Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.
1. Gặp nhau

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)……
Do không được khôi phục dữ liệu nên có chap nào tao sẽ cop vào đây luôn nhé

2. KHOA


Có những mối tình, có những những nỗi buồn
Có những tháng ngày, yêu nhau yêu nhau mê say
Yêu với con tim, yêu hết yêu hết con tim
Khi yêu khi yêu, cho hết gì dấu yêu.”

Bạn ấy được xếp chỗ ngồi góc bàn bên trái, trên tao 1 bàn , hướng chếch chỗ giáo viên ngồi. Tao nhún vai , khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vui sướng. Con bạn thân cùng bàn rỉ tai tao” Nhìn như công tử bột, cớm nắng nhỉ?”

Ô cái đèo, cớm là cớm thế nào. Mắt có hơi xếch tí thôi, nhưng thế cho nó đậm chất kinh kịch. Còn nó trắng là vì nó là giai phố, có thế thôi mà cũng phải thắc mắc.

“ Cũng không cao lắm”

Mọe, chưa lớn thôi, chê lằm chê lốn, bố dỗi bây giờ!

“ Ơ cái con này, sao ngẩn người ra thế?”
Hả?
“ Mày bị sao thế, như mất hồn!”

Ừ! Người đến làm hồn tôi mất một nửa
Si mê người mất thêm nửa thứ hai.

Đúng khi ta thích một ai đó, nhược điểm của họ ta luôn bào chữa để phù hợp với ta. Còn khi không yêu nữa, hoặc không thích rồi thì ưu điểm cũng thành sự khó chịu, phiền hà,thậm chí còn lôi ra để dằn hắt, chỉ trích nữa cơ, phại hơm ta?

Phải nói là tao thích nó, thích mê thích mẩn, thích ngày thích đêm, lúc nào cũng ẩn hiện hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, sự trầm tư ấy . Tao không còn đi lang thang các lớp cùng mấy thằng bạn thân trong giờ ra chơi, làm bia đỡ đạn cho chúng nó tán mấy con bé lớp dưới nữa. Cũng không trốn học đi bi-a hay bóng bàn vì sợ nó đánh giá về tao không hay. Cũng không còn nằm xuống bàn ngủ mê mệt sợ nó chê là học sinh cá biệt. Thay vào đó, tao ngồi trong lớp, quan sát nó. Nó ra lan can tao cũng ra, nó ngồi trong lớp là tao cũng ngồi. Tao để ý nó hay đọc sách gì đó, mà xa chẳng rõ là sách gì. Tao cứ tưởng tao giấu kỹ tình cảm ấy lắm, che che đậy đậy, ấy thế mà ai cũng nhận ra mới tài:
“Hình như con Trang thích thằng Khoa “
“ Rõ thế còn gì. Ha ha ha”

Nhiều ánh mắt cứ tò mò như thế nhưng tao để ý làm đéo gì, trong mắt tao giờ chỉ có Khoa, Khoa là nhất, chúng mày là chân đất.

Lớp tao nằm trên tầng 2, lớp cuối nên sẽ có 2 góc lan can. Chúng mày ko tưởng được đâu, trên tầng 2, một vài cành bàng xà xuống,lá như buông tay vuốt ve những mái đầu bọn tao, màu xanh hòa reo vui cùng gió, hiu hiu lãng mạn vô cùng. Tao hay chìm đắm trong không khí ấy, thấy thư thái và cũng đôi khi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn. Mà cũng nói thêm là , tao làm gì, chưa bao giờ phải quan tâm xem, đứa nào , thằng nào , con nào,đánh giá nha, Tao thích là làm, không thích là không làm. Vậy thôi!

Đang thả hồn theo gió, mở mắt ra thấy Khoa đứng bên cạnh, bất ngờ quá làm tao giật mình, mặt đỏ như phải gió, hơi luống cuống tí , tim đập thình thịch.
- Bạn thích đứng đây à?
- Ừ, mát mà
- Bạn thích đọc thơ không?
- Không, mình làm thơ chứ không đọc thơ
- Mình có quyển thơ của Xuân Quỳnh, bạn có đọc không?
- Hình như giờ mình cũng thích đọc thơ rồi thì phải””
- Cho bạn cái này này, xòe tay ra
Ối mẹ ôi, nó cho tao 1 cái bánh rán. Cái loại mà vỏ dày bịch, trong nhân đỗ còn nguyên hạt, ngoài áo một lớp đường trắng dày cộp ấy. Đéo mẹ, đồ tao thích, tao hảo ngọt, nhìn ngon như nó vậy.
- Sao cho mình?
- Thằng Đức nó bảo bạn thích ăn, cầm đi nhé!

Và nhé, tao đéo ăn, tao gói nó về, để trên bàn học, thế đéo nào sáng hôm sau nó chảy thành nước và kiến bâu đầy luôn. Chẳng gì xót bằng, ôi tình yêu kiến bậu ruôi bâu của tao, chúng mày ác thế nhỉ . Huhuhu
( còn nữa …)


3. CHỚM
Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”

Mấy hôm sau trường tao tổ chức hội thao toàn khóa cũng nhân ngày m8/3, tao cố tình xuống hàng cuối ngồi, thứ nhất là dễ chém gió, thứ hai là để gần nó. Tao chơi với con trai nhiều hơn con gái, nên việc tao ngồi gần bọn nó cũng không có gì lạ. Chẳng hiểu sao lúc đó dây thắt lưng của tao nó hỏng, đầu đi đằng đầu, dây đi đằng dây, xấu hổ vãi ra. Bất ngờ Khoa rút dây thắt lưng của nó đang dùng đưa cho tao. Tao đáp lại lấy bông hoa hồng vừa được người khác tặng. Mấy thằng bạn cùng lớp trêu nó, giật lấy bông hoa tung lên trời. Mặt nó đỏ lựng, nụ cười gượng gạo, nó cũng quyết chạy theo cướp lấy bằng được. Thật chứ hạnh phúc gì đâu, cảm giác như toàn bánh rán ngào đường đang vây quanh tao vậy. Nghĩ đến lại tiếc, đm lũ kiến khốn nạn.

