Hôm qua đọc bài của thằng gì tao quyên rồi. Nó nói rất hợp lý, rằng cái xứ Đông Nam Á này toàn là Man Rợ, kẻ ác đầy rẩy, chiến tranh thì toàn là Đồ thành hãm hiếp, cái xứ gì mà toàn bọn hại người mình để lợi bản thân như từ thời Tam Quốc toàn tủ điếm ăn thịt người, cướp hiếp hoành hành.
Đó là để nói mức độ khó khăn với người sống ở xứ Đông Nam Á, ngược lại nếu là người Tu Luyện thì nơi này lại là tốt nhất như Trần Huyền Trang có nói sống ở đời có 3 thứ quý nhất.
1 là làm người
2 là được sinh ở Trung Thổ
3 là được Pháp Môn Tu Luyện
Nên ta nói ai hiểu được thì ráng tu tâm thôi, ai ác thì cứ ác, ai tu thì cứ tu, cái gì Nhẫn được thì Nhẫn thôi. Nhẫn ở đây là chụi khổ, chụi nhục, ước thúc tham dục của bản thân chứ không phải kiểu A Dua, nịnh hót, miềm yếu, 3 phải vv
Làm người đã là quý quá rồi, nên ráng trân quý thôi, đặc biệt lại sống rần Trung Thổ nửa nên bị cái ác nó hành hạ, nhưng điều tốt cả, vì cái ác là để người ta rèn luyện người tu luyện, như lửa trong lò luyện đan, ai còn sót lại điều là Đan cả, là những người tốt nhất mới được lưu lại.
Điều là thể ngộ của ta.