Ước mơ - tôi đi tìm em, Chang.

Có chiện thế này các bợn ợ:
Cô ấy và anh ấy iu nhau, đến ngày rụng trứng mà anh ấy vẫn chưa về. Cô ấy nhắ tin hỏi anh ấy rằng “ Sắp mùa dâu rồi, anh có về thăm em không?”
Anh ấy nhắn lại là” Dâu mùa này chín nhanh lắm, em nhớ ủ cho anh bình diệu dâu nha”
Cô dỗi lắm liền bảo “ Vài ngày nữa dâu rụng, anh về trước chọn dâu ngâm rượu nhé “
Anh lại bảo “ Thế thì chết, anh không về kịp , để anh nhờ anh Bình hàng xóm sang giúp em nha. Cả tấn dâu thế, một mình em làm không xuể mất””
Anh chẳng thấy cô nhắn gì nữa, nhưng lòng như lửa đốt, anh vẫn cố về trước mùa dâu rụng để giúp cô. Quê anh trồng dâu nuôi tằm mà. Nghĩ cô sẽ mừng lắm nên anh chẳng báo cô.
Đố mọi người câu chiện phía sau ra sao á?
 
Anh chỉ muốn bình yên nắm tay em dắt đi qua cây cầu hạnh phúc
Nhân gian ngoài kia cuộc đời lắm khúc
Anh chỉ muốn là bờ vai kiên cường những lúc quanh co em mệt mỏi tựa vào.
Những chộn rộn ồn ào anh gánh nhận thì có sao
Em cứ bình lặng như mặt ao chưa hề dậy sóng
Bình lặng đi bên anh khi bão đời xô động
Mà kìm hãm chút chông chênh.

Vậy mà vì sao hai đứa mình cứ khuyết mãi một bên
Em không hiểu hay là em không thể hiểu
Để bây giờ thẳm sâu trong lòng là cả bầu trời trống thiếu
Thiếu thốn yêu thương...

Anh tự hỏi mình sai gì khi mỗi ngày soi lại trước gương
Vẫn là anh đó chẳng đổi thay, nhưng phía trước còn lại là cả con đường mưa bão
Mình anh sẽ đi qua và chắc chắn gặp nhiều chao đảo
Nếu có em chẳng phải sẽ thật tốt đẹp hơn đúng không nào !?

Về với anh nhé Chang !!!
Chang chả nhời Mờ sau nhá ! ahihi
 
Có chiện thế này các bợn ợ:
Cô ấy và anh ấy iu nhau, đến ngày rụng trứng mà anh ấy vẫn chưa về. Cô ấy nhắ tin hỏi anh ấy rằng “ Sắp mùa dâu rồi, anh có về thăm em không?”
Anh ấy nhắn lại là” Dâu mùa này chín nhanh lắm, em nhớ ủ cho anh bình diệu dâu nha”
Cô dỗi lắm liền bảo “ Vài ngày nữa dâu rụng, anh về trước chọn dâu ngâm rượu nhé “
Anh lại bảo “ Thế thì chết, anh không về kịp , để anh nhờ anh Bình hàng xóm sang giúp em nha. Cả tấn dâu thế, một mình em làm không xuể mất””
Anh chẳng thấy cô nhắn gì nữa, nhưng lòng như lửa đốt, anh vẫn cố về trước mùa dâu rụng để giúp cô. Quê anh trồng dâu nuôi tằm mà. Nghĩ cô sẽ mừng lắm nên anh chẳng báo cô.
Đố mọi người câu chiện phía sau ra sao á?

Cô vợ nhắn hỏi chồng :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Từ thuở anh đi vẫn bỏ không
Cỏ mọc tùm lum không ai xới
Em mướn thợ cày có được không?

Ông chồng ko hiểu ý vợ nên nhắn lại :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Xuân qua thu đến vẫn bỏ không
Mưa gió đất màu trôi bạc phếch
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công.

Cô vợ dc cởi mở tấm lòng liền đáp :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Thợ ở quê mình vẫn chơi không
Thôi! Tôi làm phúc cho họ cấy
Ông về thu hoạch... thế là xong.

Tuy vậy ông chồng vẫn quyết định trở về sớm xem nhà cửa ra sao. Và cái kết :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Vắng tôi nay đã có người trông
Thôi bà cứ để cho họ cấy
Tôi tậu ruộng mới... thế là xong.
 
văn tầm này chỉ làm để thú.. các em thích văn trên xe oto cơ
Mày nói chuẩn quá!