Lúc vào lớp , tao viết giấy truyền lên cho nó. Học sinh ngày xưa hay có trò đó, viết ra tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại, rồi chọc lưng đứa bàn trên, nhắn nhủ” đưa cho Khoa hộ tao nhá”. Nghĩ đến giờ tao vẫn thấy lâng lâng.
Khoa nhận tờ giấy gấp tư, quay xuống nhìn tao rồi mở ra xem:
- Cảm ơn nhá, mai tớ trả!
- Tặng bạn đấy!
- Thật nhá!
- ừ!
- Thế hoa lúc nãy đâu?
-Ăn mất rồi!
-Sao ăn?
- Bọn nó tung lên nát hoa mất, nên Khoa ăn rồi!

Đấy, chuyện tình yêu học trò, đâu có phải dữ dội gì, nó nhẹ nhàng như thế mà thôi, à, chưa phải là tỏ tình nhé. Mới chỉ là tao thấy có vẻ nó thích tao thôi. Ôi tao thích cái dây lưng ấy vãi lol, nó màu đen, mềm, nhưng nó là dây lưng nam, nên khá to. Đéo sao cả, miễn là của Khoa, gì tao cũng thích. Đi ngủ cũng để ngay cạnh để mai mở mắt ra là có thể thấy cái dây ấy ngay mà không cần đi tìm. Nhưng tao xấu hổ, không còn dám sơ vin áo, thay vào đó mặc áo thật rộng để ko ai thấy cái dây lưng . Nhưng phải nói là người lúc nào nào vui, niềm vui không thể tả được.
Mấy hôm sau, khi đi học thêm buổi sáng, Khoa gửi tao 1 mẩu giấy:
Cuối giờ ngồi lại lớp chờ Khoa nhé, Khoa có chuyện muốn nói với Trang
……
( còn nữa )

4.TỎ TÌNH
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)
( còn nữa….)
sR2rG7.jpg-webp
[/url]

5. YÊU
“Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá.”
Ngày hôm sau , tao đã dặn mình là đừng có xấu hổ, chẳng hiểu sao nhìn thấy Khoa, mặt vẫn đỏ phừng phừng. Bọn tao hay đi học ôn bên thành phố, phải đi qua mấy cái cầu. Mấy đứa hay đi một nhóm với nhau, để những lúc lên dốc thì đứa ngồi sau sẽ ghé chân vào đạp xe cùng đứa ngồi trước. Mùa hè thì cười khanh khách cùng những ánh nắng mặt trời, mùa đông thì sẽ ôm eo nhau, lao vun vút quá những cơn gió lạnh nơi đồng không mông quạnh. Tất nhiên là học trò, mọi thứ đều rất trong sáng.
Khoa chở tao trên chiếc xe đạp mới,ở làng quê, không có điều kiện như thành phố, chúng nó toàn đi xe máy rồi ấy chứ. Tao ngồi rõ xa, Khoa phải nhắc là ngồi gần vào không nặng lắm, làm sao Khoa đi nổi. Gió mát hiu hiu, ráng chiều trở đỏ, mấy đứa tao cứ như một lũ kiến chăm chỉ, cần mẫn vượt qua hành trình vất vả của thời học sinh, mang theo hoài bão của cha mẹ, có thể thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn nơi làng quê tre mọc thành lũy.
Ngồi sau lưng khoa, tao có thế thấy được đôi vai nhấp nhô , có thể thấy mùi áo thơm của nắng gắt, có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khi thật gượng gạo. Tao hỏi Khoa :

- Gió mát quá, Khoa thích không?
- Thích mỗi người ngồi sau thôi!
- Hừ!
- Thế Trang nghĩ xong chưa?
- Chưa á!
- Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
- Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.

- Khoa nói gì cơ?
- Thế là đồng ý rồi nhé !
- Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?


Tao nhéo lưng Khoa, Khoa cười khanh khách rồi co chân cho xe tự trôi xuống dốc cầu. Tao hét lên vì sợ ngã, Khoa liền bảo tao nếu sợ thì ôm Khoa đi. Xấu hổ thế mà cũng nói được. Ghét thật.
Bọn tao cũng chẳng có nhiều thời gian để mà hẹn hò, thi thoảng đi học cùng nhau, cũng nhau viết nhật ký, thỉnh thoảng đi ăn với nhau cốc chè. Nắm tay nhau còn run lên bần bật, tim đập liên hồi. Ấy thế mà rồi cũng chia tay, cũng đau như mất một món đồ quý giá lắm. Bọn tao không còn viết nhật ký nữa, Khoa cũng không còn chờ tao mỗi khi tan học. Tao chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lầm lũi trước mặt, Khoa cũng không quen ai thêm. Tao nghĩ chắc nó biết tính tao ghen thì hoạn thư cũng trả lại tiền.

Rồi mùa thi hết cấp cũng đến, bọn tao tổ chức ăn liên hoan, có cả cồn nhé. Tao cũng uống khá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo chứ không giống mấy đứa con gái, ôm mặt khóc tu tu sưng cả mắt. Tao mang một ly đến chỗ Khoa rồi nói
Khoa uống với Trang 1 ly chia tay chứ?
Khoa không nói gì, ngửa cổ tu cạn chén rượu. Tao cũng nhìn Khoa không chớp mắt, cũng đưa rượu lên miệng làm một hơi, rồi úp chén xuống ra chiều không còn giọt nào. Tao hỏi thêm “ Khoa còn yêu Trang không”. Khoa hơi sựng lại, rồi đứng dậy đi ra khỏi chỗ. Tao chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài hành lang.
Cả lớp ùa ra và trước mắt tao chính là …. Máu
(… còn nữa )

6. CHIA TAY
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi

- Chào em, lâu quá rồi không gặp
( còn nữa )
 
Sửa lần cuối:
Xuất là sao Ngạn 🫣🫣
Hổng hiểu gì hết

Mà thớt này của chị em! Dùng từ mà bị hiểu sai là bị la ngầy đó 🙃🙃
Hôm qua Ngạn còn viết cả truyện siếc góp vui mà , Khấc đã đọc chưa ? Giờ xã hội bình đẳng rồi khấc .

