới xong.

- Ah tưởng gì, chú yên tâm, cháu có trước có sau đầy đủ chứ.

- Uh, sợ là đồng chí này ko đơn giản chỉ là nhận phong bì đâu. Thôi để chú dẫn cháu qua gặp, cháu cứ làm việc, có gì chú sẽ nói thêm vào cho.

Tôi nghĩ bụng, cũng phải thôi, bí thư huyện không có cơ lên cao tiếp, sắp về hưu thì chủ tịch nó coi như rẻ rách, không ngoan có khi nó đợi cho về rồi còn bới phốt lên. Vụ này nhà thằng T có vẻ đầu tư sai chỗ rồi, cũng không trách được, ai mà biết giữa nhiệm kỳ lại về ngang xương thế này. Lão bí thư dẫn chúng tôi qua phòng chủ tịch, giới thiệu qua loa, nói mấy câu đãi bôi rồi té mất. Lão chủ tịch khi có mặt bí thư cũng xã giao kiểu vâng vâng, anh cứ yên tâm, nhất trí, sẽ tạo điều kiện hết sức. Nhưng đợi lão bí thư đi khuất, hắn lộ ngay bản chất, nhìn thằng T cười mỉm :

- Mấy dự án của cậu triển khai ở huyện nhà, tôi còn nắm rõ hơn đồng chí bí thư nhiều. Về cơ bản là tôi cũng nhất trí thôi, mấy khi huyện có dự án phục vụ dân sinh từ TW rót thẳng về như vậy. Nhưng trên cương vị chủ tịch, tôi còn có trách nhiệm với các doanh nghiệp huyện nhà. Để tạo điều kiện cho họ phát triển, tôi đề nghị thế này, những hạng mục chính các anh cứ làm, còn các gói thầu đơn giản như san lấp, làm đường dẫn… thì các anh cho họ tham gia.

Tôi nhìn sang thằng T, thấy mặt nó cứ đỏ dần như uống rượu, chắc nó đang ứa gan lắm. Cũng phải thôi, 1 dự án thí điểm như thế này, hạng mục thí điểm là cái khó ăn, mấy gói thầu xung quanh mới là cái ra tiền. Lão chủ tịch nói thế, khác nào bảo thằng T bỏ tiền đi mua cá xong ngồi gặm xương như chó, còn thịt ngon ngọt thì thằng khác xơi. Thằng T hít sâu vài cái lấy bình tĩnh rồi ôn tồn nói :

- Em biết anh xuất thân từ Sở GTVT, nên anh cũng không lạ những dự án như thế này, lấy cái dễ bù cái khó, giờ anh bảo em làm cái khó, để người khác làm cái dễ, thì bọn em cầm chắc lỗ nặng luôn. Mà lỗ thì em làm làm gì, bỏ dự án thì bọn em lỗ ít hơn, nhưng huyện mình cũng chẳng được gì. Thôi, anh cứ tạo điều kiện cho bọn em làm, bọn em được, huyện được, anh cũng được, em đâu dám quên ơn.

- Nói bỏ là bỏ sao được, các chú mất cũng không ít đâu, lại còn mất uy tín với trên đó nữa đấy.

Địt mẹ, thằng cha này đúng dân xây dựng, bắt ngay được điểm yếu thằng T. Nhưng tôi cũng không lạ gì loại này, loại này là mềm nắn rắn buông, không chơi sát ván thì cầm chắc thua. Thấy thằng T á khẩu, tôi liền lên tiếng:

- Anh nói đúng, sợ nhất là mất uy tín, có điều không chỉ uy tín của bọn em, mà uy tín của huyện, ah không, của cả tỉnh nghèo này cũng mất luôn đấy, trên TW bảo to thì to, bảo nhỏ thì nhỏ, ai cũng biết nhau cả, rồi sau này ai dám xin dự án về tỉnh này nữa, doanh nghiệp cũng chẳng dám đầu tư, bác chủ tịch tỉnh này vác rá ra Hà Nội xin ngân sách cũng không vui vẻ gì đâu. Quan chức tỉnh này mâm cơm thiếu miếng thịt cũng sẽ lôi tên anh ra mà chì chiết. Anh còn trẻ em đoán còn cỡ 3 nhiệm kỳ nữa, cũng nên giữ gìn hình ảnh 1 chút.