Cô vợ nhắn hỏi chồng :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Từ thuở anh đi vẫn bỏ không
Cỏ mọc tùm lum không ai xới
Em mướn thợ cày có được không?

Ông chồng ko hiểu ý vợ nên nhắn lại :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Xuân qua thu đến vẫn bỏ không
Mưa gió đất màu trôi bạc phếch
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công.

Cô vợ dc cởi mở tấm lòng liền đáp :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Thợ ở quê mình vẫn chơi không
Thôi! Tôi làm phúc cho họ cấy
Ông về thu hoạch... thế là xong.

Tuy vậy ông chồng vẫn quyết định trở về sớm xem nhà cửa ra sao. Và cái kết :

Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Vắng tôi nay đã có người trông
Thôi bà cứ để cho họ cấy
Tôi tậu ruộng mới... thế là xong.
Khẹc khẹc
 
Anh chỉ muốn bình yên nắm tay em dắt đi qua cây cầu hạnh phúc
Nhân gian ngoài kia cuộc đời lắm khúc
Anh chỉ muốn là bờ vai kiên cường những lúc quanh co em mệt mỏi tựa vào.
Những chộn rộn ồn ào anh gánh nhận thì có sao
Em cứ bình lặng như mặt ao chưa hề dậy sóng
Bình lặng đi bên anh khi bão đời xô động
Mà kìm hãm chút chông chênh.

Vậy mà vì sao hai đứa mình cứ khuyết mãi một bên
Em không hiểu hay là em không thể hiểu
Để bây giờ thẳm sâu trong lòng là cả bầu trời trống thiếu
Thiếu thốn yêu thương...

Anh tự hỏi mình sai gì khi mỗi ngày soi lại trước gương
Vẫn là anh đó chẳng đổi thay, nhưng phía trước còn lại là cả con đường mưa bão
Mình anh sẽ đi qua và chắc chắn gặp nhiều chao đảo
Nếu có em chẳng phải sẽ thật tốt đẹp hơn đúng không nào !?

Về với anh nhé Chang !!!
Anh hỏi rằng liệu em có thương anh?
Thưa rằng:
Chỉ cần là anh thì em thương hết
Thương những giọt mồ hôi anh thấm mệt
Những buổi đêm dài gõ phím dệt tim gan

Thương cả những câu chuyện lan man
Mà anh kể chẳng có đầu có cuối
Vì thương nên cái gì cũng thấy tội
Em mỉm cười “ sao ngốc vậy , anh ơi?””

Em thương anh, thương những nghi ngờ bối rối
Hạnh phúc ngập tràn vẫn thấy cứ đơn côi
Thật kỳ lạ chưa yêu thì tin vội
Lúc yêu rồi hỏi mãi chẳng chịu thôi
( ahihi đồ ngốc!!!)
 
Anh hỏi rằng liệu em có thương anh?
Thưa rằng:
Chỉ cần là anh thì em thương hết
Thương những giọt mồ hôi anh thấm mệt
Những buổi đêm dài gõ phím dệt tim gan

Thương cả những câu chuyện lan man
Mà anh kể chẳng có đầu có cuối
Vì thương nên cái gì cũng thấy tội
Em mỉm cười “ sao ngốc vậy , anh ơi?””

Em thương anh, thương những nghi ngờ bối rối
Hạnh phúc ngập tràn vẫn thấy cứ đơn côi
Thật kỳ lạ chưa yêu thì tin vội
Lúc yêu rồi hỏi mãi chẳng chịu thôi
( ahihi đồ ngốc!!!)
Ta xé toạc ngực moi bóng của mình ra
Moi nỗi nhớ phơi nắng già cho héo
Bởi nỗi nhớ em đã in sâu trong tận cùng ngách nẻo
Mà đành lặng câm không dám tỏ ra lời

Có những cuộc gặp gỡ trên đời tưởng là chỉ khơi khơi
Tưởng là chỉ dạo chơi như xa vời mây nước
Nhưng đúng, nhân gian là vô cùng làm sao ta biết được
Ngộ rằng ta đã yêu em rồi...làm ta đau.

Có những lúc dặn lòng là phải nén nhớ em để nó lướt qua mau
Mà nỗi nhớ cứ cấu sâu vào góc khuất
Có những đêm trồi lên miền uẩn ức
Lại ngồi dậy châm khói tự mình răn.