 
Lúc ấy quay qua đập hoa cướp chậu nó mới thú zi và nhiều bất ngờ Khấc à . :embarrassed:
🥹🥹 cướp hoa rồi thì sao?
Lại khinh rẻ người ta bạc nghĩa sao.?
Cũng chỉ là vài lần ân ân ái ái mà làm họ mất tổ ấm. Những đứa bé thơ ngây- mắt trong veo như những hòn bi không sọc ngày nhỏ hay bắn- Nó có lỗi gì khi người mẹ ra đi. 🥺🥺🥺

Vì lẽ đó mà Khắc hông nỡ. 🫣🫣 nên mới đơn độc tới giờ
 
🥹🥹 cướp hoa rồi thì sao?
Lại khinh rẻ người ta bạc nghĩa sao.?
Cũng chỉ là vài lần ân ân ái ái mà làm họ mất tổ ấm. Những đứa bé thơ ngây- mắt trong veo như những hòn bi không sọc ngày nhỏ hay bắn- Nó có lỗi gì khi người mẹ ra đi. 🥺🥺🥺

Vì lẽ đó mà Khắc hông nỡ. 🫣🫣 nên mới đơn độc tới giờ
Đọc kỹ lại đi Khấc , đập hoa cướp chậu cơ mà , mà đọc thử truyện của Ngạn đi , có gì góp ý cho Ngạn nha để Ngạn tập viết .
 
Tao lên HN công tác gặp lại đứa bạn cùng khoá ở trường ĐH trong quán cf, nói chuyện vài ba câu thì biết nó sắp cưới, nhưng tối đó tao vừa địt nó, nó vừa nghe đt ck sắp cưới gọi, em này trước hoa khôi khoá tao, cũng dạng dễ dại thèm địt tao nghĩ vậy
 
Năm 2001, tôi học lớp 11 ở một trường cấp ba nhỏ trong tỉnh. Trường nằm ngay chân cầu sắt cũ – nơi buổi chiều có tiếng tàu lửa chạy ngang, rung cả sân trường lẫn lồng ngực đám học trò đang tuổi mười sáu, mười bảy còn chưa biết buồn là gì.


An chuyển đến từ thị trấn bên cạnh, dáng người nhỏ, tóc dài, giọng nói ngọt như mía lau. Em không dùng từ “dạ” như bọn con gái trong lớp, mà hay nói “ờ” rất nhỏ – vậy thôi mà tôi nghe tim mình chệch nhịp mỗi lần em trả lời tôi.


Chúng tôi không có điện thoại. Muốn nhắn nhau gì thì viết giấy, nhét vào tập vở rồi giả bộ mượn viết, mượn thước để đưa. Có bữa An lén dúi vào tay tôi một cái kẹo Alpenliebe bọc giấy cẩn thận, trên đó có viết: “Của cậu nè. Nhưng ăn từ từ thôi.” Chỉ một dòng vậy thôi mà tôi đem về giấu kỹ như báu vật, mấy ngày sau mới dám ăn. Ăn xong rồi lại tiếc, ước gì đừng ăn vội.


Chúng tôi không phải người yêu theo nghĩa rành rọt của người lớn. Chưa ai nói câu “mình thích cậu” hay “mình yêu nhau nha.” Nhưng trong lòng tôi, An là mùa xuân. Mỗi lần em cười, tôi thấy trời nhẹ đi một bậc.


Có lần, trong buổi lao động, tôi và An được phân công tưới cây phía sau dãy lớp học. Nước trong thùng đổ ra ào ào, An sơ ý bị ướt chân, tôi vội vàng tháo khăn tay quấn vào chân em, dù tay thì run, không dám nhìn lâu. Em đỏ mặt, quay đi, nhưng không gỡ ra.


Tối đó về nhà, tôi trằn trọc mãi, đầu óc toàn nghĩ đến cảnh tay mình chạm chân em. Một cái chạm quá mức của tình bạn. Mà nếu không phải bạn, thì là gì?



Đầu tháng Mười Hai năm ấy, có hội chợ sách ở nhà văn hóa tỉnh. Tôi rủ An đi xem, lần đầu hai đứa đi chơi riêng. Đứng giữa gian hàng truyện tranh, tôi với tay lấy cuốn "Thám tử lừng danh Conan", vô tình chạm nhẹ tay em. Em giật tay lại, nhưng rồi… thở ra một hơi rất khẽ. Cũng chính lúc đó, tôi đánh liều nắm tay em.


Tay em nhỏ và lạnh – kiểu lạnh của những buổi sáng Nam Kỳ có sương mỏng, khi người ta còn đang ngủ nướng mà đã bị gọi dậy đi học. Em không rút tay lại, cũng không siết. Chỉ để yên vậy thôi, mà tôi nghe tim mình đập như trống lân giữa Tết.


Về nhà, tôi viết vào nhật ký:
“Tôi đã nắm tay An. Trên đời chắc không có gì mềm hơn tay An. Ước gì thời gian ngưng lại ở khoảnh khắc đó.”
Nhưng rồi tháng Ba đến. Trên đường đi học thêm, An bị xe tải đụng. Người ta bảo trời hôm đó đổ mưa sớm, xe trượt bánh. Em mất khi chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc năm học.
Văn mày hay quá mà giờ mới xuất hiện, xàm thật nhiều nhân tài.
 
