Live Tại sao tệ mạt như cuối Trịnh, cuối Mạc còn có nhiều cuộc khởi nghĩa muốn khôi phục, mà k ai muốn khôi phục Tây Sơn nhỉ?

Trích Đại Nam Thực Lục

Giáp tý, năm thứ 6 [1744], mùa hạ, tháng 4. Bấy giờ có điềm tốt cây sung nở hoa, bầy tôi là bọn Nguyễn Đăng Thịnh đãng biểu xin chúa lên ngôi vương (Đại lược nói rằng : Chính danh phận khi nước buổi đầu đổi mới, sửa lễ nhạc sau khi tích đức trăm năm. Lại nói: Nghiệp bả vững bền, miền Đông Nam cờ vàng xuất hiện; triệu vương rộng thấy, bên Vị bắc ẩn ngọc rùi ngay. Bầy tôi sắp hàng mà trần tình: Các sao đã chầu về Tử vi(1. Tử vi: Một chòm sao ở bắc cực, tượng trưng ngôi vua. 1); mặt trời đã lên đến Hoàng đạo (2. Hoàng đạo Theo thiên văn xưa, là đường đi của mặt trời, ví với đạo làm vua. 2). Chỉ với 70 dặm bờ cõi. [nhà Thương) đã dựng nền huyền điều(3. Huyền điều : Bà Giản Địch nuốt trứng chim Huyền diệu mà đẻ ra thủy tổ nhà Thương. 3), huống hồ 3.000 dặm dư đồ, sao còn đứng địa vị hoàn khuê (4. Hoàn khuê: Cái hốt bằng ngọc khuê, tước công cầm khi chầu vua. 4)7.

Chúa nhún nhường không chịu nhận. Bầy tôi hai ba lần nài xin, chúa mới theo.

Ngày Canh tuất, đúc ấn quốc vương (Trước thì khi bỏ dùng quan lại chỉ dùng chữ "thị phó", dưới kiềm dầu "Thái phó quốc công", và dùng ẩn “Tổng trấn tưởng quân"),

Ngày Kỷ mùi, chúa lên ngôi vua ở phủ chính Phú Xuân. Xuống chiếu đại xá trong nước. Chiếu rằng : “Trời đất thí nhân coi mở, khắp bờ cõi đều thấm nhuần; nhà vua thuận đạo lên ngôi, mọi người vật đều đổi mới. Vàng ngọc rực rỡ, lới tơ truyền xa. Nhà nước ta, phát tích


Ô châu, vâng mệnh dựng nước. Hoàng tổ một phương hùng cứ, đã có được một nửa non sông: Thân tông bày huyện mở mang (1. Bày huyện: Phú Vang, Hương Trà, Quảng Điền, Vũ Xương, Hải Lăng, Lệ Thủy, Khang Lộc. 1), sắp thu cá đất đai gấm vóc. Nghiệp bả đường kinh doanh lớn; ơn trời giúp mở rộng thêm. Mình miều (2. Mình miều: Hiếu minh hoàng để.2) vũ uy, dẹp yên giặc chồn Đông Phố, hoàng khảo (3. Hoàng khảo: Người sinh ra vua, tức Hiểu ninh hoàng để Nguyễn Phước Chu. 3) văn trị trau chuốt lòng dân miền Nam. Bốn phương nhờ ơn ; đời đời để đức. Phong thư vào ngọc kiểm (4. Ngọc kiểm: Nắp hòm sách dát ngọc, xưa nhà vua khắc đá ghi thành công, bỏ vào hòm đậy nắp như thế phong lại. 4), nguyện vọng non sông còn chờ, chưa đổi bực hoàn khuê (5. Hoàn khuê: Xem chú ở tr.150.5), tấm lòng quỷ hoắc (6. Quỹ hoặc: Lông hướng về vua Lê, như hoa quỹ lá hoặc hướng về ánh mặt trời. 6) giữ mãi, nay ta tuổi trẻ, vâng nối nghiệp xưa, mới cầm quyền chính bảy năm, chưa có uy quân tháng sáu (7. Tuyên vương Tĩnh nhả Chu, tháng sáu cất quân đánh giặc Nghiễm Doãn, thành công, người ta làm thơ thuật lại chiến sự, tức là bài "Lục nguyệt" trong Tiểu nhã Kinh Thi.7). Thầm nghĩ nước chưa thống nhất, giặc chưa đẹp yên, vẫn gắng nơi theo tiên tổ. Ngờ đâu người đều đồng tâm, thần bảo điềm tốt, ân cần khuyên giục xưng vương. Vừa rồi lớn nhỏ đều tin, thứ hàng đầy đủ. Theo hào bốn quẻ Kiền, rồng hoặc đã nhày, còn chờ thời nên khiêm tốn; theo hào ba quẻ Khôn, ngựa lợi đi nhanh, nên tất cả đều tôn phò. Mặc dầu thoái thác ba bốn lần, khó ngăn được thần dân nguyện vọng. Ta đành buộc lòng, thuận theo ý chúng. Cho nên ngày 12 tháng 4 năm nay lên ngôi vương, đại xá trong nước, để tăng thêm ơn đức của tám đời, để tỏ lòng lợi dân trong bốn cõi

Nguyễn Phúc Khoát là quốc vương tự lập quốc tự xưng vương
Khác xa so với thân vương của chúa Trịnh
Quan hệ với vua Lê chỉ là danh nghĩa
Như các nước thời chiến quốc vẫn là thần tử nhà Chu nhưng họ có nước riêng rồi
yeah, nhưng sớ tâu hay văn bản vẫn đều dùng niên hiệu của vua Lê.

về ngoại giao bên ngoài, các nước, cũng chỉ nhìn thấy mỗi 1 Đại Việt của nhà Lê. thằng nào là đệ thì tự biết đại ca là ai, nhưng luật chơi với sách sử đéo ai dám phá :)

vì đây chính là ranh giới cuối cùng, dám không dùng niên hiệu vua Lê, Đàng Ngoài có cớ xin quân Thanh ra càn cho 3 phút là nát hết.

nên phải tới thời Gia Long được sắc phong, chính danh đủ rồi thì mới dám truy ngược về để công nhận với phong miếu hiệu.

còn thời xuân thu, nhà Chu là cắt phong vương, có văn bản công chứng đàng hoàng. số lượng các nước chỉ giảm đi chứ đâu có tăng lên
 
yeah, nhưng sớ tâu hay văn bản vẫn đều dùng niên hiệu của vua Lê.

về ngoại giao bên ngoài, các nước, cũng chỉ nhìn thấy mỗi 1 Đại Việt của nhà Lê. thằng nào là đệ thì tự biết đại ca là ai, nhưng luật chơi với sách sử đéo ai dám phá :)

vì đây chính là ranh giới cuối cùng, dám không dùng niên hiệu vua Lê, Đàng Ngoài có cớ xin quân Thanh ra càn cho 3 phút là nát hết.

nên phải tới thời Gia Long được sắc phong, chính danh đủ rồi thì mới dám truy ngược về để công nhận với phong miếu hiệu.

còn thời xuân thu, nhà Chu là cắt phong vương, có văn bản công chứng đàng hoàng. số lượng các nước chỉ giảm đi chứ đâu có tăng lên
Tụi Triều Tiên nó cũng dùng niên hiệu nhà Minh
Nhưng nó vẫn là một quốc gia độc lập
Còn thắc mắc gì nữa không?
 
