Ví dụ, theo kinh điển Pāli và các lời dạy của Đức Phật, không phải tất cả các vị A-la-hán đều có năng lực tiên tri biết trước thời điểm mình sẽ qua đời. Năng lực tiên tri – hay khả năng “tiên đoán” ngày giờ tử vong – chỉ là một trong những thần thông có thể xuất hiện khi tâm đã đạt đến sự bất động tuyệt đối (vô lậu) và được củng cố bởi trí tuệ siêu việt. Tuy nhiên, điều đó không phải là điều kiện tiên quyết để chứng quả giải thoát.
Ví dụ, có nhiều vị tỳ‐kheo đã đắc quả A-la-hán, tức là đã diệt trừ hoàn toàn các phiền não và dứt khỏi nghiệp, nhưng trong các bài kinh như Kinh Tăng Chi Bộ không ghi nhận rằng họ có khả năng tiên tri chính xác ngày giờ tử vong của mình. Một vị tỳ‐kheo có thể sống một cách an lạc, tự tại, luôn duy trì chánh niệm và định tâm một cách trọn vẹn – từ đó đã chứng quả giải thoát – nhưng lại không phát triển được thần thông tiên tri về ngày mình sẽ chết.
Điều này minh họa rằng, khả năng tiên tri là một “phụ phẩm” của một số vị A-la-hán rất cao, nhưng không phải tất cả đều cần có. Do vậy, nếu một người đã đắc quả A-la-hán nhưng không biết chính xác ngày giờ mình sẽ qua đời, thì điều đó không có nghĩa là người đó chưa được giải thoát, mà chỉ là năng lực tiên tri của người đó chưa phát triển hoặc không được nhấn mạnh trong quá trình tu tập.
Các nguồn kinh điển nhấn mạnh rằng cốt lõi của quả A-la-hán là sự giải thoát hoàn toàn khỏi khổ đau và các phiền não, còn việc có hay không có khả năng biết trước ngày chết thì chỉ là một trong những thần thông có thể xuất hiện, chứ không phải là thước đo bắt buộc cho sự đắc quả.
Ví dụ, vị Tỳ‑kheo Sariputta là một trường hợp điển hình. Dù được tôn vinh là “đệ tử khôn ngoan nhất” và đã đạt quả A‑la‑hán (nghĩa là đã giải thoát hoàn toàn khỏi khổ đau và phiền não), trong các kinh điển không có bằng chứng rõ ràng cho thấy ngài có khả năng tiên tri biết trước ngày giờ mình sẽ qua đời.
Điều này minh họa rằng, năng lực tiên tri – khả năng biết trước thời điểm tử vong – chỉ là một trong những thần thông có thể xuất hiện khi tâm đã trở nên hoàn toàn bất động và trọn vẹn; nó không phải là thước đo bắt buộc cho việc chứng quả A‑la‑hán. Sariputta, với trọng tâm là phát triển trí tuệ và chánh kiến, đã đạt đến sự giải thoát dù không biểu hiện năng lực tiên tri đó.