Năm 2001, tôi học lớp 11 ở một trường cấp ba nhỏ trong tỉnh. Trường nằm ngay chân cầu sắt cũ – nơi buổi chiều có tiếng tàu lửa chạy ngang, rung cả sân trường lẫn lồng ngực đám học trò đang tuổi mười sáu, mười bảy còn chưa biết buồn là gì.


An chuyển đến từ thị trấn bên cạnh, dáng người nhỏ, tóc dài, giọng nói ngọt như mía lau. Em không dùng từ “dạ” như bọn con gái trong lớp, mà hay nói “ờ” rất nhỏ – vậy thôi mà tôi nghe tim mình chệch nhịp mỗi lần em trả lời tôi.


Chúng tôi không có điện thoại. Muốn nhắn nhau gì thì viết giấy, nhét vào tập vở rồi giả bộ mượn viết, mượn thước để đưa. Có bữa An lén dúi vào tay tôi một cái kẹo Alpenliebe bọc giấy cẩn thận, trên đó có viết: “Của cậu nè. Nhưng ăn từ từ thôi.” Chỉ một dòng vậy thôi mà tôi đem về giấu kỹ như báu vật, mấy ngày sau mới dám ăn. Ăn xong rồi lại tiếc, ước gì đừng ăn vội.


Chúng tôi không phải người yêu theo nghĩa rành rọt của người lớn. Chưa ai nói câu “mình thích cậu” hay “mình yêu nhau nha.” Nhưng trong lòng tôi, An là mùa xuân. Mỗi lần em cười, tôi thấy trời nhẹ đi một bậc.


Có lần, trong buổi lao động, tôi và An được phân công tưới cây phía sau dãy lớp học. Nước trong thùng đổ ra ào ào, An sơ ý bị ướt chân, tôi vội vàng tháo khăn tay quấn vào chân em, dù tay thì run, không dám nhìn lâu. Em đỏ mặt, quay đi, nhưng không gỡ ra.


Tối đó về nhà, tôi trằn trọc mãi, đầu óc toàn nghĩ đến cảnh tay mình chạm chân em. Một cái chạm quá mức của tình bạn. Mà nếu không phải bạn, thì là gì?



Đầu tháng Mười Hai năm ấy, có hội chợ sách ở nhà văn hóa tỉnh. Tôi rủ An đi xem, lần đầu hai đứa đi chơi riêng. Đứng giữa gian hàng truyện tranh, tôi với tay lấy cuốn "Thám tử lừng danh Conan", vô tình chạm nhẹ tay em. Em giật tay lại, nhưng rồi… thở ra một hơi rất khẽ. Cũng chính lúc đó, tôi đánh liều nắm tay em.


Tay em nhỏ và lạnh – kiểu lạnh của những buổi sáng Nam Kỳ có sương mỏng, khi người ta còn đang ngủ nướng mà đã bị gọi dậy đi học. Em không rút tay lại, cũng không siết. Chỉ để yên vậy thôi, mà tôi nghe tim mình đập như trống lân giữa Tết.


Về nhà, tôi viết vào nhật ký:
“Tôi đã nắm tay An. Trên đời chắc không có gì mềm hơn tay An. Ước gì thời gian ngưng lại ở khoảnh khắc đó.”
Nhưng rồi tháng Ba đến. Trên đường đi học thêm, An bị xe tải đụng. Người ta bảo trời hôm đó đổ mưa sớm, xe trượt bánh. Em mất khi chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc năm học.
Cái kết thật ám ảnh. Với tất cả các câu chuyện, cái kết này là cái kết mà không bao giờ tao muốn đọc nhất. Tât nhiên nếu nó là sự thật, thì chẳng thể thay đổi được. Nhưng với tao, trên đời này, ngoài bất lực sinh tử thì tất cả đều có thể thay đổi được.
Cảm ơn một câu chuyện mượt mà đến tận cuối cùng và kết thúc đúng như một tai nạn của An.
Cũng chia buồn với cảm xúc ngày xưa đó của mày! Chắc hẳn nó đã không vui trong một thời gian không ngắn!
 
Thớt này làm tao muốn đi tìm lại bạn gái cũ thời sv quá, mà em lấy chồng vk mỹ rồi
 
Có một thời ta sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi điều
Chỉ để lấy một thứ, gần giống tình yêu!!!

Vào kỳ 2 năm lớp 9 tôi được thầy chủ nhiệm đổi chỗ cho ngồi chung với Duyên. Cô bé có mái tóc dài đen nhánh,bay phất phơ như đêm hè đầy gió. Khuôn mặt cương nghị và đôi mắt sáng như sao. Chúng tôi chẳng hề để ý đến nhau, cùng lắm chỉ là vài lần trao đổi rất bình thường. Nhưng những lần vu vơ nói chuyện, giận hờn nhỏ nhoi mà dường như chúng tôi thân hơn. Duyên khá kiêu kỳ và hơi chảnh.

Duyên học rất giỏi, nhất là môn tiếng Anh. Các bạn biết rồi đấy, yếu môn gì thì thường có cái nhìn rất ngưỡng mộ với người học tốt môn đó. Và tôi bắt đầu để ý Duyên, tôi cảm nhận được sự mềm mại của cô ấy. Giống một quả dứa mật, ngoài thì cương nghị sắc bén, nhưng tâm hồn ngọt ngào và tình cảm.
Mỗi lần Duyên chăm chú làm bài, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh cực kỳ. Tóc cột cao lộ cần cổ trắng muốt . Khuôn mặt gần như không đổi sắc, chỉ khi nào tìm ra một đáp án, ánh mắt Duyên chỉ rực sáng lên cũng làm tôi xao xuyến lạ kỳ. Và dường như tôi cũng cảm thấy, Duyên hình như cũng có thích tôi thì phải.