Mày thấy mày giống mấy thằng bò đỏ không ? Tao khác biệt quan điểm thì chắc chắn là tao phải sống ở Cali, mặc quần lót 3 que à ?
Tao nói thằng Hồ chó và đám đảng csan vn là bọn đầu trộm đuôi cướp, bán nước cầu vinh, rước tàu nga về giày mã tổ đấy. Bò đỏ như mày không thích thì cứ block nhé 😌
 
Sửa lần cuối:
Bình thường thấy khầy hiền lành, vui vẽ hoà nhã mà sao hôm nay nóng như kem vậy khầy.
m nói cl gì vậy thèn bò đỏ này,xạo lồn riết quen miệng đúng hong?tụi m giỏi nhất là xạo lồn,truyền thống cộng chó bú lồn mẹ loạn luân chưa bỏ tật hả.Thèn cộng chó này,cộng chó + bake = cục cứt ba m ăn đúng hem.Thằng nào tra dc IP + INFFO mấy con chó này inbox khầy lấy 500U ngọt xớt.T k rành IT nhưng chém ng với hại người thì cả lò cộng chó gọi t bằng cụ!thân con đĩ mẹ nhà m thèn cộng chó bake,anh em bake chánh nghĩa đái vào cái bàn thờ nhà m :vozvn (19):
 
Tao trả lời lần cuối rồi đi đá bóng đây, về cũng đọc chứ đéo trả lời nữa, mỗi lần khẩu nghiệp trên mạng này tao thấy tao sẽ không may mắn mấy ngày.

Tao thích Nguyễn Huệ vì ổng chấm dứt nam bắc triều sau 148 năm, đem lại thái bình cho người dân (mày nghĩ lúc đó mày làm dân đen, lâu lâu có chiến dịch, phải đi lính thì mày có yêu hòa bình không ? ), chiến thắng rách gầm, xoài mút chống quân Xiêm, chiến thắng Ngọc Hồi Đống Đa chống quân Thanh.

Còn vua Gia Long tao cũng đã nói từ đầu tao chẳng có thành kiến gì (mày chửi tao thì tao chửi lại thôi), chỉ là tao nhận xét là lẽ ra các vua Nguyễn có thể làm tốt hơn. Có rất nhiều bài học ở thời điểm đó như nhà Thanh bị chia cắt, cải cách của Minh Trị ở Nhật... nhưng các vua Nguyễn đã không nắm bắt được thời cơ khi thế giới chuyển mình.
đặc biệt dân miền nam thì không ưa nguyễn huệ vì
1/ bất trung. Phò vua nhưng quay lại truy sát vua
2/ khát máu. Nhiều trận đánh thảm sát dân thường (mỹ tho, hội an, cù lao phố....)
Lịch sử nó là thế, nên bản thân tao cũng đọc nhiều chiều thôi. Thích Nguyễn Huệ thì không vì cái lý do số 1.
 
Đầu tiên là địt mẹ mày trước đã, thằng vong bản, Hán nô súc vật đúng nghĩa đi bào chữa cho quân xâm lược. Bất kỳ thời đại nào những thằng như mày cũng là thành phần cặn bã nhất trong xã hội, mày đừng bao giờ quên điều này.

Lý luận của mày là mày vào nhà người khác nhưng chưa lấy cái gì thì đéo được buộc tội mày là thằng ăn trộm. Đó là cái lý luận của bọn hạ đẳng, khốn nạn, hạ thấp danh dự của chính chúng mày, nếu thực sự mày cho đó là đúng. Cái loại đọc nhiều sử nhưng cố tình lấp liếm, cãi cùn, đéo nhắc 1 câu gì tới cái tiền lệ trước đó đã từng diễn ra như thế nào dưới thời nhà Hồ. Tao tiếp chỉ ra cho mày 3 căn cứ chứng minh vì sao nó gọi là xâm lược, để xem mày nguỵ biện cái lồn gì nữa con chó rẻ rách mạt hạng.

a. Cách tổ chức cai trị ở Thăng Long

Sau khi chiếm Thăng Long (cuối năm 1788):
  • Tôn Sĩ Nghị chia lãnh thổ Bắc Hà thành các doanh, trấn do quan Thanh trực tiếp quản lý, không giao quyền hành cho triều đình Lê Chiêu Thống.
  • Lê Chiêu Thống bị đặt dưới sự giám sát chặt chẽ, thậm chí nhiều quyết định hành chính, bổ nhiệm quan lại đều phải do quân Thanh phê chuẩn.
  • Quân Thanh cướp bóc, bắt dân phu, chiếm nhà cửa, hành xử như quân chiếm đóng — điều này được ghi rõ trong Hoàng Lê Nhất Thống Chí:
    “Quân Thanh đóng đâu là dân tan, cướp bóc, hãm hiếp, coi nước Nam như đất vô chủ.”
→ Nếu mục đích thật sự là “phù Lê”, sao đéo quyền thực sự cho nhà Lê, mà tự mình cai quản như thế hả con chó?

b. Thư từ và tấu chương nội bộ nhà Thanh

Trong một số tấu chương nội bộ của Tôn Sĩ Nghị gửi về triều (ghi trong Thanh thực lục và Càn Long thực lục), có đoạn cho thấy tư duy coi Đại Việt là vùng “thuộc hạ” cần “giáo hoá”:

“An Nam địa nhỏ dân ngu, lâu bị loạn, cần có thời gian quản chế, khiến họ quen phép phục tùng.”

Câu này mang tư duy “đồng hoá – quản trị” chứ không phải “giúp khôi phục chủ quyền”.

c. Hành động đưa gia quyến, người thân sang

Theo Đại Nam chính biên liệt truyện, trong đoàn quân Thanh có nhiều gia quyến, thê thiếp và thương nhân đi kèm, một điều rất khác biệt với chiến dịch quân sự ngắn hạn.

→ Điều này cho thấy sự chuẩn bị tâm thế ở lâu dài, giống một cuộc “chiếm đóng” hơn là “viện binh”.
Có bằng chứng gì không?
Vậy tóm lại câu chuyện Thanh vào Việt Nam là câu chuyện nội bộ của vương quốc Bắc Hà và vua Lê
Họ vào Việt Nam là hợp pháp
Lấy tư cách gì bọn nào bảo là xâm lược?
Rồi bây giờ giải thích thế nào về câu chuyện Trung Quốc đem cố vấn vào Việt Nam ép Việt Nam làm cải cách ruộng đất rồi chiếm Hoàng Sa Trường Sa nhỉ?
Giải thích thế nào bây giờ đây con bò đỏ
Theo Hoàng Tùng viết trong hồi ký Những kỷ niệm về Bác Hồ thì: khi thấy cố vấn Trung Quốc bảo phải xử tử Nguyễn Thị Năm, Hoàng Quốc Việt (ủy viên Trung ương Đảng, ủy viên ban lãnh đạo Cải cách Ruộng đất trung ương, phụ trách Cải cách ở Thái Nguyên) đến báo cáo với Hồ Chí Minh ý kiến của cố vấn. Hồ Chí Minh hứa với Hoàng Quốc Việt sẽ nói với Trường Chinh Trưởng ban chỉ đạo trong cải cách ruộng đất , nhưng ông không làm. Hơn nữa, Hồ Chí Minh đã giữ im lặng vì sợ gây mâu thuẫn với cố vấn Trung Quốc. Hồ Chí Minh nói: "Không ổn! Không thể mở đầu chiến dịch bằng cách nổ súng vào một phụ nữ, mà người phụ nữ ấy lại là người từng nuôi cán bộ ********, là mẹ một trung đoàn trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam đang tại chức!". Cũng theo hồi ký của Hoàng Tùng thì: "Chọn địa chủ Nguyễn Thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung Quốc". Họp Bộ Chính trị, Hồ Chí Minh nói: "Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy lại giúp đỡ cho cách mạng.", "Người Pháp nói không nên đánh vào đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa". Sau cố vấn Trung Quốc là La Quý Ba đề nghị mãi, Hồ Chí Minh nói: "Thôi, tôi theo đa số chứ tôi vẫn cứ cho là không phải", và họ cứ thế làm.
 