Có những lúc nhạy cảm đến ăn năn
Muốn được chạm vào em nhưng sao mình lại không cho phép
Em đang bình yên đường đời đang rất đẹp
Nên mình thôi, nên mình đau, mình tự khép nhớ vào lòng.

Biết là con tàu nào ra biển cũng có lúc gặp bão giông
Nhưng bão biển rồi sẽ tan sau vài lần gió thổi
Chỉ bão lòng anh là muôn đời sóng nổi
Chờ em hiểu lòng anh để ta bắt đầu một cuộc tình.

Nên em chấp nhận chúng mình đi về phía của chông chênh
Phía nghiêng lệch hy vọng có bình minh chốn ấy
Chiều tà dương ngắm bóng hai ta vui vậy
Anh chẳng rời bỏ em đâu.

Chỉ mong rằng chúng ta được có nhau
Vĩnh viễn đậm sâu, luôn luôn bên nhau đến bạc đầu vĩnh cửu.
 
Ta xé toạc ngực moi bóng của mình ra
Moi nỗi nhớ phơi nắng già cho héo
Bởi nỗi nhớ em đã in sâu trong tận cùng ngách nẻo
Mà đành lặng câm không dám tỏ ra lời

Có những cuộc gặp gỡ trên đời tưởng là chỉ khơi khơi
Tưởng là chỉ dạo chơi như xa vời mây nước
Nhưng đúng, nhân gian là vô cùng làm sao ta biết được
Ngộ rằng ta đã yêu em rồi...làm ta đau.

Có những lúc dặn lòng là phải nén nhớ em để nó lướt qua mau
Mà nỗi nhớ cứ cấu sâu vào góc khuất
Có những đêm trồi lên miền uẩn ức
Lại ngồi dậy châm khói tự mình răn.

Có những lúc nhạy cảm đến ăn năn
Muốn được chạm vào em nhưng sao mình lại không cho phép
Em đang bình yên đường đời đang rất đẹp
Nên mình thôi, nên mình đau, mình tự khép nhớ vào lòng.

Biết là con tàu nào ra biển cũng có lúc gặp bão giông
Nhưng bão biển rồi sẽ tan sau vài lần gió thổi
Chỉ bão lòng anh là muôn đời sóng nổi
Chờ em hiểu lòng anh để ta bắt đầu một cuộc tình.

Nên em chấp nhận chúng mình đi về phía của chông chênh
Phía nghiêng lệch hy vọng có bình minh chốn ấy
Chiều tà dương ngắm bóng hai ta vui vậy
Anh chẳng rời bỏ em đâu.

Chỉ mong rằng chúng ta được có nhau
Vĩnh viễn đậm sâu, luôn luôn bên nhau đến bạc đầu vĩnh cửu.
Chang thạ tim dc dùi này! Chang mới dậy thì thôi chưa biết yêu là gì? M từ từ thôi ko lại lệch nhịp á🤣
 
Đời là sợ tơ P không nên mơ
Chang không nên thơ, nghe P mơ, Chang đơ
P say, Chang không hay, Chang đi
P okay, Chang đi, Phương si .
kkk
Mai ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt con đường hư không
Ta về núi ở như mơ
Bồng nhau quạnh quẻ ngu ngơ qua đời
---
Con giun con dế qua đời
Và trăng xanh nữa êm lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé sợ ngày rụng theo

p/s,, ai không rung chứ p run, Chang có nghe tiếng 3 mò mài dao phía sau không
 
Ta xé toạc ngực moi bóng của mình ra
Moi nỗi nhớ phơi nắng già cho héo
Bởi nỗi nhớ em đã in sâu trong tận cùng ngách nẻo
Mà đành lặng câm không dám tỏ ra lời

Có những cuộc gặp gỡ trên đời tưởng là chỉ khơi khơi
Tưởng là chỉ dạo chơi như xa vời mây nước
Nhưng đúng, nhân gian là vô cùng làm sao ta biết được
Ngộ rằng ta đã yêu em rồi...làm ta đau.

Có những lúc dặn lòng là phải nén nhớ em để nó lướt qua mau
Mà nỗi nhớ cứ cấu sâu vào góc khuất
Có những đêm trồi lên miền uẩn ức
Lại ngồi dậy châm khói tự mình răn.

