"Hắn lạnh người khi thấy rõ mình đã cột đá vào không biết bao người. Hai người thân thương nhất trong cuộc đời hắn đã phải vì hắn mà oằn lưng với những hòn đá nặng chết người. Lẽ ra hắn chỉ nên để mọi người, kể cả chính hắn, cùng được thanh thản nhẹ nhàng mà đi. Nhưng tất cả đều ngược lại. Bây giờ sư phụ không còn nữa, hắn phải tự phạt mình, để thấm thía tận cùng cái gì là vướng vít, đè nặng "
Đây bạn.
"Hắn lạnh người khi thấy rõ mình đã cột đá vào không biết bao người.
Hai người thân thương nhất trong cuộc đời hắn đã phải vì hắn mà oằn lưng với những hòn đá nặng chết người.
Chính vì sự ngây thơ, khờ dại, ngốc nghếch, tội lỗi trong cuộc sống này mà người đệ tử đã làm liên lụy biết bao nhiêu người.
"Cột đá" : tượng chưng cho gánh nặng mà bản thân hắn đã buộc vào những người thân thương ( sư phụ và người tình) khiến họ tổn thương và tử nạn ( cô gái thì bị hắn giết còn sư phụ thì sau khi hắn bị cảnh sát giải đi cũng ngồi lên dàn hỏa thiêu từ trần).
"oằn lưng với những hòn đá nặng chết người" : mỗi sai lầm đều phải trả giá. Đôi khi sai lầm hay sự trưởng thành của chúng ta đang từng ngày, từng ngày giết chết những người xung quanh.
Ví dụ :
- Anh muốn làm một người đàn ông tốt, vững trải, tâm lí với phụ nữ thì ít nhất ông phải có vài mối tình và đã từng làm tổn thương họ
- Anh muốn học cách trân trọng 1 mqh thì anh phải từng vì những buồn vui vu vơ, nông nổi của mình mà đánh mất đi những người bạn thân yêu nhất trong quá khứ.
Cuộc sống này là sự đắp đổi của vạn hữu. Cái này có thì cái kia có, cái này không thì cái kia không. Luôn luôn là như vậy.
Lẽ ra hắn chỉ nên để mọi người, kể cả chính hắn, cùng được thanh thản nhẹ nhàng mà đi. Nhưng tất cả đều ngược lại. Bây giờ sư phụ không còn nữa, hắn phải tự phạt mình, để thấm thía tận cùng cái gì là vướng vít, đè nặng "
Từ đầu mọi chuyện có thể xử lí một cách tốt đẹp,êm xui, tiện cả đôi đường. Nhưng chính vì sự Vô Minh và Tham Ái của anh đã dẫn đến những bi kịch của nhân gian, của kiếp người. Kéo những người thân vào vòng xoáy đau khổ không hồi kết.
Nếu từ đầu hắn tỉnh táo, lý trí. Hiểu rõ cái gì có thì cũng phải mất. Đủ duyên thì thànhđôi, hết duyên mỗi người đôi ngã thì đâu xảy ra án mạng. Hắn giết đi người con gái hắn yêu nhất. Thương người ta, yêu người ta mà đi giết người ta vì họ không còn yêu, không thuộc về mình, không còn là của mình ?
Thì ra hắn chỉ yêu lấy tự ngã của bản thân như 1 đứa trẻ con khoái ngọt. Khi không còn kẹo trên tay thì chỉ biết khóc ré lên, la hét, phẫn nộ, uất ức. Nếu hắn cho người ta một lựa chọn khác, tự cho bản thân mình lựa chọn khác thì đâu vướng vào lao lí.
Người thì thành kẻ sát nhân, tù tội.
Người thì vĩnh viễn ra đi.
Nếu hắn ở yên với sư phụ, chưa từng rời khỏi ngôi chùa thân quen đó thì có dẫn đến sự kiện bi thảm này.
Cái này dẫn đến cái kia. Khi trở về chùa, hắn lại đẩy sư phụ vào những cảm xúc khó sử. Để rồi ngày hắn bị áp giải cũng là ngày sư phụ ngồi trên đài hỏa thiêu. Ngày hắn đi cùng là lần gặp gỡ sau cùng giữa hắn và sư phụ.
Đến một ngày, được mãn hạn tù, trở về với xã hội. Hắn tìm gặp và vĩnh viễn không còn thấy hình bóng vị sư già trong ngôi chùa đó. Hắn tự phạt mình, tự dày vò mình với những tội lỗi. Và để rồi chiếc hố băng mà hắn đào lại vô tình lấy đi sinh mạng của bà mẹ đến chùa bỏ con.
Đời sống của riêng hắn hay mỗi người chúng ta đều là những sai lầm, thất bại nối tiếp nhau cho đến cuối đời.
Mấy ai dám đến khi gần đất xa trời dám tự hào mình đã sống tốt đời đẹp đạo hay chỉ toàn những hối hận :" giá mà, giá như, nếu lúc đó, ước gì quay trở lại tôi sẽ ..."