Đầu tiên là địt mẹ mày trước đã, thằng vong bản, Hán nô súc vật đúng nghĩa đi bào chữa cho quân xâm lược. Bất kỳ thời đại nào những thằng như mày cũng là thành phần cặn bã nhất trong xã hội, mày đừng bao giờ quên điều này.

Lý luận của mày là mày vào nhà người khác nhưng chưa lấy cái gì thì đéo được buộc tội mày là thằng ăn trộm. Đó là cái lý luận của bọn hạ đẳng, khốn nạn, hạ thấp danh dự của chính chúng mày, nếu thực sự mày cho đó là đúng. Cái loại đọc nhiều sử nhưng cố tình lấp liếm, cãi cùn, đéo nhắc 1 câu gì tới cái tiền lệ trước đó đã từng diễn ra như thế nào dưới thời nhà Hồ. Tao tiếp chỉ ra cho mày 3 căn cứ chứng minh vì sao nó gọi là xâm lược, để xem mày nguỵ biện cái lồn gì nữa con chó rẻ rách mạt hạng.

a. Cách tổ chức cai trị ở Thăng Long

Sau khi chiếm Thăng Long (cuối năm 1788):
  • Tôn Sĩ Nghị chia lãnh thổ Bắc Hà thành các doanh, trấn do quan Thanh trực tiếp quản lý, không giao quyền hành cho triều đình Lê Chiêu Thống.
  • Lê Chiêu Thống bị đặt dưới sự giám sát chặt chẽ, thậm chí nhiều quyết định hành chính, bổ nhiệm quan lại đều phải do quân Thanh phê chuẩn.
  • Quân Thanh cướp bóc, bắt dân phu, chiếm nhà cửa, hành xử như quân chiếm đóng — điều này được ghi rõ trong Hoàng Lê Nhất Thống Chí:
    “Quân Thanh đóng đâu là dân tan, cướp bóc, hãm hiếp, coi nước Nam như đất vô chủ.”
→ Nếu mục đích thật sự là “phù Lê”, sao đéo quyền thực sự cho nhà Lê, mà tự mình cai quản như thế hả con chó?

b. Thư từ và tấu chương nội bộ nhà Thanh

Trong một số tấu chương nội bộ của Tôn Sĩ Nghị gửi về triều (ghi trong Thanh thực lục và Càn Long thực lục), có đoạn cho thấy tư duy coi Đại Việt là vùng “thuộc hạ” cần “giáo hoá”:

“An Nam địa nhỏ dân ngu, lâu bị loạn, cần có thời gian quản chế, khiến họ quen phép phục tùng.”

Câu này mang tư duy “đồng hoá – quản trị” chứ không phải “giúp khôi phục chủ quyền”.

c. Hành động đưa gia quyến, người thân sang

Theo Đại Nam chính biên liệt truyện, trong đoàn quân Thanh có nhiều gia quyến, thê thiếp và thương nhân đi kèm, một điều rất khác biệt với chiến dịch quân sự ngắn hạn.

→ Điều này cho thấy sự chuẩn bị tâm thế ở lâu dài, giống một cuộc “chiếm đóng” hơn là “viện binh”.
Rồi chứng minh xâm lược dữ chưa? Mất miếng đất nào ko? Kết quả cuối cùng sao con chó ngu, chứ quan thầy cơm sườn chúng mày thì làm mất Hoàng Sa, mất đất, mất ải Nam Quan, mất thác Bản Giốc...cho quân xâm lược Mao tàu là sự đã diễn ra rồi con chó ngu. Nếu xâm lược thì với bản tính của Càn Long, ông ta đã cử quân chính qui qua phục thù rồi con chó ngu dốt, nhồi sọ. Chứ ko phải cử đám quan binh ô hợp vùng lưỡng Quảng đâu. U mê.
 
Còn như bên Đài Loan thì nó tôn vinh ai mày?
Đéo thấy tôn vinh bọn nào hết, mấy phim dạng đó bọn đài nó đéo xem, có mấy thằng Vẹm ngu Lồn nghĩ mấy thằng lương sơn bạc là anh hùng hảo hán ai cũng biết đi hỏi tụi Đài có biết thằng này thằng kia không thì mới biệt tụi Đài éo biết lương sơn bạc là bọn củ cái nào. Bọn Đài nó có miếu thờ Trịnh Thành Công vì có công khai phá, ngoài ra nó chỉ có tín ngưỡng thờ Ma Chủ, mấy thằng như Quan Vũ hay gì gì bọn bên này nó cũng ít quan tâm
 
Đầu tiên là địt mẹ mày trước đã, thằng vong bản, Hán nô súc vật đúng nghĩa đi bào chữa cho quân xâm lược. Bất kỳ thời đại nào những thằng như mày cũng là thành phần cặn bã nhất trong xã hội, mày đừng bao giờ quên điều này.

Lý luận của mày là mày vào nhà người khác nhưng chưa lấy cái gì thì đéo được buộc tội mày là thằng ăn trộm. Đó là cái lý luận của bọn hạ đẳng, khốn nạn, hạ thấp danh dự của chính chúng mày, nếu thực sự mày cho đó là đúng. Cái loại đọc nhiều sử nhưng cố tình lấp liếm, cãi cùn, đéo nhắc 1 câu gì tới cái tiền lệ trước đó đã từng diễn ra như thế nào dưới thời nhà Hồ. Tao tiếp chỉ ra cho mày 3 căn cứ chứng minh vì sao nó gọi là xâm lược, để xem mày nguỵ biện cái lồn gì nữa con chó rẻ rách mạt hạng.

a. Cách tổ chức cai trị ở Thăng Long

Sau khi chiếm Thăng Long (cuối năm 1788):
  • Tôn Sĩ Nghị chia lãnh thổ Bắc Hà thành các doanh, trấn do quan Thanh trực tiếp quản lý, không giao quyền hành cho triều đình Lê Chiêu Thống.
  • Lê Chiêu Thống bị đặt dưới sự giám sát chặt chẽ, thậm chí nhiều quyết định hành chính, bổ nhiệm quan lại đều phải do quân Thanh phê chuẩn.
  • Quân Thanh cướp bóc, bắt dân phu, chiếm nhà cửa, hành xử như quân chiếm đóng — điều này được ghi rõ trong Hoàng Lê Nhất Thống Chí:
    “Quân Thanh đóng đâu là dân tan, cướp bóc, hãm hiếp, coi nước Nam như đất vô chủ.”
→ Nếu mục đích thật sự là “phù Lê”, sao đéo quyền thực sự cho nhà Lê, mà tự mình cai quản như thế hả con chó?

b. Thư từ và tấu chương nội bộ nhà Thanh

Trong một số tấu chương nội bộ của Tôn Sĩ Nghị gửi về triều (ghi trong Thanh thực lục và Càn Long thực lục), có đoạn cho thấy tư duy coi Đại Việt là vùng “thuộc hạ” cần “giáo hoá”:

“An Nam địa nhỏ dân ngu, lâu bị loạn, cần có thời gian quản chế, khiến họ quen phép phục tùng.”

Câu này mang tư duy “đồng hoá – quản trị” chứ không phải “giúp khôi phục chủ quyền”.

c. Hành động đưa gia quyến, người thân sang

Theo Đại Nam chính biên liệt truyện, trong đoàn quân Thanh có nhiều gia quyến, thê thiếp và thương nhân đi kèm, một điều rất khác biệt với chiến dịch quân sự ngắn hạn.