Nhưng tuổi tôi, thích ai hay ai thích , đó là điều cấm kỵ, nó như một trái cấm, chỉ có thể nhìn mà không dám chạm đến. Giống như tôi, muốn nắm lấy tay em thôi, tim cũng đập không kiểm soát. Và tôi chỉ có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, một ngày nào đó, tôi có thể được nắm lấy tay em, ngay trong hộc bàn này thì quả thật là sung sướng.

Có một lần Duyên ốm, tôi đạp xe đến thăm em. Tôi hơi bất ngờ vì Duyên không có Ba, Duyên ở với Mẹ, bà ngoại và cậu ruột. Có lẽ vì thế mà Duyên ít cười. Cũng nghiêm nghị hơn người khác chăng.

Nhà Duyên khá rộng, có một khoảng vườn trước sân. Tôi đồ rằng Duyên rất hay ngồi đây, trên chiếc ghế đang tiếp tôi này, nhìn ra khu vườn đầy nắng. Và giờ thấy em cười, nụ cười cũng yếu ớt như nắng sương mai vậy. Sao mà tôi thương em thế !

Hai đứa ngồi ngoài sân nói những câu gượng gạo. Tôi đánh liều, giả bộ làm rơi tập vở của em trên bàn, rồi luống cuống cúi xuống nhặt. Theo phản xạ, em cũng cúi thấp người, vươn tay về phía tập vở. Tay tôi và em chạm nhau. Em hơi khựng lại , mặt đỏ au rồi rút vội tay về. Tôi cảm nhận được Duyên thích tôi nhiều hơn tôi tưởng, em lúng túng và ngượng ngùng đáng yêu vô cùng. Tôi cũng không được tự nhiên, không dám nhìn em mà quay đi chỗ khác. Em lấy cớ vào nhà lấy thêm nước cho tôi. Tôi mỉm cười trước sự quá đỗi dịu dàng ấy. Và cũng đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từ trong 1 cuốn tập. Một đoạn thư viết tay trồi ra, có lẽ là do lúc rơi sấp tập kia . Tôi chỉ kịp nhìn thấy mấy dòng cuối “ I love you” Ký tên : Phương!
P là thằng bạn thân trong nhóm 7 thằng tụi tôi. Hóa ra nó cũng thích Duyên mà tôi ko biết, tôi đã có 1 đối thủ quá mạnh. P mạnh dạn tự tin như thế liệu có cơ hội nào cho 1 thằng nhát gái như tôi ko ta? Hơn nữa nhà P cũng khá giả hơn nhà tôi rất nhiều.

Sau này kỷ niệm về ngôi nhà của Duyên, về con hẻm nhỏ đó luôn ám ảnh tôi trong những giấc mơ. Rất lâu về sau , hình ảnh đó cứ thi thoảng lặp đi lặp lại đưa tôi về những ký ức yêu thương thuở nào trong mơ, nó thiêng liêng lắm, rất chân thật và vô cùng cảm xúc. Một ấn tượng mạnh đến nỗi khiến tôi mỗi lần đi ngang qua đó, tôi không thể ngừng ánh mắt mình nhìn vào con hẻm, như tìm kiếm hình bóng của 1 người xưa cũ đã lâu lắm ko gặp.
..........
(Tôi mới gặp lại P cách đây ko lâu tại 1 quán cafe sang trọng, 2 thằng ngồi hàn huyên ôn lại chuyện cũ. Chợt tôi hỏi nó về D, và bất ngờ thay, nó kể cho tôi nghe về quãng thời gian sau này khi cả 2 đều đã có gia đình rồi.
"Bao năm sau tao vẫn yêu D, tao vẫn liên lạc với nó"
"2 đứa có gặp nhau ko?"
"Có, cũng gặp riêng nhau vài lần."
"Tụi mày có đi quá giới hạn gì ko đó?"
" Mày đoán xem" )
(Còn tiếp)
 
Có một thời ta sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi điều
Chỉ để lấy một thứ, gần giống tình yêu!!!

Vào kỳ 2 năm lớp 9 tôi được thầy chủ nhiệm đổi chỗ cho ngồi chung với Duyên. Cô bé có mái tóc dài đen nhánh,bay phất phơ như đêm hè đầy gió. Khuôn mặt cương nghị và đôi mắt sáng như sao. Chúng tôi chẳng hề để ý đến nhau, cùng lắm chỉ là vài lần trao đổi rất bình thường. Nhưng những lần vu vơ nói chuyện, giận hờn nhỏ nhoi mà dường như chúng tôi thân hơn. Duyên khá kiêu kỳ và hơi chảnh.

Duyên học rất giỏi, nhất là môn tiếng Anh. Các bạn biết rồi đấy, yếu môn gì thì thường có cái nhìn rất ngưỡng mộ với người học tốt môn đó. Và tôi bắt đầu để ý Duyên, tôi cảm nhận được sự mềm mại của cô ấy. Giống một quả dứa mật, ngoài thì cương nghị sắc bén, nhưng tâm hồn ngọt ngào và tình cảm.
Mỗi lần Duyên chăm chú làm bài, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh cực kỳ. Tóc cột cao lộ cần cổ trắng muốt . Khuôn mặt gần như không đổi sắc, chỉ khi nào tìm ra một đáp án, ánh mắt Duyên chỉ rực sáng lên cũng làm tôi xao xuyến lạ kỳ. Và dường như tôi cũng cảm thấy, Duyên hình như cũng có thích tôi thì phải.

Nhưng tuổi tôi, thích ai hay ai thích , đó là điều cấm kỵ, nó như một trái cấm, chỉ có thể nhìn mà không dám chạm đến. Giống như tôi, muốn nắm lấy tay em thôi, tim cũng đập không kiểm soát. Và tôi chỉ có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, một ngày nào đó, tôi có thể được nắm lấy tay em, ngay trong hộc bàn này thì quả thật là sung sướng.