Có những lúc nhạy cảm đến ăn năn
Muốn được chạm vào em nhưng sao mình lại không cho phép
Em đang bình yên đường đời đang rất đẹp
Nên mình thôi, nên mình đau, mình tự khép nhớ vào lòng.

Biết là con tàu nào ra biển cũng có lúc gặp bão giông
Nhưng bão biển rồi sẽ tan sau vài lần gió thổi
Chỉ bão lòng anh là muôn đời sóng nổi
Chờ em hiểu lòng anh để ta bắt đầu một cuộc tình.

Nên em chấp nhận chúng mình đi về phía của chông chênh
Phía nghiêng lệch hy vọng có bình minh chốn ấy
Chiều tà dương ngắm bóng hai ta vui vậy
Anh chẳng rời bỏ em đâu.

Chỉ mong rằng chúng ta được có nhau
Vĩnh viễn đậm sâu, luôn luôn bên nhau đến bạc đầu vĩnh cửu.
Tôi đã nép khe khẽ
Sau bậu cửa trái tim
Giữa không gian im lìm
Vẫn nẩy lên một nhịp

Khi họ cười híp mí
Hay lắc lắc cái đầu
Hay xoa cái” bụng bầu”
Cả những khi nghiêm nghị.

Tim tôi chẳng phòng bị
Cứ thế nhẹ rung rinh
“ Yêu rồi” Hình như vậy
Bẽn lẽn mà lặng thing

Lại như thơ, như mơ
Nhặt vạt nắng lên tay
Thổi bay một cơn gió
Mặc một chiếc váy đỏ
Chứng tỏ là .....anh !
( Họ bảo áo đỏ chứng tỏ gì ha M?""
 
Mai ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt con đường hư không
Ta về núi ở như mơ
Bồng nhau quạnh quẻ ngu ngơ qua đời
---
Con giun con dế qua đời
Và trăng xanh nữa êm lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé sợ ngày rụng theo

p/s,, ai không rung chứ p run, Chang có nghe tiếng 3 mò mài dao phía sau không


Nếu run thì hãy đi về
Ngẩn ngơ đứng đó ê chề làm chi
Sợ thì tắt tiếng dế đi
Hàng cây tắt gió, mơ gì ngày mai
Đường đời chí phận làm trai
Làm sao phải sợ dao mài …hả P?
( cop nhầm đoạn thơ trên của M , nên Chang sửa còm nhé)
 
Sửa lần cuối:
Tôi đã nép khe khẽ
Sau bậu cửa trái tim
Giữa không gian im lìm
Vẫn nẩy lên một nhịp

Khi họ cười híp mí
Hay lắc lắc cái đầu
Hay xoa cái” bụng bầu”
Cả những khi nghiêm nghị.

Tim tôi chẳng phòng bị
Cứ thế nhẹ rung rinh
“ Yêu rồi” Hình như vậy
Bẽn lẽn mà lặng thing

Lại như thơ, như mơ
Nhặt vạt nắng lên tay
Thổi bay một cơn gió
Mặc một chiếc váy đỏ
Chứng tỏ là .....anh !
( Họ bảo áo đỏ chứng tỏ gì ha M?""
Chứng tỏ Chang iu anh!
 
Lại như thơ như mơ
Nhặt vạt nắng lên tay
Thổi bay một cơn gió
Mặc một chiếc váy đỏ
Thay cho lời trái tim

Nếu run thì hãy đi về
Ngẩn ngơ đứng đó ê chề làm chi
Sợ thì tắt tiếng dế đi
Hàng cây tắt gió, mơ gì ngày mai
Đường đời chí phận làm trai
Làm sao phải sợ dao mài …hả P?
p như cây dại buồn trong xó
Một mình uống gió một mình say
Người đây là bóng chim khuê tú
Rũ cả miền trời sau cánh bay:*
 
p như cây dại buồn trong xó
Một mình uống gió một mình say
Người đây là bóng chim khuê tú
Rũ cả miền trời sau cánh bay:*
Mỗi người có một cuộc đời
Như ai cũng có bầu trời tự do
Hà cớ chi mà phải lo
Chí Phèo còn có thị Nở đấy thôi
Yên tâm ha!
Mà ...
Chim thì không ăn cỏ
Hay P là sâu đi
Xong phơi mình trước gió
Biết đâu lại...có uy
 
Top