→ Điều này cho thấy sự chuẩn bị tâm thế ở lâu dài, giống một cuộc “chiếm đóng” hơn là “viện binh”.
Trích khâm Định An nam kỷ lược
Thanh Cao Tông Thực lục
Biện lý như vậy thật đúng cơ nghi, cho nên quan quân xuất quan chưa đây một tháng đã thu phục được Lê thành, lập Lê Duy Kỳ lên làm quốc vương, lại cấp sắc ấn, rồi đem quyến thuộc của y hộ tống về nước. Việc tự tiểu tồn vong đến thế là tận thiện tận mỹ rồi, đến đây có thể coi như xong đế triệt binh.

Vì thế khi Tôn Sĩ Nghị tâu lên, trẫm đã minh giáng dụ chỉ, tấn phong y tước công, thưởng chỏm mũ hồng bảo thạch, để tỏ bụng đền đáp. Hiện nay bọn Nguyễn Huệ đã trốn về Quảng Nam, [46] theo như Tôn Sĩ Nghị tâu lên thì Quảng Nam cách Lê thành hơn 2.000 dặm, phải đợi trù biện đài trạm xong mới có thể tiến quân đánh giặc được.

Trâm nghĩ rằng việc này vốn do Lê Duy Kỳ bị Nguyễn Huệ đánh đuổi, quốc tộ tưởng như đã đứt nhờ thiên triều khôi phục, ơn quá tái tạo. Nay Lê Duy Kỳ đã được phong lập trở lại, gia đình đoàn tụ, Nguyễn Huệ tuy còn trốn chưa bắt được nhưng đó là nhiệm vụ của thuộc quốc phải truy nã, mà nơi trốn lành là đất cũ Chiêm Thành, không phải đất đai của An Nam. Đất đai của nước kia đã thu phục toàn bộ rồi, không lẽ còn phải phiền đến bình lực thiên triều đóng quân lâu ở chỗ nóng nực hoang vu [53] để phòng hộ bên ngoài xâm lấn hay sao?

Huống chi theo như Tôn Vĩnh Thanh tâu lên, trước đây thì từ Lê thành đến Quảng Tây phải thiết lập 17 đài trạm, cần dùng đến hơn 10 vạn phu. Nước này vốn đã nhỏ lại nhiều chướng lệ, một khi giao xuân mưa dầm ẩm thấp khiến cho binh lính nội địa dễ sinh bệnh tật. Số phu phải mướn đến hơn 10 vạn người, lại thêm quan quân không dưới 2 vạn, nhưng lương hướng tất cả đều vận chuyển từ nội địa sang, không lấy của nước kia một tí gì.

Tôn Sĩ Nghị lại biết ước thúc nghiêm minh biên binh, không để cho quấy nhiễu nhưng cũng sợ rằng nếu binh lính phu phen đông đảo thì việc tra xét không xuể, nếu ở tại đây lâu ngày, người di [56] không khỏi có bụng nghi ngờ, sợ hãi, không phải là đạo thương xót một nước mới dựng.

Đất nước ta rộng rãi đến như thế từ xưa đến nay chưa từng có, trẫm lên ngôi hơn 50 năm qua, bình định Y Lê, Hồi bộ, lưỡng Kim Xuyên, cai trị một lãnh thổ không dưới 2 vạn dặm, võ công hiển hách, Quảng Nam chỉ là một miếng đất nhỏ mà dám chống cự hay sao? Thế nhưng việc này ngay từ lúc đầu, nguyên do vì An Nam thần phục lâu năm, nay bị thổ tù chiếm đoạt nên không thế không chinh phạt, vì hưng kế diệt tồn vong chứ không nhắm đến chuyện lợi đất đai, cũng không phải muốn có võ công lớn nên gây chuyện binh đao.
Nay đại cục An Nam đã xong, Nguyễn Huệ sợ tội [6a] trốn xa, có chăng cũng chỉ để kéo dài chút ngày tàn, việc gì ta phải vào sâu đuổi đến cùng cho mất ngày giờ. Và lại địa hình đóng quân lâu ở nước đó cũng có điều bất tiện, tốt hơn nên tức tốc triệt hồi, tỏ lòng thương xót.

Tôn Sĩ Nghị tiếp được chỉ này nếu chưa khởi binh tiến xuống Quảng Nam, thì hãy sắp xếp cho ổn thỏa việc triệt quân trở về đất Việt. Còn như đã lên đường rồi thì làm như tuần phòng biên giới, an trí việc đồn binh rồi thuận đường quay về. Còn cánh quân Vân Nam thì Tôn Sĩ Nghị cũng thông bảo cho Phú Cương, Ô Đại Kình cũng đồng thời rút về. Trẫm biện lý việc An Nam lần này là vì hưng diệt kế tuyệt cùng nghĩ đến dân nước di [66] tất cả đều đối đãi cũng một lòng nhân như nhau cả, nên gửi dụ để thông trị cho cả trong lẫn ngoài đều biết.

Bọn thân cẫn án

Thiên triều võ về chế ngự kẻ di ở xa, kế diệt tồn vong, vốn thuộc đại nghĩa nước lớn nuôi nước nhỏ. An Nam thần phục nhiều năm, nay bị thổ tù xâm chiếm cưỡng đoạt, nước cũng phải chạy đến không thể nào không duy trì đảm đương. Hoàng thượng chúng ta ra lệnh cho tướng xuất chinh, nhanh chóng diệt giặc thành công, đưa vua yếu hèn sách lập trở lại, cơ đồ như cũ. Tuy kẻ chạy trốn chưa bắt được nhưng ẩn náu ở một góc vốn là đất cũ Chiêm Thành còn toàn thể đất đai Giao [Chỉ] thì đã bình định, không cần phải phiền đến bình lực thiên triều đóng quân lại lâu.

Huống chỉ [7a] buổi giao xuân nhiều chướng lệ, bệnh tật để sinh mà Lê thành cách Quảng Nam đến hơn 2.000 dặm. Nếu như vào sâu trong đó, việc thiết lập đài trạm để chuyển vận lương thực thật gian nan, dân chúng sẽ nghỉ ngại, một nước nhỏ mới dựng như của người đi quả là bất tiện.

Hoàng thượng huấn thị rõ ràng việc dẹp yên xong rồi thì lập tức chỉnh đốn quân lữ triệt hồi, được cả thiên thời, địa lợi, nhân sự, không gì không hợp, chẳng phải là thấy dễ thì tiến, thấy khó thì lui, ấy thật là hành quân thiện sách vậy.