Có một lần Duyên ốm, tôi đạp xe đến thăm em. Tôi hơi bất ngờ vì Duyên không có Ba, Duyên ở với Mẹ, bà ngoại và cậu ruột. Có lẽ vì thế mà Duyên ít cười. Cũng nghiêm nghị hơn người khác chăng.

Nhà Duyên khá rộng, có một khoảng vườn trước sân. Tôi đồ rằng Duyên rất hay ngồi đây, trên chiếc ghế đang tiếp tôi này, nhìn ra khu vườn đầy nắng. Và giờ thấy em cười, nụ cười cũng yếu ớt như nắng sương mai vậy. Sao mà tôi thương em thế !

Hai đứa ngồi ngoài sân nói những câu gượng gạo. Tôi đánh liều, giả bộ làm rơi tập vở của em trên bàn, rồi luống cuống cúi xuống nhặt. Theo phản xạ, em cũng cúi thấp người, vươn tay về phía tập vở. Tay tôi và em chạm nhau. Em hơi khựng lại , mặt đỏ au rồi rút vội tay về. Tôi cảm nhận được Duyên thích tôi nhiều hơn tôi tưởng, em lúng túng và ngượng ngùng đáng yêu vô cùng. Tôi cũng không được tự nhiên, không dám nhìn em mà quay đi chỗ khác. Em lấy cớ vào nhà lấy thêm nước cho tôi. Tôi mỉm cười trước sự quá đỗi dịu dàng ấy. Và cũng đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từ trong 1 cuốn tập. Một đoạn thư viết tay trồi ra, có lẽ là do lúc rơi sấp tập kia . Tôi chỉ kịp nhìn thấy mấy dòng cuối “ I love you” Ký tên : Phương!
P là thằng bạn thân trong nhóm 7 thằng tụi tôi. Hóa ra nó cũng thích Duyên mà tôi ko biết, tôi đã có 1 đối thủ quá mạnh. P mạnh dạn tự tin như thế liệu có cơ hội nào cho 1 thằng nhát gái như tôi ko ta? Hơn nữa nhà P cũng khá giả hơn nhà tôi rất nhiều.

Sau này kỷ niệm về ngôi nhà của Duyên, về con hẻm nhỏ đó luôn ám ảnh tôi trong những giấc mơ. Rất lâu về sau , hình ảnh đó cứ thi thoảng lặp đi lặp lại đưa tôi về những ký ức yêu thương thuở nào trong mơ, nó thiêng liêng lắm, rất chân thật và vô cùng cảm xúc. Một ấn tượng mạnh đến nỗi khiến tôi mỗi lần đi ngang qua đó, tôi không thể ngừng ánh mắt mình nhìn vào con hẻm, như tìm kiếm hình bóng của 1 người xưa cũ đã lâu lắm ko gặp.
..........
(Tôi mới gặp lại P cách đây ko lâu tại 1 quán cafe sang trọng, 2 thằng ngồi hàn huyên ôn lại chuyện cũ. Chợt tôi hỏi nó về D, và bất ngờ thay, nó kể cho tôi nghe về quãng thời gian sau này khi cả 2 đều đã có gia đình rồi.
"Bao năm sau tao vẫn yêu D, tao vẫn liên lạc với nó"
"2 đứa có gặp nhau ko?"
"Có, cũng gặp riêng nhau vài lần."
"Tụi mày có đi quá giới hạn gì ko đó?"
" Mày đoán xem" )
(Còn tiếp)
Thớt này của tui tính ra hơi nhìu nhân tài ha!
Chiện này coi bộ ngây thơ nhưng đầy kịch tính nè @___ Ngạn ___ ,@nguyenhoangvinhnghiem !
Quả này kỳ thú khéo lại thuộc về bạn thân ấy chứ 🤣🤣🤣
 
Thớt này của tui tính ra hơi nhìu nhân tài ha!
Chiện này coi bộ ngây thơ nhưng đầy kịch tính nè @___ Ngạn ___ ,@nguyenhoangvinhnghiem !
Quả này kỳ thú khéo lại thuộc về bạn thân ấy chứ 🤣🤣🤣
tao thấy mùi đéo ăn thua rồi. hồi còn là học sinh tao không yêu đứa nào, thời gian đổ vào game và học. lên đại học cái như kiểu được thay máu. tán gái từ Bắc vào Nam, từ thật tới ảo.
 
Hôm đó bọn tao lên đồi Thiên Văn chơi, tao vẫn còn nhớ hôm đó tao mặc một cái áo hiphop hơi bạc màu lấy của thằng bạn thân nhưng trời ban đêm nên không thể nhận ra sự bạc màu đó. Đến giờ tao không thể nhớ nổi câu chuyện của bọn tao thời đó là thế nào nhưng sau đó bọn tao hẹn gặp nhau nhiều hơn. Đi chơi, đi ăn uống, đi xem phim, Cún là người con gái đầu tiên tao tiêu tiền để mang đến những trải nghiệm tốt nhất về việc đi chơi, tức là ăn ở những chỗ tốt, đi xem phim cũng là ở những chỗ tốt. Sau này với vợ tao thì tao cũng làm như thế, nhiều lúc vợ tao cứ bảo tốn tiền nhưng tao thấy chẳng tốn gì cả, tao không phải giàu nhưng thu nhập của tao thuộc mức khá ở thành phố này thì tao dành những thứ tốt nhất có thể cho vợ con tao.