Lão chủ tịch nghe thế cau mày lại 1 lúc, bỗng cười ha hả rồi lật bài ngửa luôn:

- Mấy cậu này được đấy, anh nói vậy thôi chứ làm thế sao được, nhưng anh bảo này, có doanh nghiệp này chỗ quen với anh, cho nó tham gia với, khó dễ gì chia nhau mà làm, lời ít chia ít, lời nhiều chia nhiều, lỗ thì cùng chịu, sòng phẳng với nhau. Thôi, hai bên gặp nhau bàn cụ thể đi rồi có gì báo anh. Tiến ơi, vào đây.

Hóa ra cái thằng thập thò ngoài cửa từ nãy giờ là thằng doanh nghiệp sân sau của lão chủ tịch. Thấy một thằng mặt quắt tai dơi bước vào, dáng vẻ, ăn mặc không ra dáng một chủ doanh nghiệp, nó gãi đầu, gàu rơi lả tả, vừa cười khoe bộ răng cải mả thuốc lá, vừa nói :

- Thôi ngồi đây không tiện cho anh, mời hai cậu theo tôi về công ty, anh giám đốc đang đợi. Em đi anh ạ.

Xong nó quẩy đít đi, đéo thèm để ý xem chúng tôi có đi theo không. Thằng T có vẻ khó chịu về thái độ xấc xược đó, nó định ko đi theo, mà rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Tôi phải động viên nó :

- Bỏ đi, cứ đi xem chúng nó định giở trò gì, mình làm việc lớn, câu nệ gì ba chuyện lẻ tẻ.
Đa tạ giáo chủ khai ân.
 
Vợ đẹp để đẻ con xinh, vợ ngoan để dễ bảo, vợ ngon để hưởng, t thì không cần học thức, bởi chính t sẽ đảm nhiệm việc dạy con.
Vợ học thức có phải mỗi để dậy con đâu mày. Lấy vk khôn lúc cần ngu nó còn ngu dc chứ vk ngu lúc cần nó khôn đéo khôn dc.
Mày bằng tuổi tao mà thấy nể suy nghĩ và tính toán thật
 
Mấy ảnh xd có vẻ thích nhiều vk nhỉ, 2 3 anh tôi quen cũng phòng nhì phòng 3 nhiều lắm:smile:
 
Có gì đâu, đoạn sau là về công trình thủy điện Đạ Dâng, em nó như bông hoa mơn mởn giữa núi rừng, nên từ thằng đại diện chủ đầu tư tới thằng thầu chính đều muốn chén. Tôi thì ko chịu, nhất nhất bảo vệ em nó nên bị bọn nó ghét, gây khó khăn cho công việc, em nó thương tôi, muốn công việc tôi thuận lợi nên lén đi gặp thằng cha đại diện chủ đầu tư. Nó ăn xong còn muốn dâng em nó cho mấy thằng công ty mẹ ngoài Hà Nội mới vào, trên đường ra Đà Lạt thì tôi biết tin, đuổi theo chặn lại rồi đưa em nó về, lỡ húng chó tiện tay đấm gãy răng thằng kia. Nó càng thù, chơi bài bẩn để tôi bật bãi. Tôi cũng ko cần, bán lại gói thầu cho đội khác rồi về Phú Mỹ làm cảng với thằng T. Trước khi về, tôi phím cho dân Păng Tiêng ở khu đó làm mấy đơn kiện tội xả nước gây sạt lở đất canh tác ven suối. Cùng với tội làm sập hầm ngày trước, tụi nó bị tỉnh gây khó khăn, mất 1 mớ tiền đền bù nữa, thằng đại diện kia cũng bị đuổi việc. Sau những chuyện xảy ra thì tôi thương con bé hơn, quyết kiến tạo 1 tương lai tốt đẹp hơn cho em nó, rồi rời xa cuộc đời em nó càng sớm càng tốt.


Em vẫn nhớ đoạn này của thím /D
 
Top