Còn thắc mắc gì nữa không?
Bây giờ mày có thể đưa ra bằng chứng sử liệu quân Thanh muốn ở lại lâu dài đấy
 
Tụi Triều Tiên nó cũng dùng niên hiệu nhà Minh
Nhưng nó vẫn là một quốc gia độc lập
Còn thắc mắc gì nữa không?
yeah, nhưng triều tiên được nhà minh phong vương và công nhận đàng hoàng :vozvn (19):

lại còn có cả quốc hiệu. dưới con mắt của thời đại khi đấy, Triều Tiên vẫn là 1 quốc gia độc lập cả trên lý thuyết lẫn thực tế.

còn chúa Phúc Khoát là tự phong, không đi xin sắc phong, không hề có quốc hiệu, vẫn Đàng Trong hoặc Nam Hà( đối lập với Bắc Hà), không đổi lịch, văn bản vẫn dùng niên hiệu của nhà Lê.

dù thực tế ai cũng biết đấy là đất riêng xứ khác của chúa nguyễn, nhưng trên danh nghĩa, dưới con mắt của các nước chơi theo format thiên tử chư hầu, chỉ có Đại Việt
 
Rồi chứng minh xâm lược dữ chưa? Mất miếng đất nào ko? Kết quả cuối cùng sao con chó ngu, chứ quan thầy cơm sườn chúng mày thì làm mất Hoàng Sa, mất đất, mất ải Nam Quan, mất thác Bản Giốc...cho quân xâm lược Mao tàu là sự đã diễn ra rồi con chó ngu. Nếu xâm lược thì với bản tính của Càn Long, ông ta đã cử quân chính qui qua phục thù rồi con chó ngu dốt, nhồi sọ. Chứ ko phải cử đám quan binh ô hợp vùng lưỡng Quảng đâu. U mê.
Mày cút. Mày thậm chí còn đéo xứng đáng để bố mày trả lời đâu nên bớt lải nhải lại. Gọi Càn Long "ông ta" là hiểu rồi, đúng thứ chó đẻ, thậm chí còn đéo hình dung được mày tự biến mày thành 1 thằng mạt hạng như thế nào kể cả trên internet. Cuộc đời này rất công bằng, mày đã, đang và sẽ có 1 cuộc sống xứng đáng đúng với tư duy của mày. Điều này sẽ ko bao giờ thay đổi.
 
yeah, nhưng triều tiên được nhà minh phong vương và công nhận đàng hoàng :vozvn (19):

lại còn có cả quốc hiệu. dưới con mắt của thời đại khi đấy, Triều Tiên vẫn là 1 quốc gia độc lập cả trên lý thuyết lẫn thực tế.

còn chúa Phúc Khoát là tự phong, không đi xin sắc phong, không hề có quốc hiệu, vẫn Đàng Trong hoặc Nam Hà( đối lập với Bắc Hà), không đổi lịch, văn bản vẫn dùng niên hiệu của nhà Lê.

dù thực tế ai cũng biết đấy là đất riêng xứ khác của chúa nguyễn, nhưng trên danh nghĩa, dưới con mắt của các nước chơi theo format thiên tử chư hầu, chỉ có Đại Việt
Phúc khoát là quốc vương của một quốc gia độc lập không nhận sắc phong tự lập quốc
Như vậy mức độ độc lập của nó còn cao hơn cả An nam và Triều Tiên với nhà Minh Thanh
Còn ông ấy tự xưng vương tự lập quốc giống Ngô Quyền ngày xưa đó thôi
Nó vẫn là một quốc gia độc lập
Còn thắc mắc gì nữa không?
 
Trích khâm Định An nam kỷ lược
Thanh Cao Tông Thực lục
Biện lý như vậy thật đúng cơ nghi, cho nên quan quân xuất quan chưa đây một tháng đã thu phục được Lê thành, lập Lê Duy Kỳ lên làm quốc vương, lại cấp sắc ấn, rồi đem quyến thuộc của y hộ tống về nước. Việc tự tiểu tồn vong đến thế là tận thiện tận mỹ rồi, đến đây có thể coi như xong đế triệt binh.

Vì thế khi Tôn Sĩ Nghị tâu lên, trẫm đã minh giáng dụ chỉ, tấn phong y tước công, thưởng chỏm mũ hồng bảo thạch, để tỏ bụng đền đáp. Hiện nay bọn Nguyễn Huệ đã trốn về Quảng Nam, [46] theo như Tôn Sĩ Nghị tâu lên thì Quảng Nam cách Lê thành hơn 2.000 dặm, phải đợi trù biện đài trạm xong mới có thể tiến quân đánh giặc được.

Trâm nghĩ rằng việc này vốn do Lê Duy Kỳ bị Nguyễn Huệ đánh đuổi, quốc tộ tưởng như đã đứt nhờ thiên triều khôi phục, ơn quá tái tạo. Nay Lê Duy Kỳ đã được phong lập trở lại, gia đình đoàn tụ, Nguyễn Huệ tuy còn trốn chưa bắt được nhưng đó là nhiệm vụ của thuộc quốc phải truy nã, mà nơi trốn lành là đất cũ Chiêm Thành, không phải đất đai của An Nam. Đất đai của nước kia đã thu phục toàn bộ rồi, không lẽ còn phải phiền đến bình lực thiên triều đóng quân lâu ở chỗ nóng nực hoang vu [53] để phòng hộ bên ngoài xâm lấn hay sao?

Huống chi theo như Tôn Vĩnh Thanh tâu lên, trước đây thì từ Lê thành đến Quảng Tây phải thiết lập 17 đài trạm, cần dùng đến hơn 10 vạn phu. Nước này vốn đã nhỏ lại nhiều chướng lệ, một khi giao xuân mưa dầm ẩm thấp khiến cho binh lính nội địa dễ sinh bệnh tật. Số phu phải mướn đến hơn 10 vạn người, lại thêm quan quân không dưới 2 vạn, nhưng lương hướng tất cả đều vận chuyển từ nội địa sang, không lấy của nước kia một tí gì.

Tôn Sĩ Nghị lại biết ước thúc nghiêm minh biên binh, không để cho quấy nhiễu nhưng cũng sợ rằng nếu binh lính phu phen đông đảo thì việc tra xét không xuể, nếu ở tại đây lâu ngày, người di [56] không khỏi có bụng nghi ngờ, sợ hãi, không phải là đạo thương xót một nước mới dựng.

Đất nước ta rộng rãi đến như thế từ xưa đến nay chưa từng có, trẫm lên ngôi hơn 50 năm qua, bình định Y Lê, Hồi bộ, lưỡng Kim Xuyên, cai trị một lãnh thổ không dưới 2 vạn dặm, võ công hiển hách, Quảng Nam chỉ là một miếng đất nhỏ mà dám chống cự hay sao? Thế nhưng việc này ngay từ lúc đầu, nguyên do vì An Nam thần phục lâu năm, nay bị thổ tù chiếm đoạt nên không thế không chinh phạt, vì hưng kế diệt tồn vong chứ không nhắm đến chuyện lợi đất đai, cũng không phải muốn có võ công lớn nên gây chuyện binh đao.
Nay đại cục An Nam đã xong, Nguyễn Huệ sợ tội [6a] trốn xa, có chăng cũng chỉ để kéo dài chút ngày tàn, việc gì ta phải vào sâu đuổi đến cùng cho mất ngày giờ. Và lại địa hình đóng quân lâu ở nước đó cũng có điều bất tiện, tốt hơn nên tức tốc triệt hồi, tỏ lòng thương xót.

Tôn Sĩ Nghị tiếp được chỉ này nếu chưa khởi binh tiến xuống Quảng Nam, thì hãy sắp xếp cho ổn thỏa việc triệt quân trở về đất Việt. Còn như đã lên đường rồi thì làm như tuần phòng biên giới, an trí việc đồn binh rồi thuận đường quay về. Còn cánh quân Vân Nam thì Tôn Sĩ Nghị cũng thông bảo cho Phú Cương, Ô Đại Kình cũng đồng thời rút về. Trẫm biện lý việc An Nam lần này là vì hưng diệt kế tuyệt cùng nghĩ đến dân nước di [66] tất cả đều đối đãi cũng một lòng nhân như nhau cả, nên gửi dụ để thông trị cho cả trong lẫn ngoài đều biết.

Bọn thân cẫn án

Thiên triều võ về chế ngự kẻ di ở xa, kế diệt tồn vong, vốn thuộc đại nghĩa nước lớn nuôi nước nhỏ. An Nam thần phục nhiều năm, nay bị thổ tù xâm chiếm cưỡng đoạt, nước cũng phải chạy đến không thể nào không duy trì đảm đương. Hoàng thượng chúng ta ra lệnh cho tướng xuất chinh, nhanh chóng diệt giặc thành công, đưa vua yếu hèn sách lập trở lại, cơ đồ như cũ. Tuy kẻ chạy trốn chưa bắt được nhưng ẩn náu ở một góc vốn là đất cũ Chiêm Thành còn toàn thể đất đai Giao [Chỉ] thì đã bình định, không cần phải phiền đến bình lực thiên triều đóng quân lại lâu.