Lần tao tỏ tình với Cún là lúc bọn tao đi chơi ở bờ biển vào một đêm mùa đông. Lúc tao nói làm người yêu tao thì Cún không đồng ý vì bố Cún rất khó và lại cực kỳ không thích dân miền Trung như tao vì lý do là dân miền Trung keo kiệt. Nhưng lúc đó làm gì nghĩ được nhiều về tương lai xa xôi, tao bảo không sao cả, rồi tao sẽ cố gắng để bố của Cún thích tao. Lúc đó tuổi trẻ nghĩ thế nào thì nói thế chứ đã có cái kế hoạch mẹ gì đâu. Và thế là trong đêm đó Cún đồng ý làm người yêu tao, cũng trong đêm đó tao lấy luôn nụ hôn đầu của Cún. Khi yêu ai thì tao hầu như không hỏi về quá khứ của người ta, vì nó đã là quá khứ, biết cũng chẳng để làm được gì, có yêu thằng nào thì giờ cũng chẳng xóa được, nhưng với Cún thì tao là mối tình đầu. Và với tao thì Cún là mối tình trong sáng nhất, bọn tao yêu nhau gần 2 năm nhưng chỉ dừng lại ở ôm hôn, không đi xa hơn vì tao biết Cún không sẵn sàng cho việc đó và tao tôn trọng mặc dù ở mối tình đầu thứ nhất tao đã khám phá hết cơ thể của con gái rồi.

Thời gian cứ thế trôi đi, bọn tao yêu nhau rất yên bình, hầu như không có cãi cọ gì cả. Đợt đó tao đi chơi ở gốm Bát Tràng, bằng bàn tay chỉ biết bóp vú, tao đã làm tặng Cún một cái cốc bằng đất sét, ở mặt dưới đáy cốc tao có khắc dòng chữ: “for my pyramid”. Không biết giờ em còn giữ cái cục đất sét đó nữa không. Ngày đó viết như vậy nhưng không ngờ rằng Cún lại thành một “pyramid” trong tim tao như vậy.

Tao còn mua tặng Cún mấy cái áo đôi, một cặp móc chìa khóa là 2 đứa trẻ con ôm bình sữa một trai một gái. Tao vẫn giữ lại cái móc chìa khóa đó đến tận giờ. Nhưng khi có học bổng Cún cũng mua quà cho tao, em đã mua cho tao 2 cái áo, một cái áo len hiện giờ vẫn còn trong tủ của tao ở quê, và một cái cái áo sơ mi ngắn màu đen cổ trắng, cái áo này những ngày đầu vào SG làm việc tao đã bị trộm mất.

gửi chúng mày một ít, tao lại làm việc đây
 
Hôm đó bọn tao lên đồi Thiên Văn chơi, tao vẫn còn nhớ hôm đó tao mặc một cái áo hiphop hơi bạc màu lấy của thằng bạn thân nhưng trời ban đêm nên không thể nhận ra sự bạc màu đó. Đến giờ tao không thể nhớ nổi câu chuyện của bọn tao thời đó là thế nào nhưng sau đó bọn tao hẹn gặp nhau nhiều hơn. Đi chơi, đi ăn uống, đi xem phim, Cún là người con gái đầu tiên tao tiêu tiền để mang đến những trải nghiệm tốt nhất về việc đi chơi, tức là ăn ở những chỗ tốt, đi xem phim cũng là ở những chỗ tốt. Sau này với vợ tao thì tao cũng làm như thế, nhiều lúc vợ tao cứ bảo tốn tiền nhưng tao thấy chẳng tốn gì cả, tao không phải giàu nhưng thu nhập của tao thuộc mức khá ở thành phố này thì tao dành những thứ tốt nhất có thể cho vợ con tao.

Lần tao tỏ tình với Cún là lúc bọn tao đi chơi ở bờ biển vào một đêm mùa đông. Lúc tao nói làm người yêu tao thì Cún không đồng ý vì bố Cún rất khó và lại cực kỳ không thích dân miền Trung như tao vì lý do là dân miền Trung keo kiệt. Nhưng lúc đó làm gì nghĩ được nhiều về tương lai xa xôi, tao bảo không sao cả, rồi tao sẽ cố gắng để bố của Cún thích tao. Lúc đó tuổi trẻ nghĩ thế nào thì nói thế chứ đã có cái kế hoạch mẹ gì đâu. Và thế là trong đêm đó Cún đồng ý làm người yêu tao, cũng trong đêm đó tao lấy luôn nụ hôn đầu của Cún. Khi yêu ai thì tao hầu như không hỏi về quá khứ của người ta, vì nó đã là quá khứ, biết cũng chẳng để làm được gì, có yêu thằng nào thì giờ cũng chẳng xóa được, nhưng với Cún thì tao là mối tình đầu. Và với tao thì Cún là mối tình trong sáng nhất, bọn tao yêu nhau gần 2 năm nhưng chỉ dừng lại ở ôm hôn, không đi xa hơn vì tao biết Cún không sẵn sàng cho việc đó và tao tôn trọng mặc dù ở mối tình đầu thứ nhất tao đã khám phá hết cơ thể của con gái rồi.

Thời gian cứ thế trôi đi, bọn tao yêu nhau rất yên bình, hầu như không có cãi cọ gì cả. Đợt đó tao đi chơi ở gốm Bát Tràng, bằng bàn tay chỉ biết bóp vú, tao đã làm tặng Cún một cái cốc bằng đất sét, ở mặt dưới đáy cốc tao có khắc dòng chữ: “for my pyramid”. Không biết giờ em còn giữ cái cục đất sét đó nữa không. Ngày đó viết như vậy nhưng không ngờ rằng Cún lại thành một “pyramid” trong tim tao như vậy.

Tao còn mua tặng Cún mấy cái áo đôi, một cặp móc chìa khóa là 2 đứa trẻ con ôm bình sữa một trai một gái. Tao vẫn giữ lại cái móc chìa khóa đó đến tận giờ. Nhưng khi có học bổng Cún cũng mua quà cho tao, em đã mua cho tao 2 cái áo, một cái áo len hiện giờ vẫn còn trong tủ của tao ở quê, và một cái cái áo sơ mi ngắn màu đen cổ trắng, cái áo này những ngày đầu vào SG làm việc tao đã bị trộm mất.

gửi chúng mày một ít, tao lại làm việc đây
Tình chỉ đẹp khi còn chưa ăn phở ha mày. Nhớ hoài nhớ mãi.
 
