Những con người cùng đi trên một con đường, cảnh vật ven đường và cái thấy là giống nhau, nhưng để cái thấy thuần là sự thấy biết và không khởi vọng tưởng điên đảo là ở sự sáng tỏ hay lu mờ của mỗi người... có kẻ thấy được các trở ngại khi mang thân nữ nhân => khởi vọng tà kiến đảo tri tạo các hành gieo rắc đau khổ lên các thân nữ, có vị cũng thấy rõ như thế nhưng quán sát đủ nhân duyên để khai thị chuyển hóa thứ mà cấu thành bồi đắp cho sự sinh trở lại thân nữ trên => làm cho (chúng sanh nhận rõ) mà nhàm chán đoạn trừ...
Lại có vị thấy được thế giới trong suốt một thời gian dài từ không có chúng sanh, rồi do các niệm tưởng mà hình thành nên chúng sanh => khởi ý về SÁNG THẾ, nhưng cũng có bậc thấy rõ tính duyên sanh giả hợp của của sự Thành/Trụ đi đến Hoại/Không...
Đến chỗ sạch tạm nghỉ => vui thú với chỗ tạm dừng/TIẾP TỤC NƯƠNG GÁ BÁM VÍU VÀO TRÚ XỨ ĐÓ, lại có vị vẫn bước tiếp duy trì cước bộ cho hết lộ trình...
Galileo không phải người làm cho trái đất xoay quay mặt trời, chỉ là người để cho nhãn giới cùng tri thức vươn xa hơn những người cùng thời khỏi giới hạn của bầu trời, và sau ông những người tiếp bước đi cùng trên đạo lộ ấy cũng phát hiện ra cái sự thật trên =>
AI CƯỚP/TRỘM LẤY LÍ LUẬN CỦA AI KHI HÀNH TRÌNH NÀY LÀ THỰC CHỨNG CÁI VỐN LÀ VẬY THÔNG QUA TỰ THÂN THẨM XÉT TƯ DUY QUÁN CHIẾU; HINDU Ư PHẬT GIÁO Ư, HỒI GIÁO CHĂNG, HAY THIÊN CHÚA => BƯỚC CHÂN ĐI XA BAO NHIÊU KHỎI VÔ MINH - VÔ TRI HAY NÓI CÁCH KHÁC LÀ TIẾN GẦN BAO NHIÊU ĐẾN ĐIỂM TOÀN GIÁC...
MỘT LẦN NỮA, CẢM ƠN ÔNG VÌ ĐÃ GÓP DUYÊN