Huống chỉ [7a] buổi giao xuân nhiều chướng lệ, bệnh tật để sinh mà Lê thành cách Quảng Nam đến hơn 2.000 dặm. Nếu như vào sâu trong đó, việc thiết lập đài trạm để chuyển vận lương thực thật gian nan, dân chúng sẽ nghỉ ngại, một nước nhỏ mới dựng như của người đi quả là bất tiện.

Hoàng thượng huấn thị rõ ràng việc dẹp yên xong rồi thì lập tức chỉnh đốn quân lữ triệt hồi, được cả thiên thời, địa lợi, nhân sự, không gì không hợp, chẳng phải là thấy dễ thì tiến, thấy khó thì lui, ấy thật là hành quân thiện sách vậy.


Còn thắc mắc gì nữa không?
Bây giờ mày có thể đưa ra bằng chứng sử liệu quân Thanh muốn ở lại lâu dài đấy
Còn mày, muốn quote cái Lồn gì thì nói luận điểm trước, ko đéo ai biết mày muốn chứng minh cho cái gì? Tao lại phải dạy mày cách lập luận à? Nhắc thêm 1 lần nữa bỏ cái tư duy nguỵ biện đang nói chuyện này đá sang chuyện khác bố mày đéo trả lời đâu. Còn bằng chứng sử liệu thì bố mày đưa cho đây:




🏮 1. Đại Nam chính biên liệt truyện
(Tiền biên) – Quyển 30, truyện Lê Chiêu Thống

Nguyên văn (bản dịch của Viện Sử học, Nxb KHXH, 2002, tr. 607–608):

“Khi quân Thanh kéo đến, dân Bắc Hà đều tan vỡ, phu phen tản mác. Binh Thanh đóng ở đâu, cướp bóc ở đó. Quân lính và người đi theo có cả đàn bà, trẻ con, kẻ bán buôn, phường hát, cùng theo vào thành Thăng Long, nhà cửa chật ních, dân bị quấy nhiễu khốn khổ.”

Đoạn này xác nhận rõ rằng trong đoàn quân Thanh có cả đàn bà, trẻ con, phường hát và người buôn bán đi theo. Mày có thấy thằng nào đi đánh nhau dắt cả dân mình theo không? Hả con chó mạt hạng? Đây là bằng chứng không thể chối cãi cho thấy quân Thanh không hành quân kiểu “viện binh chớp nhoáng”, mà chuẩn bị ở lâu dài như một lực lượng chiếm đóng.

2. Hoàng Lê Nhất Thống Chí – Hồi thứ 14–15

Trong hồi kể việc quân Thanh vào Thăng Long, có đoạn (bản dịch Nxb Văn học, 2006, tr. 371):

“Lúc ấy quân Thanh kéo sang, đi đến đâu là cướp bóc, giết chóc, người ngựa rợp đồng. Lại có bọn người Tàu đi theo quân, mở hàng quán, buôn bán, có kẻ dẫn đàn bà con gái theo, giăng màn ở chợ phố, dân tình đều tan tác.”

Đoạn này nhấn mạnh hai yếu tố:
  1. Có thương nhân Trung Hoa đi theo mở hàng buôn bán.
  2. Có phụ nữ theo quân, đến mức “giăng màn ở chợ phố", nghĩa là định cư chứ không phải hành quân ngắn hạn.
Điều này khớp với ghi chép trong Đại Nam chính biên liệt truyện ở trên.

3. Phân tích của giới sử học hiện đại
  • Phạm Văn Sơn (Việt Sử Tân Biên, tập 5, Sài Gòn, 1963):
    “Sự có mặt của thương nhân, phường hát và gia quyến đi kèm đoàn quân Tôn Sĩ Nghị chứng tỏ triều Thanh định đặt lại một cơ cấu thống trị lâu dài ở An Nam.”
  • Trần Trọng Kim, trong Việt Nam sử lược, quyển III, chương Lê Chiêu Thống:
    “Quân Thanh vào Thăng Long, đem theo cả vợ con, người buôn bán, tưởng như sang ở vậy, dân tình bị khổ sở vô cùng.”
Bố mày nhắc lại 1 lần nữa, phản biện các ý trên thì phản biện, đá sang chuyện khác là nguỵ biện nha con chó. Tao đéo quan tâm cái loại mày lăn lê bò toài ở diễn đàn nào nhưng đã gặp tao thì cái bản mặt mày hôm chắc chắn sẽ bị vạch trần. Tranh luận thắng thua đéo phải là thằng nào nói cuối cùng đâu nên địt con mẹ mày nguỵ biện tiếp bố mày đéo dư thời gian để mà rep mày. Riêng cái tầm nhận ra bản chất mặt Lồn mày thì bố mày cho cái diễn đàn này nhìn ra con người mày như thế nào từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài luôn. Đứa khác đọc topic mày chúng nó tự hiểu thằng nào là người còn thằng nào thậm chí đéo bằng súc vật.
 
Còn mày, muốn quote cái lồn gì thì nói luận điểm trước, ko đéo ai biết mày muốn chứng minh cho cái gì? Tao lại phải dạy mày cách lập luận à? Nhắc thêm 1 lần nữa bỏ cái tư duy nguỵ biện đang nói chuyện này đá sang chuyện khác bố mày đéo trả lời đâu. Còn bằng chứng sử liệu thì bố mày đưa cho đây:




🏮 1. Đại Nam chính biên liệt truyện
(Tiền biên) – Quyển 30, truyện Lê Chiêu Thống

Nguyên văn (bản dịch của Viện Sử học, Nxb KHXH, 2002, tr. 607–608):

“Khi quân Thanh kéo đến, dân Bắc Hà đều tan vỡ, phu phen tản mác. Binh Thanh đóng ở đâu, cướp bóc ở đó. Quân lính và người đi theo có cả đàn bà, trẻ con, kẻ bán buôn, phường hát, cùng theo vào thành Thăng Long, nhà cửa chật ních, dân bị quấy nhiễu khốn khổ.”

Đoạn này xác nhận rõ rằng trong đoàn quân Thanh có cả đàn bà, trẻ con, phường hát và người buôn bán đi theo. Mày có thấy thằng nào đi đánh nhau dắt cả dân mình theo không? Hả con chó mạt hạng? Đây là bằng chứng không thể chối cãi cho thấy quân Thanh không hành quân kiểu “viện binh chớp nhoáng”, mà chuẩn bị ở lâu dài như một lực lượng chiếm đóng.

2. Hoàng Lê Nhất Thống Chí – Hồi thứ 14–15

Trong hồi kể việc quân Thanh vào Thăng Long, có đoạn (bản dịch Nxb Văn học, 2006, tr. 371):

“Lúc ấy quân Thanh kéo sang, đi đến đâu là cướp bóc, giết chóc, người ngựa rợp đồng. Lại có bọn người Tàu đi theo quân, mở hàng quán, buôn bán, có kẻ dẫn đàn bà con gái theo, giăng màn ở chợ phố, dân tình đều tan tác.”

Đoạn này nhấn mạnh hai yếu tố:
  1. Có thương nhân Trung Hoa đi theo mở hàng buôn bán.
  2. Có phụ nữ theo quân, đến mức “giăng màn ở chợ phố", nghĩa là định cư chứ không phải hành quân ngắn hạn.
Điều này khớp với ghi chép trong Đại Nam chính biên liệt truyện ở trên.