Có một thời ta sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi điều
Chỉ để lấy một thứ, gần giống tình yêu!!!

Vào kỳ 2 năm lớp 9 tôi được thầy chủ nhiệm đổi chỗ cho ngồi chung với Duyên. Cô bé có mái tóc dài đen nhánh,bay phất phơ như đêm hè đầy gió. Khuôn mặt cương nghị và đôi mắt sáng như sao. Chúng tôi chẳng hề để ý đến nhau, cùng lắm chỉ là vài lần trao đổi rất bình thường. Nhưng những lần vu vơ nói chuyện, giận hờn nhỏ nhoi mà dường như chúng tôi thân hơn. Duyên khá kiêu kỳ và hơi chảnh.

Duyên học rất giỏi, nhất là môn tiếng Anh. Các bạn biết rồi đấy, yếu môn gì thì thường có cái nhìn rất ngưỡng mộ với người học tốt môn đó. Và tôi bắt đầu để ý Duyên, tôi cảm nhận được sự mềm mại của cô ấy. Giống một quả dứa mật, ngoài thì cương nghị sắc bén, nhưng tâm hồn ngọt ngào và tình cảm.
Mỗi lần Duyên chăm chú làm bài, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh cực kỳ. Tóc cột cao lộ cần cổ trắng muốt . Khuôn mặt gần như không đổi sắc, chỉ khi nào tìm ra một đáp án, ánh mắt Duyên chỉ rực sáng lên cũng làm tôi xao xuyến lạ kỳ. Và dường như tôi cũng cảm thấy, Duyên hình như cũng có thích tôi thì phải.

Nhưng tuổi tôi, thích ai hay ai thích , đó là điều cấm kỵ, nó như một trái cấm, chỉ có thể nhìn mà không dám chạm đến. Giống như tôi, muốn nắm lấy tay em thôi, tim cũng đập không kiểm soát. Và tôi chỉ có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, một ngày nào đó, tôi có thể được nắm lấy tay em, ngay trong hộc bàn này thì quả thật là sung sướng.

Có một lần Duyên ốm, tôi đạp xe đến thăm em. Tôi hơi bất ngờ vì Duyên không có Ba, Duyên ở với Mẹ, bà ngoại và cậu ruột. Có lẽ vì thế mà Duyên ít cười. Cũng nghiêm nghị hơn người khác chăng.

Nhà Duyên khá rộng, có một khoảng vườn trước sân. Tôi đồ rằng Duyên rất hay ngồi đây, trên chiếc ghế đang tiếp tôi này, nhìn ra khu vườn đầy nắng. Và giờ thấy em cười, nụ cười cũng yếu ớt như nắng sương mai vậy. Sao mà tôi thương em thế !

Hai đứa ngồi ngoài sân nói những câu gượng gạo. Tôi đánh liều, giả bộ làm rơi tập vở của em trên bàn, rồi luống cuống cúi xuống nhặt. Theo phản xạ, em cũng cúi thấp người, vươn tay về phía tập vở. Tay tôi và em chạm nhau. Em hơi khựng lại , mặt đỏ au rồi rút vội tay về. Tôi cảm nhận được Duyên thích tôi nhiều hơn tôi tưởng, em lúng túng và ngượng ngùng đáng yêu vô cùng. Tôi cũng không được tự nhiên, không dám nhìn em mà quay đi chỗ khác. Em lấy cớ vào nhà lấy thêm nước cho tôi. Tôi mỉm cười trước sự quá đỗi dịu dàng ấy. Và cũng đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từ trong 1 cuốn tập. Một đoạn thư viết tay trồi ra, có lẽ là do lúc rơi sấp tập kia . Tôi chỉ kịp nhìn thấy mấy dòng cuối “ I love you” Ký tên : Phương!
P là thằng bạn thân trong nhóm 7 thằng tụi tôi. Hóa ra nó cũng thích Duyên mà tôi ko biết, tôi đã có 1 đối thủ quá mạnh. P mạnh dạn tự tin như thế liệu có cơ hội nào cho 1 thằng nhát gái như tôi ko ta? Hơn nữa nhà P cũng khá giả hơn nhà tôi rất nhiều.

Sau này kỷ niệm về ngôi nhà của Duyên, về con hẻm nhỏ đó luôn ám ảnh tôi trong những giấc mơ. Rất lâu về sau , hình ảnh đó cứ thi thoảng lặp đi lặp lại đưa tôi về những ký ức yêu thương thuở nào trong mơ, nó thiêng liêng lắm, rất chân thật và vô cùng cảm xúc. Một ấn tượng mạnh đến nỗi khiến tôi mỗi lần đi ngang qua đó, tôi không thể ngừng ánh mắt mình nhìn vào con hẻm, như tìm kiếm hình bóng của 1 người xưa cũ đã lâu lắm ko gặp.
..........
(Tôi mới gặp lại P cách đây ko lâu tại 1 quán cafe sang trọng, 2 thằng ngồi hàn huyên ôn lại chuyện cũ. Chợt tôi hỏi nó về D, và bất ngờ thay, nó kể cho tôi nghe về quãng thời gian sau này khi cả 2 đều đã có gia đình rồi.
"Bao năm sau tao vẫn yêu D, tao vẫn liên lạc với nó"
"2 đứa có gặp nhau ko?"
"Có, cũng gặp riêng nhau vài lần."
"Tụi mày có đi quá giới hạn gì ko đó?"
" Mày đoán xem" )
(Còn tiếp)
p đạp xích lô, p tự sát, lại là p giật bồ :|
tìm tên khác đi không phải là p
....
đang suy nghĩ có nên viết một chuyện tình trong cả tá chuyện tình đơn phương của p không, biết đâu gia huynh xót thằng đệ mà xem cho 1 quẻ;;)
 
Top