3. Phân tích của giới sử học hiện đại
  • Phạm Văn Sơn (Việt Sử Tân Biên, tập 5, Sài Gòn, 1963):
    “Sự có mặt của thương nhân, phường hát và gia quyến đi kèm đoàn quân Tôn Sĩ Nghị chứng tỏ triều Thanh định đặt lại một cơ cấu thống trị lâu dài ở An Nam.”
  • Trần Trọng Kim, trong Việt Nam sử lược, quyển III, chương Lê Chiêu Thống:
    “Quân Thanh vào Thăng Long, đem theo cả vợ con, người buôn bán, tưởng như sang ở vậy, dân tình bị khổ sở vô cùng.”
Bố mày nhắc lại 1 lần nữa, phản biện các ý trên thì phản biện, đá sang chuyện khác là nguỵ biện nha con chó. Tao đéo quan tâm cái loại mày lăn lê bò toài ở diễn đàn nào nhưng đã gặp tao thì cái bản mặt mày hôm chắc chắn sẽ bị vạch trần. Tranh luận thắng thua đéo phải là thằng nào nói cuối cùng đâu nên địt con mẹ mày nguỵ biện tiếp bố mày đéo dư thời gian để mà rep mày. Riêng cái tầm nhận ra bản chất mặt lồn mày thì bố mày cho cái diễn đàn này nhìn ra con người mày như thế nào từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài luôn. Đứa khác đọc topic mày chúng nó tự hiểu thằng nào là người còn thằng nào thậm chí đéo bằng súc vật.
Trích Hoàng lê nhất thống chí
Thì Nhậm nói:
- Không phải thế! Ông chỉ biết một mà chưa biết hai. Việc thiên hạ, tình tuy giống nhau mà thế có khác nhau, sự đắc thất do đó cũng khác hẳn. Xưa kia, nước ta bị phụ thuộc vào Trung Quốc, quân Minh buông tuồng làm điều tàn bạo. Người cả nước ai cũng muốn đuổi chúng đi. Cho nên vua Lê Thái Tổ chỉ gọi một tiếng là xa gần hưởng ứng, hào kiệt trong nước kéo đến như mây tụ. Mỗi lúc đánh nhau với giặc, người trong nước chỉ lo quân mình bất lợi. Mỗi khi có tin thắng trận, ai nấy đều hết sức vui mừng. Lòng người như thế, nên hễ chỗ nào có quân mình mai phục, thì người ta đều giấu kín cho, khiến giặc không hề biết. Sở dĩ thắng được giặc, đều bởi cớ ấy. Ngày nay, những người bề tôi trốn tránh của nhà Lê, đâu đâu cũng có nghe tin quân Thanh sang cứu, họ đều nghển cổ mà trông. Sĩ dân cả nước, giành nhau mà đón chúng. Quân ta mai phục ở đâu, địa thế hiểm hay không, số quân nhiều hay ít, quân giặc chưa biết thì họ đã báo trước với chúng. Chúng sẽ nhân kế của ta mà lập kế của chúng, rồi bốn mặt kéo đến vây bắt. Quân cơ đã bị tiết lộ, tự nhiên mất hết điều tiện lợi. ấy là mình tự hãm mình vào chỗ chết. Còn hòng đánh úp được ai?
Binh pháp có nói: "Khéo che đậy không khi nào không thắng, vụng che đậy không khi nào không thua". Được thua khác nhau là do ở chỗ xưa với nay khác nhau vậy!
Sở hỏi:
- Vậy thì nên làm thế nào?
Nhậm trả lời:
- Phép dụng binh chỉ có một đánh một giữ mà thôi. Nay quân Thanh sang đây, tiếng tăm rất lớn. Những kẻ trong nước làm nội ứng cho chúng, phần nhiều là phao tin đồn nhảm, làm cho thanh thế của chúng to thêm, để cho lòng người sợ hãi lay động. Quân ta có ai được sai phái đi đâu, vừa ra khỏi thành là đã bị bắt giết. Số người Bắc Hà thuộc vào sổ quân của ta, hễ gặp dịp sơ hở là bỏ trốn liền. Đem đội quân ấy mà đánh, không khác gì xua bầy dê đi chọi cọp dữ, không thua sao được? Đến như việc đóng cửa thành mà cố thủ, thì lòng người đã không vững, ắt thế nào cũng sinh ra mối lo ở bên trong. Dầu cho Tôn, Ngô (tức Tôn Võ, người nước Tề đời Xuân Thu, và Ngô Khởi người nước Vệ đời Chiến quốc; hai nhà quân sự nổi tiếng của Trung Quốc thời xưa) sống lại, cũng phải bó tay, không thể làm được gì. Thật chẳng khác gì đem một con chạch bỏ giỏ cua. Xin nghĩ kỹ mà xem! Đánh đã chẳng được, giữ cũng không vững. Vậy thì cả hai chước đánh và giữ đều không phải là kế hay. Nghĩ cho cùng thì chỉ còn một cách này: sơm sớm truyền cho thuỷ quân chở đầy các thuyền lương, thuận gió giương buồm, ra thẳng cửa biển, đến vùng Biên Sơn mà đóng. Quân bộ thì sửa soạn khí giới, gióng trống lên đường, lui về giữ núi Tam Điệp. Hai mặt thuỷ bộ liên lạc với nhau, giữ lấy chỗ hiểm yếu, rồi cho người chạy giấy về bẩm với chúa công. Thử xem quân Thanh đến thành, khu xử việc nhà Lê ra sao? Vua Chiêu thống sau khi phục quốc, xếp đặt việc quân việc nước thế nào? Chờ chúa công ra, bấy giờ sẽ quyết chiến một phen cũng chưa muộn gì.

Sao kỳ vậy?
Sao quân Thanh sang mà dân bắc kỳ chạy theo nó đầu hàng nô nức ủng hộ nó còn bắt tụi Tây Sơn giao nộp cho quân Thanh
Đéo có ai theo Tây Sơn hết
Sao bắc kỳ vậy?
Có giống xâm lược không?
Hay Tây Sơn mới là lũ xâm lược trong mắt dân bắc Kỳ?
 
Còn mày, muốn quote cái lồn gì thì nói luận điểm trước, ko đéo ai biết mày muốn chứng minh cho cái gì? Tao lại phải dạy mày cách lập luận à? Nhắc thêm 1 lần nữa bỏ cái tư duy nguỵ biện đang nói chuyện này đá sang chuyện khác bố mày đéo trả lời đâu. Còn bằng chứng sử liệu thì bố mày đưa cho đây:




🏮 1. Đại Nam chính biên liệt truyện
(Tiền biên) – Quyển 30, truyện Lê Chiêu Thống

Nguyên văn (bản dịch của Viện Sử học, Nxb KHXH, 2002, tr. 607–608):

“Khi quân Thanh kéo đến, dân Bắc Hà đều tan vỡ, phu phen tản mác. Binh Thanh đóng ở đâu, cướp bóc ở đó. Quân lính và người đi theo có cả đàn bà, trẻ con, kẻ bán buôn, phường hát, cùng theo vào thành Thăng Long, nhà cửa chật ních, dân bị quấy nhiễu khốn khổ.”

Đoạn này xác nhận rõ rằng trong đoàn quân Thanh có cả đàn bà, trẻ con, phường hát và người buôn bán đi theo. Mày có thấy thằng nào đi đánh nhau dắt cả dân mình theo không? Hả con chó mạt hạng? Đây là bằng chứng không thể chối cãi cho thấy quân Thanh không hành quân kiểu “viện binh chớp nhoáng”, mà chuẩn bị ở lâu dài như một lực lượng chiếm đóng.

2. Hoàng Lê Nhất Thống Chí – Hồi thứ 14–15

Trong hồi kể việc quân Thanh vào Thăng Long, có đoạn (bản dịch Nxb Văn học, 2006, tr. 371):

“Lúc ấy quân Thanh kéo sang, đi đến đâu là cướp bóc, giết chóc, người ngựa rợp đồng. Lại có bọn người Tàu đi theo quân, mở hàng quán, buôn bán, có kẻ dẫn đàn bà con gái theo, giăng màn ở chợ phố, dân tình đều tan tác.”

Đoạn này nhấn mạnh hai yếu tố:
  1. Có thương nhân Trung Hoa đi theo mở hàng buôn bán.
  2. Có phụ nữ theo quân, đến mức “giăng màn ở chợ phố", nghĩa là định cư chứ không phải hành quân ngắn hạn.
Điều này khớp với ghi chép trong Đại Nam chính biên liệt truyện ở trên.

3. Phân tích của giới sử học hiện đại
  • Phạm Văn Sơn (Việt Sử Tân Biên, tập 5, Sài Gòn, 1963):
    “Sự có mặt của thương nhân, phường hát và gia quyến đi kèm đoàn quân Tôn Sĩ Nghị chứng tỏ triều Thanh định đặt lại một cơ cấu thống trị lâu dài ở An Nam.”
  • Trần Trọng Kim, trong Việt Nam sử lược, quyển III, chương Lê Chiêu Thống:
    “Quân Thanh vào Thăng Long, đem theo cả vợ con, người buôn bán, tưởng như sang ở vậy, dân tình bị khổ sở vô cùng.”
Bố mày nhắc lại 1 lần nữa, phản biện các ý trên thì phản biện, đá sang chuyện khác là nguỵ biện nha con chó. Tao đéo quan tâm cái loại mày lăn lê bò toài ở diễn đàn nào nhưng đã gặp tao thì cái bản mặt mày hôm chắc chắn sẽ bị vạch trần. Tranh luận thắng thua đéo phải là thằng nào nói cuối cùng đâu nên địt con mẹ mày nguỵ biện tiếp bố mày đéo dư thời gian để mà rep mày. Riêng cái tầm nhận ra bản chất mặt lồn mày thì bố mày cho cái diễn đàn này nhìn ra con người mày như thế nào từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài luôn. Đứa khác đọc topic mày chúng nó tự hiểu thằng nào là người còn thằng nào thậm chí đéo bằng súc vật.
Máy quá ngu. Người ta đem gia quyến theo để lo hậu cần và làm ăn buôn bán là chuyện rất bình thường có người là sẽ có buôn bán. Thương nhân đi theo cũng là để làm hậu cần thôi mày ko hiểu sao. Thời xưa hậu cần không phải như bây giờ cái gì cũng miễn phí hết đâu mà phải tự túc rất nhiều đấy chỉ có quân tinh nhuệ bát kỳ nhà Thanh mới được lo từ A đến Z thôi chứ quân đem qua nhà Tây Sơn thì chỉ là quân địa phương vùng Lưỡng-Quảng thôi
 
Phúc khoát là quốc vương của một quốc gia độc lập không nhận sắc phong tự lập quốc
Như vậy mức độ độc lập của nó còn cao hơn cả An nam và Triều Tiên với nhà Minh Thanh
Còn ông ấy tự xưng vương tự lập quốc giống Ngô Quyền ngày xưa đó thôi
Nó vẫn là một quốc gia độc lập
Còn thắc mắc gì nữa không?
bối cảnh lịch sử thời ngô quyền nó khác.

khi đấy Ngũ Đại Thập Quốc, làm quái gì có hành chính trung ương ổn định, đứa nào chả xưng vương được. và khi xưng vương chính là thách thực sự xâm lấn của thế lực bên ngoài. đứa nào không phục đánh nhau, nên mới có đến Ngũ Đại Thập Quốc.


Ngô Quyền bãi bỏ Tiết Độ Sứ, xưng vương và thách thức sự phản đối của các quốc gia khác. thằng nào không công nhận thì có thể ra đánh.

thua ở Bạch Đằng Nam Hán đến thân mình còn khó lo, lực đâu mà đi trừng phạt lại?

còn khi nhà Tống thành lập, chính quyền trung ương khoẻ. bố con Đinh Bộ Lĩnh chả chủ động đang sang xin phong vương. không thì chiến tranh

chúa Nguyễn ở Đàng Trong có dám làm điều tương tự không? có dám thực sự tách ra khỏi "An Nam" không rồi thách thức sự phản đối của vua Lê hay nhà Thanh không? hay vẫn dùng niên hiệu nhà Lê? rồi đợi thời để sang Thanh xin lại sắc phong?

Đàng Trong khi đấy khác gì Tuyên Quang của Chúa Bầu với Cao Bằng của tàn dư nhà Mạc trước khi bị nhổ hẳn?

mà mày mới là đứa từ đầu đòi tao chứng minh mà. sao giờ lại thành tao là đứa đi hỏi :vozvn (19):
 
bối cảnh lịch sử thời ngô quyền nó khác.

khi đấy Ngũ Đại Thập Quốc, làm quái gì có hành chính trung ương ổn định, đứa nào chả xưng vương được. và khi xưng vương chính là thách thực sự xâm lấn của thế lực bên ngoài. đứa nào không phục đánh nhau, nên mới có đến Ngũ Đại Thập Quốc.


Ngô Quyền bãi bỏ Tiết Độ Sứ, xưng vương và thách thức sự phản đối của các quốc gia khác. thằng nào không công nhận thì có thể ra đánh.

thua ở Bạch Đằng Nam Hán đến thân mình còn khó lo, lực đâu mà đi trừng phạt lại?

còn khi nhà Tống thành lập, chính quyền trung ương khoẻ. bố con Đinh Bộ Lĩnh chả chủ động đang sang xin phong vương. không thì chiến tranh

chúa Nguyễn ở Đàng Trong có dám làm điều tương tự không? có dám thực sự tách ra khỏi "An Nam" không rồi thách thức sự phản đối của vua Lê hay nhà Thanh không? hay vẫn dùng niên hiệu nhà Lê? rồi đợi thời để sang Thanh xin lại sắc phong?

Đàng Trong khi đấy khác gì Tuyên Quang của Chúa Bầu với Cao Bằng của tàn dư nhà Mạc trước khi bị nhổ hẳn?

mà mày mới là đứa từ đầu đòi tao chứng minh mà. sao giờ lại thành tao là đứa đi hỏi :vozvn (19):
Vậy thì chúa Nguyễn tự xưng vương đó, do chúa Trịnh lấn át vua Lê. Triều chính không chính danh, nắm hết quyền lực. Nên chúa Nguyễn tự xưng vương, lập quốc. Từ chối nhận sắc phong đó.
Có vấn đề gì không?
 
Sửa lần cuối:
Mày cút. Mày thậm chí còn đéo xứng đáng để bố mày trả lời đâu nên bớt lải nhải lại. Gọi Càn Long "ông ta" là hiểu rồi, đúng thứ chó đẻ, thậm chí còn đéo hình dung được mày tự biến mày thành 1 thằng mạt hạng như thế nào kể cả trên internet. Cuộc đời này rất công bằng, mày đã, đang và sẽ có 1 cuộc sống xứng đáng đúng với tư duy của mày. Điều này sẽ ko bao giờ thay đổi.
Tao gọi Càn Long là ông, còn tao gọi huệ, nhạc, hồ là thằng đó. Đm thằng óc chó, ngu si, u mê.
 

Có thể bạn quan tâm

Top